Mùa đông về, Vân Niệm càng thêm lười nhác, có đôi khi một câu cũng không nói, càng đừng nói đến những việc tốn sức khác, Lục Nhân và Cung Cự kéo cậu cùng ra ngoài chơi, mỗi lần đều không thấy hứng thú nên từ chối.
Mà Chu Hành Nghiên vẫn trước sau như một, ngoại trừ không thể không hầu hạ tiểu thiếu gia Vân gia, ngày thường vẫn đi đi về về một mình, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể đến gần.
Hôm nay tan học, Chu Hành Nghiên như thường lệ đến lớp đón Vân Niệm, lại được bạn Vân Niệm báo rằng Vân Niệm cùng bọn Lục Nhân còn chưa tan học đã trèo tường đi cà phê Internet.
Chu Hành Nghiên nghĩ đến thân thể yếu ớt của Vân Niệm có chút đau đầu, sau khi gửi tin cho chú Trần, liền đến quán cà phê Internet bắt người.
Anh đã nghe nói nhiều lần về quán cà phê Internet bên cạnh trường này, ông chủ còn rất chu đáo mà chừa cửa sau cho học sinh, gần trường học, tiện ra vào.
Cà phê Internet sau hẻm, Chu Hành Nghiên gọi điện thoại cho Vân Niệm, tắt máy.
Vừa nhấc đầu, lối đi nhỏ hẹp phía trước đã bị chặn kín bởi một vài học sinh cao lớn.
Người cầm đầu có chút quen thuộc, ánh mắt không có ý tốt.
Chu Hành Nghiên nhớ ra người này là bạn cùng lớp Vân Niệm, Vân Niệm ngày đó trốn học đi quán bar chính là chủ ý của hắn.
"Đã lâu không gặp, học trưởng."
Cung Cự ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi anh.
Chu Hành Nghiên ý thức được bản thân bị lừa, lười lãng phí thời gian với bọn họ, mặt không cảm xúc liếc nhìn đám người một cái, quay đầu muốn đi.
Mấy học sinh thể dục vây quanh lấy anh.
Cung Cự cảm giác được ánh mắt khinh thường không chút che giấu của anh, nụ cười chợt tắt.
"Học trưởng, anh không đi tìm vị tiểu thiếu gia kia của mình sao?"
Trong lớp Cung Cự cũng coi như có tiếng nói, nhiều lần vấp phải trắc trở với Vân Niệm, dù là tiệc tùng hay đến cửa làm khách đều bị loại bên ngoài, trong lòng đã sớm bất mãn.
Mọi người đều biết quan hệ tốt giữa Vân Niệm và Chu Hành Nghiên, Vân tiểu thiếu gia bệnh tật ốm yếu dễ xảy ra chuyện, tìm một chút rắc rối từ Chu Hành Nghiên cũng như nhau cả.
Chu Hành Nghiên nhìn thời gian, Vân Niệm không trốn học đi chơi, chính mình lại đến muộn hai mươi phút, nói không chừng chút nữa sẽ cáu kỉnh.
Đến nỗi thế giới nội tâm khó hiểu của đám người trước mặt, anh cũng chẳng có hứng thú đi tìm hiểu.
"Cho nên" anh thấp giọng nói "tránh đường."
Cung Cự đánh giá anh từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, mở màn hình điện thoại đưa đến trước mặt anh, tràn đầy ác ý hỏi: "Chu Hành Nghiên, có cảm thấy tin tức này rất quen thuộc không?"
Chu Hành Nghiên thấy rõ giữa màn hình chính là hiện trường chiếc xe bị tai nạn đâm vào vách núi, chảy rất nhiều máu, ướt đẫm lá thông và đất cát trên mặt đất, dù có khảm tầng tầng gạch mosaic cũng không thể che đậy được.
Sắc mặt anh trầm xuống, hô hấp bắt đầu trở nên có chút gấp gáp.
Cung Cự nhìn phản ứng của anh, tiếp tục cười nói: "Ngày thường nhìn cao không với tới, thì ra cũng chỉ là con chó ăn nhờ ở đậu nhà người khác, tôi nói chứ sao có thể chịu đựng được cái tính tình thế kia của Vân Niệm chứ."
Ánh mắt Chu Hành Nghiên rời khỏi trang bảng tin, lạnh lùng nhìn chăm chú vào bọn họ.
Cung Cự gọi một đám học sinh thể dục năm ba đến ra oai cho mình, không chút sợ hãi, nói: "Như vầy đi, học trưởng, anh học tiếng chó sủa ba tiếng, tôi không nói với người khác nam thần học đường cao quý đẹp trai trong lòng bọn họ thực chất là một con chó đi lạc."
Chu Hành Nghiên ngẩng đầu, nhìn ngó xung quanh.
Có người ôm cánh tay cười nhạo: "Đừng nhìn, hẻm nhỏ này không có camera, học trưởng phối hợp sớm một chút, hôm nay kết thúc sớm một chút."
Chu Hành Nghiên lẩm nhẩm tự nói: "Phải không, vậy càng tiện."
Cung Cự chưa kịp hiểu được ý Chu Hành Nghiên, mặt đã bị đám một cú nghiêng sang bên, ngốc ra vài giây.
Chờ đến khi hắn phản ứng lại mình bị Chu Hành Nghiên hào hoa phong nhã đấm một cú, tức đến vẹo cả mũi, hắn là một người cao lớn, ngoại trừ luyện tập thể thao trong trường, hắn còn học quyền anh sau giờ học, tự cho rằng lần ra tay này của Chu Hành Nghiên hoàn toàn là vì may mắn, nghiến răng nghiếng lợi: "Một khi đã như vậy, đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn!"
Nói xong, âm thanh trận hỗn chiến phát ra từ con hẻm nhỏ.
Bên kia, Vân Niệm chờ rất lâu Chu Hành Nghiên vẫn chưa đến, vì thế chậm rãi thu cặp sách ra khỏi phòng học.
Đi ngang qua cửa, nam sinh đeo kính gầy gò ấp úng nhìn về phía cậu, áy náy mở miệng: "Vân Niệm, vừa rồi Cung Cự ép tôi lừa Chu học trưởng đến quán cafe Internet tìm cậu, tôi thấy người bên cạnh hắn không dễ chọc đâu, tôi đoán Chu học trưởng đang gặp rắc rối rồi."
Vân Niệm bước ra ngoài mà không hiểu chuyện gì xảy ra, không nghĩ ra được Chu Hành Nghiên và Cung Cự kết thù với nhau từ khi nào.
Nhưng cậu muốn tham gia vào loại phấn khích hiếm có này, Cung Cự to con như vậy, không hề thua kém Vân Mạnh Tề-- nghĩ đến đó cậu sải nhanh bước chân, đi về hướng quán cafe Internet.
Đi ra tới cổng lớn mới biết mọi người đi về quán cà phê Internet đều đi cửa sau, vì thế lại đi vòng ra sau hẻm quán cà phê Internet.
Cậu nghĩ mình đến muộn như vậy, Chu Hành Nghiên chắc đã bị bắt nạt đến bật khóc, không biết có thể kịp bắt gặp bộ dạng Chu Hành Nghiên khóc oa oa hay không.
Đến đầu hẻm, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ bên trong.
Vân Niệm hít một hơi, cảnh tượng có vẻ kịch liệt hơn cậu tưởng, cậu ba bước gộp hai, đập vào mắt chính là hình ảnh Chu Hành Nghiên ấn người lên mặt đất đánh tơi bời, người nằm trên mặt đất nọ vừa khóc vừa chửi, mà toàn thân Chu Hành Nghiên trên dưới chỉ có sợi tóc bị gió thổi rối tung lên một ít.
Lần đầu tiên tận mắt thấy hiện trường đánh nhau, đôi mắt Vân Niệm sáng lên, đi theo phía sau Chu Hành Nghiên, nắm chặt nắm tay nóng lòng muốn thử.
Chu Hành Nghiên phát hiện phía sau có người, quay đầu nhìn lại phát viện Vân Niệm đã tìm tới, liền thu tay lại.
Người nằm trên mặt đất cũng nhìn thấy Vân Niệm, như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Chu Hành Nghiên anh là người sao, Vân thiếu, anh Niệm, cậu đều thấy rồi, nơi này không có camera, cậu nhất định phải làm chứng cho chúng tôi."
Vân Niệm khom lưng, cúi sát vào, đánh giá cái mặt sưng của hắn, cau chặt mày, có chút buồn rầu: "Nhưng cậu là ai? Tôi hình như không quen cậu."
"...... Tôi là Cung Cự a! Tôi bị học trưởng của cậu đánh rất thảm, còn có những bạn bè của tôi ở đây nữa, bọn họ đều mặc kệ tôi, bỏ tôi lại mà chạy trốn!"
Cung Cự đau khổ khóc lớn, sớm đã quên mất là ai lừa Chu Hành Nghiên đến nơi này.
Vân Niệm lúc này mới mơ hồ nhận ra khuôn mặt đối phương, không nhanh không chậm mở miệng: "Ồ, thì ra cậu là Cung Cự."
Chu Hành Nghiên xoay đầu nhìn cậu, vô cùng chân thành nói: "Tin tôi, là bọn họ ra tay trước."
Sắc mặt Vân Niệm biến đổi, như nhịn đã lâu cuối cùng cũng đợi được cơ hội này, xoa tay gầm gừ tiến lên một bước, hung dữ nói: "Cung Cự cậu giỏi lắm, cậu còn dám nói bậy, tôi đã biết trước là cậu ức hiếp anh ta! Người của tôi mà cũng dám ức hiếp!"
Nắm chặt nắm tay hùng hổ đấm đối phương một đấm, chỉ là còn chưa đụng đến mặt đối phương, Chu Hành Nghiên đã vươn một tay ra chặn lại, ôm eo khiêng lên bả vai, vác người rời đi khỏi hiện trường.
Vân Niệm tiếc nuối đấm vào không khí, lại đấm lên người Chu Hành Nghiên phịch phịch không ngừng, "Sao anh lén đi đánh nhau lại không dẫn tôi theo, anh thật là quá đáng......"
Cung Cự không cam lòng mắng: "Chu Hành Nghiên anh chính là con chó của Vân Niệm, hai ngươi đều khốn nạn! Khốn nạn! Cấu kết với nhau làm việc xấu!"
Hắn gào lên khàn cả giọng trong hộp, bên tai truyền đến âm thanh năn nỉ lại không cam lòng của thiếu niên gầy yếu: "Cho tôi đá hắn một cái, được không, chỉ đá một cái......"
Chu Hành Nghiên ôm người một đường trở về xe, ném khăn giấy lau tay qua cửa sổ xe vào thùng rác ven đường, nói với tài xế: "Bác sĩ Triệu hôm nay đến, mau về đi chú Trần."
Vân Niệm không nói lời nào, tức giận ngồi xuống, bất bình mà siết chặt nắm tay.
Khóe mắt Chu Hành Nghiên thoáng thấy một màn này, bất đắc dĩ khuyên bảo: "Vì sao lại muốn đánh người."
"Vì sao không cho tôi đánh bọn họ." Lý do của Vân Niệm đơn giản mà đầy đủ "Nếu anh đánh, thì tôi cũng muốn đánh."
Chu Hành Nghiên rũ mắt nhìn đốt ngón tay đỏ bừng của mình, thẳng thắng nói: "Là tôi ra tay trước, tôi lừa cậu."
Vân Niệm không cho là đúng, gật gật đầu: "Ồ."
Chu Hành Nghiên nghiêng mặt qua hỏi: "Sau đó thì sao?"
Vân Niệm khó hiểu hỏi lại anh: "Sau đó cái gì?"
Chu Hành Nghiên: "Hiện tại còn cảm thấy tôi đánh hắn là đúng không?"
Vân Niệm trầm mặc trong chốc lát, xụ mặt, trừng anh: "Anh không đúng, anh không nên một mình đi đánh bọn họ, lẽ ra anh nên để tôi xuống đá hắn!"
Nói xong lại thở ngắn than dài, tiếc nuối vì mình không thể tham gia đánh nhau lần đầu tiên.
Chu Hành Nghiên cười nhẹ một tiếng.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad- thauyn22! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp.)
Gần về đến nhà Vân Niệm mới nhớ ra một việc: "Đúng rồi, sao anh lại muốn đánh bọn họ?"
Chu Hành Nghiên hơi nhíu mày, im lặng giây lát.
Vân Niệm tiếp tục nói một mình: "Lúc tan học có người nói với tôi anh bị bọn họ lừa đi, anh là vì bị lừa nên mới đánh họ sao?"
Với kinh nghiệm sống ngắn ngủi và logic ngây thơ của mình, bị người lừa đi xa một cách vô ích nên đánh, cái lý do này cũng đủ làm người tức giận.
Chu Hành Nghiên nói: "Bọn họ cho tôi nhìn một thứ."
Vân Niệm chống hàm dưới quay đầu qua nhìn anh: "Thứ gì?"
Chu Hành Nghiên bị đôi mắt quá mức trong trẻo kia nhìn chằm chằm, không muốn nói quá nhiều, trả lời lấy lệ: "Một đoạn tin tức tai nạn."
Động tác Vân Niệm lột giấy gói kẹo hơi khựng lại, hiểu ra điều gì, theo bản năng mà im miệng, lột giấy gói kẹo cũng trở nên cẩn thận hơn.
Hai người cùng rơi vào im lặng.
Đêm đó, bỗng nhiên trời nổi mưa to gió lớn, Vân gia đột ngột bị mất điện.
Vân Niệm nửa đêm bừng tỉnh, bò dậy tắt mở nút đèn bàn, điện đã hoàn toàn bị cúp, sấm sét ầm ầm, khơi dậy bản năng hoảng sợ.
Cậu rúc vào ổ chăn trốn một lúc, lại xốc chăn xuống giường ra cửa, nhìn quanh hành lang dài trên tầng hai, sau đó xoay người bước vào phòng Chu Hành Nghiên.
Cậu nhỏ giọng gọi: "Chu Hành Nghiên?"
Một tiếng sấm vang lên nuốt trọng âm thanh của cậu.
Trong bóng đêm, người trên giường không chút nhúc nhích.
Không nghĩ đã đến mức như vậy vẫn có thể ngủ, Vân Niệm chậc lưỡi, dựa vào trí nhớ mơ hồ lần trước đã đến đây, lần mò đến mép giường.
Bên ngoài đang kinh thiên động địa, cậu ngồi xuống mép giường Chu Hành Nghiên, che tai lại nhìn Chu Hành Nghiên ngủ, khắp nơi đều tối đen, Chu Hành Nghiên cũng không nhúc nhích, chất lượng giấc ngủ tốt đến mức làm cậu thất vọng, cuối cùng thật sự chịu không nổi, đành chui vào ổ chăn trong bóng tối.
Trong chăn rất rộng, Vân Niệm bình tĩnh tự tìm vị trí cho mình, trợn tròn mắt nằm xuống, không biết qua bao lâu, cậu nghiêng người thăm dò hơi thở Chu Hành Nghiên, xác nhận người còn thở, lại lần nữa cảm thán về chất lượng giấc ngủ của đối phương.
Ngoài cửa sổ lóe lên một tia chớp, bờ vai cậu bỗng nhiên bị bắt lấy, sức lực khác hẳn trước đây, nắm chặt đến phát đau, đang muốn mắng người, liền nghe thấy tiếng hét bên tai còn đau khổ hơn cả cậu đau của Chu Hành Nghiên: "Ba!"
Vân Niệm kinh ngạc nhìn qua, phát hiện Chu Hành Nghiên đã mở hai mắt.
Lại một tia sét đánh xuống, trán Chu Hành Nghiên rịn đầy mồ hôi lạnh, mày nhăn chặt, ánh mắt vẫn còn mông lung chưa tỉnh ngủ.
Vân Niệm đang dùng sức bẻ ngón tay anh ra, nói: "Đau."
Anh vội vàng buông ra tay, có chút mờ mịt nhìn khuôn mặt trắng sứ sạch sẽ xinh đẹp trước mặt, cảnh tượng vỡ nát và đẫm máu trong mộng nhanh chóng lui đi, tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng.
Vân Niệm giải cứu bờ vai đáng thương của mình, trong nháy mắt bị Vân Mạnh Tề nhập, vỗ nhẹ đầu anh, trấn an: "Bảo bối ngoan, bảo bối đừng sợ, baba ở đây, gọi baba có chuyện gì?"
Chu Hành Nghiên biểu cảm phức tạp nhìn cậu, thân thể nửa đem bị ác mộng quấn lấy chậm rãi thả lỏng, hỏi cậu: "Sao cậu lại ở trên giường tôi?"
Tay Vân Niệm sờ đầu anh dừng lại giữa không trung, chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn anh.