Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư - Hồng Diệp Nguyệt Thượng

Chương 27: Đã sắp xong rồi phải không Vân Niệm?




Edit: thauyn22 tại Watt.pad.

Chu Hành Nghiên trượt tay làm đổ ly nước, đột ngột đứng lên, sách tài liệu đặt lên đùi xôn xao rơi khắp sàn nhà.

Anh bất chấp điều đó, dẫm lên trang giấy sạch sẽ đi về phía Vân Niệm, lại không ngờ cả người đều đang run rẩy, hơi lảo đảo một chút, phải đỡ lấy góc bàn mới một lần nữa đứng vững.

Vân Mạnh Tề đang đẩy cửa ra tiến vào, thấy thế thuận miệng nói: "Tiểu Chu, đã nói cháu nên về nhà học bài đừng ở lại đây quá lâu, cháu xem chú đã nói mà chân cháu đã tê rần ——"

Sau khi thấy rõ tình hình trên giường, Vân Mạnh Tề đang nói đột nhiên im bặt, ly nước trên tay cũng theo đó mà rơi xuống, cơ thể lắc lư, phản ứng kinh ngạc hoảng loạn không kém so với Chu Hành Nghiên.

Người đàn ông lảo đảo đạp lên mảnh vỡ của ly nước, chạy về phía giường của thiếu niên.

Vân Niệm chậm rãi nháy mắt, nhìn về hai bóng người đang lao về phía mình, có chút mê mang, không hiểu tại sao bọn họ lại kích động như vậy.

Chu Hành Nghiên đến bên mép giường trước một bước, bàn tay sau khi duỗi ra, lại sợ hãi mà thu hồi lại, như lo lắng mình không biết nặng nhẹ, trực tiếp nghiền nát giấc mơ bong bóng ảo tưởng này.

Anh thở chậm lại, nhẹ giọng hỏi: "Cậu thấy thế nào?"

Vân Niệm nghe được âm thanh anh đang run rẩy, vì thế thu hồi tầm mắt trên người Vân Mạnh Tề, tinh tế đánh giá anh.

Chu Hành Nghiên bỗng nhiên không dám cử động, trong lòng như lửa đốt lại không dám thúc giục, chờ mong câu nói đầu tiên cậu nói với mình sau khi tỉnh lại.

Vân Niệm giống một người máy đã lâu ngày không được tu sửa, chậm rãi chuyển động tròng mắt, tự hỏi một lát, phát ra âm thanh gần như tắc nghẽn, gian nan mở miệng: "Anh là ai a?"

Chu Hành Nghiên ngơ ngẩn.

Vân Niệm vẫn cứ nhìn anh, dùng bộ não đã rỉ sét của mình nhớ ra tên người trước mặt.

Bên cạnh truyền đến tiếng khóc lớn không chút quan tâm hình tượng của Vân Mạnh Tề, khuôn mặt góc cạnh đẹp trai nháy mắt treo đầy nước mắt nhu nhược, khóc đến không kềm chế được, gục xuống mép giường vừa khóc vừa gào: "Bảo bối của ba cuối cùng con cũng tỉnh lại! Con có biết mấy ngày này ba như thế nào không hu hu hu hu......"

Lực chú ý của Vân Niệm liền bị hấp dẫn, chậm chạp vặn vẹo cổ, nhìn về phía người đàn ông ở mép giường khóc đến không còn hình tượng gì, mày cau chặt, nói ra câu đã muốn nói từ lâu: "Người khóc khó nghe quá a, ba ba."

Vân Mạnh Tề mở miệng rồi chậm rãi khép lại, hít hít mũi, một bên tiếp tục rơi nước mắt, một bên nhìn Vân Niệm cười ra tiếng, cứ như vậy vừa khóc vừa cười hồi lâu, quên cả nên nói cái gì.

Sau đó, Diệp Phỉ Vân và bác sĩ Triệu trước sau tiến vào.

Xác nhận Vân Niệm không có lưu lại di chứng gì, bác sĩ Triệu sờ sờ đầu Vân Niệm, khen ngợi cậu là một đứa trẻ kiên cường, sau đó để thời khắc quan trọng này lại cho gia đình Vân Niệm.

Cửa phòng bệnh đóng lại, Diệp Phỉ Vân cũng nhịn không được rơi nước mắt, bất quá nàng vốn dĩ là một mỹ nhân xinh đẹp khí chất xuất chúng, dù khóc cũng rất đẹp mắt, Vân Niệm nhịn không được hướng nàng làm nũng: "Mẹ, ôm."

Diệp Phỉ Vân chủ động tiến đến ôm cậu, sau khi tách ra đôi mắt vẫn còn ươn ướt.

Vân Mạnh Tề khóc xong lại ra vẻ ổn trọng, vỗ vỗ bả vai vợ: "Con trai đã tỉnh rồi, đừng khóc, nên vui vẻ mới đúng."

Vân Niệm nhìn nhìn ba người bên mép giường, một người là ba một người là mẹ, còn có một người nhìn rất quen mắt, nhưng vẫn như cũ không nhớ ra.

Vì thế cậu kiên trì nhìn chằm chằm Chu Hành Nghiên nửa ngày.

Vân Mạnh Tề nhìn thấy bộ dáng buồn rầu của cậu, cực kỳ hoảng sợ, gọi bác sĩ Triệu trở lại, hỏi tại sao con trai mình tỉnh lại chỉ nhớ ba mẹ không nhớ anh trai, bác sĩ Triệu nhiều lần bảo đảm đây là phản ứng bình thường sau cơn hôn mê dài, có khả năng sẽ xuất hiện một ít ký ức mơ hồ phản ứng trì độn, tình trạng của Vân Niệm không tính là nghiêm trọng, chậm rãi điều dưỡng là có thể khôi phục bình thường.

Vân Mạnh Tề yên lòng, trở lại mép giường trêu cậu, hỏi: "Bảo bối, con còn nhớ tên mình không?"

Vân Niệm thấy ông xem mình như tên ngốc, liền yếu ớt nói: "Con tên Vân Mạnh Tề."

Trái tim Vân Mạnh Tề vừa được buông xuống lại bị nâng lên, bắt lấy bác sĩ Triệu còn chưa kịp rời khỏi phòng, "Tình huống này nhìn không giống không nghiêm trọng a lão Triệu, ông là đang cố ý an ủi chúng tôi sao."

Ngay sau đó Vân Niệm liền nói: "Ba tôi gọi là Vân Niệm."

Bác sĩ Triệu cười ra tiếng, chụp bả vai ông bạn già: "Tôi thấy thông minh hơn trước, yên tâm đi."

Vân Mạnh Tề tức cũng không được, cười cũng không xong, buông tha bác sĩ Triệu, đi trở về mép giường ngồi xuống, nhéo má con trai, cười với vẻ mặt dung túng: "Con là cha ta, con vẫn là tổ tông của ta, được rồi chứ?"

Vân Niệm chậm rì rì gật đầu, "Ưm" một tiếng.

Lúc sau Vân Niệm bắt đầu khôi phục dần, từ một người máy bị rỉ sắt chậm chạp dần trở lại bình thường như trước, khuôn mặt nhỏ gầy gò xanh xao cũng đã nhiều thêm chút thịt so với trước đây, tuy không chạy nhảy khỏe mạnh như một đứa trẻ từ nhỏ, nhưng ít ra nhìn không giống như mùa đông năm trước bị run như cầy sấy.

Chỉ là, cậu vẫn rất không tình nguyện thân cận với Chu Hành Nghiên.

Mặc kệ Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân đã nhấn mạnh với cậu nhiều lần, Chu Hành Nghiên và cậu là bạn tốt từ lâu, vẫn luôn quan tâm chiếu cố cậu, nhưng khi Chu Hành Nghiên tiếp cận, Vân Niệm vẫn là sẽ rất kháng cự mà né tránh.

Theo thời gian trôi, loại kháng cự này không chỉ không giảm, còn trở nên càng rõ ràng hơn. Thậm chí còn từ chối người khác nhắc đến Chu Hành Nghiên trước mặt mình.

Diệp Phỉ Vân càng nhìn càng cảm thấy hành vi của Vân Niệm kỳ quái, dẫn cậu đi làm kiểm tra toàn diện, kết quả cho thấy, bất kể ở phương diện nào, Vân Niệm đều đã khôi phục mọi di chứng sau cơn hôn mê dài, càng không có vẻ gì là trí nhớ bị suy giảm.

Vào một ngày mùa xuân hoa nở, Vân Niệm rốt cuộc có thể xuất viện về nhà.

Đây không phải thời gian Vân Niệm ở bệnh viện lâu nhất, nhưng là khoảng thời gian kinh động nhất, đến bây giờ nhớ lại, Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân vẫn còn sợ hãi trong lòng, nhìn Vân Niệm giống như đang nhìn một kiện kho báu thất lạc rồi tìm lại được, hận không thể 24 giờ không rời khỏi tầm mắt.

Đến nỗi Chu Hành Nghiên, bỗng nhiên bị Vân Niệm chống cự một cách khó hiểu, liên tiếp thất thần nhiều ngày, cũng đã gần như khôi phục lại bình thường, chỉ là giảm bớt tần suất đến bệnh viện.

Vân Mạnh Tề cũng cố ý để anh ít xuất hiện trước mặt Vân Niệm. Đây không chỉ là vì lo lắng cho tâm tình của Vân tiểu thiếu gia, mà còn là vì sự an toàn của anh.

Năm trước Vân Niệm còn cắn anh, năm nay đến tên anh cũng nhớ không nổi, càng thêm không thích anh, nói không chừng muốn thể hiện sức mạnh của mình.

Chu Hành Nghiên lại mơ hồ cảm thấy nơi nào đó không đúng lắm.

Bởi vì hôm nay đón Vân Niệm về nhà, Diệp Phỉ Vân vẫn gọi Chu Hành Nghiên đi cùng, cho có vẻ náo nhiệt long trọng. Nếu không phải bởi vì Vân Niệm cần được nghỉ ngơi, Vân Mạnh Tề thậm chí còn muốn tổ chức một nữa tiệc hoành tráng.

Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề còn có chút việc, đi đến văn phòng bác sĩ Triệu, Chu Hành Nghiên liền đi đến phòng bệnh trước.

Trên giường phình lên một cuộn tròn, lộ ra cái đầu lông xù xù, xoay lưng ngủ say.

Chỉ mấy ngày không gặp, trái tim Chu Hành Nghiên giờ phút này đập dồn dập không theo khống chế, lại có loại cảm giác rụt rè mà gẫn gũi.

Anh ở đó từ trận tuyết rơi dày đặc cho đến khi tuyết tan, lại chờ đến khi vạn vật sống lại, thời gian càng lâu, tra tấn càng sâu, thực sự sợ hãi đêm đó sẽ là lời từ biệt vĩnh viễn, cũng thực tức giận, người mới vừa qua tuổi 16, dựa vào cái gì khẳng định rằng vận mệnh mình sẽ kết thúc vào đêm hôm đó. Vô số lần nhìn người trên giường hôn mê không tỉnh, anh đều thấy hối hận, hối hận đêm đó đã rời đi không chút do dự như vậy.

Anh ở mép giường xuất thần đứng yên thật lâu, thẳng đến khi người đang đưa lưng về phía anh trên giường có dấu hiệu tỉnh lại, kéo anh ra khỏi đoạn hồi ức tồi tệ ấy.

Vân Niệm từ từ tỉnh lại, cảm giác sau lưng có người đang nhìn mình chằm chằm, một cơn ướn lạnh chạy dọc sống lưng, xoay người lại, đối diện với ánh mắt Chu Hành Nghiên, kinh hãi một chút, cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến.

Chu Hành Nghiên đi đến mép giường, duỗi tai ôm Vân Niệm, mới vừa đụng tới góc áo, đã bị né tránh.

Vân Niệm co người trên giường, giấu mình trong chăn cảnh giác nhìn anh.

Gần đây, biểu tình này rất thường thấy, không giống như quên anh, càng giống như đề phòng anh hơn, giống như anh là kẻ xấu có thể ra tay với người khác bất cứ lúc nào.

Nhưng làm sao anh có thể làm tổn thương đối phương được?

Chu Hành Nghiên không tin quỷ, quỳ một gối ở mép giường, ý đồ kéo người ra khỏi chăn.

Vân Niệm hét lớn: "Không cho anh chạm vào tôi!"

Chấp niệm của Chu Hành Nghiên bị một tiếng này làm cho hòa tan, ánh mắt mềm mại xuống, đang muốn xin lỗi, Vân Niệm đã thay bằng biểu tình thận trọng: "Anh đừng ôm tôi, được không?" Thanh âm mềm như bông, như đang cầu xin sự thương hại của anh.

Chu Hành Nghiên cẩn thận ngắm nghía mặt cậu, muốn nhìn cho ra sự mờ ám, trầm giọng hỏi: "Vì sao?"

Vân Niệm bị anh nhìn chằm chằm vừa khẩn trương lại vừa chột dạ, thấy anh cứ bắt lấy chuyện này không bỏ, thấp thỏm một lúc, tự mình chui ra khỏi chăn, dịch đến trước mặt Chu Hành Nghiên, tim đập thình thịch, giang hai tay về phía anh, nói: "Vậy anh ôm tôi đi. Bất quá tôi nói trước, lần này là anh muốn ôm tôi trước."

Chu Hành Nghiên nghe thấy mùi hương nhàn nhạt ấm áp trên người cậu, lại thấy da thịt mềm mại trắng nõn lộ ra từ trong quần áo, tuy rằng vẫn không hiểu, nhưng rất khó từ chối lời mời gọi như vậy.

Ngay khi anh định như trước ôm người vào lòng mặc lại quần áo, cửa phòng bệnh chợt mở ra, cùng với đó là tiếng bước chân mạnh mẽ quen thuộc.

Vân Niệm nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng quay người ra cửa, hướng về Vân Mạnh Tề hô: "Ba ba!"

Vân Mạnh Tề không nghĩ nhiều, càng nhiệt tình đáp lại tiếng gọi của con trai, chạy nhanh vài bước về trước, bế ngang Vân Niệm từ trên giường lên, vang dội mạnh mẽ mà ra lệnh: "Chúng ta về nhà!"

Nói xong, trực tiếp cầm lấy chăn bao lấy Vân Niệm, đi nhanh ra cửa.

Thân hình ông vô cùng cao lớn cường tráng, Vân Niệm trốn vào trong lòng ngực ông, tự cho làm như vậy có thể tránh được ánh mắt Chu Hành Nghiên, nhỏ giọng nói: "Không thể để anh ấy đuổi kịp chúng ta."

Động tác đang thu dọn đồ đạc của Chu Hành Nghiên liền khựng lại.

Vân Mạnh Tề thấy tật xấu kỳ quái của Vân Niệm lại tái phát, trêu chọc nói: "Có phải trước đây cắn anh, hiện tại xấu hổ, cho nên giả vờ không nhớ gì không?"

Vân Niệm tì trán lên vai ông, nhẹ nhàng đụng đụng vài cái, lẩm bẩm: "Ba đừng nói nữa."

Vân Mạnh Tề nhịn không được cười nói: "Đây là bị ta nói trúng rồi?"

Vân Niệm giơ tay che miệng ông, bị ông né tránh.

Ông tiếp tục lải nhải: "Bị bệnh không thoải mái, cáu kỉnh trước mặt người thân không phải rất bình thường sao, nhưng giả bộ hồ đồ như vậy là không tốt đúng không bé ngoan? Con đi tìm anh nhận sai, nói lời xin lỗi, anh còn có thể không tha thứ cho con sao."

Vân Niệm trước sau vẫn vùi đầu, thúc giục: "Đi mau đi mau."

Cậu cảm thấy Vân Mạnh Tề xem nhẹ tính nghiêm trọng của vấn đề, cậu không chỉ cắn Chu Hành Nghiên, còn thường xuyên bởi vì cảm thấy nhàm chán mà cố ý bắt nạt Chu Hành Nghiên, hiện tại cậu vẫn đang sống tốt, chờ Chu Hành Nghiên thành sự trở về, mọi việc sẽ không còn đơn giản như vậy nữa.

Vân Mạnh Tề một chút cũng không có cảm nhận được cậu đang đau khổ, ngược lại cảm thấy tính tình của bảo bối nhà mình càng nhìn càng đáng yêu.

Vân Niệm mới vừa ngồi lên xe, Chu Hành Nghiên cũng đi theo lên, còn mang quần áo cho cậu.

Chú Trần ở phía trước vô cùng hưng phấn nói: "Chúc mừng tiểu thiếu gia của chúng ta đã xuất viện."

Vân Niệm lại không giống thường ngày sẽ đáp lại vài câu, mà lặng lẽ dịch sang bên cạnh Vân Mạnh Tề, muốn cách Chu Hành Nghiên xa hơn một chút.

Vân Mạnh Tề cố ý cao giọng, cảm khái nói: "Lão Trần a, may mà xe ông lái đến đây hôm nay đủ rộng, bằng không tôi bị ép xuống xe rồi.". Đam Mỹ Hài

Vân Niệm không thể nhịn được nữa mà xoay đầu nói với ông: "Sao hôm nay ba đáng ghét thế."

Nói xong, lại dán lên người ông.

Diệp Phỉ Vân ho nhẹ một tiếng, Vân Niệm lúc này mới có chút thu liễm, ngồi cạnh Vân Mạnh Tề, lén lút quan sát cổ Chu Hành Nghiên.

Mùa đông đều đã qua, trên người ăn mặc đơn giản, trên cổ Chu Hành Nghiên cũng chỉ còn một mảng mịn màng tự nhiên, không có bất kỳ dấu vết.

Vân Niệm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ít nhất, chứng cứ duy nhất đều đã biến mất.

Chu Hành Nghiên yên lặng thu hết phản ứng của cậu vào đáy mắt, vẫn không rõ, rốt cuộc bước nào xảy ra vấn đề, làm mình bị xa cách đến tận bây giờ.

Cầm áo khoác Vân Niệm, anh chưa từ bỏ ý định hỏi một câu: "Muốn tôi giúp cậu mặc vào không?"

Vân Niệm vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần."

Không chỉ hiện tại không cần, về sau đều không cần. Vân tiểu thiếu gia âm thầm quyết định, về sau dù cho có lại nhàm chán, cũng sẽ không cố ý gây phiền phức cho Chu Hành Nghiên. Nói như vậy không chừng thời gian dài về sau, Chu Hành Nghiên sẽ quên đi những gì đã xảy ra trước đó.


Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề, thậm chí bao gồm tài xế Trần, đều như cùng nhìn thấy quỷ, nhìn Vân Niệm bỗng nhiên đổi tính, nghĩ nghĩ, cuối cùng nhất trí cho rằng Vân Niệm giả vờ, nói không chừng sau lưng đang ấp ủ ý đồ xấu, cho người ta một cái sợ hãi.

Nhưng mà về nhà đã nửa tháng, hai người nói qua nói không vượt qua mười câu.

Hơn nữa Vân Mạnh Tề cùng Diệp Phỉ Vân đối với chuyện hôn mê vẫn còn rất sợ hãi, càng theo dõi Vân Niệm chặt chẽ hơn, đến nay vẫn không cho ra cửa, mà Chu Hành Nghiên tuy rằng trình độ đã vượt xa lứa bạn cùng tuổi đã sớm nhận được thông báo trúng tuyển từ một trường đại học hàng đầu, nhưng vẫn tham gia các cuộc thi kiến thức, đem về rất nhiều cúp và tiền thưởng.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Thường khi Vân Niệm rời giường Chu Hành Nghiên đã đi rồi, mà khi Chu Hành Nghiên trở về đã là đêm khuya, Vân Niệm đã sớm ngủ từ lâu, vì thế số lần hai người gặp mặt chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Vân Niệm rất hài lòng với trạng thái này. Ngoại trừ không thể ra cửa, mỗi ngày sau khi thức dậy, cậu đều cảm thấy mình đã kiếm được thứ gì đó.

Cậu đang chờ Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề thả lỏng giám sát cậu, như vậy là cậu có thể tự do ra cửa chơi.

Lại qua một tuần, Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề bởi vì xảy ra một chút vấn đề, không thể không dừng lại việc tự mình coi chừng con trai, để đi công tác ở một thành phố khác.

Bọn họ giao Vân Niệm cho mẹ Trương......và Chu Hành Nghiên chăm sóc.

Khi Vân Mạnh Tề ở nhà về cơ bản sẽ một tay ôm đồm việc chăm sóc tiểu thiếu gia ốm yếu, cẩn thận tỉ mỉ khác hoàn toàn với vẻ ngoài của ông, thích thú mà dung túng tính tình cáu kỉnh của Vân Niệm.

Vân Mạnh Tề vừa đi, Vân Niệm ngượng ngùng đến mức không dám xì hơi trước mặt mẹ Trương, nói chuyện cũng không có hứng thú.

Đêm đó, bởi vì vấn đề mở nước tắm tự làm mình bực mình. Nhiệt độ nước lúc cao lúc thấp, Vân Niệm bị nước lúc nóng lúc lạnh kích thích, tức giận đến dậm chân, tóc ướt chạy ra, dẫm đầy dấu chân trên mặt sàn, đột nhiên kéo cửa phòng, hét xuống lầu: "Mẹ Trương!"

Không ai trả lời.

Mẹ Trương lúc này hẳn là ở phòng giặt, Vân Niệm không chắc chắn nghĩ, đi trên hành lang, đi về phía trước với đống lửa đang cháy, nước đọng trên tóc từng giọt, từng giọt nhỏ suốt dọc đường đi.

Cậu một bên vừa lau bọt nước trên mắt, một bên gọi: "Mẹ Trương."

Đến đầu cầu thang, không cẩn thận đụng vào một bức tường thịt, liên tục lui về phía sau, suýt nữa té ngã.

Chu Hành Nghiên kịp thời giữ chặt người, đỡ vững, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc: "Sao lại biến mình thành như vậy?" Tóc ướt, chân trần, trên người chỉ có chiếc áo thun mỏng dính thấm đầy nước, mơ hồ còn có thể thấy được màu da bên dưới.

Vân Niệm tâm tình rất xấu, thở phì phì nói: "Không phải chuyện của anh."

Nói xong lại nhớ tới cái gì, âm thanh lập tức mềm xuống: "Tôi không sao." Cậu nhường đường cho Chu Hành Nghiên, nói: "Anh đi đi."

Chu Hành Nghiên hôm nay trở về sớm hơn nhiều so với mọi ngày, đây là cạu không ngờ tới.

Chu Hành Nghiên không chịu đi, khi cậu nhường đường anh cũng theo sát tiến lại, duỗi tay ôm cậu lên, hướng vào trong phòng.

Vân Niệm trừng mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: "Anh mau thả tôi xuống."

Chu Hành Nghiên đã rất lâu không cách cậu gần như vậy, cũng rất lâu không nghe cậu nói với mình những lời này, ôm người vào trong lòng ngực chặt thêm một chút, tránh cho cậu giãy giụa mà ngã xuống, trong miệng dỗ dành: "Mang giày trước, sẽ thả cậu xuống đất."

Vân Niệm nghĩ đến bồn nước tắm làm người khó chịu kia trong phòng, sốt ruột mà tức giận nói: "Tôi không trở về phòng nữa!"

Chu Hành Nghiên rẽ qua góc, đem người ôm về phòng mình.

Trong phòng Chu Hành Nghiên chỉ có độc một cái ghế dựa cứng, không có sofa mềm, anh đặt Vân Niệm lên giường, cơ hồ có thể đoán trước được hành động của Vân Niệm sau khi rời tay, mới vừa buông tay, lập tức nắm lấy cổ chân đối phương, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Đừng chạy vội."

Vân Niệm cho dù có vội vã chạy, bây giờ cũng chạy không thoát, ngồi ở mép giường bị anh bắt lấy cổ chân mang vớ, mang giày.

Ở đây không có giày của Vân Niệm, Chu Hành Nghiên cởi dép mang trong nhà của mình ra đưa cậu mang vào, nửa năm rồi Chu Hành Nghiên lại cao lên không ít, Vân Niệm vốn có bàn chân cân xứng với chiều cao, nay lại giống như xỏ trộm dép của người lớn.

Chu Hành Nghiên nhìn nhìn, cảm giác khá tốt, đứng lên vỗ vỗ đầu cậu, nói: "Được rồi."

Vân Niệm lập tức xuống giường, nóng lòng chạy đi, chưa được hai bước, đã bị đôi dép to kia làm vấp, ngã lên người Chu Hành Nghiên.

Cậu khổ không nói nổi mà trừng mắt với Chu Hành Nghiên, muốn phát giận, đáy mắt mới vừa bắt lửa, nhìn thấy trên tay Chu Hành Nghiên bị mình giãy giụa lưu lại một vết cào nhạt, khí thế lại xìu xuống, nhỏ giọng nói: "Tôi không mang nó."

Nói xong, muốn đem đôi dép lê kia cởi ra.

Chu Hành Nghiên hơi quay đầu, quét mắt nhìn mu bàn tay mình, rất nhanh lại nhìn vào mắt cậu, nói: "Không được cởi dép ra."

Trong giọng nói lại mang theo một tia uy hiếp.

Vân tiểu thiếu gia đêm nay đã đủ xui xẻo, cậu cảm thấy mình gần đây đối với Chu Hành Nghiên có thể nói là cực kỳ khách khí cực kỳ thân thiện, nhưng Chu Hành Nghiên vậy mà lại dùng loại giọng điệu này nói chuyện với cậu.

Ngoại trừ Diệp Phỉ Vân, căn bản không có ai dám ra lệnh cho cậu như thế!

Cậu một trước một sau đá văng hai chiếc dép ra, ngẩng cao cằm trừng Chu Hành Nghiên: "Anh dựa vào cái gì quản tôi? Tôi càng muốn cởi."

Chu Hành Nghiên đã nhìn thấy biểu cảm quen thuộc trên mặt cậu cách đây mấy tháng, rốt cuộc cũng không còn cái loại cố gắng nhẫn nhịn ép dạ cầu toàn nữa.

Anh buông Vân Niệm ra, đi qua nhặt lại hai chiếc dép, không màng chống cự của đối phương, dùng sức đẩy người ấn trở lại giường, ngồi xổm xuống mép giường, lại mang vào cho cậu, sau đó ngẩng mặt nhìn cậu, năm ngón tay giữ chặt mắt cá chân siết chặt.

Vân Niệm cho rằng anh muốn đem cổ chân mình bẻ gãy, nhưng ngẫm lại cũng không có khả năng có sức lực lớn đến vậy.

Vì thế dùng sức đá vài cái, không như mong muốn, cậu không có hề hất được Chu Hành Nghiên ra.

Sức Chu Hành Nghiên lớn đến mức làm cậu bắt đầu thấy có chút đau, nhìn thẳng vào mắt cậu, mở miệng lại là lời nói mười phần quan tâm: "Ba mẹ cậu trước khi đi có dặn tôi chăm sóc cậu, đêm nay nếu không phải tôi trở về sớm, có phải muốn đi chân trần lạnh cóng đến phát bệnh không?"

Vân Niệm lại bắt đầu hối hận, vừa rồi không nên xúc động mà đối nghịch với Chu Hành Nghiên.

Cậu cúi đầu, né tránh tầm mắt của Chu Hành Nghiên, ngập ngừng suy nghĩ muốn nói gì đó.

Chu Hành Nghiên thấy cậu lại khôi phục lại dáng vẻ trốn tránh mình, tim thắt lại, hỏi: "Lại không muốn nói chuyện với tôi sao?"

Vân Niệm ngó trái ngó phải, chính là muốn tránh ánh mắt anh, giả chết đến là rõ ràng.

Chu Hành Nghiên cắn chặt răng, đẩy người ngã xuống giường.

Vân Niệm kinh ngạc quên cả phản kháng, ngơ ngác nhìn động tác của đối phương.

Chu Hành Nghiên dùng lòng bàn tay xoa xoa cổ cậu, trên làn da non mịn tìm kiếm một nơi, hỏi: "Hình như ở ngay đây."

Vân Niệm vẫn còn ngơ ngác: "A?"

Chu Hành Nghiên cúi đầu, ghé sát vào sườn cổ trắng như tuyết, hơi có chút bực bội mà nói: "Đã lâu như vậy, đã sắp xong rồi phải không Vân Niệm?"

Khi nói chuyện, lòng bàn tay anh vẫn vuốt ve một bên cổ Vân Niệm, khi nhẹ khi mạnh, phảng phất muốn lưu lại một dấu vết trên làn da non nớt mềm mịn kia.

Anh lẩm bẩm: "Luôn trốn tránh cũng không tốt lắm đâu, vẫn nên tìm một biện pháp giải quyết."

Vân Niệm cuối cùng cũng bắt đầu giãy giụa, muốn né tránh bàn tay đang đặt lên cổ mình, một bên cười một bên sợ hãi kêu: "Anh đừng...... Mau bỏ ra, bỏ tay ra đi."

Vân tiểu thiếu gia vô cùng sợ nhột, lại cảm thấy giờ phút này cười lên sẽ rất mất mặt, nhịn đến đỏ cả mặt, đuôi mắt nổi lên một tầng sắc diễm lệ.

Ánh mắt Chu Hành Nghiên cực kỳ thong thả di chuyển từ đuôi mắt, đôi môi, cuối cùng dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn thon dài, dịch lòng bàn tay, trên bề mặt quả nhiên lưu lại một vệt đỏ.

Vân Niệm rốt cuộc cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.

Lại nghe Chu Hành Nghiên kề sát vào bên tai, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu vẫn còn băn khoăn chuyện trước kia, tôi cắn trả lại em một cái, chuyện này xem như qua, được không?"