Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư - Hồng Diệp Nguyệt Thượng

Chương 36: Chỉ có thể hôn năm phút thôi.




Edit: thauyn22 tại Watt.pad.

Vân Niệm còn chưa kịp cởi áo choàng tắm dài trên người, một nửa bị nước thấm ướt dán sát vào cơ thể, một nửa nổi trên mặt nước, phát ra tiếng kêu khe khẽ, kẻ ác tố cáo trước nói: "Anh thật xấu xa! Đánh lén tôi!"

Chu Hành Nghiên cởi áo choàng tắm dày nặng do thấm nước trên người cậu xuống, cậu như một chú cá linh hoạt, làn da trắng nõn dưới sự xâm nhập của hơi nước từ suối nước nóng như được phủ lên một lớp bột trong suốt.

Chu Hành Nghiên muốn duỗi tay ôm cậu, bị cậu cười né tránh, sau đó toàn bộ thân thể trầm vào trong nước, cả tóc cũng bị làn nước nuốt chửng, sau khi một chuỗi bong bóng xuất hiện rồi tan đi, mặt nước khôi phục lại tĩnh lặng, chỉ có làn sương nóng ẩm vẫn như cũ lượn lờ trước mắt.

Chu Hành Nghiên đợi hai giây, không thấy cậu lên, cơ thể đang thả lỏng bỗng nhiên cứng đờ, vội vàng quơ quào về hướng cậu vừa biến mất.

Vừa mới bước lên hai bước, vòng eo đã bị một đôi tay mềm mại trơn trượt quấn lấy, tiếp theo cơ thể non mịn trơn bóng giống như thủy quái triền miên không ngừng quấn chặt lấy anh, từ trong ngực anh nhô lên khỏi mặt nước, trán đụng vào cằm anh, cười ra tiếng: "Bị dọa sợ rồi nha!"

Khuôn mặt nhô lên khỏi làn nước nóng hồng hồng như say rượu, đôi môi nhạt thường ngày dường như bị tham lam hôn mút, đỏ tươi mà ướt át, giọt nước nhỏ dọc theo lông mi giống như nước mắt khó kiềm lại, trong đầu Chu Hành Nghiên theo bản năng hiện ra một từ, dụ người.

Vân Niệm thấy anh không chớp mắt mà nhìn mình, nhéo nhéo lên mặt anh, hỏi anh: "Anh bị tôi dọa cho choáng váng rồi sao?"

Chu Hành Nghiên lẩm bẩm nói nhỏ: "Đúng vậy."

Vân Niệm giơ mu bàn tay lơ đãng dụi dụi đôi mắt đẫm nước, ra vẻ thương xót: "Xét thấy lá gan anh nhỏ như vậy, về sau tôi sẽ không dọa anh như vậy nữa."

Chu Hành Nghiên cong khóe môi.

Cậu mới dụi một nửa, bỗng nhiên "Ai da" một tiếng, "Hình như lông mi rơi vào mắt rồi."

Chu Hành Nghiên cầm tay cậu lại không cho cậu dụi lung tung, bảo cậu đừng nhúc nhích, nâng gương mặt lên dán sát vào.

Cậu ngoan ngoãn ngẩng mặt, không dám động đậy, hai hàng mi dày rộng run rẩy đến đáng thương, nửa híp mắt, xin Chu Hành Nghiên: "Nhanh lấy ra giúp tôi đi mà."

Chu Hành Nghiên cẩn thận mở mí mắt cậu ra, chóp mũi anh cơ hồ cọ cọ chóp mũi cậu, gần đến mức có thể thấy ảnh ngược mình chiếm giữ hoàn toàn trong mắt cậu, không còn chỗ cho bất cứ điều gì khác.

Dưới cái nhìn chăm chú của Chu Hành Nghiên đôi mắt chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt, dính ướt lòng bàn tay Chu Hành Nghiên, đọng lại hai vệt nước trên gương mặt xinh đẹp sắc tình.

Hô hấp giao hòa, Chu Hành Nghiên vô thức cúi đầu hôn lên giọt nước mắt của cậu, nước mắt rơi khỏi khóe mắt rơi xuống cằm, Chu Hành Nghiên liền dời nụ hôn từ đôi mắt cậu xuống cằm, vừa nông vừa nhẹ, cuối cùng lưu luyến không rời buông cậu ra, yêu thương nhìn cậu, nhẹ nhàng than thở: "Sao lại đáng thương như thế hả."

Vân Niệm chớp chớp đôi mắt ẩm ướt, cho rằng anh đang cười mình khóc nhè, vội vàng giải thích: "Tôi không có khóc, là anh không cho tôi chớp mắt."

Chu Hành Nghiên đương nhiên hiểu rõ, lòng bàn tay dừng lại trên mặt cậu, như gần như xa mà cọ cọ lên làn da mềm mại.

Vân Niệm cảm nhận một chút, trong ánh đã không còn khó chịu, lúc này mới đủ sức lực nhớ lại chuyện vừa rồi, nghi ngờ hỏi: "Anh hôn tôi làm gì?"

Chu Hành Nghiên nhìn chằm chằm hai cánh môi còn tươi đẹp hơn hoa, hầu kết lăn lăn, cố gắng bình tĩnh, nói: "Bé cưng đáng thương như vậy, hôn một cái liền không khóc nữa thật lợi hại."

Vân Niệm quả thực có chút bực bội, kéo tay anh xuống khỏi mặt, nghiêm túc mà nói: "Tôi không có khóc."

Chu Hành Nghiên cười như không cười, "Ừm" một tiếng.

Vân Niệm thấy anh phản ứng như thế, nào có lo đến được hôn sẽ tốt thế nào, thở phì phì giải thích với anh mình thật sự không khóc.

Qua gần nửa giờ sau, nghĩ đến tình trạng thân thể Vân Niệm không thể ngâm trong suối nước nóng quá lâu, Chu Hành Nghiên đánh thức người đang mơ màng sắp ngủ bên cạnh, nói cậu phải về phòng nghỉ ngơi.

Vân Niệm bị nước nóng trong hồ hung cho cả người phiếm hồng, mềm mại vô lực dựa vào bậc thang, ráng nâng mi mắt, lười biếng liếc nhìn anh, lẩm bẩm trong cổ họng: "Anh ôm tôi trở về đi."

Chu Hành Nghiên sờ sờ tóc cậu, cười hỏi: "Bây giờ lại có thể ôm rồi sao?"

Vân tiểu thiếu gia bị tái phát bệnh lười lập tức đem quyết tâm lực cánh sinh mấy ngày hôm vứt ra sau đầu, đầu gật như gà con mổ thóc, "Có thể, có thể."

Chu Hành Nghiên kiềm chế dục vọng trong lòng, lại hỏi: "Không cố chấp nữa?"

"Không sao mà, anh trai ôm thì không có việc gì."

Vân tiểu thiếu gia nửa năn nỉ, nửa làm nũng, từ bậc thang nghiêng người qua, giang hai tay với đối phương, dáng vẻ ngây thơ hoàn toàn mở ra để mặc đối phương tùy ý động chạm.

Chu Hành Nghiên rốt cuộc cũng không làm bộ làm tịch nữa, ôm người ra khỏi mặt nước, cơ thể mềm ấm mịn màng như hóa thành nước trong lòng anh, làm tim anh cũng ướt theo, toàn bộ thế giới đều trở nên nóng hầm hập, ướt nhẹp.

Anh đi lấy cho Vân Niệm một chiếc áo choàng tắm dài mới mặc vào, lúc ra tới Vân Niệm đã vùi vào lòng ngực anh sắp ngủ, không có một chút cảnh giác nào đối với xung quanh.

Trên đường đi ngang qua những người bạn học, Vân Niệm cũng không hề phản ứng, chỉ có hai cẳng chân trắng nõn thon dài từ trên cánh tay Chu Hành Nghiên rũ xuống, theo bước đi của Chu Hành Nghiên nhẹ nhàng lắc lư.

Chu Hành Nghiên quét mắt nhìn những người khác, đem người trong lòng ngực bọc càng chặt hơn, bước nhanh về phòng.

Rèm cửa khách sạn cản sáng rất tốt, sau khi kéo lại sẽ hoàn toàn chìm vào bóng tối, rất thích hợp để có một giấc ngủ sâu sau khi ngâm mình trong suối nước nóng.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Vân Niệm ngủ được một nửa, mơ hồ cảm thấy trên chân ngưa ngứa, chân cũng bị người nào đó bắt lấy, nhưng lại không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ, đôi mắt hơi hé mở, trong phòng tối đen cái gì cũng không thấy rõ, vì thế cũng không muốn phí sức tìm hiểu, lại lần nữa lười biếng nhắm mắt lại, định ngủ tiếp.

Cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần, cảm giác ngưa ngứa mang theo hơi ẩm kia cứ kéo dài liên miên vô tận, giống như vĩnh viễn sẽ không kết thúc.

Vân tiểu thiếu gia cuối cùng cũng chiến thắng cơn buồn ngủ và lười biếng, không nhịn được nữa mở mắt ra, chống cánh tay nâng nửa người trên lên, giận dữ nói: "Chu Hành Nghiên, sao anh còn chưa ngủ?"

Cảm giác ngứa ngáy lan từ cổ chân đến cẳng chân rốt cuộc cũng có thể tạm dừng, trong bóng tối truyền đến âm thanh dỗ dành của nam nhân đang cúi đầu khom lưng: "Tôi chưa buồn ngủ, bé cưng ngoan, em ngủ trước đi."

Vân Niệm vốn định nổi giận, nhưng sau khi đôi mắt dần dần thích ứng với bóng tối, nhìn thấy nam nhân nửa quỳ dưới giường không chê phiền mà hôn từ ngón chân hôn đến cổ chân lại hôn đến cẳng chân, giống như đang ăn món gì đó rất ngon lành, lại cảm thấy rất hiếm lạ, vì thế đã không bộc phát tính tình, vẫn như cũ dùng hai khuỷu tay chống phía sau, nằm trên giường nâng nửa người trên lên, chớp chớp đôi mắt ung dung mà nhìn.

Không biết qua bao lâu, cánh tay cậu đã có chút mỏi, nhịn không được hỏi: "Chu Hành Nghiên, sao anh cứ hôn chân tôi vậy? Anh là không biết hôn môi hả?"

Động tác của nam nhân dưới giường khựng lại, giương mắt nhìn chăm chú vào cậu.

Bởi vì ánh sáng âm u, cậu chỉ biết Chu Hành Nghiên đang nhìn mình, nhất thời không thể phân biệt giờ phút này ánh mắt kia có cảm xúc gì, cậu không nhanh không chậm nói: "Xem ra anh thật sự không biết."

Chu Hành Nghiên như được ngầm cổ vũ, quỳ đến mép giường, thân hình cao lớn đè xuống nệm giường, ôm mặt cậu hôn lên.

Nhưng cậu lại nhanh chóng quay mặt đi, cau mày ghét bỏ: "Miệng anh vừa mới hôn chân tôi."

Chu Hành Nghiên đành phải dọc theo gò má mềm mại, cẩn thận hôn xuống, như có như không nhẹ cọ qua khóe môi cậu.


Cậu chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới Chu Hành Nghiên thật sự không chút cẩu thả mà áp dụng vào thực tế, đôi môi vẫn tỉ mỉ dày đặc hôn dọc theo gò má, đến cả đôi mắt, cái mũi cùng lỗ tai cậu cũng không buông tha, giống như muốn nuốt sống cả cậu.

Cậu chắn tay lên ngực Chu Hành Nghiên, đẩy ra ngoài vài cái, "Anh đừng hôn nữa, tôi muốn đi ngủ."

Chu Hành Nghiên dùng một tay khóa trụ hai cánh tay lộn xộn của cậu, hô hấp càng thêm dồn dập nặng nề, dỗ dành bên tai cậu: "Bé cưng ngoan, để anh trai hôn em thêm một chút."

Cậu trốn không thoát, đành phải ra vẻ khoan dung: "Được rồi, chỉ có thể hôn năm phút thôi."

Cuối cùng cũng không biết bị hôn bao lâu, chỉ biết rằng trước khi chìm vào giấc ngủ say, Chu Hành Nghiên giống một con sói đói thường lui tới vào đêm khuya, nhe răng nanh về phía con mồi thèm nhỏ dãi, nhìn cậu bằng đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lục.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Chu Hành Nghiên đặt bữa sáng mang lên tận phòng của khách sạn, đang cẩn thận bóc ra những nguyên liệu Vân Niệm không thích ăn, trên mặt vẫn là biểu tình bình tĩnh cẩn thận.

Nhìn thấy Vân Niệm tỉnh lại, anh tạm dừng việc trong tay, đi đến mép giường thuần thục hầu hạ tiểu thiếu gia rời giường thay quần áo.

Cơn lười biếng trên người Vân Niệm còn chưa kết thúc, duỗi dài eo lưng, yên tâm thoải mái trải qua buổi sáng áo tới duỗi tay cơm đến há mồm, sau khi ăn sáng xong nói với Chu Hành Nghiên, ngày mai cậu muốn tiếp tục tự thân vận động, tự mình đi đường tự mình đi ngủ tự mình rời giường.

Chu Hành Nghiên gật đầu phối hợp.

Qua một đêm, buổi sáng hai người trở lại thành phố.

Vừa đến nơi, liền nhìn đến Vân Mạnh Tề dựa vào trên xe chờ, nhìn thấy hình bóng quen thuộc xa xa, lập tức tiến lên đón, nâng Vân Niệm lên cao, xoay một vòng tại chỗ, mới buông xuống, trong mắt lấp lánh niềm vui sướng vô cùng, ngó trái ngó phải xung quanh Vân Niệm: "Để ba ba nhìn xem có phải lại lớn hơn rồi không."

Vân Niệm theo bản năng liếc nhìn Chu Hành Nghiên, hỏi: "Ba sao ba lại tới đây?"

Chu Hành Nghiên cũng không biết trước, Vân Mạnh Tề là tự mình chủ động lại đây.

"Đương nhiên là muốn đích thân đón bé ngoan về nhà, muốn cho bé ngoan một bất ngờ."

Vân Mạnh Tề cười có chút đắc ý, đôi mắt dính lên người Vân Niệm, tự mình xác nhận khí sắc và tinh thần đều không tệ, lúc này mới yên tâm.

Vân Niệm gãi gãi đầu, lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên xa nhà gần nửa năm, chợt gặp lại, thế nhưng có chút xấu hổ khó nói.

Cậu lại theo bản năng nhìn vào mắt Chu Hành Nghiên, nhắc nhở Vân Mạnh Tề: "Sao ba vẫn còn gọi con như thế."

Vân Mạnh Tề kéo cậu từ bên người Chu Hành Nghiên qua, mang lên xe, hấp tấp nói: "Về nhà về nhà."

Cậu giữ cửa xe nhìn Chu Hành Nghiên, vội vàng nói: "Chờ một chút, con còn chưa thu dọn đồ đạc."

Vân Mạnh Tề lẩm bẩm: "Có cái gì mà thu dọn, phòng ngủ ở nhà vẫn giữ nguyên như cũ kìa." Đem cửa xe một lần nữa đóng lại.

Vân Niệm lần nữa trở lại bên cạnh Chu Hành Nghiên, túm tay anh nói: "Chúng ta đi về trước đi."

Chu Hành Nghiên mời Vân Mạnh Tề trước tiên về nhà nghỉ tạm một lát, Vân Niệm cũng nói như vậy, Vân Mạnh Tề ngẫm lại liền đồng ý, vừa vặn có thể tự mình đi xem thử con trai bảo bối ở bên này sống như thế nào.

Trong nhà sạch sẽ ngăn nắp, rộng rãi sáng sủa, thoạt nhìn càng thấy giống phiên bản phóng to của phòng ngủ Vân Niệm ở Vân gia, nửa năm qua, khắp nơi đều có thể tìm được Vân Niệm bóng dáng, ngay cả hộp khăn giấy vừa thấy cũng là mua theo sở thích của Vân Niệm, Vân Mạnh Tề càng thêm tin tưởng, Chu Hành Nghiên là một người đáng tin cậy.

Vân Mạnh Tề tới cũng tới rồi, không thể lập tức đi, thời gian cũng vừa lúc, nên đề nghị cả ba cùng ăn bữa cơm đơn giản, buổi chiều lại xuất phát về nhà.

Lần này Chu Hành Nghiên cũng sẽ đi theo Vân Niệm cùng nhau về Vân gia, nghỉ phép một thời gian, khả năng phải qua năm mới mới có thể quay lại, cho nên trên đường đến nhà hàng, Vân Mạnh Tề lái xe, cậu nhân cơ hội sắp xếp một số vấn đề công việc cho cấp dưới trong công ty.

Vân Niệm ngồi ở ghế phó lái cạnh Vân Mạnh Tề, đang nghịch những món đồ trang trí nhỏ trên xe.

Vân Mạnh Tề tìm về lại một chút cảm giác con trai ở bên cạnh, trên mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc, thường thường dùng khóe mắt liếc trộm cậu một cái.

Hệ thống sưởi trên xe bật có hơi cao, hôm nay Vân Niệm mặc một chiếc áo lông cao cổ màu trắng, mặt đỏ bừng, đôi mắt ẩm ướt, theo bản năng đưa tay kéo cổ áo xuống.

Vân Mạnh Tề liếc mắt một cái, bỗng nhiên khẩn trương hỏi: "Bé ngoan, trên cổ sao đỏ như thế, bị côn trùng cắn sao?"

Chu Hành Nghiên ngồi sau nghe thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia khác thường, dừng lại động tác check mail mới làm một nửa, tỉnh bơ nhìn người ngồi ở ghế phụ.

Vân Niệm bị hỏi thật sự hoang mang, hỏi lại Vân Mạnh Tề: "Có phải ba nhìn lầm rồi không." Nhìn vào gương rồi kéo cổ áo xuống, sau đó vô tình đối diện với ánh mắt của Chu Hành Nghiên từ trong gương, đột nhiên nghĩ đến gì đó, nao nao.