Nấu sủi cảo không mấy quá lâu, Yến Hoài đem cà chua và sườn non sơ chế trước, chần qua rồi rán vàng, cho vào nồi đun nhỏ lửa lấy nước dùng sủi cảo.
Bên ngoài, giọng nói nhỏ nhẹ của Ninh Sơ đan xen với tiếng nước sủi bọt trong nồi gang, hơi nước bốc lên, mùi thơm của sườn dần dần lan toả, trong hoàn cảnh như vậy, toàn thân trở nên thật ấm áp.
Yến Hoài thậm chí còn không phát hiện môi anh đã giương lên một đường cong.
Trong trí nhớ không trọn vẹn của anh, ngoài việc học tập kỹ năng cùng kiến thức chuyên môn, chịu đựng sự si tình cố chấp của Yến Khanh Khanh đối với một người đàn ông không xứng đáng, làm việc, kiếm tiền, dự tiệc, mất ngủ, nghe tiếng động cơ máy bay .. Anh cơ hồ chưa từng trải qua loại khoảnh khắc này trong đời.
Chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên cùng gia đình cô chú, mới vô tình nhìn thấy một thứ ánh sáng dịu dàng mềm mại hoà lẫn trong không khí nhân loại.
Trước đây anh chưa từng cảm thấy cuộc sống của mình không đến nỗi quá tệ, cũng chưa từng mong muốn sống một cuộc sống khác, nhưng cảm giác mang đến cho anh vào lúc này khiến anh cảm thấy ngây ngô đến mức muốn thời gian ngừng trôi vĩnh viễn không tưởng.
Cầm muôi khuấy nồi một hồi, tay áo hơi ướt một chút.
Anh đặt muôi xuống, xắn tay áo, suy nghĩ cái gì đó đột nhiên dừng lại, nhìn ra ngoài bếp, tay miết một vòng bề mặt quả cà chua trên thớt, lòng bàn tay lập tức dính đầy thứ nước màu đỏ.
"Cục cưng, lại đây một lát." Anh thò đầu ra, hướng Ninh Sơ gọi.
Hắn đang chơi bài cùng Cầu Cầu, nghe tiếng dụ dỗ gọi mời một cách trắng trợn như vậy, nháy mắt liền giận sôi máu, vùi đầu không nhúc nhích.
Ai biết tiểu tử phản bội kia cũng nghe được âm thanh , giương đôi mắt đơn thuần nhìn hai người, đột nhiên tràn đầy tự tin giống như ta đây biết tuốt, nhéo nhéo cổ tay Ninh Sơ: "Cục cưng ... cục cưng, anh trai gọi anh, mau đi, cục cưng..."
"..."
Còn gì hoang đường hơn khi bị một đứa trẻ kém mình hai mươi tuổi gọi là cục cưng?
Ninh Sơ đột nhiên nghe thấy lỗ tai nóng ran.
Hắn không nhúc nhích, Yến Cầu Cầu cứ nắm lấy tay hắn ồn ào, Ninh Sơ lúc này không yên lòng, bất lực đứng lên vỗ đầu cậu nhóc: "Em mới là cục cưng!"
Sau đó hắn nhanh chóng đi tới phòng bếp, trừng mắt: "Anh có thể hay không đừng đứng trước mặt trẻ con nói bậy?"
"Tức là anh có thể gọi như thế lúc không có nó?" Yến Hoài phản ứng rất nhanh, dựa vào bên cạnh bàn nấu ăn, giả vờ dù bận vẫn ung dung ngắm cảnh.
Ninh Sơ nghẹn họng, thở dài một hơi: "Tôi cũng lười nói nhảm với anh, sao lại gọi vào đây?"
Người trước mặt hướng hắn dang hai ta, giống như một con gấu.
Ninh Sơ lập tức cảnh giác lùi lại một bước, khoanh tay ôm ngực, trợn to hai mắt: "Anh muốn làm gì?"
"..."
Yến Hoài nhìn hắn như một con thỏ trắng đang sợ hãi, khó chịu nheo mắt lại, dùng đầu lưỡi ấn vào hàm trên, hít sâu một hơi: "Anh chỉ bảo em xắn tay áo hộ anh. Sao em lại hoảng sợ như vậy? Anh doạ em sao? "
Trên gương mặt lãnh khốc kia với bốn ký tự được viết rõ ràng trên đó "Tôi không vui", cả người khí chất đều giống như một đàn anh đầu gấu, thủ lĩnh xã hội đen.
Ninh Sơ nghiêm túc gật đầu: "Đáng sợ."
"... Thế kéo cao một chút, nếu không em sẽ phải trả giá." Yến Hoài chỉ đơn thuần bất chấp tất cả, làm điều ác không đổi sắc.
"... Giả vờ hung hãn! Anh dám làm gì tôi ..." Ninh Sơ nhỏ giọng lẩm bẩm, trong lòng đột ngột nói: "Anh không có tay! Dùng tay phải kéo ống tay trái lên, hai tay anh đâu có khuyết tật, còn cần ngừơi khác làm hộ à? "
"Em không thấy tay anh đang bẩn sao? Mắt kém vậy à?"
"... Thì anh rửa tay đi! Rửa sạch rồi tự kéo lên!"
"Nhưng mà rửa tay thì ướt áo. Nhanh lên, nước sôi sắp tràn rồi. Xắn hộ cái tay áo cũng khó khăn thế à?"
Yến Hoài nói rất nhanh, hạ giọng tiến lại gần hắn một bước, nước sôi trào ra phía sau ...
Trong phòng bếp, Ninh Sơ tự nhận định chính mình bị 'cảm giác áp bức' trong phòng bếp.
"Đồ quỷ..."
Hắn lẩm bẩm chửi bậy, một bên đè nén căng thẳng trong lòng mà tiến lại gần, ngón tay nắm chặt ống tay áo sơ mi đen xắn lên từng chút một, đầu ngón tay mát lạnh vô tình lướt qua cánh tay cường tráng nổi gân xanh., dòng điện cực nhỏ làm tê liệt con tim từ nơi ta chạm vào.
Ninh Sơ nhận ra rằng, bất kể có là lời đe dọa từ Tô Khải Nhiên, theo như những hắn thấy, bản thân thực sự bị người này cám dỗ một lần nữa.
Yến Hoài hơi cụp mắt xuống, nhìn ngón tay trắng như tuyết đang sờ soạng trên tay áo của bộ y phục đen tuyền, ánh mắt hơi hướng lên trên, rồi đáp xuống vành tai ửng đỏ của hắn, tưa như rất cảm động.
Khi khoảng cách kéo gần, anh có thể ngửi thấy mùi thơm từ sữa ngọt ngào thoang thoảng, đó là mùi hương quen thuộc khiến anh cảm thấy bồi hồi, lưu luyến.
Anh hiểu sâu sắc những khao khát trong lòng, anh muốn hôn, muốn vùi đầu vào cổ người đàn ông đó mà hít hà, và anh muốn từng mùi, từng tấc da thịt của hắn đều thuộc về anh.
Nhưng Ninh Sơ động tác rất nhanh, sau khi xắn tay áo tới khuỷu tay, lùi lại một bước, bắt gặp đôi mắt đen láy kia: "Xong rồi."
Yến Hoài không nói gì, hô hấp hiển nhiên nặng hơn một chút.
Bộ dạng giống như trúng tà này khiến Ninh Sơ hoảng sợ một lúc liền hét lên: "Yến Hoài! Cầu Cầu đói!"
"... Mới chậm có mấy phút, em làm gì mà nhặng lên thế?" Yến Hoài khàn khàn nói, quay đầu lại nhìn hắn hai lần.
Yên lặng thở ra, Ninh Sơ nhân cơ hội lẻn ra khỏi phòng bếp.
...
Sủi cao hương vị không tệ, thời gian nấu không dài không ngắn, Yến Tranh Vũ cũng ăn từng miếng một sủi cảo trẻ em, ăn rất vui vẻ.
Đem sủi cảo tiêu hoá, vừa lúc món canh sườn heo nấu cà chua gần như đã sẵn sàng để thưởng thức.
Tuy rằng không quá ngon nhưng hương vị chua chua ngọt ngọt lan toả, Ninh Sơ nếm thử mấy muỗng liền dỗ Cầu Cầu ăn thêm, thoáng thấy Yến Hoài không động đậy bát, liền cau mày hỏi: "Tại sao không ăn? "
"Không thích ăn cà chua, chua loét." Yến Hoài dùng thìa nhỏ khuấy loạn cà chua trong bát một cách nhàm chán.
"Làm sao có khả năng? Trước kia rõ ràng là thích ăn ..."
Ngay khi từ 'trước kia' thốt ra, Ninh Sơ đột nhiên ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm vào Yến Hoài đôi mắt đang cười mỉm.
Qủa nhiên, ở chung càng tự nhiên thì càng lòi ra nhiều thói quen, không che giấu được chút nào.
Ninh Sơ xấu hổ, nhưng Yến Hoài ở đối diện chỉ bưng bát uống một ngụm, một ngụm sau mới nuốt xuống, trong mắt mang theo ý cười.
"Đừng sợ, dù sao thì trước đây anh cũng không tin mấy lời chữa cháy của em đâu. Chúng ta của cấp ba hẳn là rất quen thuộc với nhau. Chuyện này đã rõ ràng, cho dù em không thừa nhận thì cũng vô dụng."
"... Vậy thì đừng cố thử tôi nữa." Hắn thở dài, đã nói những gì nên nói, càng giải thích lại càng giống che đậy, cứ đơn giản là thừa nhận.
"Được, vậy em kể cho anh nghe từng chuyện về chúng ta." Yến Hoài đặt thìa xuống, ý cười trong mắt biến mất.
Bên này Yến Cầu Cầu đã ăn no, nhảy khỏi ghế đẩu và không ngừng kéo quần áo của hắn, muốn Ninh Sơ bồi mình chơi.
Nắm đôi bàn tay non nớt đầy thịt, siết chặt trong lòng bàn tay, Ninh Sơ liếc nhìn bát canh cà chua đỏ trên bàn, sau đó liếc nhìn người thần thái nhàn nhã kia, tâm trạng bỗng nhiên tươi tỉnh hẳn lên, một trò đùa bỡn khơi lên từ miệng hắn: "Anh biết quan hệ của chúng ta trước đây là gì không?"
"Quan hệ gì?" Yến Hoài hơi giật mình.
"...Người yêu."
Ninh Sơ bình tĩnh thả một quả bom xuống, nhướng mày nhìn Yến Hoài, người lập tức bị hóa đá, ôm Yến Cầu Cầu lướt đi.
——Chậc chậc chậc, ngày thường toàn là hắn trước mặt Yến Hoài ăn đủ, hôm nay đến lượt anh chàng này bối rối.
Nhưng hắn cũng không quan tâm, sau khi thốt ra hai chữ này, Ninh Sơ cảm thấy trong lòng như trút được thứ gì đó, nhất thời nhẹ nhõm đi nhiều.
...
Yến Hoài quả thực rất sốc, anh đã vô số lần đoán mối quan hệ giữa hai người, nhưng cũng vô số lần không dám ảo tưởng quá nhiều, sợ kết quả không như ý muốn.
Khi nghe chính miệng Ninh Sơ thừa nhận, anh thực sự như bị một tảng đá lớn đập vào đầu, choáng váng đến độ hồi lâu mới ngơ ngẩn mà lẩm bẩm: "Thật sự là thật..."
Phòng ăn im ắng, anh ngồi một mình, với nhiều suy nghĩ ngổn ngang cùng trong khoảng thời gian ở chung này, rất nhiều nghi vấn tích tụ trong lòng, nghĩ đến hốc mắt anh hơi đỏ lên, Yến Tranh Vũ vụt tới vẫy vẫy kéo tay anh: "Anh ơi, em ngủ trưa..."
Đứa trẻ không tim không phổi chỉ biết phá đám.
"... Đi ngủ đi, cái giường mẹ em mua cho không phải ở kia sao?"
"Em muốn anh và anh kia ngủ với em!"
"Chậc, khẩu vị thật lớn." Yến Hoài bất mãn liếc nhóc một cái.
Anh dẫn đứa nhỏ vào phòng, cửa phòng ngủ bị Yến Tranh Vũ mở toang, Ninh Sơ dựa vào đầu giường nhắm mắt lại, chân buông thõng xuống mép giường, thân thể nghiêng sang một bên.
"Em còn ru ngủ anh ấy?"
Yến Hoài giơ ngón tay cái lên với Yến Cầu Cầu, thả tay bước tới, ánh mắt rơi xuống Ninh Sơ, khóe miệng bất giác nhếch lên, anh ôm eo hắn nâng bổng lên.
Ninh Sơ đột nhiên tỉnh lại, hắn không có ngủ thật, chỉ là bồi 1 đứa nhỏ ba bốn tuổi, mặc dù không chạy nhảy nhiều, nhưng lại cảm thấy mệt hơn cả khi quay phim, hắn có điểm không chịu nổi .
"Tôi không ngủ..."
"Cởϊ áσ len ra hẵng đắp chăn, nếu không rất dễ bị cảm lạnh." Yến Hoài cúi người rất gần, dùng tay nắm chặt cổ tay Ninh Sơ, da thịt trong lòng bàn tay đột nhiên run lên. Anh nhanh chóng nhìn sang, lông mày hờ hững của người đàn ông nhanh chóng cau lại.
Yến Cầu Cầu chật vật trèo lên giường lớn, chui vào chăn bông, vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh, kích động hét lên với Yến Hoài: "Anh ơi, anh ngủ ở đây đi! Cầu Cầu nằm giữa rồi!"
Yến Hoài "..."
Anh mặc kệ bóng đèn nhiệt tình này, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt đang buồn ngủ của Ninh Sơ, nói nhỏ: "Cởϊ qυầи áo hoặc anh cởi giúp em, cho em chọn."
Ninh Sơ chậm rãi nhướng mi, ngơ ngác không hiểu tại sao biểu hiện của Yến Hoài lại đột nhiên có chút nghiêm túc bất an, nhưng đầu óc lười biếng không nghĩ ra manh mối liền nhẹ giọng nói: "Ca ca, giúp em cởi ra."
⊙▃⊙ hihi٩(͡๏̮͡๏)۶