Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư - Hồng Diệp Nguyệt Thượng

Chương 29: Anh trai không có ý xấu




Edit: thauyn22 tại Watt.pad.

Vân Niệm lúc này mới một lần nữa nhìn về phía Chu Hành Nghiên.

Chu Hành Nghiên cũng đang nhìn cậu, cười một chút, không nói chuyện.

Cậu thản nhiên xua tay, "Bỏ đi." Không hứng thú mà xoay người lên lầu.

Vân Mạnh Tề cũng chưa nói gì, xoay người lại tiếp tục cùng Chu Hành Nghiên nói chuyện, "Cháu trở về vừa đúng lúc, thật ngoan...... ngày mai sinh nhật Niệm Niệm, tròn 18 tuổi."

Nói đến đây, nhịn không được khe khẽ thở dài. Trên mặt hiện ra thần sắc may mắn lại vui mừng. Hiển nhiên, tuổi 18 này không chỉ đối với Vân Niệm nguy hiểm trùng trùng, đối với ông và Diệp Phỉ Vân mà nói, cũng cực kỳ không dễ dàng.

Tiểu tổ tông hiện tại ỷ mình đã sắp mười tám tuổi, cho rằng mình đã trưởng thành, bắt mười mấy năm xưng hô của Vân Mạnh Tề cũng phải sửa lại, Vân Mạnh Tề thường dở khóc dở cười.

Chu Hành Nghiên gật đầu, nói: "Cháu biết."

"Vốn đang suy nghĩ muốn hỏi xem cháu có về không, lại sợ cháu quá bận, bởi vì chút việc nhỏ làm cháu phải đi một chuyến."

Vân Mạnh Tề nhìn nhìn mặt anh, ân cần như người một nhà: "Không nghỉ ngơi được sao, nhìn sắc mặt này, không tốt lắm."

Chu Hành Nghiên chỉ là gấp gáp muốn quay về đón sinh nhật Vân Niệm, nghe vậy hàm hồ nói: "Ở trên xe đã nghỉ qua, không có việc gì ạ."

Vân Mạnh Tề lại lôi kéo anh nói chút chuyện mừng sinh nhật ngày mai, mấy năm nay Vân tiểu thiếu gia vận mệnh nhiều chông gai, năm trước đón sinh nhật phải đi dạo một vòng lớn từ quỷ môn quan về, năm ngoái thân thể còn rất yếu, cũng không dám quá cầu kỳ, năm nay chính là năm hiếm hoi thiên thời địa lợi nhân hoà, 18 tuổi, như thế nào cũng muốn làm một bữa thật lớn.

Vân gia phải cho tổ chức cho Vân Niệm một bữa tiệc sinh nhật, mời rất nhiều bạn bè thân thích, vô cùng náo nhiệt, làm Vân thiếu gia người không thể chịu đựng được cô đơn và nhàm chán có được thời gian vui vẻ.

Đối với những việc này của Vân Niệm, từ trước đến nay Chu Hành Nghiên chưa có quyền quyết định, yên lặng lắng nghe.

Vân Mạnh Tề nói anh là một người anh tốt, ngày mai có anh ở tiệc sinh nhật, Vân Niệm nhất định sẽ càng hài lòng.

Buổi tối, bốn người cùng ngồi xuống ăn cơm.

Vân Niệm ngủ trưa một giấc dài đến chiều, chống cằm ánh mắt lơ đãng, đôi môi đỏ bừng hơi mở ra, thất thần mà nghe Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân nói chuyện. Chu Hành Nghiên vẫn luôn trầm mặc ít lời.

Diệp Phỉ Vân không biết sao lại nhắc đến chuyện học của Vân Niệm với Vân Mạnh Tề, hè năm sau Vân Niệm sẽ tốt nghiệp cao trung, lúc này suy xét học đại học sự quả thực có hơi trễ, nhưng sức khỏe Vân Niệm nửa năm nay mới có dấu hiệu chuyển biến tốt, trước đó không ai dám tưởng tượng đến chuyện lâu dài như vậy.

Lực chú ý  của Vân Niệm được thu hồi, ngồi dậy, đôi mắt lấp lánh, nói: "Con muốn ra nước ngoài, đi...... Đi...... Đi nơi nào còn chưa nghĩ xong, dù sao vẫn muốn ra nước ngoài."

Vừa dứt lời, Chu Hành Nghiên là người đầu tiên nói: "Không được."

Vân Niệm trừng mắt liếc anh một cái.

Chu Hành Nghiên trầm mặc quá lâu, bỗng nhiên mở miệng, Diệp Phỉ Vân có vẻ có chút kinh ngạc.

Vân Mạnh Tề gật đầu một cái: "Đúng! Không được!"

Tuy rằng tình huống của Vân Niệm so với trước đã tốt hơn, nhưng so với người thường, vẫn chỉ là một con ma ốm, cho nên ở chuyện đi học này, Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề nhất trí cho rằng, Vân Niệm nên ở tại địa phương.

Diệp Phỉ Vân bình tĩnh phân tích: "Vân Thành có một trường đại học rất xuất sắc, gần nhà, với thành tích hiện tại của con, đủ điểm vào cũng không khó."

Vân Niệm từ khi cơ thể tốt lên, việc học tập cũng có sức sống hơn, hơn nữa hơn nữa giải quyết ngày càng tốt, lời Diệp Phỉ Vân nói đều là lời nói thật.

Nhưng Vân Niệm không muốn, cậu muốn đi xa, cậu muốn tự do, nhà là một nơi rất tốt, nhưng có quá nhiều trói buộc, đặc biệt là đối với cậu.

Cậu mất bình tĩnh: "Mọi người muốn đem cuộc đời con trói buộc suốt trong nhà sao?"

Trên bàn cơm rơi vào yên tĩnh.

Diệp Phỉ Vân ngẫm nghĩ xem mình có quá ngang ngược không. Vân Mạnh Tề lại thấy hơi xấu hổ.

Chu Hành Nghiên lên tiếng phá vỡ tĩnh lặng, không nhanh không chậm mở miệng: "Đi Chiêu Thành thế nào?"

Giọng điệu anh thong dong, dáng vẻ trầm ổn, là một thái độ đề nghị rất nghiêm túc.

Diệp Phỉ Vân đang tự hỏi tính khả thi của việc này, Chu Hành Nghiên ở Chiêu Thành, hè năm sau sẽ là năm hai, đã đứng vững gót chân, làm người ổn trọng, đáng tin cậy, chỉ là Chiêu Thành có chút xa, xảy ra chuyện, nàng không thể lập tức chạy đến, lại nói......

Vân Mạnh Tề đập bàn một cái, nói: "Chiêu Thành, là Chiêu Thành! Được!"

Diệp Phỉ Vân quay đầu nhìn ông, ông nhẹ nhàng kéo áo nàng dưới gầm bàn, ánh mắt ý bảo: Chiêu Thành xa, có thể xa hơn bên kia trái đất sao?

Lại nói bọn họ còn có Tiểu Chu ổn trọng đáng tin cậy, xét về chăm sóc Vân Niệm, Vân Mạnh Tề cũng không dám nói mình làm được tốt hơn so với anh.

Diệp Phỉ Vân gật đầu, nói: "Nhưng con phải vượt qua kỳ thi đại học."

Vân Niệm không để ý lời Diệp Phỉ Vân, mà quay đầu nhìn về phía Chu Hành Nghiên, cười cười, thầm nghĩ Chu Hành Nghiên vẫn còn hữu ích như vậy.

Chu Hành Nghiên bị nụ cười đột ngột này làm cho hoa mắt, gật đầu với cậu, giống như một người anh trai tốt ngay thẳng chính trực cổ vũ: "Cố lên."

Vân Niệm buông đũa, nói: "Con no rồi."

Sau đó kéo ghế dựa ra, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Sau bữa cơm chiều, ngoại trừ nụ cười kia, không nói thêm lời nào với Chu Hành Nghiên.

Sau khi con trai đi rồi, Vân Mạnh Tề mới hài lòng nói với Chu Hành Nghiên: "Thấy rồi đấy, càng ngày càng ngoan, hiện tại cũng không kén ăn nữa."

Diệp Phỉ Vân cũng cảm thán nói: "Trước kia ăn cơm còn muốn người khác dỗ, Hành Nghiên cháu còn nhớ không. Thật sự trưởng thành rồi."

Đáy mắt Chu Hành Nghiên hiện lên một tia khác lạ, gật đầu nói: "Trưởng thành rồi."

Sáng ngày hôm sau Vân gia náo nhiệt hẳn lên, rất nhiều bạn bè và người thân đều đến Vân gia.

Vân Niệm bị vây quanh, cùng một đám bạn đồng trang lứa nói chuyện, nghe bọn họ chúc sinh nhật vui vẻ, trên mặt thỉnh thoảng hiện lên ý cười xán lạn.

Sau một thời gian dài, hiện tại Vân tiểu thiếu gia đã có bạn mới, là người tốt bụng, cũng không có ý xấu, ở chung rất được, Vân Mạnh Tề nói Vân Niệm thường xuyên cùng bọn họ ra ngoài chơi.

Chu Hành Nghiên đứng trên cầu thang trong chốc lát, tầm mắt trước sau luôn dừng lại trên bóng dáng kia. Vân Niệm mặt mày hớn hở nói gì đó với nhóm bạn, sau đó dẫn những người bạn này đi đến nơi khác.

Cả căn phòng chất đầy quà tặng của bạn bè người thân, mở hết số quà cũng phải mất hết một ngày, quà của Chu Hành Nghiên cũng biến mất bên trong đó.

Hôm nay anh vài lần gặp thoáng qua Vân Niệm, có khi Vân Niệm không phát hiện ra anh, có khi phát hiện nhưng rất nhanh đã bị nhóm bạn kéo đi mất.

Anh nhìn cổ áo xiêu vẹo của Vân tiểu thiếu gia, chuẩn bị tiến lên giúp sửa lại, giây tiếp theo Vân Niệm đã tự mình chỉnh sửa, thoạt nhìn đã không cần người cả ngày một tấc cũng không rời đi theo, hầu hạ bên người.

Đêm xuống, Vân gia rốt cuộc cũng yên tĩnh.

Chu Hành Nghiên xuống lầu chuẩn bị rót cốc nước, đi ngang qua ghế sofa phòng khách, Vân Niệm vậy mà lại trực tiếp ngủ quên trên đó.

Nơi nào cũng không có người, khách khứa đều đã đi hết, trong phòng còn chưa kịp dọn dẹp, mẹ Trương cùng với Vân Mạnh Tề không biết đã đi đâu.

Trong phòng im ắng, Chu Hành Nghiên đặt ly nước xuống, đến gần sofa, nhìn thiếu niên xinh đẹp hít thở đều đặn, lông mi như lông quạ run rẩy, trên người ăn mặc mỏng manh, phảng phất cảm nhận được cái lạnh, ôm chặt chiếc gối đầu trong lòng.

Chu Hành Nghiên mới cong lưng, vươn tay, đối phương đã mở mắt, đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn về phía anh.

Hai người đối mắt vài giây, người trên sofa buông gối ngồi dậy, rất tự nhiên mà tránh đi tay Chu Hành Nghiên, đứng dậy đi rót cho mình một cốc nước.

Chu Hành Nghiên thu tay, đứng thẳng người, suy tư nhìn chằm chằm thân hình vẫn còn gầy yếu kia.

Vân Niệm quay đầu lại, vừa vặn đối diện với tầm mắt anh, uống ngụm nươsc, không chút để ý hỏi: "Nhìn tôi như vậy làm gì?"

Chu Hành Nghiên đi về phía cậu, nói: "Mệt rồi thì lên giường ngủ, trên sofa dễ cảm lạnh."

Vân Niệm uống hết nửa cốc nước còn lại, xoay người đi lên lầu, vẫy vẫy tay sau lưng, giọng điệu lười nhác: "Tôi biết rồi, ngủ ngon."

Chu Hành Nghiên đành phải dừng bước chân đang đến gần cậu, hơi ngẩng đầu, nhìn cậu biến mất ở chỗ rẽ cầu thang.

Câu "Sinh nhật vui vẻ"  kia trước sau vẫn không tìm được cơ hội nói ra.

Sáng ngày hôm sau, Chu Hành Nghiên đi ngang vườn hoa, nghe được bên trong truyền ra tiếng cười nói, tối hôm qua lại rơi một trận tuyết lớn, Vân Mạnh Tề lại cùng Vân Niệm chơi đùa trên tuyết.

Vân Niệm tự mình ra tay, làm một người tuyết cao bằng mình, tay và mặt bị lạnh có chút đỏ, nhân lúc Vân Mạnh Tề không chú ý, giẫm lên chân nhét hai tay vào trong cổ ông.

Vân Mạnh Tề kêu to một cách khoa trương, Vân Niệm trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa đã đạt mục đích, duỗi tay mở khăn quàng cổ của ông, cướp lấy, mang lên cổ người tuyết.

Vân Mạnh Tề đuổi theo, nói: "Nhóc con kia." Sau đó từ sau lưng bế cậu lên cao, ở trên mặt tuyết nhanh nhẹn chạy như điên, trong miệng hô: "Bé ngoan, ba ba mang con bay!"

Vân Niệm nắm tóc ông, sợ mình ngã xuống, bị kích thích mà cười to, trong miệng đứt quãng la: "Ba điên rồi, ba ba người điên rồi sao."

Chu Hành Nghiên nhìn một hồi lâu, Vân Mạnh Tề vui đùa xong với con trai, cuối cùng cũng thả người xuống, gọi Chu Hành Nghiên: "Đến đây cùng nhau chụp một tấm."

Vân Niệm lúc này mới nhìn đến Chu Hành Nghiên, trên mặt còn treo ý cười, không biết là cười với Chu Hành Nghiên, hay là vì hưng phấn vừa rồi vẫn chưa qua, nhìn anh vài giây, bước lên trước đứng cạnh người tuyết, một tay ôm lấy cánh tay người tuyết.

Vân Mạnh Tề trước tiên ấn chụp cho cậu một tấm.

Chu Hành Nghiên đi về phía cậu, cậu đang quấn khăn quàng cổ cho người tuyết, thuận miệng nói: "Hôm nay trời quá lạnh."

Chu Hành Nghiên bắt lấy tay cậu, cảm nhận được một mảnh vừa lạnh vừa ướt, theo bản năng mà bao trong lòng bàn tay.

Cậu trở tay rụt về, bị Chu Hành Nghiên nắm chặt, vì thế hơi nhíu mày.

Chu Hành Nghiên rất có ánh mắt mà buông lỏng tay, lấy ra một hộp trang sức đưa qua.

Vân Niệm cầm lấy, mở ra, thấy bên trong đặt một chuỗi vòng tay trầm hương, tản mát phong vị cổ xưa, hơi lỗi thời.

"Đây là làm gì?"

"Đã khai quang, có thể bảo vệ em bình an," Chu Hành Nghiên nghiêm túc nói, "Trên đường giao đến có hơi chậm trễ một chút, vốn dĩ ngày hôm qua đã có thể đến."

Vân Niệm cười ra tiếng, nghĩ nghĩ, lấy ra đeo lên cổ tay.

Chu Hành Nghiên nhìn nhìn, độ dày và kích thước đều rất phù hợp, màu nâu sẫm khiến cổ tay trắng mịn như sương tuyết càng thêm sáng loáng.

Vân Niệm theo ánh mắt anh cũng cúi đầu nhìn nhìn, cười nói: "Cảm ơn nha." Sau đó xoay người tiếp tục quấn khăn quàng cổ lên cho người tuyết.

Sau khi Chu Hành Nghiên tặng xong quà, không ăn sáng liền vội vội vàng vàng chạy về Chiêu Thành.

Trước khi đi, Vân Niệm còn ở trong phòng khách tìm Vân Mạnh Tề vật lộn, cùng anh nói tạm biệt, còn chúc anh thuận buồm xuôi gió, trừ điều này không còn phản ứng gì đặc biệt, giống như hiện tại có anh hay không không có gì khác nhau, cuộc sống cũng không thiếu thứ gì.

Chu Hành Nghiên vừa đi, lại qua mấy tháng, trở về vài lần, đều là cảnh tượng Vân Niệm vội vàng, vội vàng đi chơi, hoặc là vội vàng đi học mà bỏ lỡ, không kịp nói với nhau mấy câu.

Chỉ có thể kiềm nén tâm tư, mang theo những hoài niệm không cách nào nguôi ngoai, một lần nữa chạy về Chiêu Thành bận rộn.


(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là app Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Mùa hè, Chu Hành Nghiên rốt cuộc cũng chờ được tin tốt, Vân Niệm trúng tuyển đại học Chiêu Thành, chờ thời tiết mát mẻ một chút, sẽ đến Chiêu Thành báo danh.

Khi mùa hè nhanh chóng kết thúc, Chu Hành Nghiên lại trở về Vân gia một chuyến.

Lúc này đây Vân Niệm không cách nào không để ý tới anh nữa, bởi vì anh muốn mang Vân Niệm đi.

Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân gần đây đang bận thảo luận một vấn đề lớn, lải nhải dặn dò hai người một đống việc, sau đó đem Vân Niệm giao cho Chu Hành Nghiên, rời khỏi gia đình đã sinh sống mười tám năm, bị Chu Hành Nghiên mang đi Chiêu Thành. (sao giống gả con quá dị ta:)) )

Vân Mạnh Tề khóc như một đứa trẻ, Diệp Phỉ Vân cạn lời: "Là ai trước đây mỗi ngày đều nói Tiểu Chu đáng tin cậy nhất, giao con trai qua là yên tâm nhất, hiện tại lại đang làm gì rồi."

Vân Mạnh Tề một bên vẫy vẫy tay theo chiếc xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt, một bên lau nước mắt, trấn an chính mình: "Phải, phải, Tiểu Chu là người đáng tin cậy, là một anh trai chính trực, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em trai."

Mà trên xe Vân Niệm sau một hồi lưỡng lự ngắn ngủi, chỉ còn lại hưng phấn, không ngừng lôi kéo Chu Hành Nghiên hỏi này hỏi kia.

Chu Hành Nghiên nhìn thật sâu gương mặt đang tiến lại gần mình, trong lòng thỏa mãn, nói nhiều lên không ít, dọc theo đường đi không chê phiền mà tinh tế trả lời từng vấn đề nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi của cậu.

Bởi vì khoảng cách khá xa, trên đường Vân Niệm lại luôn hưng phấn, nói chuyện một khắc cũng không ngừng, chờ khi đến Chiêu Thành, đã mệt đến mơ màng sắp ngủ.

Tuy rằng Chu Hành Nghiên đã hoàn thành chương trình học trước thời hạn, lấy đủ tín chỉ, không cần thường xuyên đến trường, nhưng vì tiện cho Vân Niệm đi học, khi nhận được tin, anh đã đổi chỗ đến bên cạnh trường, một căn chung cư sáng sủa, hai người sinh hoạt thoải mái, gần làng đại học nhưng lại vô cùng yên tĩnh, đòng thời cũng rất thích hợp cho Vân Niệm tĩnh dưỡng.

Vân Niệm mới vừa vào nhà liền mệt nằm liệt xuống, nằm trên sofa không nhúc nhích, tròng mắt xoay tròn đánh giá không gian xung quanh, cảm giác nơi này bất kể là trang trí tường, nội thất hay đèn trần đều rất giống phòng ngủ trong nhà, tất cả đều hợp ý cậu, hài lòng nói: "Chu Hành Nghiên, nơi này rất tốt."

Chu Hành Nghiên mở một chai nước, khom lưng đưa cho cậu, nói: "Phòng ngủ bên trái."

Vân Niệm không muốn nhúc nhích, duy trì tư thế nằm trên sofa, nhìn chai nước trên đỉnh đầu, nói: "Tôi không muốn uống."

Chu Hành Nghiên khẽ nhúc nhích ngón tay, kiềm chế ý nghĩ muốn tự mình bế người lên đút nước, đặt chai nước sang một bên, bình tĩnh như thường nói: "Tôi còn có chuyện cần hợp tác, phải đến đó ngay lập tức, khả năng sẽ trở về muộn một chút, em nghỉ ngơi trước, đói bụng thì có đồ ăn trong tủ lạnh."

Vân Niệm nhắm mắt, lơ đãng mà "Ừm" một tiếng, "Biết rồi."

Chu Hành Nghiên cũng không nhìn ra được chút khó chịu nào là không thích ứng với môi trường mới, càng không có lưu luyến không rời với anh, lấy chăn đắp lên người cậu, lặng lẽ đóng cửa rời đi.

Sau khi cửa đóng lại, trong phòng một mảnh tĩnh lặng.

Vân Niệm không kịp tự hỏi những khác biệt so với Vân gia, trực tiếp ngủ thiếp đi trên sofa.

Khi tỉnh lại, trên ghế sofa vừa vặn có thể ngắm nhìn ánh hoàng hôn như ngọn lửa đỏ rực từ cửa sổ sát đất, mùa hè còn chưa chính thức kết thúc, ánh nắng chiều giống như thiêu đốt, thiêu đến phòng khách đều đỏ bừng một mảnh.

Vân Niệm gối đầu lên cánh tay, trên sofa ngắm nhìn hoàng hôn trong chốc lát, cảm giác đã đói bụng, đứng dậy đi đến tủ lạnh tìm đồ ăn.

Ăn xong lại bắt đầu mệt rã rời, ngồi trở lại sofa, chọn một bộ phim kinh dị nhận được nhiều lời khen bắt đầu xem một cách thích thú.

Thời khắc này, trong phòng một người cũng không có, cả mẹ Trương cũng không có, cảm giác càng kích thích.

Vân tiểu thiếu gia sau khi trời tối đã kéo màn lại, liên tiếp xem mấy bộ phim, cuối cùng mí mắt bắt đầu đánh nhau, lại ngủ thiếp đi.

Cuối cùng bộ phim cũng kết thúc, màn hình trên tường mờ đi, người trên sofa ngủ càng ngon, phát ra tiếng nói mớ mơ hồ.

Trong cơn ngủ say, Vân Niệm giống như nghe được âm thanh mở cửa vang lên, tiếp theo, trong mơ biến thành bộ phim kinh dị cậu mới xem qua, cậu bị một con ác quỷ truy đuổi chạy vào nhà một con ma xui xẻo, sắp bị tóm cổ xách lên......

Mơ mơ màng màng, cổ cậu không có bị bóp chặt, ngược lại trên eo bị thứ gì đó gắt gao cuốn lấy.

Cậu cúi đầu nhìn thấy, từ trong mơ bỗng nhiên tỉnh lại.

Trong phòng vẫn như trước khi cậu ngủ, rèm cửa kéo kín, không để lọt chút ánh sáng nào, một mảnh tối tăm. Cậu đã được bế khỏi sofa từ trong giấc ngủ, bị một cánh tay cơ bắp khỏe khoắn siết chặt eo, như muốn đem thắt lưng cậu bẻ gãy.

Trong căn phòng yên tĩnh, bên tai truyền đến tiếng hít thở nặng nề, giống một con thú hoang đang cực kỳ đói khát.

Cậu hơi sợ hãi, mới vừa tỉnh ngủ đầu óc hãy còn hỗn loạn, theo bản năng giãy giụa lên, muốn tránh khỏi giam cầm đáng sợ này.

Đối phương lại duỗi một bàn tay khác ra, đỡ lấy bờ vai cậu, dùng sức ấn trở về, đặt ngồi trên đùi, vùi vào ngực anh, hít một hơi thật sâu, tiếng được tiếng mất, mang theo tia cảnh cáo: "Đừng cử động. Đừng giãy giụa."

Vân Niệm ngửi được mùi rượu mơ hồ trong không khí, cũng không quá nồng.

Đại não tỉnh táo lại dần dần phân biệt ra, cái người uống say ôm cậu chết không buông, chính là người buổi chiều vừa về đến nhà đã vội vã đi xã giao Chu Hành Nghiên.

Cậu bỗng nhiên không còn sợ hãi nữa, đánh nam nhân mượn rượu làm càn vài cái, dùng sức đẩy đầu anh ra, ra lệnh: "Chu Hành Nghiên, thả tôi xuống!"

Mới vừa kêu xong, phần thịt mềm ở eo đã bị véo một cái, cậu vừa nhột, vừa đau, cơ thể lập tức mềm nhũn, ngã lại vào trong ngực Chu Hành Nghiên, đáng thương mà thở phì phò.

"Đã nói, đừng giãy giụa." Nam nhân cao lớn gắt gao ôm cậu, không nhẹ không nặng lại véo một cái, hô hấp nặng nề, giọng khàn khàn nói, "Nhóc quậy, có biết là, cuối cùng em cũng rơi vào tay tôi."

Nói xong, lại vùi cậu vào người anh, hít một hơi thật sâu, lộ ra cảm giác thỏa mãn nồng đậm, sau đó dọc theo eo cậu, ngực cậu, cổ cậu, tham lam một đường ngửi xuống.

Vân Niệm bị bộ dáng khác thường của đối phương dọa sợ, trong lúc nhất thời không dám động đậy tiếp, cũng không dám lại nói nữa, trong lòng yên lặng nghĩ, tửu lượng của Chu Hành Nghiên thật sự rất kém.

Cậu bất động, Chu Hành Nghiên càng dùng sức ngửi, càng tham lam, chôn mặt vào hõm cổ cậu, thỏa mãn thở dài: "Bảo bảo, em hiện tại thật ngoan a."

Vân Niệm bị anh ôm chặt trong lòng ngực dùng lực bóp bóp eo, muốn động cũng không động được, chỉ có thể tức giận trừng mắt với anh.

Nhưng trong phòng tối om, đối phương lại chỉ lo chui đầu vào ngửi loạn trên người mình, căn bản cái gì cũng đều không nhìn.

Nam nhân say rượu còn đang vùi đầu, cách lớp quần áo, ngửi ngửi cọ cọ lung tung trên người cậu, trong miệng lẩm bẩm không rõ ràng, chốc lát là "Bảo bảo, em thơm quá", chốc lát lại biến thành "Nhóc quậy, đừng lộn xộn, để anh trai ôm một chút".

Vân Niệm không nhịn được nữa, ở bên tai anh lớn tiếng nói: "Chu Hành Nghiên, anh là chó sao! Đừng có ngửi tôi!"

Động tác Chu Hành Nghiên hơi khựng lại.

Vân Niệm cho rằng cuối cùng anh đã tỉnh, không nghĩ tới trên eo lại bị nhéo một cái.

Tuy rằng cách một lớp quần áo, sức lực cũng không lớn, nhưng Vân Niệm được nuông chiều từ bé, sợ nhất là đau, tức giận đến mặt đều đỏ lên.

Dường như anh cũng đã nhận ra, khẽ vuốt ve lưng cậu dỗ dành, ghé vào bên tai Vân tiểu thiếu gia thấp giọng hỏi: "Bảo bảo, trưởng thành rồi sao người vẫn mềm mại như vậy hả ?"

Vân Niệm tức giận mắng to: "Đêm nay anh ồn ào quá nha Chu Hành Nghiên, không được gọi tôi như thế!"

Chu Hành Nghiên lại kéo cậu vào sát trong lòng ngực, vuốt ve chơi đùa tóc cậu, nhéo nhéo vành tai mềm mại của cậu, trong giọng nói lộ ra một tia ủy khuất: "Sao em lại hét lên với tôi như vậy, bảo bảo như thế là không ngoan."

Giây tiếp theo, Vân Niệm cả người từ trên sô pha bị bế lên, Chu Hành Nghiên chỉ nâng mông cậu, vừa đứng lên, cơ thể cao lớn của anh khiến cậu có cảm giác người mình đang lơ lửng giữa không trung, lung lay sắp ngã.

Cậu sợ rơi xuống, đành phải liều mạng ôm cổ đối phương.

Chu Hành Nghiên sau khi đứng lên bỗng như máy tính bị tắt, đứng bất động tại chổ.

Qua một lúc, ôm Vân Niệm hướng về phòng ngủ bên phải.

Vân Niệm ghé vào trong lòng ngực anh, có lòng tốt nhắc nhở anh: "Phòng ngủ của tôi bên."

Chu Hành Nghiên "Ồ" một tiếng, nhưng hướng chân bước lại không thay đổi, trong bóng đêm dùng cằm cọ cọ tóc cậu, ôn nhu dỗ dành: "Bảo bảo đừng sợ, anh trai không có ý xấu, chỉ muốn ôm em đi tắm."