Bệnh Hay Quên

Chương 53: C53: Cậu ấy đang ở trong cốp xe của tôi




"Tô Khải Nhiên nói tớ phải lên kế hoạch từ từ, nhưng tớ không chịu nổi nữa, tớ cũng muốn Yến Hoài chết, hắn dựa vào cái gì...... Dựa vào cái gì có thể được đến sở hữu hắn muốn? Hắn không xứng!"

Ý thức đang dần dần sụp đổ, Ninh Sơ biết loại thuốc cậu ta đổi chỉ có tác dụng gây tê liệt thần kinh, mục tiêu của đối phương là thu hút Yến Hoài, sẽ không giết hắn nhanh như vậy.

Nhưng là gần đây tim của hắn hình như có vấn đề, tần suất nhịp đập trở nên không được bình thường, lúc ngủ thường cảm thấy lạnh, cho dù trong phòng máy sưởi nhiệt độ thích hợp thì đầu ngón tay hắn cũng vẫn lạnh như băng.

"Tôi rất khó chịu... Tôi sắp chết, Bạch Tinh Lan..." Hắn nắm chặt quần của người kia, môi đã tím tái, một câu nói gần như dùng hết sức lực còn lại, "Đến lúc đó, từ kẻ bắt cóc cậu... sẽ... thực sự trở thành một tên giết người... "

"Cậu sẽ không A Ninh." Bạch Tinh Lan nhẹ giọng như nước, đưa tay nắm lấy tay hắn nhưng phát hiện lòng bàn tay vừa trơn vừa dính, nhìn xuống thấy mảnh ngọc vỡ đã ướt đẫm máu trong lòng bàn tay Ninh Sơ

"Thật không ngoan..." Cậu ta nhìn người đang dần chìm vào hôn mê, thần kinh mà lẩm bẩm: "Vì cái gì mà trước mặt Yến Hòài, cậu lại có thể trở nên ngoan ngoãn đến thế, mà ở trước mặt tớ lại không? Tại sao cậu lại không muốn đi theo tớ?? Cậu không sợ sẽ làm tớ đau lòng sao... "

Cậu ta đã từng tự hỏi bản thân rằng mình yêu chính con người Ninh Sơ, hay cái người 'Ninh Sơ khi ở bên Yến Hoài' kia.

Hẳn là có sự khác biệt, cậu ta với Ninh Sơ từng có vô số ảo tưởng, rằng hình ảnh người này khi ở chung với Yến Hoài chính là hình ảnh ở chung với cậu ta----- làm nũng, tuỳ hứng, ở trong lồ ng ngực hắn mềm mềm như nước, ngọt như viên đường nhỏ.

Tuyệt cỡ nào.

Cậu ta cảm thấy nếu Ninh Sơ có thể làm được, cậu ta cũng có thể làm tất cả những gì Yến Hoài đang làm, thậm chí thay thế Yến Hoài.

Nhưng hiện thực là cậu ta có làm được, nhưng Ninh Sơ lại không làm được.

Sự thù hận so với tình yêu càng sâu đậm, nhưng nó đan xen vào nhau đến mức không thể phân biệt được nó đối với ai, có thể là cả hai.

Ôm Ninh Sơ lẳng lặng ngồi trên thảm trong phòng khách sạn, ngoài cửa sổ vang dội tiếng sấm chớp, mây trắng tích dày đặc, hoàn toàn che khuất ánh trăng.

Ánh sáng trong phòng mờ ảo, kim đồng hồ đã điểm ba giờ sáng.

Cậu ta là đạo diễn, có thể nắm bắt được mọi động tĩnh của các diễn viên, cậu ta biết vài tiếng nữa Yến Hoài sẽ đáp máy bay chuyên cơ của mình đến Hải Thành, anh ta sẽ đi thẳng đến căn phòng này và ôm lấy người đến bệnh viện.


Cậu ta cúi đầu hôn lên trán Ninh Sơ, vẻ u ám trong mắt Bạch Tinh Lan còn dày hơn cái đen kịt của bầu trời bên ngoài kia, cậu ta cất súng đi, tìm sợi dây thừng dưới gầm giường, run rẩy mà thô bạo trói tay chân Ninh Sơ lại, nhặt điện thoại, bế người lên, lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài.

Sấm sét ầm ầm, một tia chớp cắt ngang qua bầu trời, mưa xối xả như trút nước.

Hành lang có đèn, không giống trong phòng tối om om, bây giờ đã là ba giờ sáng, chung quanh cũng không có ai, cậu ta đã thành công bế người vào thang máy, như một u hồn, trả phòng rồi trực tiếp đến bãi đậu xe.

Chiếc Audi màu đen ẩn trong đoàn xe không dễ thấy, Bạch Tinh Lan đứng một lúc, không chọn ghế sau, mà mở cốp xe trống, nhét cơ thể mềm nhũn của Ninh Sơ vào bên trong.

Chiếc xe phóng vun vút trong đêm mưa và lao vào bóng tối

Cậu ta biết chính mình đã lưu lại quá nhiều dấu vết, cậu ta không cần cố che giấu, cần thiết ư?

Cậu ta chỉ muốn Yến Hoài tìm tới, không nghĩ bản thân cần phải rút lui.

Không ai có thể hiểu được cậu ta, ngay cả Tô khải Nhiên cũng chỉ là con dao trong tay cậu ta, nhưng con dao ấy quá nóng nảy và cậu ta đã buông tay.

Nhưng chỉ có bản thân cậu ta tự biết bản thân đã quá chán dưới vẻ ngoài dịu dàng tỏa nắng của mình, muốn phát điên một lần.

Cậu ta trốn nhiều năm như vậy, tiếp tục trốn nhiều năm hơn, nghĩ đến cũng nhiều năm như vậy, dường như cuối cùng sinh ra cảm giác chính mình không quan tâm cái gì.

Tô Khải Nhiên nói rằng Yến Hoài vẫn chưa hồi phục trí nhớ, anh ta không hề biết Ninh Sơ đã từng bị tai nạn xe hơi với anh ta, cũng không biết Ninh Sơ từng ở trong trại giam, bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất, càng không biết bố của anh ta là Tô Thành đã từng đã cố gắng xóa sạch mọi dấu vết của Ninh Sơ, thậm chí Ninh Sơ còn chưa thể ý thức được vết thương hiện tại của mình.

Lúc biết được sự thật, sẽ có phản ứng gì đây?

Bạch Tinh Lan đạp ga, khóe miệng không khỏi nhếch lên, ở trong xe âm u mà yên tĩnh phát ra tiếng cười sung sướng, cậu ta rõ ràng cảm thấy vô cùng sung sướng.

—Mau tới đây, cậu ta rất nóng lòng chờ đợi kịch vui.

...


Không biết đã qua bao lâu, Ninh Sơ vừa cố gắng giữ cho mình tỉnh táo vừa run rẩy, sau khi nhận ra tình hình, trong lòng lại dâng lên một cảm giác hối hận, muốn ngất đi một lần nữa ngay lập tức.

Hắn phát hiện ra tay chân của mình bị trói, người bị đặt tại một nơi tối tăm nhỏ hẹp, có thể là cốp xe.

Cốp xe còn nhỏ hơn cả thang máy.

Ý thức được điều này, tim đột nhiên thắt lại, đập nhanh như trống, mồ hôi lạnh lập tức chảy khắp người

Trên miệng không có băng dính, hắn biết thứ thuốc này sẽ không sớm hết tác dụng, cho dù có ép mình tỉnh táo cũng không thể kêu to hơn nữa.

Hốc mắt chảy ra đường lệ dài, hắn thút thít giãy dụa, nhưng nơi này còn đáng sợ hơn cả thang máy, tối tăm một mình, xung quanh chỉ toàn những thứ như tấm vỏ cứng, tất cả đều đang đ è xuống hắn, giống như một con quái thú màu đen với những móng vuốt mạnh mẽ của nó đang ngoạm vào cổ hắn, khiến hắn ngạt thở đến co rút, nhưng há miệng thì lại không thể phát ra âm thanh nào.

Cảm giác sợ hãi khi bị giam cầm lúc này của hắn càng được phóng đại đến cực điểm, giống như con cá sắp chết bị bỏ vào bể cá nhỏ không có nước, ngay cả đuôi cá cũng không thể vẫy, sinh khí từng chút một bị rút đi.

"Cứu..... cứu mạng..."

"Ca Ca......"

...

Cách ngoại thành phố C hàng ngàn cây số,Yến Hoài đột nhiên tỉnh dậy trong giấc ngủ, kinh hãi nhìn lên trần nhà, hít một hơi thật sâu, có thứ mùi hương dìu dịu từ trong nhà, anh đưa mu bàn tay lên trán cảm nhận được một tầng mồ hôi.

Trái tim anh như trùng xuống, mở ra một không gian trống với sự hoảng sợ.

Anh không nhớ được mình vừa mơ gì, chỉ biết rằng mình ngủ không ngon, một khi đã tỉnh thì anh sẽ không thể nào ngủ lại được nữa.

Nhưng không giống như bình thường khi không có Ninh Sơ ở bên, lần này tỉnh lại liền cảm thấy toàn thân bồn chồn, lồ ng ngực không ngừng phập phồng lên xuống, thở hổn hển, cơ thể dưới chăn bông đổ lên một tầng mồ hôi.


Giống như hồi sinh sau cơn ác mộng.

Anh lấy điện thoại di động ra, đã 4 giờ rưỡi sáng, trên WeChat, tin nhắn cuối cùng của Ninh Sơ vẫn là "Ca Ca ngủ ngon".

Một cái WeChat sẽ không đánh thức em ấy, phải không? Anh nghĩ.

Nhắn "Chào buổi sáng cục cưng", đợi một lúc không thấy trả lời về, liền đứng dậy mặc áo ngủ vào phòng tắm rửa.

Thời gian khởi hành chuyến bay trên app là sau 6 giờ sáng. Lúc này lái xe đến sân bay có vẻ hơi sớm nhưng cũng không sai biệt lắm. Yến Hoài chỉ mặc quần áo đơn giản, mở cửa rời khỏi phòng.

Dưới phòng khách ở tầng 1 có thứ ánh sáng yếu ớt, từng bước nhẹ tiến lại gần, là Yến Khanh Khanh đang cầm ly nước, dựa trên ghế sô pha, nhắm mắt dưỡng thần, 50 tuổi, người phụ nữa mặc bộ áo ngủ nhung màu trắng, làm da trắng mịn hơn nhợt nhạt, tóc đen tú lệ, nhan sắc được bảo dương kĩ càng thoạt nhìn mới chỉ như hơn 30 xuân.

Mẹ dậy sớm làm gì? Không quen múi giờ?"

Yến Hoài đột ngột mở miệng đem Yến Khanh Khanh bị dọa giật mình, lườm nguýt oán trách anh: "Già rồi, ngủ ít, con ra ngoài sớm vậy sao?"

"Vâng." Yến Hoài thản nhiên gật đầu.

"Mẹ nghe đám người Trình Hiên nói..." Yến Khanh Khanh cười ngồi thẳng dậy, "Con đang yêu? Thật khó tin, là ai thế? Mẹ có biết người đó không?"

Bao nhiêu năm như vậy, bà rất ít khi quan tâm đ ến đời sống tình cảm của con trai, nhưng không ngờ rằng ngay khi vừa trở về Trung Quốc, chuyện không tưởng liền xảy ra, bà rất tò mò.

Yến Hoài dừng một chút, trái tim hơi bay nhảy, quay đầu nhìn bà: "Tên Ninh Sơ, họ Ninh, tên Sơ, mẹ biết anh ta không?"

"Ninh Sơ?" Yến Khanh Khanh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, nghi hoặc lại có chút buồn rầu dường như không phải là giả, "Có chút quen thuộc, hình như từng nghe qua, nhưng không rõ nghe ở đâu. "

"... Quên đi, chắc con nghĩ nhiều rồi," Yến Hoài thấp giọng nói, tiến hai bước, sau đó quay đầu hỏi người đàn bà, "Hôm nay mẹ đi gặp Tô Thành?"

"À... ừm, chỉ đi gặp một người bạn cũ thôi." Yến Khanh Khanh mím môi sợ anh tức giận, biểu tình có chút không được tự nhiên.

"Ha!" Yến Hoài cười lạnh một tiếng, không nói nữa, liền rời đi.

Mặc dù khám chữa bệnh ở Hải Thành không tốt bằng ở thành phố C, nhưng hệ thống khám chữa bệnh tương đối hoàn chỉnh, để tránh việc Ninh Sơ phải bay qua bay lại, anh đã liên hệ với một bệnh viện địa phương ở Hải Thành


Thời điểm tại ở phòng chờ, tin nhắn chào buổi sáng trên WeChat mãi không có ai đáp lại, chắc còn sớm nên chưa dậy.

Yến Hoài lơ đãng nghịch điện thoại, không biết hôm nay có chuyện gì, trong lòng luôn cảm thấy bất an, một linh cảm mơ hồ như có chuyện sắp xảy ra.

Anh đứng dậy đi lại hai bước, liếc nhìn qua cửa kính, bầu trời đầy mây bên ngoài kính sát đất âm u, tựa như sắp mưa.

Nhìn vào dự báo thời tiết, chắc ở Hải Thành hiện đang có mưa, anh tự hỏi liệu mưa có tạnh khi mình đến không.

Sáu giờ, Yến Hoài nhấc chân huẩn bị rời khỏi phòng chờ, điện thoại đột nhiên rung lên, là một bức ảnh do Ninh Sơ gửi tới, anh dừng chân, hơi nhíu mày.

Dậy sớm như vậy? Liệu có tụt đường huyết không?

Yến Hoài nhấn vào hộp thoại WeChat, bức ảnh nhỏ lọt vào tầm mắt khiến đồng tử anh đột nhiên co rút lại, tim đập lỡ một nhịp.

Nhấp vào ảnh, nhìn kỹ lại phát hiện căn bản mình không nhầm, đây là bức ảnh selfie nửa khuôn mặt cười, gương mặt cười đầy quỷ dị, gương mặt của Bạch Tinh Lan, đạo diễn phim Ninh Sơ đóng.

Nhìn bức ảnh, anh lập tức nhấn gọi trên WeChat, linh cảm xấu trong lòng anh càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Điện thoại đã được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh âm trầm khiến tim anh như rơi xuống dưới đáy vực sâu.

—— "Alo? Ha ha... là Yến Hoài sao? Đã thấy ảnh của tôi chưa?"

"Bạch Tinh Lan! Anh đang làm trò gì?" Lo lắng ập đến như thủy triều, anh nghiến răng cố gắng đè nén cảm xúc liều mạng trong lòng, trong mắt trào ra tia máu: "Ninh Sơ đâu?"

"Cậu ấy, đang ở trong cốp xe của tôi."

Trước mắt Yến Hoài tối sầm lại, điện thoại cầm trong tay như sắp bị bóp nát.

______________________________________________________________________________

Ui.....hello bạn bạn nào đag còn đọc.....

T về rồi nha!!!!Tình hình sức khỏe của t đã khá hơn nên phải lăn đi edit truyện ngay, nhớ truyện quá trời >v