Bệnh Độc Thân

Chương 26




Chợ sáng mỗi ngày đều rất náo nhiệt, tiếng la hét cùng tiếng mặc cả vang lên liên tục.

Trong công viên nhỏ bên cạnh chợ, ông Trương vừa tập thể dục mở rộng ngực, vừa hỏi ông Lý cũng đang tập ở một bên: “Sao hôm nay không thấy Tiểu Đỗ ta?”

“Ờ, đúng thật.” Ông Lý dừng động tác, nhìn trái nhìn phải, “Chắc hôm nay thằng nhóc lười?”

“Ông cho rằng ai cũng như ông à? Hở một cái là lười.”

“Tôi có lý do hợp lý, ông nghĩ hai chúng ta là tên nhóc hai ba mươi tuổi à?”

“Do ông nghỉ ngơi nhiều quá nên đụng một cái là ngã đấy.”

“Sao ông già ông nói chuyện khó nghe thế?”

Những chú chim trên cây ngô đồng kêu ríu rít, vỗ cánh bay vào sân nhà yên tĩnh.

Ngày xưa trong cửa sổ phòng bếp của nhà này sẽ có tiếng chiên trứng và mùi thơm mê người, nhưng hôm nay trong phòng bếp sáng sủa lại không có động tĩnh gì.

Tam Mao ngồi xổm trước phòng ngủ tầng hai, dùng chân trước cào cửa, phát ra tiếng ‘ư ử’, nhưng đã qua một lúc, người bên trong vẫn không có dấu hiệu đi ra.

Đôi mắt lim dim mở ra, phát hiện mình nằm sấp trên giường, trên lưng như có một ngón núi lớn đè lên. Hướng Mặc theo bản năng muốn xoay người, kết quả chỗ nào trên người cũng phát ra tín hiệu đau nhức, khiến anh thành thật nằm sấp lại trên giường.

“Tỉnh rồi à?” Sau tai vang lên giọng nói lười biếng, hơi thở nóng rực phun ở sau gáy, làm da như bị điện giật.

Giọng nói nghe rất rõ ràng, không có khàn khàn đặc trưng khi mới tỉnh ngủ. Hướng Mặc xoay cổ nhìn về ngọn núi lớn phía sau, khàn giọng nói: “Sao cậu còn chưa rời giường?”

Vừa rồi tầm mắt lướt qua tủ đầu giường, đã gần 10 giờ, nếu ngày thường, Đỗ Trì đã tập thể dục xong rồi.

“Không muốn dậy.” Đỗ Trì thu tay về từ eo Hướng Mặc, vén tóc mái lộn xộn trên trán, không nhúc nhích nhìn vào mắt anh.

Ánh mặt trời sau khi được cây ngô đồng lọc nắng, xuyên qua rèm lụa trắng chiếu vào trong phòng, nhuộm tóc và mắt hai người thành màu nâu nhạt. Ánh sáng dịu nhẹ làm căn phòng như phủ lên một lớp bộ lọc bờ ảo, toát lên vẻ đẹp độc đáo của buổi sáng.

Tam Mao ở ngoài cửa lại kêu ‘ư ử’ vài tiếng.

Hướng Mặc bị Đỗ Trì nhìn không được tự nhiên, xoay đầu đi, giọng nói buồn bực trong gối: “Tam Mao đang kêu.”

“Nó muốn ra ngoài chơi.” Đỗ Trị lại ôm eo Hướng Mặc, môi đi tới gáy anh, “Đừng để ý đến nó.”

Nụ hôn nhẹ nhàng khiến đầu ngón tay Hướng Mặc ngứa ngáy, anh muốn dịch về phía mép giường, muốn né tránh môi Đỗ Trì, kết quả đôi mắt lại nhìn thấy mấy áo mưa đã dùng nằm dưới sàn nhà.

Hồi ức ngủ say đêm qua đột nhiên tỉnh lại, cơn khó chịu vì bị giày vò đến ba giờ sáng bỗng bộc phát, Hướng Mặc đẩy Đỗ Trì ra trở mình, lông mày đẹp đẽ nhíu lại: “Cậu là chó đực động dục.”

Cho dù ý thức đã tĩnh táo, cổ họng khàn khàn lại không thể khôi phục. Âm cuối của câu không thể phát ra rõ ràng, mang theo sự sexy lười biếng.

“Ừ, đúng vậy.” Đỗ Trì tiến lại gần, muốn hôn lên môi Hướng Mặc. Mặc dù đêm qua hai người đã hôn vô số lần, nhưng Hướng Mặc vẫn né tránh.

Chỉ né tránh, chưa nói gì, bởi vì không có ý cảnh cáo Đỗ Trì.

Hướng Mặc đã quên, lúc trước anh rời xa Đàm Tống bởi vì Đàm Tống cũng làm chuyện tương tự như Đỗ Trì —— hơn nữa còn chưa thành công.

“Muốn hôn anh tốn sức thật.” Đỗ Trì mỉm cười không thèm để ý, đổi thành hôn lên ngực Hướng Mặc.

Đậu đỏ bị chà đạp như hình thành phản xạ có điều kiện, môi Đỗ Trì vừa mới chạm vào đã lập tức có tinh thần.

Sợ con chó đực này lại động dục vào buổi sáng, Hướng Mặc đẩy bả vai Đỗ Trì, lạnh lùng nói: “Mau dẫn Tam Mao ra ngoài đi dạo.”

Tam Mao ngoài cửa như cảm nhận được gì đó, từ ‘ư ử’ tủi thân, biến thành ‘à úu’ kháng nghị.

Đỗ Trì vẫn lười biếng nằm sấp trên người Hướng Mặc không nhúc nhích: “Tôi dắt chó đi dạo, ai làm bữa sáng cho anh?”

“Tôi không có tay à?” Hình như trong mắt Đỗ Trì, anh là đồ bỏ đi chỉ biết há mồm, Hướng Mặc hơi bất mãn nói: “Tôi làm cho cậu.”

Trong mắt Đỗ Trì hiện lên ý cười, hắn hôn lên má Hướng Mặc một cái: “Vâng, vợ.”

Mặc tạp dề vào, mở tủ lạnh, nên nấu món gì trở thành vấn đề nan giải.

Nấu mì hay là nấu cháo, đơn giản quá, lại không có gì mới. Chiên trứng với thịt xông khói, thì làm không ngon bằng Đỗ Trì, không muốn múa rìu qua mắt thợ.

Ngẫm nghĩ một hồi, Hướng Mặc nhìn ít bột mì trong tủ lạnh, lấy máy đánh trứng lâu rồi chưa dùng ra.

Khi thời gian thuộc về mình, thì có thể làm bất cứ đều gì mà mình thích.

Bánh nướng và cà phê pha tay đều là sở thích không chuyên của Hướng Mặc, bởi vì sở thích không chuyên, anh chỉ làm khi có tâm trạng, nên đa số đều dùng tay ít khi dùng máy đánh trứng.

Nể tình hôm nay tâm tình không tệ, Hướng Mặc lại tâm huyết dâng trào, dùng lò nướng làm bánh souffle, còn làm thêm hai cốc Panama Geisha.

Nhân lúc Đỗ Trì chưa về, anh dùng thìa múc một miếng souffle mềm mại, muốn nếm thử tay nghề của mình, để chắc không bị mất mặt trước mặt Đỗ Trì.

Mà khi anh vừa ngậm thìa vào miệng, trong khoang miệng tràn ngập vị ngọt khiến người ta thoải mái, trên eo anh bỗng xuất hiện hai cánh tay rắn chắc, Đỗ Trì ôm anh từ sau lưng, cằm đặt lên vai, lười biếng hỏi: “Vợ làm bánh ngọt à?”

Thời gian ôn tồn trên giường đã qua, Đỗ Trì vẫn gọi Hướng Mặc là vợ.

Giống như thuận miệng, lại giống như bị nghiện, Hướng Mặc không biết người này có tâm tư gì, dù sao cũng phải đối phó Tiền Côn, nên cũng không để trong lòng.

“Souffle.” Cố ý làm công thức ít đường, Hướng Mặc rất hài lòng với hương vị này.

“Tôi nếm thử với.” Chén souffle của Đỗ Trì ở bên kia, nhưng hắn lại lấy muỗng trong tay Hướng Mặc, múc một muỗng nơi Hướng Mặc ăn qua.

Môi cắn thìa hàm hồ phun ra hai chữ: “Ngon quá.” 

Hai chữ ‘ngon quá’ như tơ lụa lẻn vào lòng Hướng Mặc, khiến sự bất mãn mới xuất hiện dần dần lắng xuống. Nhưng Hướng Mặc vẫn nghiêng đầu nhìn Đỗ Trì, khẽ nhíu mày nói: “Đây là của tôi, của cậu chén kia.”

“Không phải giống nhau hết à?” Đỗ Trì múc một muỗng trong ly của hắn, nếm xong thì nhướng mày nói, “Của anh ngọt hơn?”

“Ừa.” Hướng Mặc nói, “Của tôi 1/2 đường, của cậu 1/4 đường.”

“Vì sao?” Đỗ Trì lại nếm thử chén kia của Hướng Mặc, không để ý đến kháng nghị của anh.

Hai chén souffle vốn có giới hạn rõ ràng, Hướng Mặc của Hướng mặc, Đỗ Trì của Đỗ Trì, nhưng con chó thối này lại múc bên trái một muỗng, bên phải một muỗng, làm Hướng Mặc không biết nên ăn bên nào.

Anh dứt khoát xoay người, mông dựa vào bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Đỗ Trì: “Bởi vì cậu phải chú ý vóc dáng.”

Đỗ Trì hơi buồn cười buông thìa xuống, ôm eo Hướng Mặc, hỏi: “Nếu vóc dáng tôi thay đổi, anh không cho tôi chịch nữa à?”

Nói bậy nói bạ. Hướng Mặc nghiêm mặt nói: “Đương nhiên, bạn giường cũng phải có trách nhiệm với đối phương.”

“Vậy anh có trách nhiệm gì với tôi?” Đỗ Trì hỏi.

“Tôi cũng sẽ quản lý bản thân.” Hướng Mặc nói, “Tôi còn báo cáo sức khoẻ đấy, tốt nhất cậu cũng cung cấp cho tôi xem.”

“Cung cấp xong có thể không đeo bao à?”

“Không được.” Hướng Mặc nhíu mày, “Cậu đứng đắn chút được không? Tôi đang nói chuyện nghiêm túc.”

“À, tôi cũng đang nói chuyện nghiêm túc với anh.” Đỗ Trì nói xong liền đi đến bên tai Hướng Mặc, thấp giọng hỏi, “Lần sau có thể chịch anh trong phòng bếp không?”

“Đỗ Trì!”

Bữa sáng ăn quá muộn, buổi trưa hai người chỉ ăn hai bát mì trứng đơn giản.

Hoa hồng đỏ trong phòng vẽ Hướng Mặc còn chưa xử lý, anh chỉ vứt tấm thiệp đi, sau đó bày hoa hồng ở giữa phòng vẽ, để buổi chiều học viên đến lớp luyện tập phác hoạ tĩnh vật.

Rất khó để vẽ 99 đoá hoa hồng, có học viên hỏi Hướng Mặc, sao lại mua nhiều hoa hồng để dạy học vậy, kết quả có một học viên phản bác: “Sao cậu không nghĩ là được người khác tặng?”

“Cũng đúng ha.”

Hướng Mặc trực tiếp làm lơ đề tài đó, đúng lúc này hành lang vang lên giọng Đỗ Trì: “Vợ ơi.”

Không suy nghĩ nhiều, Hướng Mặc theo phản xạ quay đầu: “Ừ?”

Sau khi lên tiếng liền hối hận, bởi vì học viên lộ ra biểu cảm quả nhiên như thế.

“Tôi mua cho Tam Muội ít đồ bổ, đã đến trạm chuyển phát nhanh rồi.” Đỗ Trì nói xong từ trên cầu thang đi xuống, động tác tự nhiên ôm eo Hướng Mặc, “Anh có lấy gì không?”

Dưới ánh mắt chăm chú của học viên, Hướng Mặc cũng không nói gì nhiều, chỉ có thể căng lưng nói: “Không có.”

“Được.” Đỗ Trì nhẹ nhàng mổ một ngụm trên má Hướng Mặc, mang đôi dép lào ra khỏi phòng vẽ.

Bản nhạc nhẹ không hiểu sao mang theo sự bất an và khô nóng, Hướng Mặc nhìn ánh mắt sâu xa của học viên, trầm giọng nói: “Vẽ tranh cho tốt.”

Chờ sau khi học viên thu ánh mắt lại, lúc này anh mới lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Đỗ Trì.

[Hướng Mặc: Cậu diễn đến nghiện rồi à?]

[Đỗ Trì: Cảm ơn anh đã phối hợp. ^^]

[Hướng Mặc:……]

Không lâu sau, bên ngoài sân vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần, nghe không giống Đỗ Trì. Hướng Mặc đi tới cửa phòng vẽ, phát hiện người tới là dì Chu, trong tay lại cầm một bó hoa hồng đỏ nhỏ.

“Hôm qua thằng nhóc kia bảo dì mỗi ngày phải đến tặng chín đóa hoa hồng.” Dì Chu đưa hoa hồng vào tay Hướng Mặc, “Cậu ấy không biết con có người yêu à?”

Hướng Mặc đang cảm thấy đau đầu, nghe dì Chu nói, bỗng cảm thấy kỳ quái: “Người yêu?”

“Tiểu Đỗ đó.” Dì Chu nói, “Thấy tình cảm tụi con tốt thế mà.”

Nhớ lại ngày hôm qua Đỗ Trì giúp giải vây, Hướng Mặc lập tức biết dì Chu đang hiểu lầm quan hệ của hai người.

“Không phải đâu dì Chu.” Anh nói, “Tụi con không phải quan hệ này đâu ạ.”

“Thế à?” Dì Chu lộ vẻ kinh ngạc, “Dì còn tưởng……”

“Chỉ là hàng xóm có quan hệ tốt thôi dì.” Hướng Mặc lại bổ sung.

Quả nhiên không nên ăn souffle lẫn lộn, đến cả giới hạn cũng mập mờ theo luôn.

Dì Chu gật đầu: “Ra ra thế, dì nghĩ sai rồi.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa chứng vang lên tiếng dép lào. Đỗ Trì đang ôm một đống bưu kiện đi vào, nhìn Hướng Mặc nói: “Vợ ơi, đến đây cầm giúp tôi cái này.”

Dì Chu nhìn Đỗ Trì, lại nhìn Hướng Mặc, lộ ra biểu cảm không thể tin được.

Hướng Mặc hít sâu một hơi, nở nụ cười lễ phép, nói với dì Chu: “Không phải đâu dì.”

——————–