Bệnh Khí Mười Năm

Chương 21




” ta cũng không tin, ngươi sẽ không cần con của mình.” Sở Dịch Lôi đứng bên ngoài cười gian trá quan sát chuyện đang xảy ra trong phòng. Chính là hắn không nghĩ tới chính là ở một nơi nào đó có một bóng người đã đem mọi nhất cử nhất động của hắn thu vào trong tầm mất, hết thảy chỉ còn chờ tra ra manh mối ngày nào đó.

Mấy ngày kế tiếp, Sở phủ bị người đốt. Sở Vô Trần đuổi tới thời điểm, hỏa hoạn đã không thể nào khống chế được. Nhìn hai chữ lớn trên cửa lớn —— Sở phủ, cơ hồ có thể nhìn được ánh mắt đầy bi thương của hắn..

Hắn ngày hôm qua vừa mới biết được tin tức, mười năm trước hắn cũng không có giết con hắn, con hắn còn sống. Hơn nữa, tiểu nhi tử của hắn cư nhiên muốn giết chính đại ca mình để độc chiếm gia sản..

Thời điểm hắn đến, bên trong đã không còn gì nguyên vẹn, cửa cũng đã muốn bị cháy sạch đổ rạp xuống, người vào không được. Nhưng, đột nhiên hắn nhìn thấy trên thân của một gốc cây đại thụ bên cạnh cửa có khắc vài chữ —— muốn tính mạng của con ngươi Sở Tư Trạch được bảo toàn thì chính một mình tới đây..

Sở Tư Trạch, theo thứ tự vai vế, theo thủy tự, sau Dịch chính là Tư, nó chính là con cháu Sở gia Hắn.

Nếu theo những gì đã ghi trên kia là nói với Vân nhi, kia, như vậy… hài tử kia chính là cháu ruột của hắn, là thân tôn tử của hắn.

Vô luận cái gì, chuyện này hắn cần điều tra rõ. Mười năm trước, hắn bị người hạ “Điên Hồn tán”, cả ngày vựng huyễn, giống như đang trong mê cung. lại bị người lấy nước mê hồn mê hoặc, làm cho hắn bị khống chế mà tạo thành chuyện như vậy.

Sau khi phát hiện ra lúc sau, hắn trong vòng một tháng đều đần độn, thẳng đến khi hắn gặp U Lan tiên tử, đối với vị tiên tử này hắn cũng chỉ là nghe thấy quá, nhưng là hắn chưa từng có gặp qua chân nhân..

Ngày đó, hắn bị “Điên Hồn tán” trong cơ thể tra tấn đến muốn phát điên, ngay cả chính hắn cũng không biết hắn vì sao lại chạy tới bên cạnh bờ vực, cũng chính là lúc hắn thiếu chút nữa là rơi xuống bờ vực thì đột nhiên U Lan tiên tử xuất hiện. hơn nữa giúp giải trừ độc tố trên người.

” đa tạ cô nương cứu mạng, có thể cho tại hạ biết danh tính của cô nương, tương lai cô nương nếu có việc muốn nhờ đừng ngại đến tìm tại hạ Sở Vô Trần.”

Nữ tử trước mặt này trên mặt che bằng một tấm lụa trắng, thấy không rõ chân thật khuôn mặt. chính là gương mặt trầm tĩnh như băng lạnh ngàn năm, làm cho người khác nhìn không ra hỉ nộ ái ố.

” U Lan tiên tử, ta không cần ngươi nhớ rõ ân cứu mạng của ta, chỉ hy vọng ngươi nhớ kỹ một câu, đừng quên ngươi từng đem trái tim gửi gắm cho ai, đừng làm cho người ngươi yêu không thể ngủ yên.”.

U Lan tiên tử chỉ nói những lời này sau đó liền ly khai, không có bất cứ manh mối nào để lại cho hắn. Hắn thật sự là hội hoài nghi hết thảy những chuyện đã xảy ra cũng không phải thật sự.

Sau lại, hắn biết được hắn lúc ấy nhất thời kích động đánh chết con của mình, cùng nữ nhân con hắn yêu mến vừa sinh đứa nhỏ đã bị hắn đánh chết. Sở Vô Trần thương tâm muốn chết đến nỗi thậm chí năm năm đến không có bước ra cửa phủ, vẫn tự giam mình ở trong phòng hoặc là nhớ lại, hoặc là bi thống.

Sau lại, hắn quyết định đi ra tra tìm năm đó ai là người đã giăng bẫy hãm hại mình, đem trong nhà lớn nhỏ công việc giao cho tiểu nhi tử cùng phu nhân lo liệu.

Sở Dịch Lôi đã thành thân, nàng cũng đã sinh ra cho hắn hai tôn tử một người tên là Sở Tư Nhuận, một người tên là Sở Tư Liên. Vốn hắn nghĩ đến như vậy hắn là có thể không cần buồn phiền chuyện ở nhà mà ra đi tìm manh mối, chính là không nghĩ tới chính vì như vậy sẽ chỉ làm Dịch Lôi càng thêm cấp bách muốn giết hại Vân nhi.

Hiện giờ ngay cả trưởng tôn tử của hắn cũng đã bị bọn họ mang đi, nếu hắn thật sự không niệm tình cảm ruột thịt··· kia đứa nhỏ của ca ca hắn lại như thế có thể nương tay?.

Sở Vô Trần trong lúc nhất thời sẽ đem qua nhiều năm đút kết lại một lần. đúng vậy! hắn thật không ngờ hung thủ chính là con của mình!

Còn có cái gì so với con trai ruột thương tổn chính mình, chẳng phải càng đau lòng hơn sao?.

Lập tức đuổi theo con đường mà Trạch nhi đã từng đi qua, một ngày thời gian bọn họ liền đuổi theo bằng vài ngày đi đường của Trạch nhi..

Lúc này Nam Cung Lạc đã đi tới trong phủ Sở Dịch Lôi. Đi theo dấu vết người phóng hỏa liền tìm được Trạch nhi. Đây là Sở Dịch Vân thu được tin tức từ Dạ Ưng truyền lời. Vì thế hắn lặng lẽ phân tán người trong phủ, hy vọng bọn họ không cần bị liên lụy. Trục Nguyệt biết được chính là từ Ám Tinh truyền lời, vì thế nàng sớm đích liền cùng Sở Dịch Vân ra đi, chỉ hy vọng đem vũ đài này giao hết cho hai phụ tự bọn họ, vì chỉ có hai người họ mới có thể giải quyết được khúc mắc của nhau..

Sở Dịch Vân hiện tại trong lòng chỉ lo lắng an nguy Trạch nhi, lo lắng con hắn có hay không ăn no, có bị thương không.

” khụ khụ ···” chẳng qua chỉ thoáng dùng chút khinh công, thân mình đã muốn bắt đầu có dấu hiệu chịu không nổi, hiện giờ còn không biết có thành công cứu ra được Trạch nhi, Sở Dịch Vân sờ sờ trong lòng ngực nơi đê viên thuốc. Đây là sư phụ cho hắn, căn dặn hắn chỉ có thể trong giây phút sống chết mới có thể dùng đến nó, nó có thể nháy mắt tăng lên nội lực của mình, giống như hồi quang phản chiếu bình thường làm cho hắn bộc phát ra võ học tu vi hắn sở hữu. Nhưng mà, ăn nó, cũng chính là đi hướng đường Hoàng Tuyền..

Nếu, thật sự tới cái thời điểm kia, hắn cho dù liều mạng cũng muốn cứu Trạch nhi ra