Bệnh Khí Mười Năm

Chương 29




Sở Dịch Vân trong khoảng thời gian này đem tất cả những gì bấy lâu nay mình thiếu hụt đều hưởng hết một lần..

Mỗi ngày đều có một đoàn nha đầu gia đinh hầu hạ không nói, Trạch nhi lại mỗi ngày đều mang theo bánh nhân đậu đến nơi của hắn vừa ăn vừa uống, hưởng thụ sự đãi ngộ của một vị Tôn thiếu gia..

Sở Vô Trần cố ý cho làm hẳn một cái nhà bếp nhỏ ngay trong phòng Sở Dịch Vân.

Mỗi ngày trôi qua, Sở Dịch Vân chỉ có ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn. Thân thể quả thật béo lên một chút, Sở Vô Trần tuy rằng không nói gì, nhưng lại ban thưởng rất nhiều cho những người hầu hạ cho Sở Dịch Vân, chỉ cần thấy con hắn khỏa mạnh Sở Vô Trần liền cảm thấy vui vẻ.

Bánh nhân đậu này quả thật là một đứa không có nghĩa khí thật đáng giận. Sở Dịch Vân tuy đang là một bệnh nhân nhưng bộ dáng vẫn vô cùng tuyệt mỹ, nghiêng dựa vào bên giường, quần áo rộng rãi thắt lưng nới lỏng, vạt áo hơi trễ xuống để lộ khuôn ngực trắng nõn mê người. tóc vô thức lộn xộn vài cọng khẽ lướt qua khuôn mặt thanh tú, nhìn như một người bệnh vô cùng yếu ớt nhưng lại tỏa ra bộ dáng mê người, bánh nhân đậu lập tức từ bỏ Trạch nhi, mỗi ngày đều nằm sấp bên người Sở Dịch Vân, ngoan vô cùng. cố gắng chứng minh mình là một con thỏ ngoan, sẽ không bướng bỉnh..

Sở Dịch Vân nhìn khối bông tròn nhỏ mỗi ngày vây quanh chính mình, thấy cũng khá thích thú liền ôm lấy. Không nghĩ tới chính là, bánh nhân đậu này là một tiểu sắc quỷ trực tiếp lẻn đến trên vai Sở Dịch Vân, dùng bộ lông trắng tuyết mềm mượt của nó cọ cọ lên má Sở Dịch Vân, làm một bộ dáng như hảo hài tử, làm cho Trạch nhi hoàn toàn phát điên

” phụ thân, người xem bánh nhân đậu a!” Trạch nhi giơ chân chỉ trích bánh nhân đậu phản bội. Khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì ngoạn nháo mà có chút đỏ hồng.

Sở Dịch Vân cũng dần dần khôi phục một ít khí lực, vẫy tay gọi Trạch nhi đi đến trước mặt mình. Bánh nhân đậu vẫn còn thoải mái cọ cọ tay Sở Dịch Vân, phi thường thích thú híp mắt hưởng thụ cuộc sống..

Trạch nhi bĩu môi đi đến trước mặt Sở Dịch Vân, lấy tay chọt chọt một chút vào con thỏ không biết điều. Sau đó nghiêm trang đứng vững, từ nhỏ đã thành thói quen, chính là cho dù không có làm sai chuyện gì nhưng ở Sở Dịch Vân trước mặt Trạch nhi vẫn là không dám làm càn..

” đi ra nhiều ngày như vậy, cũng nên thu hồi tâm về nhà đi!”.

Trạch nhi nghiêng đầu nhìn Sở Dịch Vân cảm thấy có chút khó hiểu, không biết vì cái gì phải rời khỏi. Ông nội không phải phụ thân của phụ thân sao? Vậy nơi này chẳng phải là nhà của hắn sao? vì cái gì phải rời khỏi?.

” như thế nào? Được làm đại thiếu gia vài ngày sung sướng quá nên không nghĩ rời đi nơi này sao?” Sở Dịch Vân hơi khẽ cau mày, Trạch nhi lập tức quỳ gối chân của hắn vừa nói không có.

” vậy ngươi không muốn cùng cha đi sao?”

” không phải!”.

” vậy nhanh thu thập hành lý đi, ta đã gửi bồ câu cho Tô Thần, hắn sẽ đến tiếp ứng chúng ta.” Sở Dịch Vân kéo Trạch nhi đang quỳ dưới mặt đất lên, tuy rằng câu nói kia chính là hù dọa hắn, nhưng vẫn là không muốn để cho đứa con quỳ lâu như vậy, thuận tay vỗ vỗ bụi đất trên người hắn nói: ” bộ quần áo này thật sự được may may bằng thứ vải tốt nhất, nhiều năm như vậy ngươi vẫn là lần đầu được mặc, đúng chứ!”

Trạch nhi cúi đầu phát hiện hắn hôm nay mặc chính là bộ quần áo ông nội mới cho người may cho hắn. Mấy nghìn một khúc vải làm thành một áo choàng hắn quả thật không có mặc quá. Trước đây khi còn ở nhà, Sở Dịch Vân không muốn cho đứa con quá mức hưởng thụ đời sống vật chất, cũng không phải quá mức chịu khổ nhưng là tuyệt không sẽ cho hắn lựa chọn quần áo đắt tiền như vậy….

” ông nội nói, này là làm theo những bộ quần áo phụ thân năm đó đã mặc!”

” ai ···” Sở gia đại thiếu gia, nói như thế nào, Sở Vô Trần không để cho hắn này Sở gia đại thiếu gia lúc ra cửa quá mức giản dị, loại quần áo tốt như vậy hắn nhưng thật ra hàng năm cũng có được vài bộ..

Bất quá năm đó, chỉ có khi nào hắn đi theo phụ thân đi ra ngoài mới có thể mặc. Ở nhà đều là y phục hàng ngày, một ít quần áo màu xanh hoặc màu trắng. Mỗi ngày đều đứng ở dưới tàng cây hải đường, có đôi khi nằm dưới tàng cây xem sách tính trẻ con nổi lên muốn ăn quả hải đường, nhưng hắn đã sớm vượt qua cái tuổi hài đồng chỉ có thể dùng cách trèo lên cây mới có thể hái được quả, nếu muốn ăn chỉ cần thừa dịp người khác không chú ý liền phi thân lên hái vài trái xuống..

Thời gian tươi đẹp, thiếu niên hăng hái..

Vốn tưởng rằng rời khỏi nhà, là có thể xa chạy cao bay. Vốn tưởng rằng như vậy là có thể không hề bị bọn họ tính kế, sẽ không phiền não. Hắn muốn tránh thật xa nơi này, như vậy tốt xấu, cho dù là biểu hiện giả dối, đó cũng là một gia đình. Hiện giờ, loạn trong giặc ngoài đã trừ, hắn lại càng không có lý do để ở lại.

Trạch nhi cũng  không thể thuyết phục được phụ thân, chính là ông nội gần đây đầu tóc bạc phơ đến chói mắt. Hơn nữa, cho dù là ông nội lúc ấy làm sai, chính là hiện tại ông nội đều sửa sai nha!.

Trạch nhi có chút mềm lòng, chuyện ở đời cái gì cũng có thể thay đổi mà, huống chi còn là một gia đình có cùng chung huyết thống chứ?

Vì thế, tiểu Trạch nhi đã to gan bày ra kế hoạch.

Tuy rằng cái kế hoạch này làm cho Trạch nhi cảm thấy hơi lo sợ vì biết thế nào cũng bị phụ thân lôi cái thứ đáng sợ ấy ra giáo huấn cho một trận, bất quá hắn quả thật muốn đạt được mục đích của mình.