Edit: thauyn22
Sau khi xác nhận vấn đề có muốn tiếp tục yêu đương hay không, Vân tiểu thiếu gia đổi đề tài, bắt đầu quan tâm đến vấn đề sau khi rời giường thì ăn gì.
Hiện tại đã là giữa trưa, hai người còn ở trên giường nhão nhão dính dính ấp ấp ôm ôm, Vân Niệm nói cậu đói bụng rồi.
Chu Hành Nghiên cuối cùng cũng lưu luyến không rời buông cậu ra, hai người cùng nhau xuống giường.
Buổi chiều Vân Niệm rảnh rỗi, Chu Hành Nghiên tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt cùng cậu thân mật, chưa nói được hai câu, đã đem người ôm vào trong ngực.
Vân Niệm đối với điều này không có ý kiến, yên tâm thoải mái mà ăn vạ trong lòng ngực anh, chỉ là rất nhanh nhớ ra chậu hoa đã bị bỏ quên bên bệ cửa sổ.
Hai cây một đỏ một trắng nở rộ bên cửa sổ, nhìn không ra chút dấu hiệu tàn héo nào.
Hai người thương lượng, dứt khoát không đổi chậu nữa, đem chúng nó từ trong phòng chuyển ra vườn hoa.
Dưới sự chỉ huy của Vân tiểu thiếu gia, Chu Hành Nghiên tạm thời đảm nhiệm vị trí người làm vườn, cẩn thận trồng hai cây thực vật đang trong thời kỳ ra hoa xuống đất.
Giương mắt nhìn lên, một mảnh muôn hồng nghìn tía, chúng nó dường như không có bất kỳ trở ngại nào mà hoàn mỹ hòa nhập vào vườn địa đàng mới rạng rỡ náo nhiệt.
Vườn hoa này không phải rộng lớn vô tận, nhưng cũng đủ độ phì nhiêu, đủ cho chúng mặc sức sinh trưởng.
Vân Niệm cong lưng, hai tay chống đầu gối mình, chăm chú ngó nhìn chúng lung lay trong gió với dáng vẻ thích chí, cảm khái: "Sau này tụi mày muốn lớn như thế nào thì lớn, muốn nở hoa như thế nào thì nở hoa như thế, cứ việc vui vẻ đi nhé."
Chu Hành Nghiên cười nhìn cậu nói chuyện với cây cỏ, chờ cậu nói xong, một tay bế người lên, khiêng lên bả vai, trở vào trong nhà.
Cậu giật mình hít nhẹ một hơi, sau đó đánh bả vai nam nhân phản đối: "Em còn chưa nói xong mà."
Chu Hành Nghiên lại lần nữa đem người ôm vào trong lòng ngực, trong lòng rất thỏa mãn, vẻ mặt đứng đắn nói: "Chúng nó sẽ tự mình chăm sóc mình, em muốn nói không bằng nói cho anh."
Vân Niệm "Phụt" cười một tiếng, "Chu Hành Nghiên, anh có biết hay không, thật ra cây cỏ nghe không hiểu tiếng người nói chuyện."
Bản lĩnh trả đủa của cậu ngày càng thuần thục, trái lại chê cười Chu Hành Nghiên ấu trĩ, Chu Hành Nghiên ngậm lấy vành tai khẽ cắn, ở bên tai cậu như gần như xa mà đặt môi hôn xuống, hơi thở nóng ấm nhẹ lướt qua sườn mặt, chọc cho cậu xoắn xuýt muốn né tránh, cười khanh khách ra tiếng.
"Anh mặc kệ," nam nhân luôn luôn ổn trọng lạnh lùng cũng có lúc càn quấy, ôm thật chặt cậu trong lòng ngực, nhẹ giọng lên án bên tai cậu, "Những cái hoa hoa cỏ cỏ đó, không có em, chúng nó cũng sẽ tự mình sinh trưởng thật tốt, anh so ra còn kém chúng nó, bởi vì anh không thể không có em, anh mới là không thể rời khỏi em nhất, bé cưng, sao em lại có thể chê cười anh hửm."
Vân Niệm biết rõ anh đang giả vờ đáng thương, nhưng vẫn xoay đầu sờ sờ tóc và gò má anh, tỏ vẻ mình rất rộng lượng: "Được rồi, em hôn anh một cái, đừng đau khổ nữa."
Cậu đặt đôi môi mềm mại lên sườn mặt đối phương, đang muốn hôn xuống, Chu Hành Nghiên hơi nghiêng mặt tới, dùng môi đáp trả bờ môi của cậu.
Môi dán môi, lại là một hồi triền miên.
Hai ngày tiếp theo, bọn họ đều ở đây bầu bạn với nhau, nhàn nhã qua ngày, cách một cánh cửa, đem thế giới ầm ĩ phức tạp ngăn cách bên ngoài, yên bình làm người yêu của nhau.
Phần lớn thời gian điện thoại của Chu Hành Nghiên đều trong trạng thái tắt máy, thỉnh thoảng nhân lúc Vân Niệm ngủ mới có thể nhanh chóng xử lý xong công việc, cũng may công ty sớm đã thành lập được một hệ điều hàng hoàn chỉnh và hiệu quả, không cần anh mọi chuyện đều tự tay làm lấy.
Dù vậy, anh vẫn cảm thấy thời gian giành cho xử lý công việc vẫn quá lãng phí, chỉ cần được ngắm người yêu ngủ, cái gì cũng không làm, cũng đã mang đến cho anh sự thỏa mãn và vui vẻ cực lớn.
Sau giờ trưa hôm đó, Vân Niệm thức dậy sau một giấc ngủ, không ngoài ý muốn nhìn Chu Hành Nghiên ở đầu mép giường, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, giang hai tay về phía nam nhân.
Chu Hành Nghiên thuần thục bế người lên, ổn định vững chắc đi ra khỏi phòng ngủ, dọc theo hành lang, xuống lầu.
Hành lang này đã đi qua vô số lần, mỗi một bước đều hiển hiện ký ức ngày xưa, từ ngày đầu tiên bọn họ gặp gỡ, đến sau này lần lượt kề vai đồng hành cùng nhau.
Cho đến giờ khắc này, Chu Hành Nghiên cảm nhận được sự viên mãn xưa nay chưa từng có.
Anh không bị từ chối, cũng không bị bỏ lại, tình yêu của anh mãnh liệt mênh mông nhiệt liệt nóng bỏng, giống như ngọn lửa bất diệt, nhưng bé cưng của anh không có bị dọa sợ lùi bước, không chút do dự mở ra vòng tay mong manh, tiếp nhận toàn bộ chân ái của anh.
Vân Niệm nép trong lòng ngực anh, cũng không biết phía dưới sắc mặt bình tĩnh của nam nhân là tình cảm nồng nàn dậy sóng, tỉnh táo lại một chút sau thời gian nghỉ trưa lười biếng và mơ màng, nhàm chán chơi đùa cúc áo anh, mượn nó giết thời gian trong lúc xuống lầu.
Buổi chiều Vân Niệm thích ngồi trên sofa rộng lớn trong phòng khách dưới lầu, chơi trò chơi, đọc sách, ngắm cảnh ngoài vườn hoa từ cửa sổ sát đất thật lớn, hoặc chỉ đơn giản là dựa vào người Chu Hành Nghiên phát ngốc.
Chu Hành Nghiên quen đường quen lối ôm cậu đi đến sofa ngồi xuống, đặt cậu ngồi trên đùi mình, tạm thời không lập tức buông tay, bàn tay to rộng vuốt ve sau lưng cậu.
Hôm nay Vân Niệm ngủ trưa có hơi lâu, đến bây giờ cả người vẫn còn uể oải, giống một con mèo lười biếng thả lỏng ghé vào lòng Chu Hành Nghiên, cằm đặt lên bả vai đối phương, tùy tiện lật xem một quyển truyện tranh.
Trong không gian rộng lớn không ai lên tiếng, chỉ có âm thanh lật giở sách, một mảnh yên tĩnh hài hòa.
Vân Niệm lột ra viên kẹo cứng trái cây thứ mười một, ăn đến không khí đều nhiễm mùi hương ngọt ngấy, môi không cẩn thận cọ qua gò má Chu Hành Nghiên, hơi thở ngọt ngào kia càng thêm nồng đậm, câu dẫn người nhớ đến hương vị đọng lại của nụ hôn môi.
Chu Hành Nghiên trong lòng khẽ rục rịch, cơ hồ lập tức đuổi theo động tác lướt qua mặt kia của người trong lòng ngực, phong tỏa đôi môi mềm mại của đối phương.
Vân Niệm đã quen với sự thân mật của đối phương, bị ôm hôn nhiệt tình, không cam lòng thua kém mà muốn tranh cao thấp, môi lưỡi truy đuổi theo, lại dần dần rơi xuống thế hạ phong, chỉ có thể để mặc người hái.
Hơi thở ngọt ngào lan tràn khắp kẻ răng, khác với trước đây, Chu Hành Nghiên đoạt đi viên kẹo trong miệng cậu, sau đó kết thúc nụ hôn.
Cậu đầu tiên là cảm thấy kỳ lạ, phát hiện trong miệng thiếu thiếu gì đó, kinh ngạc nhìn về phía Chu Hành Nghiên, không biết là nên tức giận hay là nên kinh ngạc, Chu Hành Nghiên vậy là cướp kẹo từ trong miệng cậu?
"Anh sao lại, anh sao lại có thể như vậy a......"
Chu Hành Nghiên chớp chớp mắt nhìn cậu, cũng không nói cái gì mà "Ăn quá nhiều đồ ngọt không tốt cho sức khỏe", chỉ vô tội mà nhìn cậu.
Chỉ sửng sờ trong chốc một lát, cậu nhanh chóng ngẩng mặt, một lần nữa hôn lên đối phương, học theo, ý đồ cướp lại viên kẹo của mình.
Vì thế hai người vây lấy một viên kẹo trái cây, hôn đến có qua có lại, giống như là hôn nhau, lại giống như đánh giặc.
Trong nhà thỉnh thoảng truyền ra tiếng thở dốc nhẹ nhẹ khiến người ta phải tưởng tượng.
Khi Vân Mạnh Tề tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng con trai mình khóa ngồi trên đùi Chu Hành Nghiên hôn đối phương thành một cục, nhất thời đứng yên tại chỗ, giống như chết máy, nửa ngày cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, hai người đều có chút ngoài ý muốn, dừng lại, quay đầu nhìn qua.
Vân Mạnh Tề vốn muốn im lặng rời đi, xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, hiện tại bị phát hiện, không thể giả ngu nữa, khuôn mặt kinh ngạc vặn vẹo: "Con, các con...... Ba......"
Người đàn ông trung niên vạm vỡ cường tráng nhất tời không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh, há miệng, ánh mắt qua lại giữa hai, xác nhận lần nữa những gì mình nhìn thấy đều không phải là ảo giác.
Thấy người đến là Vân Mạnh Tề, mà không phải trộm cướp đột nhiên xông vào, Vân Niệm nhanh chóng khôi phục lại trạng thái thường này, chào hỏi đối phương: "Ba, sao ba lại đến đây?"
Vân Mạnh Tề đánh giá cậu từ trên xuống dưới, chỉ chỉ ngón tay vào cậu, cổ họng lại như nghẹn đi: "Bé Ngoan, con, con...... Anh Chu của con...... Ba......"
Cậu vẫn bình tĩnh ăn vạ trong lòng ngực Chu Hành Nghiên, mặc dù đã chào hỏi, cũng không có ý định che giấu điều gì.
Ngược lại nó khiến Vân Mạnh Tề trông như người hiếm thấy việc lạ.
Cậu bị phản ứng ngơ ngác và kinh ngạc của Vân Mạnh Tề chọc cười, hỏi: "Ba, sao ba đột nhiên không nói được thế?"
Chu Hành Nghiên đã tưởng tượng rất nhiều tình huống trước mặt ba mẹ Vân Niệm thẳng thắn bày tỏ tình cảm, thậm chí đã quyết định lần này trước khi rời đi sẽ nói với họ tâm ý của mình đối với Vân Niệm, chỉ là không ngờ Vân Mạnh Tề đột nhiên đến.
Như vậy cũng tốt, chung quy cũng phải nói rõ ràng, hơn nữa xem phản ứng của Vân Niệm, hiển nhiên cũng không định che giấu quan hệ của hai người.
Anh vỗ nhẹ vào lưng Vân Niệm hai cái, ý bảo đối phương xuống khỏi người mình, hạ giọng dỗ: "Ngoan, anh có vài lời cần nói với chú Vân."
Vân Niệm không chịu, xoay đầu một lần nữa gác cằm lên vai anh, tiếp tục chơi điện thoại: "Có chuyện gì thì cứ nói ở đây, em không muốn xuống."
Vân Mạnh Tề nhìn một màn này, đứng tại chỗ ôm tim, tâm như đã chết: "Bé ngoan, con quay đầu lại nhìn ba đi, con không cần ba nữa sao?"
Trải qua thời gian ngắn ngủi ngừng hoạt động, ông miễn cưỡng khôi phục lại, ít nhất có thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
"Con đương nhiên cần ba mà."
Bóng dáng hơi gầy kia vẫn đưa lưng về phía ông, không chút do dự trả lời.
Vân Mạnh Tề vội vàng nói: "Vậy, sao con còn dính trên người anh Chu không chịu đứng dậy hả? Đến chỗ ba đi, không phải thích ba nhất sao......"
Vân Niệm lại lần nữa quay đầu, nhìn về phía ông, hơi nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lặng lẽ thở dài một hơi, giống như đang nhìn một đứa trẻ vô cớ gây rối, ra vẻ già dặn mà an ủi: "Sao có thể nhập chuyện này làm một được, Chu Hành Nghiên và ba không giống nhau."
Vân Mạnh Tề toét miệng, không thể nói rõ tâm trạng hiện tại của mình là gì, vui vẻ không biết đã chạy đi đâu, nhưng cũng tuyệt đối không đến mức đau lòng muốn chết đi hay là nổi trận lôi đình.
Trải qua khiếp sợ ban đầu, đủ loại nghe và thấy trong quá khứ hiện rõ ràng ra trước mắt, mọi thứ đều biểu hiện ra dấu vết.
Mà trong đó không tránh được ông là người quạt gió thêm củi, là ông tự tay giao Vân Niệm cho Chu Hành Nghiên.
Người bên cạnh chú thỏ trắng nhỏ yếu đuối thực ra là một con sói, đã sớm lên kế hoạch đem thỏ con ngây thơ vô tội thu vào trong túi, ăn sạch sẽ.
Đáng giận, thật sự là đáng giận.
Biểu tình ông phức tạp, không cam lòng mà muốn biết rõ rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra: "Hai đứa quen nhau khi nào, bắt đầu từ bao giờ?"
Vân Niệm bịa đặt lung tung: "Chúng con đã sớm bên nhau từ lâu!"
Tâm tình Vân Mạnh Tề càng phức tạp, là một người ba yêu thương con cái vô điều kiện, ngoại trừ đối phương luôn vui vẻ, không mong cầu gì hơn.
Mà hiện tại dáng vẻ Vân Niệm chính là dáng vẻ đến cả trong mơ ông cũng muốn gặp nhất, tư thế thoải mái, thần sắc vui vẻ, trong mắt không có chút sầu lo hay sợ hãi, an lòng và thỏa mãn.
Chu Hành Nghiên cẩn thận đặt người trong lòng đặt lên sofa, nhận lại vài lời phàn nàn, nhẹ giọng dỗ vài câu, đứng dậy đi ra ngoài với Vân Mạnh Tề.
Hai người một đường đi không nói gì, đi vào trong vườn hoa.
Lọt vào ánh mắt khắp nơi đều là hoa tươi nở rộ, nơi nơi đều tốt tươi.
Vân Mạnh Tề không khỏi nhớ lại quá khứ, khi đó Vân Niệm tuổi còn nhỏ, lớn lên cũng gầy gò yếu đuối, giống trang giấy trắng có thể bị gió cuốn đi, hình ảnh triền miên trên giường bệnh khiến ông lo lắng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tạm biệt thế giới này, mà hoa cỏ trong vườn thỉnh thoảng lại khô héo chết đi, cành lá cánh hoa rơi xuống bùn đất rất nhanh đã hóa thành một nắm đất vàng, làm ông càng thêm đa cảm, e sợ đây cũng là vận mệnh của Vân Niệm.
Đương nhiên, sau đó ông phát hiện ra vận mệnh buồn bã của nhóm hoa hoa cỏ cỏ đó, tất cả đều là do Vân tiểu thiếu gia nhân lúc mọi người không chú ý mà hạ độc thủ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Mạnh Tề dần dần mềm mại.
So với ứng phó tự nhiên và nhẹ nhàng của Vân Niệm, Chu Hành Nghiên có vẻ thận trọng và nghiêm túc hơn nhiều, mở miệng trước một bước, nói: "Là cháu bắt đầu trước, cháu vẫn luôn không muốn làm anh trai của em ấy, từ lâu cháu đã thích em, yêu em, ngài cảm thấy cháu bụng dạ khó lường cũng được, cùng em ấy ở bên nhau quả thực là điều cháu luôn mong muốn."
Vân Mạnh Tề nhìn gương mặt đoan trang đẹp trai trước mặt, bất kể nhìn từ góc độ nào, cho dù là tiêu chuẩn khắc nghiệt nhất, đối phương vẫn cực kỳ ưu tú.
Quan trọng nhất chính là, người này mỗi năm đều như một đối tốt với Vân Niệm.
Ông nên sớm ý thức được mờ ám trong đó, nếu một người đối tốt với một người đạt đến trình độ như Chu Hành Nghiên, nếu không phải đầu óc hỏng rồi, vậy nhất định là có âm mưu lớn.
Chuyện tới hiện tại ông vẫn không hề nghi ngờ tốt đẹp Chu Hành Nghiên đối với Vân Niệm, thậm chí có thể nói là rất tốt, đủ để đạt được kết quả như hiện tại, âm mưu của Chu Hành Nghiên đã thành công, rất rõ ràng, trong lòng Vân Niệm có anh, hơn nữa địa vị còn không thấp.
Vân Mạnh Tề ăn giấm chua liếc nhìn thanh niên anh tuấn cao lớn, lại phiền muộn nói: "Cháu biết đây, sức khỏe Niệm Niệm không tốt, nhưng hiện tại rõ ràng là nó không rời khỏi cháu được, một người không thể thiếu một người khác, là có ý nghĩa gì, cũng không cần chú phải nói rõ."
Một người không rời được một người khác, giao cả trái tim cho người khác, từ đấy về sau, đối phương liền nắm chắt cánh cửa sinh mệnh của mình, có vô số cách làm cậu tan vỡ, thể xác và tinh thần đều mệt mõi, thậm chí còn đưa cậu vào cõi chết.
"Cháu biết chú đang lo lắng điều gì, phải, không sai, có lẽ những lo lắng của chú đối với người ngoài chỉ là dư thừa, nhưng chú là ba nó, nó là con trai chú, chú không thể không lo lắng. Bất kể như thế nào, khi cháu và nó cùng tiến về phía trước, chú sẽ luôn đứng về phía nó vô điều kiện, chú tin cháu có thể hiểu điểm này."
Vân Mạnh Tề hít sâu một hơi, gió nhẹ đưa tới từng đợt từng đợt hương hoa không biết tên, ông chậm rãi phun ra một hơi thở, ánh mắt trở nên sắc bén: "Cho nên chú cảnh cáo cháu trước, đối xử thật tốt với nó, không được ăn hiếp nó, nếu để chú phát hiện nó ở chỗ cháu chịu ấm ức, chú sẽ trực tiếp đấm vào mặt cháu, cho đến khi nó nguôi giận mới thôi."
Chu Hành Nghiên lại nở nụ cười, gật đầu, nghiêm túc đáp: "Cháu nhớ kỹ rồi."
Vân Mạnh Tề thấy thế, thay đổi sắc mặt nhìn anh, dường như vẫn đang suy xét độ chân thành của anh.
Chu Hành Nghiên tiếp tục nói: "Thật ra chuyện này chú nghĩ sai rồi, là cháu không thể sống thiếu em ấy mới đúng, nửa tháng kia em mất tích, mỗi một giây đều là sự tra tấn không chịu nổi đối với cháu, cháu không dám tưởng tượng nếu em thật sự biến mất hoặc gặp phải chuyện bất hạnh, cuộc đời tiếp theo của cháu làm sao tiếp tục sống đây. Cháu hy vọng cả thế giới này đều thiên vị cho em ấy."
Lại nói, hai đứa nhỏ này không phải lúc nào cũng đều may mắn, một cửa nát nhà tan, một từ khi sinh ra liền chịu đủ sự đe dọa của cái chết và bệnh tật, hiện giờ có thể tìm thấy hạnh phúc từ nhau, cũng là một chuyện may mắn đáng ăn mừng.
"Trước kia chú sợ nó đột nhiên sẽ gặp chuyện xấu, giống cánh hoa mai mỏng manh sau một đêm mưa gió liền héo tàn, hận không thể cả đời che chở trong nhà kính, hiện tại nó có thể sống cuộc sống của người bình thường, học tập, du lịch, yêu đương, quả thật chú nên cảm thấy vui mừng."
Tiếng thở dài của Vân Mạnh Tề như làn khói lan khắp vườn hoa, chân thành tha thiết nhưng vẫn mang theo một tia không tình nguyện.
Nụ hoa của hai cây thực vật được trồng xuống hai ngày trước đang đong đưa, theo gió tỏa ra hương thơm thoang thoảng, vô cùng dễ chịu.
Vân Niệm từ sau cánh cửa thò đầu ra, đôi mắt vừa to vừa tròn đảo quanh, ánh mắt tò mò đảo qua lại giữa hai người, "Hai người nói xong chưa?"
Chu Hành Nghiên quay đầu lại nhìn về phía cậu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong chốc lát cũng không tách ra được, cách một vườn hoa nở rộ, ngắm nhìn nhau cười khanh khách, tuy rằng lời gì cũng chưa nói, nhưng dường như trong giây phút ngắn ngủi đã nói ra vô số lời.
Vân Mạnh Tề lập tức không nhìn nổi nữa, cảm giác không khí đều dính nhớp, hướng hai người xua xua tay: "Được rồi được rồi, các con muốn ở bên nhau thì phải ở cạnh nhau thật tốt cho ba, muốn nói lời gì thì về phòng từ từ nói, ba còn có việc đi về trước!"
Không chờ hai người kịp phản ứng, ông nhanh chóng xoay người rời khỏi nơi này, sợ chậm một giây không được như mong đợi lại khóc mất thôi.
Ông quyết định, một hồi sẽ đi tìm Diệp Phỉ Vân khóc lóc kể lể, nói con trai lớn, không cần bọn họ nữa.
Chỉ là Vân Niệm ở nơi đó cùng Chu Hành Nghiên cũng không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì, cũng không quan tâm, ở bên nhau chính là ở bên nhau, bất luận là kẻ nào khác cũng không liên quan.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Buổi tối, Diệp Phỉ Vân gọi điện thoại đến, không phải hỏi tội, mà là mời bọn họ cùng dùng bữa tối, việc này vốn đã nói mấy ngày trước đó.
Trên bàn cơm, Vân Mạnh Tề không thể nhịn được nữa lén hỏi thăm Chu Hành Nghiên, hỏi anh có phải đã sớm nói cho Diệp Phỉ Vân biết hay không, bởi vì Diệp Phỉ Vân sau khi biết được qua hệ của hai người, phản ứng thật sự quá bình tĩnh.
Chu Hành Nghiên đương nhiên không có nói trước, nhưng cũng hoàn toàn không ngoài ý muốn, tâm tư anh đối với Vân Niệm rõ như ban ngày, cũng không khó phát hiện.
Vân Mạnh Tề vẫn không thể chấp nhận rằng mình là người duy nhất đến bây giờ mới biết rõ chân tướng, nhiều năm như vậy, ông đã bị ảo tưởng của chính mình làm cho mù quáng.
Diệp Phỉ Vân hừ cười một tiếng, gắp Vân Mạnh Tề một miếng cá, nửa thật nửa đùa: "Ăn nhiều cá một chút tốt cho trí não."
Vân Niệm cười hết sức vui vẻ, ngã vào người Chu Hành Nghiên.
Vân Mạnh Tề thấy cậu cười thành như vậy, cười mắng một câu: "Nhóc con không có lương tâm."
Nhìn một vòng bốn người có mặt, bỗng nhiên cảm thấy thật giống người một nhà.
Kết thúc bữa ăn tối của một nhà bốn người, Vân Niệm quay về chỗ cũ, Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân đưa hai người ra tận cửa, nhìn bóng dáng hai người cùng nhau rời đi.
Vân Mạnh Tề dựa khung cửa nói: "Cảnh này thật quen mắt, trước kia hai đứa nhỏ cũng vậy mỗi ngày cùng nhau rời nhà đi học."
Nói xong thổn thức: "Nhưng mà hiện tại tất cả đều không giống nhau."
Diệp Phỉ Vân vỗ vỗ lên vai ông, như không chịu đựng nổi trái tim mong manh khác hoàn toàn với vẻ ngoài của ông, an ủi: "Nơi nào không giống nhau, mọi người không phải đều ở bên nhau sao. Lại nói mọi chuyện thay đổi không nhất định đều là chuyện xấu."
Hai người tùy tiện trò chuyện vài câu, thẳng đến khi bọn họ biến mất khỏi tầm mắt.
Trở về thời gian vẫn còn sớm, Vân Niệm tắm rửa xong, lơ đãng chơi game, buồn chán đạp một chân lên cánh tay Chu Hành Nghiên, mắt cá chân trắng như tuyết cọ cọ lên áo tắm dài của đối phương.
Lúc này Chu Dật Phong gọi điện thoại đến, hỏi bọn anh hiện tại là chuyện như thế nào.
Tuy rằng Chu Dật Phong đã sớm biết Vân Niệm bị Chu Hành Nghiên tìm tới cửa, hai người cũng đã làm hòa, nhưng tình huống cụ thể Vân Niệm cũng không nói rõ.
Vân Niệm vừa định nói, đã bị Chu Hành Nghiên cầm lấy điện thoại, thay cậu trả lời: "Có việc, cúp đây."
Ở Trăn Thành xa xôi Chu Dật Phong nhìn màn hình đen kịt, hừ một tiếng.
Vân Niệm quay mặt che miệng cười trộm, lại nhịn không được quay đầu tiến gần lại hỏi: "Anh còn giận ông nội Chu sao?"
Chu Hành Nghiên kéo cậu vào lòng, dán lên bên tai cậu hỏi lại: "Anh nhìn giống đang giận lẫy lắm sao? Anh là thật sự tức giận."
Tuy rằng kết quả đáng sợ nhưng không gặp nguy hiểm, nhưng ông lão kia chơi người lại chơi quá mức quá đáng, cứ như vậy mặc kệ Vân Niệm lẻ loi một mình ở một thành phố xa lạ, chỉ để lại bên cạnh Vân Niệm một tên Nghiêm Kinh Nguyệt ngoài nóng trong lạnh thường ngày ngủ đêm thức.
Vân Niệm dùng cả tay cả chân ôm lấy anh, lung tung cọ lên gò má anh, "Em mặc kệ, em không cho anh tức giận nữa, anh còn như vậy em cũng sẽ tức giận."
Chu Hành Nghiên sẽ không lãng phí tình cảm lên người Chu Dật Phong, quan trọng là Vân Niệm hiện tại yên ổn, như vậy tâm trạng tức giận bất mãn hay cái gì khác đối với Chu Dật Phong, đều không khác biệt quá nhiều.
Anh ôm chặt Vân Niệm, nhịp tim đập nhanh, muốn đem cơ thể tỏa ra hơi thở ngọt nị này cọ cho xương cốt hòa thành một thể với cơ thể mình.
Vân Niệm cảm giác được cánh tay đang siết chặt mình, chặt đến hoảng, đẩy đẩy ngực anh mấy cái.
Anh rất phối hợp ngã vào vào đầu giường, để người làm loạn trên người mình.
Vân Niệm ngồi trên eo anh, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đè trên người anh, không ngừng hôn hít chỗ này, sờ soạng chữ kia, làm quần áo ngủ cả hai tung ra hỗn độn.
Không lâu phía trước còn ở oán trách đối phương quá hung, hiện tại lại chủ động quấn lên tới, đem đối phương liêu đến hỏa khởi.
......
Ngày hôm sau Vân Niệm lười biếng nằm trên giường, giống một chú mèo con nhận đủ sủng ái thỏa mãn.
Đến buổi chiều, Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân cùng nhau tới, thấy bầu không khí dính nhớp của hai người, lại nhìn thấy bộ dáng Vân Niệm mềm nhũn hóa thành một bãi nước chưa kịp ngưng tụ lại, lập tức nhận ra mình đến không đúng thời điểm.
Không có gì phiền lòng hơn so với việc quấy rầy đến tình yêu nồng cháy của cắp đôi trẻ đang yêu.
Mà Vân tiểu thiếu gia cuối cùng cũng đã biết cái gì là ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng trốn đến một bên nhéo tai Chu Hành Nghiên lỗ tai, xoa mặt Chu Hành Nghiên, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được lầm bầm oán trách: "Đều tại anh đều tại anh!"
Chu Hành Nghiên giả bộ hồ đồ, nhốt cậu trong góc tường, cúi đầu thân mật cọ cọ chóp mũi cậu, biết rõ mà cố hỏi: "Trách anh cái gì?"
Vân Niệm vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy nụ cười cợt nhã trên mặt đối phương, trong lúc nhất thời mặt đỏ lên, không biết là tức giận hay xấu hổ, chỉ muốn hung hăng cắn người này mấy cái, để anh không dám để lộ ra biểu tình như vậy nữ.
Hai người lén lút giải quyết xong "Ân oán", lúc đi ra, trong nhà đã không thấy bóng dáng Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân, chỉ nhìn thấy xe bọn họ biến mất ở giao lộ.
Vài ngày trôi qua, hai người lại lần nữa lên đường rời đi.
Vân Niệm sắp khai giảng, cũng là lúc Chu Hành Nghiên tự mình trở về quản lý công ty, Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân đã điều chỉnh xong, đến tiễn họ lên đường đã nhìn không ra khác thường gì, dường như thời gian mấy ngày kia họ cũng đã dần chấp nhận chuyển biến quan hệ của hai người.
Cứ thế thời gian lặng lẽ trôi, cuộc sống cũng không bởi vì yêu đương mà bị đảo lộn, mùa xuân qua vẫn là mùa hạ, mùa hạ qua vẫn sẽ là mùa thu.
Chỉ là bầu trời dường như trong xanh hơn, hoa cỏ thơm hơn, mỗi một buổi sáng bình thường lơ đãng mở mắt, nhìn người bên cạnh càng đáng yêu hơn.
Vân Niệm vẫn rất hứng thú với máy ảnh, chụp phong cảnh góc đường, mèo con chạy ngang qua, cỏ dại mọc trên vết tường nứt, ngẫu nhiên gửi đi tác phẩm dự thi còn nhận được giải thưởng lớn, cậu không quá để tâm, nhưng Chu Hành Nghiên còn vui hơn cả chính cậu là người được nhận giải thưởng, khen đến mức đuôi cậu sắp vểnh lên tận trời, nháy mắt đắc ý.
Sau khi thu đến, Trăn Thành truyền đến tin Chu Dật Phong phát bệnh.
Vân Niệm tạm dừng tâm tình dào dạt của mình, cùng Chu Hành Nghiên đi thăm bạn già của mình.
Trong phòng bệnh, Chu Dật Phong già yếu nằm trên giường, sắc mặt suy yếu, thoạt nhìn quả thật không ổn.
Vân Niệm nhất thời có chút ngơ ngác, như là nhớ lại ngày tháng mình đã từng triền miên trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, Chu Hành Nghiên tìm cớ, để cậu ra bên ngoài chờ.
Trong phòng bệnh an tĩnh lại, đã cách mấy tháng, hai ông cháu mới lại lần nữa đối mặt lẫn nhau.
Tác giả có lời muốn nói:
Còn một chương nữa là kết thúc rồi.