Phòng vẽ có tổ chức lớp trải nghiệm miễn phí cho học viên mới, Hướng Mặc tạm thời chưa đồng ý cho Diệp Tinh báo danh, chỉ để cậu tự trải nghiệm trước.
Diệp Tinh quả thật có chút căn bản, hai mươi phút đã vẽ ra một bản phác thảo, tuy rằng xử lí chi tiết có hơi thô, nhưng điểm nên cần thì vẫn có.
Trình độ như vậy cũng không tồi, nếu đổi lại là học viên khác, Hướng Mặc đã chỉ ra chỗ cần phải cải thiện, nhưng giờ anh không muốn tìm việc cho mình, dứt khoát mặc kệ Diệp Tinh tự chơi ở một bên.
Thấy Diệp Tinh cố ý nhắm về Hướng Mặc, Mạnh Vân cũng tự giác không xen vào việc của người khác.
Không lâu sau, lớp học kết thúc, các học viên nối tiếp nhau rời khỏi phòng vẽ.
Diệp Tinh hiển nhiên có chuyện muốn nói với Đỗ Trì, vẫn không nhúc nhích ngồi sau giá vẽ, không hề có ý rời đi.
Lúc trước bị cuốn vào vở kịch xà phòng này là do hoàn cảnh đẩy đưa, nên Hướng Mặc mới không có lựa chọn nào khác. Nhưng nếu hiện tại Diệp Tinh ảnh hưởng đến công việc của anh, theo lẽ đương nhiên anh cũng không có đạo lý hi sinh bản thân mình, vui vẻ giúp đỡ người khác.
“Thầy Đỗ.” Hướng Mặc khách khí gọi Đỗ Trì, lấy di động từ trong túi ra, “Chúng ta kết bạn WeChat đi, tôi chuyển tiền lương cho cậu.”
Chuyện thanh toán tiền lương này, vốn không cần phải vội như vậy.
Hướng Mặc muốn thanh toán vào lúc này, chỉ muốn Diệp Tinh hiểu được một chuyện, anh không có WeChat của Đỗ Trì.
Không có cặp đôi nào ngay cả WeChat của đối phương cũng không có, chỉ cần là người có đầu óc, nhìn thấy Hướng Mặc và Đỗ Trì thêm WeChat, đều có thể nhìn ra bọn họ không phải người yêu.
Diệp Tinh quả nhiên lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, Mạnh Vân bên kia tựa hồ cũng cảm thấy kỳ quái, còn đánh giá xem hai người có đang cố ý không.
Cùng lúc đó, di động rung lên hai lần, là tin nhắn của Đỗ Trì gửi tới.
[Đỗ Trì: Anh muốn vứt bỏ tôi à]
[Đỗ Trì: Tam Mao nhíu mày.jpg]
Hướng Mặc không có biểu tình gì nhìn màn hình di động, ngón tay nhanh chóng gõ phím.
[Hướng Mặc: Chuyển khoản 450 NDT]
[Hướng Mặc: Tự mình giải quyết đi]
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, theo lẽ thường thì Đỗ Trì cũng nhìn ra ý đồ của Hướng Mặc. Cũng may hắn là người rõ ràng, không một hai kéo anh xuống nước, thấy Hướng Mặc muốn phủi sạch trách nhiệm, nên cũng không tiếp tục diễn kịch xà phòng sứt sẹo này nữa.
“Cậu theo tôi lên đây.” Đỗ Trì cất di động, nói với Diệp Tinh đang ngồi ở một bên.
Người giống như đang nảy mầm sau giá vẽ đứng lên, ánh mắt đầy mong chờ đi theo bước chân của Đỗ Trì, giống như Hướng Mặc và Mạnh Vân đã trở thành người tàn hình.
Hai người đi lên tầng ba, xem ra là muốn nói chuyện rõ ràng, chắc phải mất rất lâu mới xuống.
Hướng Mặc và Mạnh tiếp tục thu dọn giá vẽ ở trong sân, Mạnh Vân nghẹn nửa ngày mới bắt được cơ hội, tò mò hỏi: “Thầy Hướng ơi, vừa rồi là ai vậy ạ?”
Không muốn bị hiểu lầm nữa, Hướng Mặc thuận miện trả lời: “Người yêu nhỏ của thầy Đỗ.”
“Ủa?” Mạnh Vân hiển nhiên không hiểu việc gì đang xảy ra.
“Cho nên,” Hướng Mặc thong thả ung dung dựng giá vẽ, nhìn Mạnh Vân nói, “Cậu ta không phải bạn trai thầy.”
Thoát ra khỏi vở kịch xà phòng, lại không bị Mạnh Vân làm phiền, lập tức giải quyết được hai chuyện, Hướng Mặc chỉ cảm thầy cả người thoải mái.
Vốn dĩ cuộc sống của anh không cần drama, hoàn thành tốt một lớp học, rảnh rỗi thì vẽ một bức tranh, cuộc sống đủ điềm đạm an nhàn.
Ba bốn giờ chiều là thời gian ánh nắng mặt trời tốt nhất, tháng tư vẫn chưa vào hè, ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên da, là độ ấm có nhiệt độ vừa phải.
Nghĩ đến hiệu quả cách âm của nhà cổ không tốt, anh cũng chẳng muốn nghe Đỗ Trì và Diệp Tinh nói chuyện, vì thế sau khi dọn dẹp phòng vẽ xong xuôi, anh không quay lại tầng hai nghỉ ngơi mà đi tới cửa hàng hoa bên cạnh.
Chủ cửa hàng bán hoa là một bà lão hơn 70 tuổi, họ Chu, hàng xóm láng giềng đều gọi bà là Dì Chu.
Nghe nói Dì Chu và chồng vốn theo con cái sống ở nước ngoài, sau khi chồng qua đời, bà bất chấp sự phản đối của con cái, một mực khăng khăng muốn trở về ngôi nhà mà mình từng chung sống với chồng.
Trước cửa nhà cổ có hoa hồng nguyệt quý do Dì Chu tự tay trồng, tháng tư chính là lúc mùa hoa nở rộ, từng đoá hoa nở làm cho đường phố cổ xưa này càng thêm lãng mạn.
Đi vào bên trong khu vườn, như thể bạn đang đặt mình trong một vùng biển đầy hoa.
Lúc này Dì Chu đang cắm hoa trước bàn làm việc ở tầng một, trên người mặc một bộ sườn xám cách tân, cộng thêm một chiếc khăn choàng nhỏ, dấu vết năm tháng không cướp đi phong hoa của bà, trái lại làm cho bà càng thêm ưu nhã và trầm tĩnh.
“Dì Chu.” Hướng Mặc quen cửa quen nẻo vào nhà, nhìn hoa hồng xanh trên bàn làm việc hỏi, “Giống mới hả dì?”
“Đúng vậy, đẹp không?” Dì Chu nói xong dùng kéo cắt tỉa gai trên thân rễ, cắm hoa hồng xanh vào bình hoa.
Bình hoa này Hướng Mặc từng mượn để cho học viên vẽ, xem ra Dì Chu lại có nhã hứng lấy hoa mình bán tự mình cắm hoa.
“Đẹp lắm ạ.” Hướng Mặc thuận tay cầm một đoá hoa hồng trắng, dựng thẳng bên cạnh bình hoa khoa tay múa chân nói, “Thêm một chút hoa hồng trắng thì sao ạ?”
“Dì thấy cũng đẹp.”
Hai người ở bên bàn làm việc trò chuyện câu có câu không, nói về thời tiết gần đây, về cuộc sống ở nơi này, và nói về chàng trai mới chuyển đến.
“Cậu ấy rất tốt.” Trong mắt Dì Chu lộ ra ánh mắt yêu thích, “Mỗi sáng đi ngang qua chỗ dì, nó đều giúp dì vứt rác.”
Cửa hàng bán hoa có rất nhiều rác, giấy đóng gói, rễ cây, mỗi ngày Dì Chu đều phải mang một bao rác lớn đến thùng rác ở khúc cua.
Hướng Mặc tự nhận mình là người sẵn sàng giúp đỡ người khác, nếu không cũng sẽ không phối hợp diễn kịch với Đỗ Trì vào tối hôm đó. Nhưng anh chỉ sẽ tình cờ gặp dì Chu thì giúp đỡ, sẽ không giống như Đỗ Trì, chủ động vứt rác cho dì hàng ngày.
Suy nghĩ mơ hồ lúc trước đã được xác minh, Đỗ Trì quả thật là một người có tình người hơn anh.
Hướng Mặc vừa cắm hoa, vừa nghiêm túc suy nghĩ lại, vì sao anh chưa bao giờ chủ động giúp đỡ Dì Chu goá chồng này?
Chắc là bởi vì Dì Chu chưa từng xin giúp đỡ, hơn nữa——
Bản thân Hướng Mặc cũng đã chuẩn bị tốt cho sự cô độc của quãng đời còn lại của mình.
Tự do và hạnh phúc của kẻ độc thân chắc chắn sẽ đi kèm với một cái giá tương xứng, sự phóng khoáng khi còn trẻ sẽ đổi lấy một thân già nua cô độc một đời.
Có lẽ cuộc sống hiện tại của Dì Chu chính là cuộc sống về già sau này của Hướng Mặc, dựa vào hứng thú của mình mà làm ăn, hưởng thụ cuộc sống cuối cùng của cuộc đời.
Hướng Mặc đã từng suy nghĩ qua, khi anh không còn trẻ nữa, lúc đó anh không muốn gây phiền toái cho người khác, mặt khác, anh nghĩ dì Chu có lẽ cũng không hi vọng bị người khác đối xử với bà như một bà lão ở tuổi xế chiều.
Tất nhiên, đây chỉ là ý tưởng của riêng mình anh.
Từ sự yêu thích của dì Chu với Đỗ Trì, có lẽ bà vẫn cần người khác giúp đỡ.
Ở trong cửa hàng hoa hơn một tiếng đồng hồ, ông Trương đột nhiên xuất hiện nói muốn mời dì Chu ăn cơm, Hướng Mặc lúc này mới rời khỏi cửa hàng.
Giờ này chắc Đỗ Trì và Diệp Tinh hẳn đã nói chuyện xong, nhưng Hướng Mặc cũng chưa về nhà luôn, mà đi tới tiệm mì gọt cạnh phòng vẽ.
Không mua đồ ăn, cũng không muốn nấu cơm. Hướng Mặc vốn định tự khao mình một bữa vào cuối tuần, đáng tiếc nhà hàng của La Dương đã hết chỗ, anh chỉ có thể đi ăn mì gọt.
Vợ chồng chủ tiệm mì gọt vì vấn đề cho con gái đi học, nên nương nhờ thân thích giàu có ở bên này.
Người thân cũng khá tốt, sau khi dọn ra khỏi ngôi nhà cổ, để lại nhà cho bọn họ sinh sống.
Năm nay con gái bọn họ đã học lớp 12, có lẽ chờ sau khi cô vào đại học, tiệm mì gọt không phù hợp với khí chất ngôi nhà cổ này cũng sẽ không tồn tại nữa.
Hướng Mặc đi vào trong sân, tìm một cái bàn trống bên cạnh cửa ngồi xuống.
Máy gọt mì không biết mệt mỏi cúi sụp xuống, cũng bởi vì sự tồn tại của nó, con nít gần đây đều gọi cửa hàng này là “Ultraman gọt mì.”
“Thầy Hướng, hôm nay ăn ba lạng hả?” anh chủ Triệu quen thuộc hỏi Hướng Mặc.
“Không không, hai lạng thôi ạ.”
Chỉ qua vài phút, mì gọt nóng hổi được bưng lên. Hướng Mặc đi về phía cửa, khi anh vừa mới nhấc lên một đũa mì, thì thấy có một bóng người quen thuộc đi qua.
Vội vàng cúi đầu, nhưng đã quá muộn.
Diệp Tinh hiển nhiên thấy được Hướng Mặc, bước chân di chuyển, đi vào trong sân, ngồi đối diện Hướng Mặc.
…….. Sao còn chưa buông tha tôi nữa.
Hướng Mặc nhận mệnh buông đũa xuống, hỏi người đối diện: “Cậu Đỗ chưa nói rõ với cậu à?”
“Nói rõ rồi.” Diệp Tinh cũng gọi một bát mì gọt, tháo kính râm trên mũi đặt lên bàn, “Tôi từ bỏ hoàn toàn rồi.”
Không giống như khi lúc tới, hai mắt cậu hơi ửng hồng, chắc là vừa khóc xong.
Hướng Mặc hơi đau đầu, anh với Diệp Thân không thân cũng chẳng quen, sao lại để anh an ủi người thất tình vậy trời?
“Tôi với anh ấy là bạn cùng lớp Đại Học.” Diệp Tinh tự mình nói, “Tôi yêu thầm anh ấy nhiều năm nhưng anh ấy vẫn coi tôi như bạn bè.”
“Thời gian trước tôi thất tình, không muốn đi tìm bạn trai mới nữa, nên mới đề nghị làm bạn giường với anh ấy…”
Hướng Mặc vốn không quan tâm đến chuyện tình cảm của hai người, nhưng nghe đến đây, anh vẫn nhịn không được chửi thầm, không phải nói thích Đỗ Trì rất nhiều năm à? Nhìn bộ dạng của cậu cũng chả nhàn rỗi ha.
“Tôi muốn cho anh một lời khuyên.” Diệp Tinh đột nhiên nghiêm túc nói.
Không biết vì sao, Hướng Mặc cảm thấy câu nói tiếp theo mới là mục đích cuối cùng mà Diệp Tinh tìm anh nói chuyện.
“Với tư cách là một người từng trải, tôi khuyên anh đừng yêu Đỗ Trì, anh ta không có trái tim đâu.”
Hướng Mặc: “……”
Nghe đến đây, rốt cuộc Hướng Mặc nhịn không được nữa. Anh buông đũa xuống, rút khăn giấy lau miệng, thản nhiên nhìn Diệp Tinh: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Có lẽ là thái độ bình tĩnh của Hướng Mặc khiến Diệp Tinh có chút ngoài ý muốn, cậu hơi sửng sốt, thành thật nói: “Hai mươi bảy.”
Nhỏ hơn Hướng Mặc một tuổi, xem ra Đỗ Trì cũng vậy.
“Cậu làm gì?” Hướng Mặc lại hỏi.
“Đang khởi nghiệp, xây dựng thương hiệu của riêng mình.”
“Cậu không yêu là sống không nổi à?”
Những lời này Hướng Mặc hỏi rất không khách khí, nhưng có lẽ vì khí thế của anh trấn áp Diệp Tinh, Diệp Tinh cũng không giận, còn ngơ ngác hỏi: “Có ý gì ạ?”
“Nếu cậu có sự nghiệp của riêng mình, sao lại không đem tâm tư đặt lên đó?” Hướng Mặc thở dài, ân cần nói, “Không phải ai cũng muốn yêu đương, có thời gian không bằng nâng cấp bản thân mình thì hơn.”
Chuyện lớn trong mắt Diệp Tinh cũng chỉ là việc nhỏ không đáng quan tâm của Hướng Mặc. Anh thậm chí khinh thường những chuyện lắm lời trong tình cảm, bởi vì những chuyện nhỏ nhặt không đáng để anh lãng phí thời gian.
Nhìn vẻ mặt của Diệp Tinh, chắc đã bị đã kích rất lớn.
“Anh….” Diệp Tinh sững sờ nhìn Hướng Mặc, “Anh tự tin ghê á.”
Cuối cùng Hướng Mặc vẫn khuyên nhủ Diệp Tinh: “Trước tiên cậu nên tập trung vào sự nghiệp của mình đi.”
Ra khỏi tiệm mì gọt, Diệp Tinh vốn nên đi hướng khác, nhưng có lẽ cậu còn muốn nói chuyện với Hướng Mặc, một hai phải kéo cánh tay Hướng Mặc, đi về phía phòng vẽ: “Tôi qua cùng anh.”
Chỉ cách vài bước chân, Hướng Mặc không cần người đi cùng, hơn nữa anh cũng không quen việc bị người khác kéo tay.
Nhưng nghĩ chỉ còn có một đoạn, anh cũng lười đuổi người, mặc cho Diệp Tinh kéo anh đi.
“Anh nói xem,” Diệp Tinh đột nhiên hỏi, “Nếu Đỗ Trì theo đuổi anh thì làm sao bây giờ? Nói gì thì nói, anh ấy đẹp trai thật ý.”
Tư duy suy nghĩ của một người rất khó để thay đổi ngay, Hướng Mặc vừa nhắc nhở Diệp Tinh đừng cả ngày nói chuyện yêu đương suốt thế, kết quả cậu ta lại nói về chuyện tình cảm.
“Tôi không quan tâm.” Hướng Mặc nói. Anh chỉ quan tâm chuyện Đỗ Trì cởi hết quần áo cho anh vẽ thôi.
Vừa dứt lời, cổng nhà đột nhiên mở ra, Đỗ Trì dắt Tam Mao đi ra, chắc là đang muốn dắt chó đi dạo.
Cũng không biết có phải nghe được cuộc nói chuyện không, hắn nhìn lướt qua cánh tay hai người, nhướng mày trêu chọc nói: “Nhanh như vậy đã thành chị em tốt rồi?”
Chị, em, tốt.
Hướng Mặc kéo ra một nụ cười lịch sự: Miệng chó của cậu thế mà cũng nói chuyện được.