Bệnh Chữa Rồi

Chương 4: Tuỳ Tùng




Viện an dưỡng được xây dựng trên sườn núi, phòng ở tinh tế lại thanh nhã, một vài tiểu viện hợp lại thành một đại viện, đình đài lầu các, giả sơn hồ bạc, không những cổ vận mười phần, còn hoà vào một chút hơi thở hiện đại, đúng là nơi thích hợp để an dưỡng.

Lăng Hi nắm quần lót, ngồi trước cửa sổ trong phòng ngủ, yên lặng nhìn ra bên ngoài.

Theo như hắn biết, viện an dưỡng này nổi danh như vậy, ngoại trừ việc cung phụng bệnh nhân như ông tổ, thì việc bảo an cũng là một điểm cực kì đặc biệt, bởi vì viện trưởng không phải thuê bảo vệ bình thường, mà là lính đặc chủng, trông giữ hai tư giờ một ngày, muốn chạy trốn quả thực còn khó hơn lên trời.

Lăng Hi nheo mắt, thầm nghĩ cách thoát thân cùng với nguyên nhân ông nội ném hắn tới nơi này.

Nguyên thân của hắn hẳn là không có vấn đề, nếu không ông nội đã không có lòng dạ mà chú ý Lăng Bắc thế này. Như vậy có hai khả năng, một là ông nội đã phát hiện ra y tá kia, không muốn để bọn họ tiếp xúc nhiều, thứ hai là ông đã nhìn ra vụ tai nạn kia có vấn đề, cũng đoán được bác cả và cô sẽ trở về, không rảnh mà chú ý đến Lăng Bắc, cho nên dứt khoát ném đi nơi khác.

Hơn nữa — ngoài hai lý do trên —- có lẽ ông nội còn có một chút muốn thử xem có thể chữa khỏi cho em trai hắn không, cho nên mới chọn viện an dưỡng.

Thứ nhất, bên cạnh nó có một đoàn tuỳ tùng, có thể chăm sóc chu đáo, tiếp theo, nơi này có điểm mạnh để trị liệu chứng tự kỉ trẻ em —- đó là sự náo nhiệt, mỗi ngày quả thực là muôn màu muôn vẻ.

Cuối cùng, tư chất y sĩ ở viện an dưỡng không tồi.

Tất nhiên, cái này là nói bác sĩ trực tiếp của mỗi người bệnh.

Còn những tuỳ tùng khác…. Lăng Hi hoàn hồn, hơi hơi dịch chuyển thân thể, vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra bên ngoài, dùng khoé mắt âm thầm quan sát hai người khác ở trong phòng. Hai người này một là viện trưởng, người còn lại là một thanh niên hơn hai mươi tuổi.

Viện trưởng tuỳ ý ngồi ở bên giường, rất nhanh đã xem xong sơ yếu lí lịch, mở miệng cười, “Tốt nghiệp khoa diễn xuất chuyên nghệp, đến nay đã diễn qua vài bộ phim truyền hình nhỉ.”

Thanh niên vội vàng chỉnh lại: “Chỉ là quần chúng thôi, lời thoại cũng không có nhiều.”

Viện trưởng đánh giá hắn: “Cậu bề ngoài không tệ, nếu cố gắng vài năm không chừng sẽ nổi tiếng, tại sao lại tham gia dự tuyển.”

“Vì kiếm tiền sinh hoạt.” Thanh niên thành khẩn nói, “Tuy rằng tôi không học điều dưỡng, nhưng tôi chịu khó, tin rằng nhất định có thể đảm nhiệm công việc này.”

“Không hề gì, biết diễn là được.” Viện trưởng thoải mái rút ra một tấm ảnh, “Nhìn anh ta, đây là tuyệt thế mỹ nhân.”

Thanh niên nhìn gã đàn ông cường tráng mặc váy ngắn, đường nét tục tằn, vẻ mặt e thẹn, miệng hớp hơi, run rẩy đưa tay cầm lấy, vẻ mặt si mê!

Viên trưởng vỗ tay ba cái: “Tốt lắm, tôi đếm tới mười, thống khổ khóc ra, một, hai, ba….”

Thanh niên không đợi hắn đếm tới năm liền nắm lấy cổ áo, gập eo, môi khẽ nhếch lên, hầu như không phát ra dù chỉ một chút thanh âm, nước mắt lại nhanh chóng trào ra, ướt đẫm cả gương mặt.

Viện trưởng nhất thời vừa lòng, chỉ vào đứa nhỏ bên kia, ý nói hắn đi sờ đầu. Thanh niên lau đôi mắt rướm lệ, tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn nghe lời đi qua. Viện trưởng thấy đứa nhỏ thờ ơ, liền búng̃ ngón tay một cái, nói: “Xem ra cậu bé không hề ghét cậu, cậu được chọn, từ ngày mai trở đi liền theo nó đi.”

“Vâng!”

Lăng Hi: “…….”

Để một diễn viên hạng ba không biết chút gì về điều dưỡng chăm sóc bệnh nhân? Lăng Hi cho dù biết rõ viện trưởng của viện an dưỡng rất dở người, nhưng cũng không ngờ hắn có thể phát rồ đến mức độ này!

Viện trưởng tất nhiên không biết ai đó bất mãn, mỉm cười tiễn thanh niên ra cửa, giới thiệu một chút tình huống cơ bản của người bệnh, để hắn có thể giúp giải vây khi những người bệnh khác tìm tới đứa nhỏ, đặc biệt là không được tiếp cận hay có những hành động thu hút sự chú ý của bọn họ.

Thanh niên lập tức đồng ý, vui sướng đi làm thủ tục nhận chức.

Viện trưởng trở về phòng ngủ, lại đưa tới một y tá nhỏ xinh đẹp, liếc sơ yếu lí lịch một cái, cười hỏi, “Biệt danh nói liên miên?”

Y tá nhỏ gật đầu: “Tôi thấy điều kiện ghi trên thông báo tuyển dụng là bất kể ngành học thành tích chỉ cần có thể nói là được cho nên thử xem, tôi chỉ cần không nói chuyện sẽ cảm thấy bực bội, phù hợp với yêu cầu của các vị, nếu lo lắng tôi không thể đảm nhiệm thì có thể cho tôi thử một thời gian ngắn cho tôi một cơ hội tôi tuyệt đối …..”

Viện trưởng ngắt lời cô: “Năm phút, nói với cậu bé, kết bạn với một đứa nhỏ tự kỉ, cô có thể bắt đầu bằng thứ nó thích, nó thích quần lót nhỏ.”

Y tá nhỏ nghe hiểu, chạy đến ngồi xổm xuống bên cạnh đứa nhỏ, mỉm cười ngọt ngào: “Chào thân ái nha người bạn nhỏ, chị vừa nhìn thấy đã đặc biệt thích em, wow, quần lót em cầm thật đẹp quá, kia màu sắc diễm lệ, kia đường cong lưu sướng, kia tạo hình mê người cùng với chất liệu thượng đẳng, tuyệt đối có thể hoàn mỹ ôm lấy mông nhỏ, còn có hoa thêu bên trên, từng mũi kim từng đường chỉ quả thực là Quỷ Phủ thần công……”

Lăng Hi: “………”

Lăng Hi lẳng lặng nghe một đống thứ tào lao, chậm rãi chọc chọc quần lót nhỏ, nhẫn.

Ca tụng năm phút đồng hồ, một chút cũng không lặp lại, viện trưởng rất vừa lòng, lúc này liền nhận người, sau đó còn phỏng vấn thêm một nhóm người nữa, thành công chọn ra một nhóm tuỳ tùng theo sát đứa nhỏ sau này.

Lăng Hi chứng kiến toàn bộ quá trình hắn chọn người, đờ đẫn ngồi một chỗ, một chữ cũng không nói.

Viện trưởng gọi toàn bộ người vào phòng ngủ, vẻ mặt tươi cười nói rõ công việc sau này, cuối cùng nhắc nhở: “Rảnh rồi thì đọc thêm tư liệu, người bệnh tự kỉ không thích thân cận với người khác, hạn chế hết mức việc ôm nó, cần đưa đi thì cầm tay.”

Mọi người đồng thanh: “Vâng!”

Lăng Hi giật mình, cảm thấy mệnh lệnh này giống như điều hắn đã từng dặn dò bảo mẫu và vệ sĩ khi còn ở Lăng gia, phỏng chừng là tối hôm qua người đưa tới có nhắc nhở, cũng không biết hiện tại ở bệnh viện thế nào.

Hắn thả lòng thân mình ngồi lên thảm trải mềm mại, ném quần lót khỏi tay, nghĩ nghĩ, lại tuỳ tiện lấy một cái khác, nhìn ra cửa sổ, lâm vào trầm tư.

Viện trưởng còn có việc bận, dặn dò qua loa hai câu rồi rời đi. Mọi người nghe theo đề nghị của hắn đều đi ra ngoài, chuẩn bị đi xem vài vị đại gia nổi danh trong trại an dưỡng, thuận tiện hiểu biết một chút về tính cách và thói quen, đỡ cho về sau phải xô xát.

Y tá nhỏ nói liên miên ở phía cuối đội hình, nhìn lại, lại thấy thân ảnh đứa nhỏ có vẻ đơn độc mà lẻ loi, trong lòng mềm nhũn, chạy nhanh lại ngồi bên cạnh hắn: “Gia, tôi ở lại cùng cậu tám chuyện nha ~ Ôi chao, cái quần lót này cũng đẹp quá nha ~”

Lăng Hi: “……….”

Lúc này vừa qua khỏi giữa trưa, đến khi mấy người tuỳ tùng hiểu rõ hoàn cảnh, chào hỏi với những đồng nghiệp xung quanh, nghe ngóng được sự tích của vài nhân vật truyền kì trong viện an dưỡng xong, cũng đã gần chạng vạng.

Y tá nhỏ thao thao bất tuyệt nói nhảm thấy bọn họ sắp về, rốt cuộc tiếc nuối đứng lên, uống một ngụm nước, liếc đứa nhỏ vẫn yên lặng một cái, nhất thời lệ nóng doanh tròng: “Gia, tôi thật sự vô cùng cảm động, cậu là người đầu tiên không ghét bỏ tôi, tôi về đây, ngày mai lại đến bồi cậu, moa moa ta ~”

Lăng Hi: “………”

Lăng Hi theo khoé mắt liếc nhìn nàng ôm theo túi xách vui sướng chạy đi, ném quần lót qua một bên, xoa bóp ấn đường [điểm giữa hai đầu lông mày], thầm nghĩ phải nhẫn.

Phí tổn cao trong viện an dưỡng còn thể hiện trong sinh hoạt hàng ngày, phí ăn hay mặc của bệnh nhân không có gì là không ổn, vết thương trên người Lăng Hi vẫn chưa tốt hẳn, sau bữa cơm chiều liền đi rửa mặt, chậm rãi leo lên giường. Hắn nhắm mắt lại, chỉ thấy trong đầu tất cả đều là tiếng cười như chuông bạc của cô y tá nói liên miên, liên tục tuần hoàn, lại tuần hoàn.

Mỗi lần tuần hoàn còn có một cái quần lót bay qua, loè loè sáng lên.

Không được, phải nhanh chóng nghĩ cách trốn đi, người ở đây rặt một lũ thần kinh, ở chung với bọn họ quá lâu, IQ rất dễ dàng bị kéo xuống…. Hắn tự nhủ, thiếp đi.

Trại an dưỡng ở phía Bắc thành C, chung quanh non xanh nước biếc, chất lượng không khí vô cùng tốt. Sau khi Thẩm Huyền về nước cũng không trở về nhà cũ, mà mua một căn nhà ba tầng ở phụ cận thành Bắc, rồi từ đó sống ở đây.

Lúc này y đang đứng bên trong phòng ngủ trong cùng của lầu ba, bức màn đã sớm được kéo xuống, che khuất bóng đêm nặng nề bên ngoài cửa sổ, ánh đèn trong phòng dìu dịu, bốn phía yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy được tiếng tích tích của máy móc.

“Hộ sĩ mà ông cụ chọn đã tới rồi, nghe nói vị bác sĩ ngoại quốc kia cũng đã lên máy bay, ngày mai sẽ đến.” Đào Thiên Thuỵ bước vào, liếc người đang say ngủ trên giường lớn, cười cười, “Đây là thiếu gia nổi tiếng nhà họ Lăng sao? Lăng lão gia cũng quá tin tưởng cậu rồi, lại có thể để người ở chỗ cậu.”

Thẩm Huyền qua loa: “Hai nhà Thẩm Lăng là thế giao [ý nói có quan hệ từ nhiều đời], giúp chút việc cũng bình thường.”

Y hiểu được suy tính của ông cụ, Lăng Hi là người thừa kế gia tộc, nếu gặp chuyện không may sẽ rất bất lợi với Lăng gia, biện pháp tốt nhất chính là không để cho ai biết bệnh tình của hắn, hơn nữa tai nạn lần này có vấn đề, đưa người đến nơi khác, bất luận là với bên ngoài hay trong nhà đều có lợi.

“Lăng lão gia đây là đang giữ chân bọn họ, lấy cớ dưỡng bệnh đưa đi, những người kia không rõ ràng lắm tình huống cụ thể của Lăng Hi, cho nên cũng không dám giở trò, nhưng có thể kéo dài bao lâu chứ?” Đào Thiên Thuỵ nói xong cũng không chờ y trả lời, nhìn lên người trên giường, bắt đầu thay đổi đề tài, “Mà nói, vị đại thiếu gia này gương mặt cũng không tệ.”

Thẩm Huyền đã xem qua, Lăng Hi chỉ bị thương ở đầu, những nơi khác không có vấn đề, máy thở cũng đã sớm lấy ra, im lặng nhắm chặt hai mắt, làn da bị ngọn đèn hắt lên phủ một tầng màu ấm áp, cho dù không mở miệng, cũng làm cho người ta cảm thấy được mặt mũi ôn hoà.

Thật sự thay đổi rất nhiều…. Thẩm Huyền chợt nhớ tới hình ảnh cuối cùng của Lăng Hi trước khi y ra nước ngoài, khi đó Lăng Hi vừa được cứu ra không lâu, chính là lúc kịch liệt nhất, cực đoan nhất, cũng là lúc máu lạnh nhất, bén nhọn đứng ở trước mắt, giống như một thanh kiếm thị huyết vừa được tuốt ra khỏi vỏ.

Đào Thiên Thuỵ chậc lưỡi nói, “Tôi cũng nghe được một số tin đồn về cậu ta, thật đáng tiếc mà.”

Thẩm Huyền tất nhiên biết ý của tên bạn chí thân nhà mình, có điều Lăng Hi có FA thật hay không có liên quan gì đến y, xoay người rời đi: “Đi thôi, chuyện này…”

Đào Thiên Thuỵ đi theo y: “Hiểu rồi, sẽ không nói ra bên ngoài.”

Thẩm Huyền ừ một tiếng, trước khi bước ra còn liếc người trên giường một cái, đóng cửa lại.

Ánh nắng đầu xuân rơi vào phòng ngủ, tạo nên một mảnh ấm áp.

Lăng Hi trầm mặc ngồi bên cửa sổ sát đất, bị y tá nhỏ đầu độc một buổi sáng, mãi đến khi có loại xúc động muốn vật quần lót vào mặt cô ta mới đứng lên, quay đầu đi muốn thở một hơi.

“Gia ~ Chờ tôi một chút nha ~” Y tá nhỏ cầm quần lót in hình vẽ hoạt hình, vội vàng sung sướng đuổi theo hắn. Vài vị tuỳ tùng thấy thế vực dậy tinh thần, cung kính đi theo sau, chuẩn bị tuỳ thời hộ giá.

Trong viện vẫn náo nhiệt như mọi ngày, mọi người tuy rằng đã thấy vị tổ tông này được đưa đến hôm qua, nhưng hắn mới chỉ lộ mặt một chút đã đi về, cho nên lúc này thấy hắn rốt cục đi ra, động tác cũng không khỏi mà hơi ngưng lại.

Tráng hán mặc đồ thời Hán, bỗng nhiên trông thấy có thêm một đám người, cao hứng phất khăn lụa: “Nha, lại thêm một đám người theo đuổi ~”

Lăng Hi không chớp mắt, lướt qua gã, tiếp tục đi về phía hồ nhỏ phía trước.

Tráng hán sượng cứng một giây, ngay sau đó đuổi theo: “Bắt ta đi ~”

Nhóm hộ sĩ của gã phấn khởi nói: “Gia, chúng ta đuổi, mau chạy đi!”

“Không cần, ta muốn hắn theo,” Tráng hán không quen cảm giác bị lơ, liền chạy lên ngăn ở phía trước, ngón tay thô to duỗi ra, “Ngươi vì sao lại không đuổi theo ta?”

Đám tuỳ tùng của Lăng Hi thầm nghĩ không ổn, diễn viên hạng ba Đặng Văn Hồng bước mạnh ra, một phen cầm lấy tay gã, ánh mắt si mê: “Nàng….”

Tráng hán vô tội chớp mắt mấy cái: “Sao vậy?”

Đặng Văn Hồng hớp hơi, lẩm bẩm nói: “Sao… Sao trên đời lại có một nhân nhi khuynh thành tuyệt sắc đến như vậy!”

Lăng Hi: “…….”

Mọi người: “……….”

Mọi người nhất thời lui về phía sau một bước dài, sùng bái liếc hắn một cái, cơ hồ đồng loạt bật ngón cái lên: Nhân tài!

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Huyền: Lăng Hi có FA hay không thì liên quan gì đến tôi.

Mỗ Thường: Về sau cậu sẽ biết.

Thẩm Huyền: ……..

Mỗ Thường: Fighting! Tôi tin tưởng cậu!

Thẩm Huyền: ………