Bệnh "Không Thể Yêu"

Chương 17-2: Thời gian sẽ nói cho bạn biết (07) (2)




Tả Dịch đi ra khỏi bênh viện, tản bộ sông Lăng dọc theo, hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà xuyên qua tầng mây rơi xuống đá lát, trên mặt sông, một mảnh gợn sóng lăn tăn chói mắt.

Anh men theo đường nhỏ đá lát trở lại khách sạn Tê Giác, đi vào nhà hàng thì nhìn thấy Ứng Sênh Nam ngồi đối diện một cô gái, giữa hai người có bày một bát mì.

Cô gái trịnh trọng bưng bát mì lên, nếm một chút, chậm rãi nhai nuốt thưởng thức, sau đó nói: "Ngoài vật liệu thường dùng, anh còn cho thêm một lượng nước bạc hà? Có cảm giác mát lạnh, không tồi."

Ứng Sênh Nam dựng thẳng ngón cái: "Đầu lưỡi của cô thật lợi hại."

Cô gái cười cười: "Không có gì, kiến thức cơ bản của đầu bếp thôi."

Cô gái ước chừng mười bảy mười tám tuổi, ở độ tuổi này hẳn nên đang đi học mới đúng. Tả Dịch đi qua, nhìn về phía Ứng Sênh Nam, "Vị này là?"

Ứng Sênh Nam giới thiệu: "À, đây là Tây Mễ, là một đầu bếp có tay nghề rất tốt, không phải em vẫn luôn muốn ăn bún gạo thịt bò chính tông sao? Cô ấy có thể làm được."

Tả Dịch nhìn về phía Tây Mễ.

Tây Mễ cúi đầu ăn mì, trong miệng nhai nuốt thức ăn ậm ờ nói: "Anh trai à, anh ăn mặc thật đúng là mát mẻ đấy."

Tả Dịch cúi đầu quét mắt nhìn xuống người mình, lúc này mới phát hiện mình vẫn đang mặc áo ba lỗ và quần đùi.

Anh giằng co một ngày sắp mệt chết rồi, nói với Ứng Sênh Nam: "Em đi lên trước, cơm tối thì mang lên giúp em."

Ứng Sênh Nam vội vàng thảo luận thực đơn với Tây Mễ, không nhịn được nói: "Đi mau đi mau, lộ tay lộ đùi sát thương phong nhã, đừng làm hỏng cô đầu bếp nhỏ ngây thơ vô hại của anh."

Tả Dịch im lặng nhìn anh ta một cái.

... Có đúng là anh ruột không vậy? 

Tả Dịch chân trước mới vừa lên lầu, chân sau Kiều San và Lâm Chân đã trở lại.

Kiều San chạy một ngày miệng lưỡi khô đắng, yết hầu như lửa thiêu đốt, đi đến quầy lễ tân mua một chai nước, tu một hơi vào bụng. Cô dẫn Lâm Chân trở lại trong viện, kéo cô ấy ngồi xuống bậc thềm dá dưới cây ngô đồng, quét mắt nhìn bốn phía mới hỏi Lâm Chân: "Tối qua cô và Tiếu Già rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"

"Có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Lâm Chân động động ngón trỏ, lấy từ trong túi ra một hộp thuốc, lấy ra một điếu cho miệng, châm lửa.

Nhả ra một vòng khói, thở dài nói: "Tối qua tôi đi đưa đồ ăn cho anh ấy, không biết cái đầu bị động chỗ nào mà lại đi tỏ tình với anh ấy."

"Đầu cô thật đúng là bị động kinh rồi," Kiều San nâng trán, "Kế hoạch rối loạn toàn bộ."

"Xin lỗi, tôi thật sự không có cách nào khống chế được." Lâm Chân lại nói: "Anh ấy hỏi tôi, tôi thích anh ấy sâu đậm bao nhiêu?"

"Cô trả lời thế nào?"

... Tiếu Già, không thể vì anh là sinh, nhưng nguyện ý vì anh mà chết.

... Nói suông ai không nói được chứ? Sông Lăng cách khách sạn mấy trăm mét, nếu có can đảm thì hiện tại đi chứng minh đi.

Sau đó cô ta thật sự chạy ra khỏi khách sạn bình dân, leo lên đứng phía trên rào chắn cầu sông Lăng, chỉ cần vừa buông tay, tất nhiên sẽ rớt xuống sông.

Nửa tiếng, cô ta nhìn nơi xa một vùng tăm tối, đợi Tiếu Già chừng nửa tiếng. Trong khoảnh khắc sau cùng cô quyết định từ bỏ thì cuối cùng cũng nhìn thấy Tiếu Già cầm đèn pin soi lên cầu.

Đáng giá, lúc ấy cô ta đã nghĩ vậy, cái gì cũng đều đáng giá, nhảy xuống sông Lăng trước mặt anh, chứng minh cho anh thấy, vì anh, cô ta thật sự ngay cả chết cũng không sợ.

Cũng may không phải mùa mưa, cũng may bốn phía có nước, nước sông không sâu không chảy xiết, Tiếu Già nhảy xuống nước vớt cô lên đưa đi bệnh viện.

Lâm Chân tỉnh lại ở bệnh viện, mở mắt nhìn thấy Tiếu Già, nở ra một nụ cười ngây ngô.

Tiếu Già đổ ập xuống một câu: "Có phải cô bị bệnh không?"

Kéo suy nghĩ trở lại.

"Cô Kiều, cô không biết, lúc anh ấy nói câu kia đẹp trai cỡ nào, thì ra anh ấy cũng biết nổi giận." Lâm Chân lại hít một ngụm khói.

"..." Kiều San ngây ngốc nhìn chằm chằm vào sườn mặt cô ta, buột miệng nói ra: "Có phải cô bị bệnh không?"

Lâm Chân gật đầu: "Đúng, tôi có bệnh, một loại bệnh nan y yêu Tiếu Già không có cách nào tự kềm chế."

Kiều San phát điên, "Không phải, cô quá cực đoan rồi, lỡ như Tiếu Già không biết bơi chẳng phải cô sẽ chết đuối sao?"

Lâm Chân khẽ cười nói: "Chuyện cười, anh ấy có biết bơi hay không, tôi còn không rõ sao? Tình hình nước gần đây tôi rất rõ, tôi liền muốn đánh cuộc một phen, tôi muốn biết anh có cứu tôi hay không. Ở dưới nước, hễ là người biết bơi, nhất định sẽ không bị chìm chết."

Kiều San nhíu mày: "Lâm Chân, cô không đi theo kế hoạch của tôi, tôi có quyền từ bỏ đơn hàng của cô."

Lâm Chân nhìn cô một cái: "Xin lỗi."

Kiều San: "Tính cách cực đoan như vậy đàn ông sẽ không thích, cô chỉ làm cho đối phương tăng thêm áp lực khó hiểu." Cô cướp lấy điếu thuốc trong tay Lâm Chân ném trên mặt đất giẫm nát nó, "Tôi là bà mai, cô phải dựa theo kế hoạch tôi đã lập, nội dung ràng buộc trên bản kế hoạch cô còn nhớ chứ? Điều thứ nhất, phải cai thuốc trước."

"Xin lỗi, tâm trạng không tốt thì tôi lại muốn hút."

Kiều San nói: "Chị hai à, hút thuốc có gì tốt chứ? Tiếu Già ghét nhất phụ nữ hút thuốc, huống chi cô có suy nghĩ đến kết hôn, ni-cô-tin nguyên hại thế nào, không phải là cô không biết chứ? Trong miệng cô nói thương anh ấy, nhưng thân thể lại không thương sao."

Lâm Chân do dự một chút, lấy thuốc lá và hộp quẹt trong túi quần ra ném vào thùng rác.

"Cai thuốc!"

*

Khách sạn Tê Giác cũng không lớn bao nhiêu, mỗi lần chỉ tiếp đãi tám vị khách, bao cơm canh, bình thường do vợ ông chủ xuống bếp.

Tối nay Ứng Sênh Nam với cô nàng Tây Mễ cùng xuống bếp, làm vài món ăn phong phú cho mọi người. Vợ chồng già hỗ trợ mang chén đũa bưng cơm, Kiều San và bà chủ hợp bàn vác ghế.

Tiếu Già mang Văn Văn từ bệnh viện trở về đúng lúc thức ăn được mang lên, cô bé ngửi thấy mùi thức ăn thì lon ton nhào qua, bò lên trên bàn, "Wow, có lộc ăn rồi!"

Bà lão xoa xoa đầu Văn Văn, hỏi bé: "Nghe nói bé con Văn Văn ngã bệnh đấy, có ngoan ngoãn chích thuốc không?"

Văn Văn nâng mu bàn tay lên, giơ vết thương sau khi truyền dịch để lại cho bà lão xem, "Bà nội xem này, hôm nay lúc cháu truyền dịch không có khóc đấy nhé."

Bà lão mặt mày cong cong: "Ôi, thật đúng là cô bé dũng cảm."

Mấy người ngồi xuống ăn cơm, không nhìn thấy Tả Dịch.

Văn Văn cắn đũa hỏi: "Chú Tả đâu ạ? Tại sao chú ý không xuống dùng cơm?"

Ứng Sênh Nam nói: "Chú Tả của con cáu kỉnh không muốn ăn cơm."

Văn Văn rủ mí mắt xuống: "Có phải chú Tả ôm con cả buổi sáng nên mệt rồi không?" Bé suy nghĩ một chút, lấy từ trong mâm ra hai cái đùi gà, dùng đũa bày biện xong, cầm cái dĩa trống đậy lên, nói với mọi người trên bàn: "Mọi người không được ăn vụng, con đi gọi chú Tả xuống dùng cơm!"

Ứng Sênh Nam cười nói: "Cô bé, nếu cháu có thể kêu chú Tả xuống đây, đùi gà trong chén chú cũng cho cháu ăn luôn."

"Được! Một lời đã định!" Văn Văn duỗi ngón út ra trước mặt Ứng Sênh Nam, "Chúng ta ngoéo tay."

Ứng Sênh Nam ngoéo tay cùng bé.

Khiến Ứng Sênh Nam ngoài ý muốn chính là, cô bé này thật sự kéo Tả Dịch từ trên lầu xuống.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô bé, sát bên cạnh Kiều San. Ăn cơm xong, Ứng Sênh Nam đề nghị: "Nơi này phần lớn đề là người trẻ tuổi, hiếm khi được đi chơi, không bằng chơi trò chơi nhé?"

Vợ chồng già liếc mắt nhìn nhau, ông lão mở miệng nói: "Vậy đám thanh niên trẻ tuổi các cháu chơi đi, Văn Văn giao cho chúng ta, mọi người chơi vui vẻ nhé."

Ứng Sênh Nam: "Vậy thì làm phiền bác rồi."

Tiếu Già liếc nhìn Lâm Chân ngồi ở đối diện, khẽ nói: "Các người chơi đi, tôi không uống rượu."

Kiều San sao có thể bỏ qua cơ hội tác hợp Tiếu Già và Lâm Chân này chứ? Cô nói: "Em nói này Tiếu Già, sao anh không hề có chút ý nghĩ nào vậy, khó khăn lắm mới ra ngoài chơi thì lại không chơi, vậy anh tới đây để làm gì hả?"

Môi Tiếu Già khẽ nhúc nhích, muốn nói cái gì đó lại nuốt trở về, rốt cục  cũng gật đầu: "Được rồi, vậy thì chơi một lát."

Tham gia trò chơi có Ứng Sênh Nam, Tả Dịch, Tiếu Già, Kiều San, Tây Mễ, Lâm Chân và ông chủ khách sạn.

Ứng Sênh Nam nói quy tắc trò chơi: "Trên tay tôi có sáu mảnh giấy cuộn tròn, phân ra vai diễn thay mặt cho từng người. Có tiên nữ, thiên sứ gãy cánh, công tử phong lưu, người ngoài hành tinh, sắc ma và tiểu thư yếu ớt. Mỗi người rút một mảnh giấy trong tay tôi, sau đó dùng chai rượu quay ngẫu nhiên chọn người, miệng bình dừng ở vị trí nào thì người đó nhất định phải tận lực diễn mà nhân vật mình rút trúng, hiểu không?"

Kiều San: "Sắc ma... Diễn như thế nào vậy?"

Tây Mễ cầu nguyện: "Hi vọng tôi rút được tiên nữ."

Trò chơi bắt đầu. Mấy người lần lượt rút giấy trong tay Ứng Sênh Nam.

Chai rượu bắt đầu quay, dừng ở vị trí Lâm Chân, cô ta mở tờ giấy ra, là tiên nữ.

Cô ta suy nghĩ một chút, bèn cỡi áo khoác xuống đứng dậy, dùng ống tay áo xem như thủy tụ*, ném lên không trung, hát một đoạn kịch vui "Thiên Nữ Tán Hoa".

(* tay áo dài gần một mét, xem kịch TQ là thấy)

Cửa này coi như cô ta vượt qua, trò chơi tiếp tục.

Miệng chai dừng ở chỗ Ứng Sênh Nam, anh ta mở tờ giấy ra, đưa cho mọi người xem, "Ha ha, của tôi là công tử phong lưu."

Anh ta đứng dậy sờ sờ cằm, khàn một tiếng: "Công tử phong lưu diễn như thế nào vậy?" Quét mắt mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Tả Dịch.

Tả Dịch bị anh ta nhìn đến sởn tóc gáy, chuẩn bị lùi về sau, Ứng Sênh Nam vươn tay qua giữ chặt cổ tay của anh, áp môi tới gần, lúc cách anh cỡ hai nắm tay thì dùng ngón tay chọc chọc cằm của anh một chút, "Này nhóc, tư thế đêm qua của đại gia như thế nào?"

Khí áp của Tả Dịch trầm xuống.

Anh càng như vậy, Ứng Sênh Nam càng hài lòng, tiếp tục nói: "Bày ra bộ mặt hoảng sợ làm cái gì? Đại gia không có hứng thú đối với nhóc." Thả anh ra, xoay người đi đến bên cạnh Tiếu Già.

Tiếu Già vẫn chưa kịp phản ứng, Ứng Sênh Nam đã ngồi lên đùi của anh ta.

Tư thế đủ mất hồn.

Anh ta chưa bao giờ thấy qua người vô liêm sỉ, có thương phong hóa* như vậy.

(*giáo dục cảm hoá phong tục bại hoại)

Nhớ tới đây là trò chơi, yết hầu lăn lộn, muốn nói lại thôi, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Ứng Sênh Nam.

Ứng Sênh Nam ôm lấy cổ Tiếu Già, đá lông nheo với anh ta một cái, "Nhóc, thật ra ông đây rất yêu thích nhóc."

"Ha ha ha ha ha..."

Những người còn lại bị chọc cười, ba cô gái sắp bị màn diễn xuất tinh tế của Ứng Sênh Nam làm cho buồn nôn ói ra.

Lâm Chân đá một cước vào bắp chân của Ứng Sênh Nam, "Được rồi dừng lại đi, đừng làm người ta buồn nôn nửa."

Ứng Sênh Nam trở về chỗ ngồi, trò chơi tiếp tục tiến hành.

Lúc này đây chai rượu dừng ở chỗ Tả Dịch. Anh dựa theo quy tắc trò chơi mở tờ giấy ra. Bên trong bất ngờ viết hai chữ to... Sắc ma!

Kiều San vỗ bàn cười to: "Ha ha ha ha ha, Tả keo kiệt mau diễn đi, diễn một tên sắc ma cho mọi người xem!"

Giọng điệu Tả Dịch lạnh lẽo rét buốt: "Rất buồn cười hửm?"

Kiều San hỏi ngược lại: "Anh diễn sắc ma chẳng lẽ không buồn cười sao?"

Tả Dịch đứng dậy đi đến trước mặt Kiều San, đè eo của cô lại, tay chống ở trên mặt bàn, vây một nửa cô lại.

Kiều San ngửa đầu ra sau, nâng tay che ngực: "Anh muốn làm gì?"

Tả Dịch: "Diễn sắc ma chứ sao."

"!!" Kiều San lớn tiếng nói: "Anh dám!"

"Ha ha, cô xem tôi có dám hay không?"

"Tiếu Già cứu mạng!"

Tả Dịch cảm thấy dọa cô chừng đó là đủ rồi, cũng không thật sự quyết định diễn với cô.

Đang chuẩn bị nâng người lên, cái ót đột nhiên được một sức lực đè xuống.

Miệng đối miệng, mũi đối mũi, mắt đối mắt với Kiều San...

Tả Dịch không kịp phản ứng đây là tình huống gì thì lĩnh lấy một quyền của Kiều San, "Biến thái!"

Người nọ bị đánh vào mắt trái lùi về phía sau một bước, căm tức nhìn người gây ra họa - Ứng Sênh Nam, "Ứng Sênh Nam, anh phát điên cái gì vậy hả?"

Ứng Sênh Nam nhún vai buông tay, "Giúp em diễn vai sắc ma, em ba à, làm người không thể như vậy, đã chơi thì phải chịu, anh trai đã diễn vai công tử phong lưu, em diễn vai sắc ma thì tính là cái gì chứ? Đúng không?"

Ánh mắt Tiếu Già lạnh lẽo nhìn hai anh em bọn họ: "Hai người cảm thấy chơi như vậy rất vui sao?"

Kiều San che miệng hết sức tức giận: "Đúng vậy đó, hai người cảm thấy rất thú vị đúng không?"

Ứng Sênh Nam như một đứa bé làm sai việc gì đó, cúi đầu lầm bầm, "Hai người cũng không phải chưa từng hôn nhau..."

Kiều San trừng lớn mắt, nhìn Tả Dịch giậm chân một cái: "Tả keo kiệt! Không ngờ anh lại nói cho Ứng Sênh Nam nghe chuyện anh hôn tôi trong thang máy! Không phải đã nói anh biết tôi biết thôi sao? Anh làm như vậy là sao hả!"

Tả Dịch: "Tôi chưa từng nói với ai cả."

Kiều San: "Thả rắm chó!" Nhất thời ô nhục trong lòng, nắm lấy đũa trên bàn ném qua, "Thật sự là nhìn lầm anh rồi! Đơn hàng của anh tôi không làm nữa! Ai gả cho anh thì người đó xúi quẩy, tôi sẽ không để các cô gái tiến vào hố lửa là anh đâu! Kiều San tôi cho dù cả đời không nhận được đơn hàng nào cũng sẽ không làm mai cho loại người như anh! Ứng Sênh Nam, hôm khác chúng ta nói chuyện hủy hợp đồng!"

Ứng Sênh Nam che mặt, không ngờ chuyện lại phát triển đến mức này.

Chẳng lẽ hai người bọn họ chung đụng mấy ngày nay không tóe ra tia lửa nào? Vừa rồi sau khi hôn chẳng lẽ không phải là nữ thẹn thùng luống cuống tay chân à?

... Cho nên kỹ thuật tán gái của em trai anh rốt cuộc kém mức nào hả!

Chế tạo nhiều cơ hội như vậy, lại không tạo ra chút hảo cảm nào sao?

Hối hận thì đã muộn rồi.

Sau khi Kiều San Tiếu Già rời đi, ánh mắt Tả Dịch lạnh lẽo nhìn Ứng Sênh Nam: "Có phải anh nên cho em một lời giải thích không?"

Ứng Sênh Nam ôm đầu: "Đừng gọi anh, hiện tại anh rất ưu thương."

"Cô ấy chuyển đến làm hàng xóm của em, đến công ty em đi làm, là anh bày mưu đặt kế?" Tả Dịch nắm chặt quả đấm, thật muốn nện cho anh ta một đấm.

Ứng Sênh Nam méo miệng, làm ra bộ dạng muốn khóc: "Làm anh trai dễ dàng lắm sao? Em, Ứng Khúc Hòa, hai người các em đều không phải là ngọn đèn không dầu. Quan tâm chuyện của hai người, tóc anh bạc đi mấy sợ rồi, đều đã có tuổi mà ngay cả một cô vợ cũng không cưới được."

Tả Dịch im lặng.

Anh vẫn còn uất ức đấy...

*

Tiếu Già đưa Kiều San trở về phòng, lúc cô mở cửa ra thì đứng lại một lát muốn đi vào an ủi cô đôi câu, lại không biết nên nói cái gì.

Trong lòng anh không có cảm xúc gì, luôn luôn có một cảm giác sắp mất đi cô.

Đợi Tiếu Già trở về phòng, Tả Dịch mới lên lầu đứng ở trước cửa phòng Kiều San.

Nâng tay muốn gõ cửa, chần chừ một lát lại thu tay về.

Cứ đứng ở bên ngoài như vậy gần một tiếng. Anh muốn xin lỗi, muốn giải thích, nhưng trong lòng lại đè nặng sự kiêu ngạo. Cuối cùng thở dài một tiếng, dựa vào lan can gỗ ở đằng sau.

Anh lấy điện thoại ra muốn gởi wechat cho Kiều San, ghi được một câu lại xóa.

Lặp lại mấy chục lần, rốt cục gởi đi một câu "Xin lỗi".

Kiều San không trả lời lại, lúc này cô đang ngồi trước máy vi tính chơi trò chơi cho hả giận, lần lượt mang đao đi giết người, rồi lần lượt bị người ta mang đao đuổi giết.

Cuối cùng nằm sấp trên giường, hậm hực khó bình tĩnh lại.

Làm bài mai nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hèn nhát như thế. Vì một đơn hàng của Tả Dịch, cô phá lệ làm mai miễn phí cho người ta, thậm chí ném thể diện đi tiếp xúc với anh.

Thật sự đủ rồi.

Thật sự đủ rồi, muốn cắn người muốn cắn người, cô thà trở về làm mấy đơn nhỏ của mình, kiếm vài đồng tiền bạc thiết thực vui vẻ!

Cô không hầu hạ nữa!

Cô lại xúc động, chạy lên blog trút giận.

Bà mai kim bài Kiều San San:

"# khách hàng độc đáo ói mửa#: bà mai nhỏ gần đây có nhận một đơn hàng duyên phận, khách hàng tuổi trẻ đầy hứa hẹn giá trị nhan sắc cao, là một tổng giám đốc của một công ty nổi tiếng, thế nhưng! Thế nhưng tính tình người này thối tha hoàn toàn có thể che dấu tất cả ưu điểm! Lúc nào cũng làm ngược lại với tôi, tôi luôn cảm thấy có đôi lúc anh ta muốn bóp chết tôi... Đáng chết chính là đi ra ngoài du lịch cũng gặp mặt anh ta. Đây là lần đầu tiên tôi từ bỏ đơn hàng của khách, cuối cùng đạp nát chiêu bài của mình..."

Kiều San coi như là một người có quan hệ rộng trên blog, thường hay giới thiệu kỹ xảo thoát khỏi tình yêu đơn phương tiến cử cho mấy chó độc thân trên blog, bạn bè vô số kể.

Phía dưới có fan bình luận:

Hôm nay gả sao: Sờ sờ bà mai nhỏ, đừng khóc, đứng lên nào! Khó trách gần đây cô không chia sẻ kỹ xảo thoát khỏi độc thân, thì ra là lo cho khách hàng độc đáo này sao?

Tịch mịch một buội cỏ: Bà mai nhỏ, trước kia cô luôn chia sẻ kinh nghiệm cho chúng tôi, chủ quan mà nói, người lúc nào cũng thích và làm trái ngược với cô không nhất định là ghét cô, 80% là thích cô, nhất là nếu như theo lời cô nói, giá trị nhan sắc của người này cao, có sự nghiệp, chắc hẳn xem như là một người đàn ông thành công ưu tú, loại đàn ông này sao có thể tranh cãi với phụ nữ mình không thích chứ? Nếu quả thật không thích, hẳn sẽ khinh thường để ý tới cô nhỉ? Bởi vậy có thể nhìn thấy, anh ta thích cô, muốn cô chú ý tới mới làm trái ngược vớ cô tìm kiếm cảm giác tồn tại. Bà mai nhỏ, không nên tùy tiện châm chọc nha, nói không chừng về sau sẽ thành chồng cô đó. Khách hàng của cô hẳn là bị bệnh không có cách nào yêu nhỉ? Anh ta thích cô gái nào đó nhưng lại không biết theo đuổi, chỉ có thể dùng phương pháp vụng về này hấp dẫn sự chú ý của cô gái đó.

Cô trả lời lại Tịch mịch một buội cỏ: "Bạn nói có đạo lý."

Tịch mịch một buội cỏ trả lời cô: A a a a a, bà mai nhỏ trả lời bài của tôi đấy! Bà mai nhỏ tôi nói cho cô biết, lúc trước chồng tôi theo đuổi tôi cũng là như thế, sau đó có một lần đang lên blog nhìn thấy cô phát bài kỹ xảo, tôi liền bắt đầu hoài nghi là anh ấy thích tôi, không thật sự chán ghét tôi, kết quả tôi chú ý thử một lần, là thật đấy! Chúng tôi đã kết hôn rồi, cuộc sống rất hạnh phúc đó. (≧▽≦)

Kiều San cứ như vậy được nở hoa, vẻ mặt đằm thắm.

Tuy nói như thế, nhưng cô cũng không cảm thấy Tả Dịch thật sự thích cô, quả thật không cách nào tưởng tượng ra,

Cô lại nhìn thấy một bình luận kỳ quái như vậy.

dle: Ừ... Thật sự thích em.

ID dle này dường như Kiều San nhìn thấy ở đâu rồi.

Cô vô xem của Tả Dịch, id wechat của anh không ngờ cũng là dle, là trùng hợp sao?