Bệnh Độc Thân

Chương 18




La Dương xách một đống bia đến toàn là lon nhỏ, phần lớn đều nằm trong bụng cậu.

Bản thân Hướng Mặc không uống bia nhiều, hơn nữa đô cũng không cao, nên từ đầu đến đuôi anh chỉ cầm đúng một lon bia, bây giờ lon bia cuối cùng đã nhìn thấy đáy.

Trong trạng thái hơi say, bản ngã có thể dễ dàng thoát khỏi lồng giam, áp đảo tự ngã và siêu ngã, điều khiển mọi người theo những ham muốn nguyên thuỷ nhất.

Tò mò cuối cùng cũng chiến thắng cố kỵ, Hướng Mặc buông lon bia rỗng trong tay xuống, nhìn Đỗ Trì nói: “Đi.”

Lúc mới thuê căn nhà cổ này, Hướng Mặc đã từng đi xem phòng ở tầng ba.

Bố cục không khác với tầng hai là bao, trong phòng có tủ quần áo và bàn làm việc, nghe nói chủ nhà trước rất trân quý giường cưới của hai vợ chồng, nên lúc bán liền mang giường kia đi, so với tầng hai, phòng ở tầng ba nhìn trống trải hơn nhiều.

Bây giờ Đỗ Trì đặt một chiếc giường sắt đơn giản trong phòng, cũng điều chỉnh vị trí tất cả đồ đạc, chia rõ khu vực nghỉ ngơi và khu vực làm việc, tủ lạnh mini, sô pha lười đều nằm ở khu nghỉ ngơi, mà máy tính, dụng cụ vẽ thì chiếm hết toàn bộ khu vực làm việc.

“Có cần cởi dép không?”

Vừa mới vào phòng, Hướng Mặc liền chú ý tới tấm thảm lớn trải gần như toàn bộ phòng. Không phải loại thảm lông dài mềm mại, mà là loại thảm hấp thụ âm thanh trải trên lối đi ở khách sạn. Màu xám gạo thanh lịch trung hoà với sự lạnh lẽo của giường sắt, làm cho căn phòng mềm mại hơn nhiều.

“Không cần.” Đỗ Trì không để ý, mang dép lào dẫm lên, “Vốn dĩ trải cho anh mà.”

Ngụ ý, thứ này với Đỗ trì, có hay không cũng chẳng sao, hắn chỉ không muốn để tiếng ồn quấy rầy đến Hướng Mặc thôi.

Chỉ riêng điểm này, Đỗ Trì quả thật là một hàng xóm tốt hiếm có.

“Những phông chữ này do cậu thiết kế hết à?”

Tầm nhìn rời khỏi tấm thảm, rồi tự nhiên dời xuống bàn làm việc. Trên tường bàn làm việc dán đầy những chữ cái lớn, vừa nhìn, mỗi chữ đều vuông vắn, không khác nhau quá nhiều, nhưng nhìn kỹ, độ dày nét chữ và cách xử lí nét đều khác nhau.

Có một quyển sách cổ đang mở nằm trên bàn làm việc, bên cạnh sách cổ có rất nhiều bán thành phẩm, chỉ riêng một chữ ‘cỏ’, Đỗ Trì đã vẽ trên dưới mười lần, từ những đường nét đứt quảng ban đầu, không nhìn rõ nét đầu nét cuối, mà giờ có thể nhìn rõ một nét, mô tả rõ phong cách viết hoàn mĩ của người xưa.

“Đây không giống viết chữ.” Hướng Mặc đứng bên cạnh bàn làm việc, cúi đầu nhìn bản thảo của Đỗ Trì, “Giống vẽ tranh hơn.”

Chữ cỡ lớn không có cách nào hoàn thành chỉ trong một nét, mà phải dùng bút nét mảnh để kẻ đường viền, sau đó dùng bút nét dày tô vào bên trong.

“Đúng là giống thật.” Đỗ Trì đi tới bên cạnh Hướng Mặc, cầm lấy một bản thảo chỉ có đường viền, “Bước đầu tiên là phải vẽ đường viền trước”

“Nhưng vẫn có chỗ khác.” Hướng Mặc nhìn những bản mô phỏng trên bàn, “Vẽ tranh sẽ sửa lại bản phác thảo, nhưng cậu sẽ vẽ một cái mới.”

“Đúng vậy.” Đỗ Trì buông tờ giấy trong tay xuống, “Tôi cần nắm vững cảm giác viết chữ, không thể sửa đi sửa lại nhiều lần.”

Lúc trước Hướng Mặc còn tưởng rằng phông chữ Đỗ Trì thiết kế giống như thiết kế poster, cho đến khi nhìn thấy bàn làm việc của Đỗ Trì, anh mới có khái niệm đại khái. Nhưng anh vẫn có chút tò mò, theo bản năng nhìn về Đỗ Trì đang ở bên cạnh, hỏi: “Vậy sau khi cậu phỏng theo——”

Nói được một nửa, bỗng không biết nên nói tiếp thế nào.

Vừa rồi cúi đầu không cảm nhận được, nhưng giờ tầm mắt của hai người bỗng đối diện nhau, Hướng Mặc mới phát hiện anh với Đỗ Trì cách nhau rất gần, vai kề vai, thậm chí khi nhìn nhau có thể thấy rõ lông mi của đối phương.

Không biết vì sao, cảm xúc khi chạm môi hiện lên trong đầu một cách đột ngột, gợi lên ký ức đêm đó ở hành lang.

Suy nghĩ không hiểu sao lại xuất hiện sự nguy hiểm, Hướng Mặc vội vàng thu ánh mắt lại, tiếp tục hỏi: “——thiết kế như thế nào?”

Một câu nói thành hai câu, Đỗ Trì hiển nhiên cảm nhận được Hướng Mặc không được tự nhiên. Hắn đổi thành tư thế dựa vào bàn làm việc, mặc dù hai người vẫn còn rất gần, nhưng mặt Hướng Mặc nhìn vào tường, mà mặt Đỗ Trì hướng về phòng, sẽ không xuất hiện tình huống đối diện nhau làm người ta xấu hổ nữa.

“Sau khi phỏng theo mấy trăm chữ, tôi có thể chia nhỏ các nét bút của chúng và điều chỉnh chúng theo phong cách và trạng thái mà tôi muốn. Bước tiếp theo là scan nó lên máy tính để hoàn thành, giống như hôm bữa anh thấy ở nhà hàng Tám Cân.”

“Đây là scan những bản đã hoàn thành à?” Hướng Mặc chỉ vào đống bán thảo hỏi, “Vì sao có cái thì tô màu, có cái thì không?”

“Chưa có màu sau sẽ tô màu trên máy tính.” Đỗ Trì nói, “Về phần tô màu bằng tay là do quá trình tô màu rất giảm stress.”

“Giảm stress?” Hướng Mặc ngẩng đầu lên nhìn về phía Đỗ Trì, góc nhìn này quả nhiên tự nhiên hơn lúc trước rất nhiều.

“Anh có thể thử xem.” Đỗ Trì nghiêng người lại, cầm lấy một bút màu đen nét thật dày đưa cho Hướng Mặc, “Bôi đen phần bên trong của đường viền là được.”

Điều này khá thú vị.

Hướng Mặc nhận lấy bút trong tay Đỗ Trì, lấy đại một bản phác thảo, vẽ qua vẽ lại trong phông chữ.

Ai ngờ Đỗ Trì lại nói: “Không phải như vậy. Từ trái sang phải, từ trên xuống dưới.”

Nghĩ những đường nét này không khác với phác hoạ, Hướng Mặc cầm bút như cầm cọ vẽ, bắt đầu vẽ nghiêng lên xuống trong phông chữ.

Cũng không biết có phải không quen với cách vẽ tuỳ ý như vậy không, lần này Đỗ Trì trực tiếp cầm lấy tay Hướng Mặc, giúp anh cầm bút thật tốt, tiếp theo dọc theo mép bản thảo, dẫn tay anh từ trên xuống dưới: “Đây không phải vẽ phác hoạ, phải tô sát viền.”

Nhìn phông chữ dần dần được tô đầy, quả thật rất có cảm giác giảm stress.

Nhưng lực chú ý của Hướng Mặc đã sớm không còn ở trên đó.

Vì muốn ốn định cổ tay phải, Đỗ Trì xoay người lại, tay trái chống lên bàn sách bên eo Hướng Mặc, khoanh cả người Hướng Mặc vào không gian trước người hắn.

Cảm giác áp bách khó hiểu chợt bao phủ Hướng mặc, anh theo bản năng nghiêng cằm, nhìn bàn tay bên eo mình, cùng lúc đó, bàn tay Đỗ Trì dẫn anh tô đột nhiên dừng lại.

Xem ra Đỗ Trì cũng chú ý tới tư thế không thích hợp.

Bản phác thảo chỉ còn lại một nét cuối cùng chưa được tô xong, dưới tình huống bình thường, Đỗ Trì hẳn phải buông Hướng Mặc, để anh tự mình tô mới đúng.

Ít nhất trong nhận thức của Hướng Mặc, anh cho là như vậy.

Nhưng sự thật là, Đỗ Trì thu tay trái của hắn từ trên bàn làm việc, sau đó…. Đặt lên eo Hướng Mặc.

Thần kinh của Hướng Mặc vốn đang căng thẳng, bỗng như mèo bị giẫm phải đuôi, vội vàng xoay người lại lấy tay chống ngực Đỗ Trì: “Cậu làm gì đấy?”

Tư thế phòng ngự càng thuận tiện hơn cho Đỗ trì, hắn thuận thế chống hai tay bên cạnh người Hướng Mặc, hơi cúi người về phía trước, nói: “Dạy anh cách giảm stress.”

Nếu xem nhẹ ý cười trong mắt hắn, và tư thế có tính công kích, thì sẽ cho rằng hắn đúng là đang giúp đỡ người khác.

Hướng Mặc không thể không ngửa mình ra sau, hơi có ý cảnh cáo kêu lên: “Đỗ Trì.”

Tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt Hướng Mặc lại không tự chủ được mà bay về môi Đỗ Trì.

Cảm giác muốn quên đi không hiểu sao lại càng rõ ràng, bên tai Hướng Mặc thậm chí còn vang lên tiếng thở khi Đỗ Trì hôn anh.

Khuôn mặt gần trong gang tất bắt đầu phóng to, Hướng Mặc hoảng loạn đối diện với hai mắt của Đỗ Trì, từ đó đọc được một tin tức không thể nào rõ ràng hơn.

Đỗ Trì muốn ngủ với anh.

Không phải không đoán được tình huống mất không chế, nhưng suy nghĩ trong đầu vẫn nổ mạnh ầm ầm. Hướng Mặc thậm chí còn không kịp để tự hỏi liệu có thể làm bạn giường với hàng xóm không, thì môi của Đỗ Trì đã đến bên môi anh.

Không ngang ngược và vô lý như lần trước, lần này Đỗ Trì chủ động dừng động tác, hiển nhiên muốn để Hướng Mặc có thời gian suy nghĩ.

Mà Hướng Mặc vẫn không hề nhúc nhích.

Anh vốn có thể đẩy Đỗ Trì, và cũng có cơ hội đẩy Đỗ Trì ra, nhưng anh lại ngầm đồng ý với hành vi của Đỗ Trì.

Có đôi khi, đạt được sự đồng thuận không cần thông qua lời nói, một hành động đơn giản có thể làm cho cả hai bên hiểu được.

Nhưng mà, Hướng Mặc bối rối suy nghĩ, có lẽ vẫn nên nói với Đỗ Trì một tiếng, anh không thích hôn môi.

Nhưng nụ hôn trong dự đoán lại không xuất hiện, Đỗ Trì cười rất nhẹ, chóp mũi lướt qua gò má Hướng Mặc, môi đi tới bên tai anh, thấp giọng hỏi: “Anh suy nghĩ chuyện xấu gì đấy hả nhà nghệ thuật?”

Hành động ngoài dự liệu khiến Hướng Mặc tỉnh táo ngay lập tức, anh biết Đỗ Trì nói lời này không phải trêu chọc anh suy nghĩ lung tung, mà bởi vì hai người đều đã chấp nhận chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, vì thế Đỗ Trì bắt đầu tiếng vào trạng thái nói chuyện cợt nhã trêu chọc anh.

Cố ý dời môi đi, là đang muốn lạt mềm buộc chặt.

Nhưng vấn đề ở chỗ, Hướng Mặc từ trước đến nay không muốn làm bên bị chi phối ở trên giường.

Đối với anh, tình dục chỉ là thực phẩm điều hoà, anh thà không làm còn hơn bị Đỗ Trì chi phối.

Hướng Mặc hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng Đỗ Trì, hỏi ngược lại: “Cậu lại suy nghĩ gì đó?”

“Tôi đang nghĩ……” Đỗ Trì dừng một chút, “Có lẽ chúng ta nên đổi chỗ khác.”

Ý của hắn là đi thẳng lên giường.

“Tôi cũng muốn đổi chỗ khác.”

Hướng Mặc vừa dứt lời, Đỗ Trì liền nâng cặp mông anh. Kế tiếp, Hướng Mặc hẳn phải đưa hai chân lên eo Đỗ Trì, mặc Đỗ Trì ôm anh lên giường.

Nhưng mà trên thực tế, Hướng Mặc lại thuận thế từ trên bàn đi xuống, không tốn chút sức nào đẩy Đỗ Trì ra, đi về phía cửa phòng: “Ngày mai gặp.”

—- hắn nói ‘đổi chỗ khác’, đơn thuần chỉ là rời khỏi bàn làm việc thôi.

Đỗ Trì hơi ngây ra: “Hướng Mặc?”

Mở cửa phòng ra, Hướng Mặc quay đầu đi, nhìn vẻ mặt không tin của Đỗ Trì, không mặn không nhạt ném ra hai chữ: “Ngủ ngon.”

——————–