Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư - Hồng Diệp Nguyệt Thượng

Chương 32: Tôi nói không chạm vào tức là không chạm vào




Edit: thauyn22 tại Watt.pad.

Lỗ tai Vân Niệm ngứa ngáy, muốn dùng tay đẩy anh ra, nhưng hai tay đều bị anh bắt lấy, cố định ở sau người, chỉ có thể nghiêng đầu rục cổ cẩn thận trốn đi.

Chu Hành Nghiên biết rõ cậu sợ nhột, nhưng vẫn cố ý cắn, đầu cậu nghiêng qua trốn một bên, liền đi cắn bên kia, một bên cắn, một bên tiếp tục tự mình kêu oan.

Vân Niệm một bên trốn, một bên chết sống không nhận lỗi: "Tôi không bắt nạt anh, anh có chứng cứ không?"

Chu Hành Nghiên dừng lại, trán để ở ngực cậu, thở dài một hơi: "Hình như không có."

Vân Niệm nhìn bộ dáng uỷ khuất của anh, lương tâm thoáng chốc nhói lên một chút.

Nhưng vẫn nhanh chóng bị cảm giác khó chịu hiện tại của cơ thể đánh bại, Chu Hành Nghiên ôm cậu rất chặt, chặt đến mức cậu không thở nổi.

Cậu rất không vui gõ vài cái sau lưng Chu Hành Nghiên, nói: "Eo tôi bị anh siết sắp đứt rồi."

Chu Hành Nghiên giật giật cánh tay, nói: "Vậy tôi thả ra một chút."

Nói xong, thật sự buông lỏng ra một ít. Nhưng vẫn như cũ đem cơ thể mềm mại đơn bạc vây trên đùi, ôm vào trong ngực.

Vân Niệm duy trì tư thế khóa ngồi trên đùi anh, mấp máy môi, không biết nên nói như thế nào, cậu là muốn đối phương thả ra, không phải bảo đối phương thả lỏng ra một ít.

Rũ mắt thấy cái đầu vẫn vùi trong ngực mình, cậu lên tiếng cảnh cáo: "Chu Hành Nghiên, buổi sáng tôi đã nói anh như thế nào?"

Chu Hành Nghiên khiêm tốn hỏi lại: "Nói như thế nào?"

Vân Niệm không ngờ trí nhớ anh kém như vậy, nghiêm chỉnh mà nhắc lại quy tắc lúc sáng: "Thứ nhất, không được quản tôi, thứ hai, không cho chạm vào tôi."

Chu Hành Nghiên nói: "Em lại gạt tôi, tôi nhớ rõ em chỉ nói uống xong rượu mới không cho chạm vào em."

Vân Niệm cứng họng, trên mặt hiện lên một trận chột dạ, không ngờ trí nhớ Chu Hành Nghiên lúc thì kém, lúc thì lại tốt như vậy.

Vân tiểu thiếu gia ngồi tại chổ mặt không đổi sắc lật lọng: "Hiện tại sửa lại, tôi nói không chạm vào tức là không chạm vào."

Chu Hành Nghiên cười nhẹ, xoa xoa đầu cậu, nói: "Vậy được rồi, nghe em."

Vân Niệm trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn sắc mặt Chu Hành Nghiên vẫn như ngày thường, một lần nữa khởi động xe, cảm thấy có nơi nào đó không đúng lắm, vừa rồi cậu là định làm gì Chu Hành Nghiên?

Cậu cau mày, lười tiếp tục nghĩ, dựa vào lưng ghế dần dần ngủ thiếp đi.

Thời điểm tỉnh lại Chu Hành Nghiên đã ôm cậu vào nhà, thấy cậu trợn mắt, thì đặt cậu ngồi lên tủ giày ở huyền quan, đổi giày cho cậu, cởi áo khoác, động tác thuần thục tự nhiên, giống như đã làm vô số lần.

Mấy năm nay cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Vân Niệm đã không còn giống một đứa trẻ phụ thuộc vào người khác, giờ bị Chu Hành Nghiên dung túng như vậy, hơn nữa bản thân ngủ đến cả người mềm nhũn, liền trở nên lười biếng, yên tâm thoải mái mà để đối phương hầu hạ.

Chu Hành Nghiên lúc này cũng không đề cập tới quy tắc Vân tiểu thiếu gia ở trên xe mới vừa lập ra cho anh, chạm vào tay, chạm vào mặt, còn chạm vào chân, không nhanh không chậm, đem thiếu niên xinh đẹp đặt trên tủ giày ở huyền quan chậm rì rì mà để thời gian trôi.

Vân Niệm vẫn luôn có thói quen nghỉ trưa, trên xe không ngủ đủ, hiện tại lại không có không gian nằm xuống, mí mắt xụp xuống dựa hẳn lên người anh, dùng cả tay chân bám lên người anh, thúc giục: "Nhanh lên, tôi muốn đi ngủ."

Chu Hành Nghiên giúp cậu cởi áo khoác xong, ôn tồn mềm giọng dỗ dành: "Lập tức xong ngay." Tiếp theo lau sạch mười ngón tay của cậu từng chút một.

Cuối cùng công tác quan trọng này cũng đã hoàn thành, bế người lên đi vào phòng ngủ.

Vân Niệm giống một con gấu túi ghé vào lòng ngực anh, bị anh nâng mông siết eo, đầu chôn vào hõm vai dày rộng rắn chắc của anh, dần dần phát ra tiếng hít thở đều đặn.

Buổi chiều Chu Hành Nghiên vẫn ở nhà, nhân lúc Vân Niệm ngủ trưa, online xử lý một số việc.

Đoán chừng Vân Niệm sắp tỉnh, lại đợi trước bên giường, một tùy tùng lúc nào cũng trung thành với tiểu thiếu gia.

Vân Niệm ngủ một giấc tỉnh lại, thấy Chu Hành Nghiên còn ngồi ở phòng mình, cảm thấy Vân Mạnh Tề lừa mình, Chu Hành Nghiên thoạt nhìn không có bận rộn như vậy.

Những ngày tiếp theo, Chu Hành Nghiên đều ở lại trong nhà, còn dẫn Vân Niệm đi đến vài địa điểm tham quan nổi tiếng, một tấc cũng không rời.

Mấy ngày qua đi, Vân tiểu thiếu gia một lần nữa biến trở về bộ dạng tùy ý quát mắng sai sử người.

Cho đến ngày tân sinh viên nhập học, lực chú ý của Vân Niệm mới bị hoàn cảnh mới hấp dẫn, rốt cuộc cũng không rảnh lo nô dịch Chu Hành Nghiên cả ngày nữa.

Chu Hành Nghiên cũng một lần nữa trở nên bận rộn, dù vậy, mỗi ngày cũng sẽ không quên trong nhà có một tiểu thiếu gia, buổi sáng sẽ làm bữa sáng hai người, nhìn chằm chằm Vân Niệm ăn xong, mới ra ngoài, buổi tối sẽ về nhà trước, xác nhận Vân Niệm ngoan ngoãn ngủ rồi, mới quay về phòng ngủ.

Vân Niệm thích ứng rất nhanh với môi trường đại học, mỗi ngày hứng thú bừng bừng, có đôi khi sẽ cùng Chu Hành Nghiên nói một chút chuyện xảy ra ở trường, hai người đều học cùng một trường, nên có rất nhiều chuyện có thể trao đổi.

Chu Hành Nghiên vào lúc này sẽ buông hết thảy mọi công việc trên tay, tận chức tận trách trò chuyện, còn sẽ đặt những vấn đề thích hợp, Vân Niệm đối với đối tượng nói chuyện phiếm này rất vừa lòng.

Có một ngày trở về, Vân Niệm đột nhiên nói mình được người khác mời gia nhập một câu lạc bộ phục trang, Chu Hành Nghiên lập tức dừng việc đang làm, chú ý đến, hỏi cậu sao đột nhiên có hứng thú với loại chuyện này. Theo hiểu biết của Chu Hành Nghiên, không có khả năng người nào đó mời hai câu liền đồng ý gia nhập câu lạc bộ sinh viên, huống chi là câu lạc bộ phục trang gì đó.

Vân Niệm một bên uống uống sữa bò trước khi ngủ, một bên lơ đãng nói: "Bởi vì đàn chị người mẫu ở quầy tuyển dụng của triển lãm ăn mặc rất đẹp."

Chu Hành Nghiên nhướng mày, nhìn gương mặt không mấy nghiêm túc kia, hỏi: "Đẹp thế nào?"

Vân Niệm liếm liếm lớp sữa trắng đục trên môi, thong thả nhớ lại, rồi kết luận: "Chị ấy ăn mặc giống trong trò chơi tiên nữ. Không đúng, giống yêu tinh, bởi vì chị ấy còn có tai mèo."

Chu Hành Nghiên cười hừ một tiếng, đi đến mép giường, cúi xuống vây lấy thân cậu ở đầu giường, rất hứng thú hỏi: "Niệm Niệm là đã trưởng thành, bắt đầu cảm thấy hứng thú với con gái rồi sao?"

Vân Niệm bị anh đột nhiên tới gần, sinh ra cảm giác áp bách vô hình, không hiểu lắm mà hỏi lại: "Trưởng thành thì không thể cảm thấy hứng thú với con gái sao?"

Ánh mắt Chu Hành Nghiên tối sầm lại, thu lại chiếc ly trong tay cậu, lòng bàn tay ấn lên khóe miệng cậu vuốt ve vài cái, hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh: "Có thể thì có thể."

Vân Niệm lắc lắc đầu, "Nhưng tôi càng muốn đôi tai mèo mang trên đầu của cô ấy hơn."

Chu Hành Nghiên sửng sốt, ngón tay ngừng ở khóe miệng cậu, vô thức vuốt ve như cũ.

Cậu há miệng cắn xuống một ngụm, đẩy bóng ma thật lớn che phủ trước mặt mình ra, chua chát nói: "Anh lớn lên sao mà giống ba tôi mạnh mẽ đến thế, còn không mau tránh ra, đừng làm trễ giấc ngủ của tôi!"

Ngủ không ngon sẽ ảnh hưởng đến vóc dáng!

Chu Hành Nghiên liếc vệt nước bị cậu để lại tren ngón tay, thật sự nghe lời mà tuột xuống khỏi giường, giúp cậu đắp chăn đàng hoàng, trong miệng nói: "Vậy được, tôi chờ em ngủ rồi đi."

Vân Niệm cũng không nói gì, Chu Hành Nghiên mỗi ngày đều làm theo quy trình này, ở phòng ngủ cậu chờ đến khi cậu ngủ say mới rời đi, vì thế nhắm hai mắt, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Ánh mắt Chu Hành Nghiên không kiêng dè gì mà lang thang khắp khuôn mặt cậu, nhớ lại những hành động cậu đã làm những ngày qua, đại khái mà nói vẫn còn tính là ngoan, không không đi lung tung học theo người xấu, đến nỗi đối tai mèo còn cảm thấy hứng thú, chỉ cần không phải cảm thấy hứng thú với người mang tai mèo, vậy thì không có vấn đề.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là App Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)


Mùa thu đến kéo theo sau là những cơn mưa kéo dài nhiều ngày, lúc sau thường thường sẽ có mưa phùn kéo dài ngầm cái cả ngày, sáng hôm nay Chu Hành Nghiên ra cửa lại bắt đầu mưa, Vân Niệm ăn xong bữa sáng liền vội vã rời đi, không mang theo dù.

Chu Hành Nghiên lướt qua thời khóa biểu của Vân Niệm, hôm nay có tiết học cả ngày, như vậy vừa vặn phòng ngừa cậu vào ngày mưa chạy loạn khắp nơi.

Đến tối, trời vẫn còn mưa, Chu Hành Nghiên cầm dù, chạy đến khu dạy học nơi Vân Niệm đang học tiết cuối cùng.

Xa xa liền nhìn thấy Vân Niệm cùng một bóng dáng khác đứng dưới mái hiên, tựa hồ đang tập trung trao đổi việc gì đó, Vân Niệm không chớp mắt mà nhìn người nọ, biểu tình rất nghiêm túc.

Sau khi Chu Hành Nghiên đến gần, Vân Niệm vẫn không phát hiện, còn đang hỏi chàng trai tóc dài đối diện: "Thật vậy không, đến lúc đó tôi cũng có thể đi sao?"

Chàng trai có mái tóc dài màu nâu nhạt, dùng dây thun đen buộc tùy tiện phía sau đầu, ngũ quan khi nhìn riêng lẻ không có gì đặc biệt xuất sắc, nhưng khi cùng được ghép trên một khuôn mặt, lại có một sức quyến rũ khác thường. Có lẽ là do thần thái lãng mạn và duyên dáng thường xuyên xuất hiện trên mặt, cho dù bị ném vào đám đông cũng có thể khiến người ngoái lại nhìn hắn lần thứ hai.

Vân Niệm còn đang chờ câu trả lời của hắn.

Đối phương nở nụ cười lưu luyến, rời khỏi tầm mắt Vân Niệm, nhìn về phía sau Vân Niệm.

Vân Niệm theo ánh mắt hắn quay đầu lại, có chút ngoài ý muốn: "Chu Hành Nghiên, sao anh lại đến sớm như vậy hả?"

Chu Hành Nghiên cùng chàng trai tóc dài liếc nhìn nhau, sau đó bình tĩnh kéo Vân Niệm vào dưới cánh tay mình, đè lại bả vai, mở miệng, âm thanh có chút lạnh: "Cậu đã nói với em ấy cái gì?"

Thẩm Phù Ngọc đánh giá qua lại hai người, ý vị không rõ mà cười một tiếng, chỉ vào Chu Hành Nghiên hỏi Vân Niệm: "Đây là anh trai mà em nói đến đón em?"

Vân Niệm gật gật đầu, không rõ Thẩm Phù Ngọc đang cười cái gì, nhớ ra, quay mặt nói với Chu Hành Nghiên: "Đây đàn chị tôi đã nói với anh, không phải, là đàn anh."

Cậu có chút xấu hổ khi trước đó nhận nhầm giới tính, sau phát hiện Thẩm Phù Ngọc là con trai, kinh ngạc hơn nửa ngày, các đàn anh đàn chị quen biết Thẩm Phù Ngọc trong câu lạc bộ đã cười lớn một lúc lâu.

Chu Hành Nghiên liên hệ trước sau, hiểu rõ, gia đình Thẩm Phù Ngọc đều làm trong lĩnh vực thời trang cao cấp, mẹ là người sáng lập một tạp chí thời trang nổi tiếng, trường học có câu lạc bộ phục trang cũng là do Thẩm Phù Ngọc lập ra để giết thời gian, hơn nữa còn gây ra không ít chuyện.

Thẩm Phù Ngọc nhìn về phía Chu Hành Nghiên, nói: "Không nghĩ tới trùng hợp như vậy, yên tâm, vì chúng ta trước đây là bạn cùng phòng, tôi nhất định sẽ hỗ trợ chăm sóc đàn em."

Chu Hành Nghiên lập tức từ chối: "Không cần." Kéo Vân Niệm ra ngoài.

Thẩm Phù Ngọc cũng không đuổi theo, cười nhìn hai người đi xa.

Vân Niệm kinh ngạc, bắt lấy áo Chu Hành Nghiên hỏi: "Anh đã quen đàn anh Thẩm lâu rồi sao?"

Chu Hành Nghiên cảm thấy trí nhớ của cậu thật sự không tốt lắm, "Tống Huyền không phải đó nói qua với em rồi sao, nhanh như vậy đã quên rồi."

Vân Niệm quả thật nhớ không ra, cậu cố gắng nhớ lại tên gọi của cái người mà cậu không quen biết kia.

Chu Hành Nghiên thấy cậu không quá để ý, tạm thời thả lỏng tâm tư, chỉ uyển chuyển nhắc nhở một câu: "Thẩm Phù Ngọc người đó, không cần biết hắn nói cái gì em cũng đừng tin."

Vân Niệm không chút để ý mà "Ừm ừm" hai tiếng, duỗi tay ra ngoài dù hứng mưa.

Bên ngoài dù mưa vẫn đang rơi, một trận gió thổi qua, những hạt mưa bị thổi bay xuống phía dưới dù, Chu Hành Nghiên nghiêng dù về phía bên cậu, cậu không chỉ vươn tay ra, mà còn muốn dẫm lên vũng nước đọng.

Hơn nữa ngại dù cản trở tầm mắt, đẩy dù về lại hướng đỉnh đầu của Chu Hành Nghiên, cố ý lao vào màn mưa.

Đoạn đường này không cho phép đỗ xe, ngày thường Chu Hành Nghiên cảm thấy không sao, hiện tại cảm thấy đặc biệt khó chịu, tay mắt lanh lẹ kẹp người lại phía dưới dù, chuẩn bị khiêng lên vai mà đi, tránh cho cậu lại chạy lung tung.

Vân Niệm giống một con mèo nhẹ nhàng né tránh, chạy vào trong màn mưa, còn nói: "Trời mưa không lớn, anh xem nhiều người cũng đâu có bung dù đâu."

Chu Hành Nghiên mặc kệ người khác thế nào, chỉ biết cơn mưa này làm anh ướt, làm anh không thoải mái.

"Mau tới đây, ngoan, tóc em ướt hết rồi."

Vân Niệm nhìn thấy anh nôn nóng vươn tay về phía mình, đứng yên không động đậy, như là đang đợi anh.

Chu Hành Nghiên chạy tới vài bước, đang muốn lau nước trên mặt cho cậu, cán dù đã bị cậu đoạt lấy, trực tiếp ném bỏ.

Cậu còn ở trong mưa lớn tiếng chọc gheo Chu Hành Nghiên: "Anh làm bằng giấy sao, mưa nhỏ như vậy có thể xối ướt anh được sao?"

Chu Hành Nghiên lướt mắt nhìn, khoảng cách đến địa phương đậu xe cũng không xa, dứt khoát bất chấp tất cả, dù cũng không quan tâm, chạy nhanh qua bế người lên vai không them giải thích, sải bước về phía cửa xe.

Vân Niệm bị treo trên vai anh, bụng nhỏ bị xương vai anh đỉnh vào có chút đau, không ngừng đá chân, cố ý hét lớn: "Thả tôi xuống, tôi không muốn về!"

Chu Hành Nghiên nghe cậu hét lung tung như thế, đối với hành vi như vậy của cậu càng nghĩ càng tức giận, giơ tay tát lên mông cậu một cái, nhân lúc cậu còn đang kinh ngạc chưa kịp phản ứng, ném vào trong xe, khóa cửa lại.