Edit: thauyn22
Cậu ngủ đến không hề phòng bị, Chu Hành Nghiên dở khóc dở cười, thấy cậu không có phản ứng gì không tốt sau khi uống say, đắp chăn lạiđàng hoàng, liền đứng dậy rời đi.
Sáng ngày hôm sau khi Vân Niệm tỉnh, nhìn thấy Chu Hành Nghiên đang ngồi trên mép giường của mình, xoa đầu bò dậy, mê mang hỏi: "Tôi trở về bằng cách nào?"
Chu Hành Nghiên đem canh giải rượu đã nấu đưa qua, đút cậu uống.
Cậu một bên xoa xoa cái đầu đau, một bên nhíu mày uống hết bát canh, lại hỏi: "Là anh đón tôi về hả?"
Chu Hành Nghiên cẩn thận nhìn cậu, hỏi: "Thật sự đều không nhớ rõ?"
Cậu lắc lắc đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, bò dậy tiến đến bên tai Chu Hành Nghiên nhỏ giọng nói: "Nói với anh một việc, anh đừng đi nói ra ngoài."
Cậu nhoài nửa người ra khỏi giường, đôi tay bám lấy bả vai Chu Hành Nghiên, dồn hết trọng lượng cơ thể đều đè lên người Chu Hành Nghiên, thì thầm chia sẻ với Chu Hành Nghiên.
Chu Hành Nghiên sợ cậu không vững sẽ ngã xuống, vì thế thuận tay ôm cậu khỏi giường, đặt lên đùi, rất phối hợp hỏi: "Chuyện gì thần thần bí bí như vậy?"
Vân Niệm ghé vào người anh tiếp tục nói: "Tối hôm qua hình như tôi nhìn thấy đàn anh Thẩm cùng người khác làm chuyện đó. Tôi thề, tôi không cố ý nhìn lén, tôi chỉ là không cẩn thận nhìn thoáng qua."
Chu Hành Nghiên đánh giá biểu tình nghiêm túc của cậu, tin rằng cậu cái gì cũng không nhớ rõ, ngón tay đặt trên sống lưng và eo thong thả vuốt ve, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng ngây thơ vô tri tối hôm qua.
Vân Niệm vỗ vỗ lên mặt anh, hỏi: "Anh đang ngẩn người nghĩ gì?"
Chu Hành Nghiên hàm hồ "Ừm" một tiếng, lòng bàn tay dừng lại trên eo cậu, nói: "Em đừng học theo hắn."
Vân Niệm đặt tay lên mặt anh, vô thức sờ tới sờ lui, khó hiểu hỏi: "Sao tôi phải học theo hắn? Loại chuyện này cũng không có gì thú vị."
Chu Hành Nghiên không biết có nên cảm thấy may mắn hay không khi Vân tiểu thiếu gia lòng đầy hiếu kỳ lại không có hứng thú đối với loại chuyện này, nghiêng mặt đi, hôn hôn lên ngón tay cậu, nói: "Vậy mới là bé ngoan."
Vân Niệm không muốn nhắc chuyện người khác nữa, không hài lòng nói: "Chu Hành Nghiên, anh nên cạo râu đi."
Chu Hành Nghiên nhẹ nhàng cười một tiếng, hạ thấp tư thế kéo dài giọng: "Được —— tuân mệnh tiểu thiếu gia của tôi."
Tâm tình Vân thiếu gia thoải mái, hài lòng gật đầu: "Lúc này mới thấy giống."
Cậu chuẩn bị tuột xuống khỏi người Chu Hành Nghiên, lại bị ôm chặt eo.
Chu Hành Nghiên như là ôm không đủ, đem cằm hướng lên mặt và cổ cậu cọ cọ, những gốc râu xanh lơ đâm vào làm cậu vừa đau vừa ngứa, vừa tức giận vừa buồn cười, ngồi trên đùi không ngừng trốn ra phía sau, nửa người trên ngửa ra sau, eo vẫn như cũ bị Chu Hành Nghiên bóp, như là muốn ép sát vào tay đối phương.
Chu Hành Nghiên sợ cậu cười đến ngất đi, đỡ sau lưng cậu, một lần nữa ôm vào trong lòng ngực, vỗ nhẹ từng cái cho cậu thở đều lại.
Cậu nằm bò trên vai Chu Hành Nghiên, thở hồng hộc, ngang ngược kiêu ngạo nói: "Anh thật to gan, dám bắt nạt tôi."
Chu Hành Nghiên ôm eo cậu nâng lên, xin tha: "Không dám, cũng không dám nữa."
Vân Niệm vẫn chưa thể thở đều lại, không thèm để ý tới.
Hôm nay là cuối tuần, Chu Hành Nghiên không có chuyện gì làm, liền làm một bữa sáng thịnh soạn cho Vân Niệm, bây giờ chỉ là rời giường lại chậm trễ lâu như vậy, sợ là bữa sáng đều đã nguội lạnh.
Vẫn là tư thế ngồi trong lòng, anh bế Vân Niệm lên, đi về phía nhà ăn.
Vân Niệm ôm vai anh, hai cái đùi cũng gắt gao kẹp trên eo anh, sợ ngã xuống, đi được một nửa, dường như nghĩ đến chuyện không nên nào đó, không ngừng kéo cổ áo anh, nói: "Thả tôi xuống, tôi sẽ tự mình đi."
Chu Hành Nghiên làm như là không nghe thấy ngữ khí mất tự nhiên của cậu, nâng mông cậu cao lên, an ủi: "Em không có mang giày bảo bảo, đừng vội, đến ngay thôi."
Vân Niệm chỉ vào ghế sofa đang đi ngang qua, thương lượng: "Anh đặt tôi lên sofa là được rồi."
Chu Hành Nghiên vẫn rất kiên trì: "Bữa sáng sắp nguội rồi."
Vân Niệm ấp úng nói: "Vậy anh cõng tôi đi, đừng ôm tôi như vậy."
Chu Hành Nghiên ngẩn ra một chút, rốt cuộc nhấc chân đi về hướng sofa, ngồi xuống.
Vân Niệm vội vàng bò xuống khỏi người anh, lại lập tức bị anh ấn ngồi lại lên đùi.
"Làm sao vậy?" Anh ôm thiếu niên khóa ngồi trên đùi, ra vẻ khó hiểu, dựa vào càng ngày càng gần, nghiêm túc dò hỏi, "Trước kia không phải thích nhất bò lên người tôi ngồi như này sao?"
Vân Niệm trong lúc nhất thời cứng họng, trong đầu hiện ra một số hình ảnh không thích hợp, né tránh ánh mắt Chu Hành Nghiên, cúi đầu nói nhỏ: "Tư thế này không tốt lắm."
Chu Hành Nghiên thấy cậu hình như trong một đêm đã nghĩ thông suốt chuyện này, có phòng bị, hơn nữa mình còn là người đầu tiên bị cậu đề phòng, tâm tình có chút phức tạp, lập tức cảm thấy Thẩm Phù Ngọc người này ngày càng phiền.
"Không có việc gì, bảo bảo còn nhỏ, như vậy không sao."
Mắt đối mắt với đôi mắt trong trẻo kia, Chu Hành Nghiên bày ra biểu tình đáng tin cậy, lừa dối lung tung.
Vân Niệm liếc mắt nhìn anh, chém đinh chặt sắt mà nói: "Anh gạt người."
Chu Hành Nghiên lưu luyến không rời buông người trong lòng ra, nhìn cậu bay nhanh sang ghế sofa bên kia ngồi xuống, còn rất nghiêm túc mà sửa sang lại quần áo, ngay sau đó đó tự mình đi vớ đi giày.
Chu Hành Nghiên ngứa tay, phản xạ có điều kiện vươn tay, nói: "Tôi giúp em."
Vân tiểu thiếu gia bận rộn nửa ngày, lười đến phiền, ngẩng đầu khờ dại hỏi anh: "Chỉ là giúp tôi mang vớ là không có vấn đề đúng không?"
Chu Hành Nghiên nói: "Đương nhiên không có vấn đề."
Vân Niệm được cổ vũ, vội vàng đem chân gác lên người anh, lười biếng tựa lưng ôm gối nhìn trần nhà.
Chu Hành Nghiên rất quen thuộc nắm lấy cổ chân cậu.
Qua một lát Vân Niệm mới lấy lại tinh thần, rút chân về, chất vấn anh: "Sao anh vẫn chạm vào tôi?"
Chu Hành Nghiên nói: "Tôi đang giúp em mang vớ."
Vân Niệm thất vọng thở dài: "Mỗi lần anh đều không nghiêm túc như vậy, lần sau loại chuyện này không cho anh làm nữa."
Chu Hành Nghiên không biết quyết định này của cậu có phải do chịu ảnh hưởng của tối hôm qua hay không, năm ngón tay đang nắm lấy cổ chân cậu theo bản năng siết chặt.
Vân Niệm ăn đau hừ nhẹ một tiếng, nội tâm càng thêm kiên định với quyết định vừa rồi.
Chu Hành Nghiên phản ứng lại vội vàng buông tay, trên làn da trắng như tuyết kia dễ dàng bị lưu lại vài dấu tay đỏ ửng.
Vân Niệm rút chân về, oán giận nhìn anh.
Những ngày kế tiếp, Vân tiểu thiếu gia biểu hiện sự kiên trì và nhẫn nại cực kỳ hiếm thấy, kiên trì tuân thủ "tai làm hàm nhai" về cơm ăn áo mặc, một dao chặt đứt thói quen gần mười chín năm với lối sinh hoạt duỗi tay mặc áo há mồm ăn cơm.
Chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi Chu Hành Nghiên liền mất đi tư cách người hầu thân cận, Vân tiểu thiếu gia luôn thích lười biếng hiện tại đến ôm cũng không cho ôm, cho dù khó khăn lắm mới ôm được người vào lòng, không phải không thoải mái, chính là tư thế không đúng, Chu Hành Nghiên quả thực sắp không hiểu nổi, cậu là thật sự thông suốt, hay vẫn như cũ cái biết cái không.
Mới qua mấy ngày chỉ được nhìn không được chạm, lòng Chu Hành Nghiên đã ngứa ngáy khó nhịn.
Trước đây anh đã nghĩ đến rất nhiều loại khả năng Vân Niệm bị Thẩm Phù Ngọc dẫn đi lầm đường, cuối cùng phát hiện ra là anh xem nhẹ Vân Niệm, vị tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé này không chỉ không dễ dàng bị dạy hư, mà ngay tại chổ cũng rất cảnh giác.
Chỉ là cảnh giác này có chút quá độc ác, hiện tại tất cả đều báo ứng trên người anh, làm anh ngày ngày đối mặt với bảo bối tâm tâm niệm niệm như vậy, lại chỉ có thể nhìn, không thể sờ.
Vài ngày sau, tại một quán trà anh tình cờ gặp được Tống Huyền và Thẩm Phù Ngọc.
Ba người đơn giản ngồi cùng nhau uống vài chén trà, Thẩm Phù Ngọc thuận miệng nhắc tới chuyện chuẩn bị ra nước ngoài, Tống Huyền ở một bên bình tĩnh nhàn nhã pha trà, một bên chúc bạn cùng phòng trong căn phòng tràn ngập hương trà sau khi ra nước ngoài vẫn có thể tiếp tục cuộc sống hàng đêm sênh ca.
Thẩm Phù Ngọc nghe được còn rất vui vẻ, cười tiếp nhận lời chúc từ đối phương chúc phúc.
Chu Hành Nghiên cuối đầu uống một hớp trà, hướng ra phía ngoài tản ra áp suất cực thấp.
Thẩm Phù Ngọc vừa mới kết thúc một đoạn quan hệ nhạt nhẽo, hiện tại rảnh rỗi vài ngày, vì thế lém lỉnh mà hỏi thăm cuộc sống tình cảm của bạn cùng phòng cũ : "Ông chủ Chu đây là đang giận dỗi với vị tiểu thiếu gia kia sao?"
Chu Hành Nghiên liếc hắn một cái, mặt không cảm xúc khuyên nhủ: "Thẩm Phù Ngọc, cậu đừng quá tự tin."
Thẩm Phù Ngọc tức khắc càng thêm tự tin mà tiếp tục suy đoán: "Không phải đến tận bây giờ miệng cũng còn chưa được hôn đấy chứ?"
Chu Hành Nghiên ánh mắt rét run, gần ba năm, người này nói chuyện vẫn thiếu đánh như vậy, cũng không biết làm thế nào an toàn sống đến bây giờ khi đi trêu chọc nhiều người như vậy, anh không khỏi nghi ngờ lần này đối phương ra nước ngoài du học là giả, tránh họa mới là thật.
Thẩm Phù Ngọc không sợ chết mà tiếp tục trêu chọc: "Cuối tuần trước, một người xinh đẹp sống động như vậy, uống đến người mềm nhũn như vậy, thần trí mơ màng không rõ đưa đến trong lòng cậu, cậu một chút ngon ngọt cũng không nếm sao? Cậu còn có phải là đàn ông hay không hả?"
Chu Hành Nghiên nghĩ đến sau đêm đó Vân Niệm liền nói cái gì cũng không cho sờ vào, tức khắc sắc mặt càng thêm sa sầm.
Tống Huyền một bên nhịn không được cười trộm, một bên sợ thời điểm Chu Hành Nghiên ra tay máu tưới sẽ bắn đến mình, vội vàng kéo bạn cùng phòng nhà mình lại: "Tôi nói vị Thẩm công tử này, cậu nói chuyện chừng mực một chút có thể đừng nói lớn như vậy hay không, cậu ngầm hiểu thế nào cũng được, hiện tại ngồi trước mặt cậu đều là người đứng đắn đó."
Thẩm Phù Ngọc nghịch tóc mình thành từng lọn nhỏ, không chút để ý mà hỏi lại: "Là cái loại nghiêm túc giả đứng đắn kia sao?"*
*是假正经的那个正经吗?nguyên văn là như thế này có cao nhân nào biết dịch thế nào cho dễ hiểu thì cmt giúp tui với mấy bồ ơi! Cảm ơn nè!
Tống Huyền "Ai" một tiếng, có chút bất đắc dĩ: "Thẩm Phù Ngọc cậu nói cậu kìa, chỉ riêng học kỳ này, đã đổi mấy người bạn trai, cậu có thể ngiêm túc với các mối quan hệ một chút được không, tôi thật sự sợ ngày nào đó nhìn thấy cậu trên bản tin xã hội, vì đùa bỡn cảm tình bị người cũ trả thù linh tinh."
Thẩm Phù Ngọc vươn ngón trỏ thon dài như ngọc, gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, "Sửa đúng một chút, tôi không có đổi bạn trai, mối tình đầu vẫn còn đây nhé."
Tống Huyền trực tiếp phun ra ngụm trà trong miệng, lau miệng nhịn không được nói: "Có một số việc tôi không nên quản, nhưng mà nói một câu thật lòng, cậu tuổi còn trẻ, sẽ không sợ ngày nào đó gặp phải tên bệnh sao?"
"Cậu quá không tin tưởng ánh mắt của tôi rồi." Thẩm Phù Ngọc đã đem hai ly trà đổ qua đổ lại rất nhiều lần, thật sự nhàm chán, "Xấu không được, đạo đức suy đồi không được, quan trọng nhất là báo cáo kiểm tra sức khoẻ không thể có bệnh truyền nhiễm."
Tống Huyền tới gần hắn, nhỏ giọng hỏi: "Cậu nói thật đi, làm anh em tốt tôi tuyệt đối sẽ không cười nhạo cậu, trước kia có phải cậu gặp phải tổn thương tâm lý không thể chịu nổi mới biến thành loại này bộ dáng tra nam này không."
Thẩm Phù Ngọc cười gật đầu: "Đúng vậy, Tống công tử có lòng từ bi, nếu đã đoán trúng, không bằng phát thiện tâm, cứu tôi thoát khỏi biển khổ."
Chu Hành Nghiên lười tiếp tục nghe hai người hồ ngôn loạn ngữ, đứng lên đi trước.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là App Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Đi ngang qua tiệm bánh ngọt, nghĩ đến Vân tiểu thiếu gia gần đây bận tự chăm sóc mình đến đã đồ ngọt yêu thích nhất cũng không rảnh để ăn, bèn mua một chiếc bánh ngọt nhỏ mang về.
Nửa giờ sau, Chu Hành Nghiên đẩy cửa ra, bắt đầu từ huyền quan, đến phòng khách, đến ban công, lại đến phòng ngủ của hai người, giống như bị ăn trộm, đồ vật bị xáo trộn khắp sàn nhà.
Trong phòng sách của Chu Hành Nghiên, còn đang không ngừng truyền tiếng lục lọi.
Vân Niệm ngày thường rất ít khi bước vào phòng sách của anh, cho nên trong nháy mắt nghe thấy động tĩnh từ đó truyền ra, anh thật sự cho rằng trong nhà bị trộm viếng.
Đẩy cánh cửa đang khép hờ của phòng sách, anh và Vân Niệm đụng trực diện vào nhau.
Vân Niệm không chú ý tới bóng người ở cửa, đụng phải bị anh ôm trọn vào lòng.
Anh ôm người vào lòng phát ra một tiếng thở dài, nhìn thấy thảm họa bên trong phòng sách và bên ngoài không khác biệt lắm, tâm tình tốt lên hỏi: "Đang tìm cái gì đấy bảo bảo?"
Vân Niệm choáng nửa ngày mới từ trong lòng ngực anh chui ra tới, rầu rĩ nói mình muốn tìm một chiếc áo lông màu đỏ.
Buổi sáng Chu Hành Nghiên vào phòng cậu hỏi cậu hôm nay muốn mặc quần áo gì, nhưng cậu muốn ngủ nướng nên đem Chu Hành Nghiên đuổi ra khỏi phòng.
Bây giờ lại vì một bộ quần áo mà gần như phá hủy cả ngôi nhà. Có thể thấy được bản lĩnh "tay làm hàm nhai" của Vân tiểu thiếu gia không hề có một chút tiến bộ nào.
Chu Hành Nghiên càng xem càng cảm thấy buồn cười, ý cười từ trong mắt toát ra, Vân tiểu thiếu gia thẹn quá hóa giận, dùng sức đẩy anh: "Còn không mau đi tìm nó đi!"
Chu Hành Nghiên bị đẩy mạnh vào phòng ngủ Vân Niệm, đến tủ quần áo của Vân tiểu thiếu gia, từ tầng tầng lớp lớp trên giá áo lấy ra một loạt khăn lông màu đỏ, cố ý hỏi Vân Niệm rốt cuộc là cái nào.
Vân Niệm nhìn thấy thứ mình vật lộn tìm nửa ngày xa tận chân trời gần ngay trước mắt, càng thêm cảm thấy thất bại vì năng lực sinh hoạt của mình, bận rộn một ngày, vừa mệt vừa buồn ngủ, mặt mũi lấm lem, kết quả còn bị Chu Hành Nghiên cười nhạo.
Cậu đặt mông ngồi bệt xuống đất, vô cùng phiền muộn.
Chu Hành Nghiên nửa ngồi xổm xuống trước mặt cậu, lấy ra chiếc khăn tay mềm mại lau bụi trên mặt cậu, buồn cười hỏi: "Mèo con nhà chúng ta hôm nay đã chui vào đâu chơi, mà làm cho mình bẩn như thế."
Vân Niệm không thèm để ý mặt mũi, tay cũng duỗi ra cho anh, ủy ủy khuất khuất kể khổ với anh: "Còn có tay cũng dơ."
Tim Chu Hành Nghiên tan ra, ôm cậu bế lên tủ ngồi, dùng giọng điệu ôn nhu đến dọa người dỗ dành: "Ngoan, không khóc, anh trai giúp em lau sạch sẽ."
Vân Niệm cúi đầu, nhìn mười ngón tay được anh chậm rãi lau sạch sẽ từng ngón, tự mình bào chữa: "Tôi không có khóc nha."
Chu Hành Nghiên lúc này chỉ biết đáp ứng cậu vô điều kiện, thuận theo lời cậu nói gật đầu: "Phải, Niệm Niệm không khóc, Niệm Niệm là bé ngoan."
Vân Niệm nhân cơ hội nói: "Ngày mai tôi muốn cùng bạn học đi tắm suối nước nóng."
Chu Hành Nghiên giương mắt nhìn về phía cậu, suýt chút nữa anh đã bị cặp mắt đáng thương kia mê hoặc mà gật đầu đồng ý, "Ngày mai phải về nhà, tôi đã đồng ý với ba mẹ em ngày mai chở em về nhà."
Bên ngoài tuyết đã rơi, từ hôm qua trường học đã cho nghỉ, Vân Niệm muốn ở lại thêm vài ngày mới chờ tới bây giờ.
"Anh nói với họ, anh còn có việc, chúng ta sẽ ở lại thêm hai ngày nữa."
Vân Niệm thuần thục lấy Chu Hành Nghiên làm bia đỡ đạn, nắm lấy tay áo nam nhân nhẹ nhàng lắc, lại ôm eo anh, cằm gác lên ngực anh, ngẩng mặt dùng ánh mắt van xin anh giúp đỡ.
Chu Hành Nghiên hít sâu một hơi, gật đầu: "Có thể."
Vân Niệm vui vẻ muốn nhảy dựng lên.
Chu Hành Nghiên lại nói tiếp: "Nhưng ngày mai tôi sẽ đi theo em."
Vân Niệm nghĩ nghĩ, sảng khoái đồng ý: "Đương nhiên không thành vấn đề."
Ngay sau đó, Chu Hành Nghiên dưới sự giám sát của tiểu thiếu gia điện thoại cho Vân Mạnh Tề, dùng lý do thoái thác kia của tiểu thiếu gia, Vân Mạnh Tề căn bản không nghi ngờ lời nói của Chu Hành Nghiên, ngoại trừ bày tỏ một chút tiếc nuối vì không thể gặp lại con trai sớm một chút, cũng không nói thêm gì.
Ngày hôm sau, Chu Hành Nghiên chở Vân Niệm đi đến khách sạn suối nước nóng ở vùng ngoại thành.
Khách sạn nằm trong núi, được trời ưu ái cho suối nước nóng tự nhiên, điều kiện ăn ở và cảnh quan thiên nhiên đều được khen ngợi.
Vân Niệm và các bạn học đều rất lễ phép, muốn đến để thả lỏng một chút về thể xác và tinh thần, giảm bớt mệt mõi trong cả học kỳ.
Bởi vì đã sớm biết quan hệ của Vân Niệm và Chu Hành Nghiên, đối với sự xuất hiện của Chu Hành Nghiên còn có chút chờ mong, là nhân vật trong truyền thuyết được trường học lưu truyền đã lâu, Chu Hành Nghiên là sự tồn tại được rất nhiều người hâm mộ và kính ngưỡng.
Chu Hành Nghiên vừa đến khách sạn liền vây quanh Vân Niệm, sợ cậu ăn đồ bậy, chạy lung tung, hận không thể mỗi phút mỗi giây đều giữ Vân Niệm cố định trong tầm mắt.
Nếu không phải đã sớm gặp qua ảnh chụp, mọi người đều không dám tin đây là Chu học trưởng lạnh lùng không gần người trong truyền thuyết.
Chu Hành Nghiên cùng chào hỏi đàn em, sau đó đi vào cùng một bể tắm với Vân Niệm, mỗi bể tắm cách nhau khá xa, bị núi đá và cây cối ngăn cách, đi vào lúc sau, bốn phía một mảnh yên tĩnh, như thật sự đặt mình vào bên trong sơn cốc, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Làn hơi ấm áp từ mặt đất ẩm ướt dưới chân dâng lên, sương mù từ suối nước nóng bay lên lượn lờ, mông lung ẩn hiện, giống như lạc mình vào tiên cảnh.
Vân Niệm dẫm lên con đường rải đá cuội trên thành bờ, lặng lẽ vòng đến sau lưng Chu Hành Nghiê, đẩy mạnh Chu Hành Nghiên xuống.
Chu Hành Nghiên đã sớm phát hiện ý đồ xấu của cậu, tương kế tựu kế ngã vào suối nước nóng, thuận tay đem người kéo vào trong lòng ngực, cùng nhau hòa mình vào làn nước ấm áp.