Bệnh Hay Quên

Chương 10: Tôi muốn đưa anh ra khỏi đây




Ninh Sơ chưa từng thấy một người nào như Lăng Đình trước đây, nhưng có lẽ lúc đó hắn có ít vai diễn hơn bây giờ, cũng có thể do hắn không có nhiều cảnh với nhân vật chính, cho nên việc trở thành tầm ngắm không nằm trong suy nghĩ của hắn. Hắn chỉ là một người ngoài cuộc đứng xem kịch.

Nhưng lần này đối với hắn có chút khó khăn.

Sự ác ý của Lăng Đình đối với hắn hiện rõ một cách trắng trợn trên mặt anh ta, năm lần NG liên tiếp, mỗi khi gần đến nơi anh ta đột ngột dừng giữa chừng.

Sau đó là những lời xin lỗi và giải thích về chứng rối loạn tâm lý, nhưng sự phấn khích và vui vẻ trong mắt anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng mặc dù Ninh Sơ đang ở rất xa.

Tất nhiên hắn biết Lăng Đình đang cố tình, ngay cả những nhân viên khác có mặt tại hiện trường cũng dần dần nhận ra điều đó, nhưng biết thì có thể làm gì?

Hứa Liên Kiệt là người có nhiều tiếng nói nhất, ngồi sau màn hình cũng không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào người đang ở dưới nước trên màn hình với vẻ thích thú.

Hơi lạnh dần dần thấm vào xương cốt Ninh Sơ, hô hấp giữa không thông, hắn thậm chí còn cảm thấy không khí lưu thông trong cơ thể như một màn sương trắng hơi băng lạnh lẽo, đầu ngón tay của hắn đã bắt đầu chậm dãi tê dần.

Lúc này, hắn ngày càng khó tập trung. Có 2 giây bởi vì thần kinh trì trệ mà quên đạp nước, cơ thể chìm xuống mà sặc vài cái.

Nhưng khi động tác của hắn trở nên chậm chạp, Hứa Liên Kiệt vẫn dùng loa để nói chuyện với hắn.

"Tiểu Ninh! Tiểu Ninh, cậu cố gắng một chút! Cảnh đang rất tốt! Hãy chú ý cảm xúc!"

Mẹ nó! Tại sao không bảo Lăng Đình chú ý đến cảm xúc?

Ninh Sơ lúc này sắc mặt tái nhợt. Hắn trong lòng nguyền rủa, ho khan hai tiếng, âm thanh trong cổ họng cũng không thể lớn hơn, chỉ run rẩy dơ tay ra hiệu "OK", trong lòng thầm cầu nguyện. Hai kẻ ngốc kia có thể 15 cảnh buông tha cho hắn mà hoàn thành tốt việc quay phim.

Ai nhờ đến cảnh thứ 8 , Lăng Đình còn chưa kịp định thần thì đã có tiếng động truyền từ ngoài hành lang, sau đó tiếng gõ cửa truyền ra khắp bể bơi.

Ninh Sơ vùng vẫy trong nước cũng không có phản ứng. Trên bờ hàng chục người trong đoàn, nhân viên công tác đều hướng phía cửa nhìn qua.

Hứa Liên Kiệt đứng lên từ phía sau đống máy móc, đột nhiên bị chen ngang cảnh quay, mặt mày khó chịu.

"Có chuyện gì thế? Không phải đã bao từ trước sao? Người phụ trách đâu? Không nhắc nhở khách sạn thông báo không cho người ngoài ra vào à? Làm ăn kiểu gì đây?"

Mấy người phụ trách cũng hết sức sững sờ: "Tôi không biết, chúng tôi đã thông báo rồi ... chuyện gì xảy ra vậy?"

Bảy tám người đột ngột bước vào ngoài cửa, Hứa Liên Kiệt nhận ra người cầm đầu toàn thân tây trang là giám đốc điều hành của khách sạn Hào Tư.

Anh ta đặt bộ đàm trên tay xuống, tươi cười chào hỏi: "Giám đốc Vương sao lại ở đây?"

Vương Quân cũng mỉm cười và bắt tay Hứa Liên Kiệt, nhưng mở miệng lại là một lời sấm truyền.

—— "Thực xin lỗi, đạo diễn Hứa, hiện tại việc quay phim của anh không thể tiếp tục."

Hứa Liên Kiệt sửng sốt: "Giám đốc Vương có ý gì? Nhân viên khách sạn không báo cáo cho ngài sao. Chúng tôi đã đặt trước hồ bơi trong khách sạn. Có thể sử dụng đến 12 giờ đêm hôm nay, tiền đặt cọc đã thanh toán. Đừng trở mặt mà không nhận chứ! "

Vương Quân quay đầu lại liếc nhìn bể bơi, nụ cười trên mặt nhạt bớt, thái độ vô cùng kiên định: "Xin lỗi đạo diễn Hứa, anh nhất định phải dừng lại, ngay lập tức, không thể quay tiếp."

"Giám đốc Vương, đây không phải là lần đầu tiên Hứa Liên Kiệt tôi hợp tác với Hào Tư, làm như vậy không thoả đáng" sắc mặt Hứa Liên Kiệt trầm lại.

"Tôi sẽ gọi cho Lưu tổng bàn về tình huống này ngay lập tức!"

"Ha ha, đạo diễn Hứa cứ việc ..." Vương Quân đối với hắn buông tay, đôi mắt híp lại như một con hồ ly.

"... Nhưng theo tôi biết, đây là chỉ thị trực tiếp từ Lưu tổng. Dù sao ngài ấy cũng là người chấp hành."

"Cái gì?" Đồng tử Hứa Liên Kiệt co lại.

Chuỗi khách sạn Hào Tư là sản nghiệp của Lưu Hoa Đông. Người đàn ông này là đời thứ hai lập nghiệp và rất hiểu biết về kinh doanh. Ông ta cũng là chủ tịch của hiệp hội khách sạn cao cấp. Ông ta có một mạng lưới rất rộng, cho dù đó là quyền lực, thế lực tài chính hay ảnh hưởng đều rất lớn. Rất khó tưởng tượng có người có thể ra lệnh hắn.

"Nếu không, anh nghĩ thế nào? Lưu tổng đang ở nước ngoài, theo thông lệ làm việc và nghỉ ngơi, đây không phải thời gian ngài ấy rời gường. Người có thể khiến ngài ấy hoảng sợ, gọi điện từ nước ngoài nhờ tôi giải quyết nhanh chóng, là người có thể vì chuyện nhỏ của đạo diễn Hứa mà xử lí sao. "

Vương Quân cười nói xong, ra hiệu với những người phía sau, những người phía sau lập tức xông vào bên trong ngăn cản.

"Dừng quay, đem máy móc thu lại!"

"Mau cất máy!"

Nói tóm lại về vấn đề trên, đây không phải  lúc có thể tiếp tục quay.

Hứa Liên Kiệt biến sắc vài lần, liếc nhìn đoàn người hỗn loạn phía sau, xấu hổ nhìn Vương Quân chua xót.

"Chúng ta quen biết đã lâu, Vương tổng có thể đưa ra lời giải thích được không? Bên trên ý tứ chỉ muốn thu dọn để sử dụng vào mục đích khác, hay là..."

——Hay là đoàn phim của chúng ta đã đắc tội với ai?

Vương Quân thương hại liếc nhìn anh ta rồi cười bí hiểm: "Đạo diễn Hứa chỉ cần dừng quay là được. Không có giới hạn thời gian rời khỏi hiện trường. Anh có thể từ từ rút lui, đến ngày mai cũng không có vấn đề gì."

Máu trên mặt Hứa Liên Kiệt cắt không còn một giọt.

Ninh Sơ ngâm mình trong nước, không biết phía xa đang xảy ra chuyện gì, Hồ Hiểu An cầm điện thoại di động chạy tới.

"Anh Ninh! Lên đi anh Ninh! Hôm nay không cần quay!"

Dừng quay?

Bị điên à? Vậy chẳng phải hắn ngâm nước vô nghĩa sao? Liệu trời có trở lạnh trong thời gian tới?

Chẳng lẽ đây là phương pháp chỉnh người kiểu mới của Lăng Đình?

Hắn sững sờ nhìn biểu hiện của kẻ chủ mưu trên bờ, mới phát hiện bên kia cũng có vẻ bối rối. Hắn nhìn đoàn người đằng xa, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ninh Sơ thở dài, gian nan khó nhọc bơi vào bờ. Chân tay hắn mềm nhũn, rất lạnh và đau. Hắn không biết mình có thể giữ được cơ thể mà leo lên không, nhưng thang lại ở rất xa, hắn không thể bơi qua.

"Khụ khụ ... Hiểu An, đi tìm người có sức đỡ giúp anh  ..."

Hắn chống lên thành bể, cúi đầu vô lực hướng về phía Hồ Hiểu An, tai ù đi, mọi tiếng động xung quanh đều không thể nghe rõ, cũng không biết Hồ Hiểu An có nghe mình nói không.

Sau một lúc, những âm thanh xung quanh dường như nhỏ dần đi như thủy triều rút. Hắn nặng nề ngẩng đầu lên, trước mặt vừa vặn  đột nhiên duỗi ra một đôi tay .

Hai tay đỡ vào nách kéo hắn lên khỏi mặt nước.

"Uhm......"

Đại não Ninh Sơ quay cuồng, tầm nhìn trước mặt vẫn không rõ ràng. Cơ thể run rẩy được quấn chặt trong một chiếc khăn tắm dày, người dùng lực ôm chặt lấy eo hắn.

"!!!"

Lần này hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở kinh hoàng lần lượt xung quanh mình.

Có lẽ vừa từ nước lạnh trở ra. Trán hắn dựa vào phần da cổ đang nóng như lửa đốt, mí mắt run lên.

Ngẩng đầu một chút, Ninh Sơ nhìn thấy đường nét sắc bén và nghiêm nghị của Yến Hoài, dáng vẻ của anh có chút kiêu ngạo và tàn nhẫn dưới ánh đèn lạnh.

Nhưng vào lúc này, đầu óc hắn trì chệ đến phát ngốc cũng không nhận ra  tại sao Yến Hoài lại ở đây, cũng không nói được lời nào.

Yến Hoài siết chặt người trong lòng, đưa mắt nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu. Khi hắn ngước mắt lên lần nữa, cái nhìn của anh lạnh đến mức gần như có thể gϊếŧ người.

Anh ném cho Từ Vi một câu: "Xử lí xong nhớ báo cáo lại với tôi."

"Vâng."

Sau đó, anh ôm người đi qua đám đông với vẻ mặt hoảng sợ rời đi ngay lập tức.

Hồ Hiểu An cầm điện thoại của Ninh Sơ chạy theo vài bước, lại bị Từ Vi một tay túm lấy cổ áo sau lưng: "Này cô gái, còn muốn đi theo sao? Muốn bị ăn mắng à? Quên đi, cô ở lại đây. Tôi sẽ gọi người đưa cô về nghỉ ngơi. "

"A? Vâng ..." Hồ Hiểu An chỉ vào cuộc gọi WeChat trên điện thoại của Ninh Sơ đã bị cúp một phút trước, hỏi: "Người đó vừa rồi là người gọi điện thoại ạ? Anh ta đang đưa anh Ninh của chúng tôi đi đâu vậy?"

Từ Vi nhíu mày nhéo khuôn mặt không biết gì như đứa trẻ ngây thơ, thở dài: "Anh ta là người như thế nào còn không biết sao, làm sao có thể đem anh Ninh của cô đi bán? Thật tình ... Đừng lo lắng, nhiều nhất sẽ không có gì. ...... Chỉ đem hắn trở về áp trại phu nhân* thôi. "

(*dùng trong trường hợp chỉ vợ của thủ lĩnh 1 trại (thường kiểu làm cướp trên núi ấy) (thường là cướp về vì có mấy cô nương nhà lành chịu tự nguyện theo cướp đâu) - by  fb Vũ Anh Thư: và cảm ơn 4 bạn nữa đã comment trên fb nữa )

"Hả!?"

Được bọc ôm đến ghế sau xe, Ninh Sơ cũng lấy lại tinh thần: "Yến Hoài? Anh làm gì ở đây?"

Vừa mở miệng nói ra, hắn phát hiện âm thanh của chính mình lạc đi bao nhiêu

Yến Hoài mờ mịt liếc hắn một cái, lạnh lùng nói với tài xế, "Đi nhanh lên."

Kéo vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau, bật hệ thống sưởi và sấy ghế trên bảng điều khiển, mở một bên khăn tắm của Ninh Sơ trong khi nói: "Tôi gọi điện thoại muốn mời anh ăn tối. Là trợ lý của anh bắt máy . "

"Anh bị điên à? Não úng nước à?" Ninh Sơ cau mày cố gắng tránh né hành động của anh, nhưng không có chút sức lực nào vì hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.

"Đừng nhúc nhích! Tốt hơn nên cởi bỏ quần áo ướt càng sớm càng tốt!"

Cho dù đối phương có dịu dàng, cẩn thận đến đâu, Ninh Sơ trở nên trì trệ, nhưng vẫn có thể nhận ra tâm tình Yến Hoài lúc này rất tệ, trong mắt hiện lên một tia bão tố, cố gắng kìm nén cơn tức giận.

Hắn có chút vô lực: "Anh thô bạo ngăn cản tiến độ quay của đoàn phim là vì muốn tôi đi ăn tối cùng anh sao? Yến tổng thật oai phong lẫm liệt."

Yến Hoài mím chặt môi, cởi bỏ chiếc áo sơ mi đã thấm nước, dùng khăn tắm quấn chặt cơ thể lạnh lẽo của hắn. Giọng nói không dao động, nhưng Ninh Sơ có thể nghe thấy một chút đau đớn không thể giải thích được.

"Sức khỏe của anh vẫn không tốt, tôi đã nói với trợ lý của anh để điện thoại tiếp tục nghe tình hình lúc đấy..."

Ninh Sơ chống đỡ ngồi dậy, dời ra xa hắn một chút, dựa đầu nhẹ vào lưng ghế, nhắm mắt lại không nói gì.

Yến Hoài đôi mắt trở nên tối hơn, môi anh đóng mở vài lần trước khi phát ra tiếng.

"Tôi không muốn làm gián đoạn công việc của anh, nhưng vấn đề là ngươi kia đang cố ý chỉnh anh!"

Anh không nói chính là trên đường đi, anh đã nghe thấy Ninh Sơ đang đấu tranh để được giúp đỡ, cùng những lần NG liên tục, sống trên đời hơn hai mươi năm ......

Lần đầu tiên cảm nhận được như dao xắt từng mảnh trong lòng.

Mà Ninh Sơ chỉ là nhắm mắt lại cười nhẹ: "Chuyện đó không liên quan đến anh."