Bệnh Chữa Rồi

Chương 28: Mẹ ruột




Lập tức Đặng Văn Hồng và Husky đều nhìn qua

Nữ nhân này có bề ngoài vô cùng xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, dường như nhìn không ra dấu vết của thời gian, ngũ quan phảng phất như được tạo ra bởi những công cụ điêu khác tinh vi nhất, từng li từng tí, đều rất phù hợp, hơn nữa đôi lông mày kia mang theo một cỗ quý khí bức người, tuy rằng vừa vào cửa đã nắm cằm tiểu hài tử, nhưng động tác lại rất ưu nhã, chọn không có một chút sai sót

Hai người căng thẳng. Dù cho lúc trước bọn họ không chú ý giới danh viện* của thành phố C, cũng đều nghe qua người này

*thường được chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách

Lục tiểu thư, muội muội của gia chủ Lục gia đương nhiệm, người đầu tư cho câu lạc bộ cao cấp nhất thành phố C, còn kinh doanh các chuỗi cửa hàng mỹ phẩm, là con cưng của các loại yến hội, nếu mời không được nàng, người khác đều sẽ cảm thấy có chút mất giá, bởi vì mọi người sẽ cho rằng không thể mời được Lục tiểu thư đến, thì các ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi

Ngoài ra nàng còn có một thân phận khác — mẹ ruột của người thừa kế Lăng gia

Nghe nói Lăng Hi vốn dĩ khủng bố như vậy, đa phần là do gien của Lục tiểu thư, cũng nghe nói năm đó lão ba của Lăng Hi ngoại tình, là vì tức phụ quá cường hãn, áp lực quá lớn cần thả lỏng

Thực ra tất cả mọi người đều cảm giác với tính tình của Lục tiểu thư hẳn là sẽ không đồng ý liên hôn, vì cái gì mà lại gả vào Lăng gia? Bất quá cái này dù sao cũng là chuyện xưa, đặc biệt Lục tiểu thư tuy rằng đã từng trải qua một đoạn hôn nhân thất bại, nhưng so với lúc trước thì càng nổi bật hơn, thậm chí đều khiến cho người có cảm giác quang mang vạn trượng, đương nhiên không ai dám hỏi

Giờ phút này Lăng Hi chống lại nàng, nhất thời đau đầu, bởi vì tràng khí của lão mẹ quá mạnh mẽ, hắn cũng không chống đỡ được

Lục tiểu thư trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt cũng không nghiêm khắc, chỉ là thanh âm ôn nhu mang theo một luồng cảm xúc băng lãnh "Ta nghe nói mấy hôm trước ngươi gặp chuyện không may, vốn muốn đi xem ngươi, kết quả lại nghe nói ngươi ở trong này, mà ta vừa vặn đang ở gần đây, nên tiện đường đến, hẳn là ngươi có biết ta, đúng không?"

Lão mẹ chưa từng đem đệ đệ để ở trong lòng, bây giờ lại đến thăm, khẳng định là từ chuyện bắt cóc biết được hắn không phải thằng nhóc mắc chứng tự kỷ, cảm thấy hắn vẫn luôn ngụy trang, còn có thể cho rằng hắn có liên quan tới chuyện tai nạn giao thông, cho nên đến tính sổ. Lăng Hi do dự hai giây, run giọng nói "......Có, có biết"

Đặng Văn Hồng "......"

Husky "......"

Hai người vội vàng đồng thời nhìn hắn, ít nhiều có chút giật mình, dù sao đây cũng là lần đầu tiên thấy hắn yếu đuối như thế. Đào Thiên Thụy còn chưa rõ chân tướng, còn tưởng rằng tiểu hài tử bị dọa, hắn đương nhiên phải thay Thẩm Huyền chiếu cố tốt "nhi tử", chẳng qua đối phương là mẹ vợ tương lai của Thẩm Huyền, thật sự khó đối phó

"Lục tiểu thư" Hắn cười làm lành tiến lên "Từ lúc Tiểu Bắc vừa được cứu trở về thì có chút sợ người lạ, ta thấy hôm nay hắn đi ra ngoài có vẻ không quá thoải mái lắm, có lẽ cần được tĩnh dưỡng một đoạn thời gian"

Ngụ ý, tiểu hài tử rất đáng thương, nếu ngài xem qua xong rồi thì đi thôi. Lục tiểu thư chậm rãi thu hồi bàn tay được bảo dưỡng tốt, đặc biệt hòa khí "À, ta nghe nói một mình hắn có thể lừa kẻ bắt cóc xoay vòng, nên có chút tò mò thôi"

Lăng Hi yên lặng cúi đầu đếm ngón tay, hoàn toàn không hề đối diện với nàng. Bây giờ lão mẹ biết rõ hắn có vấn đề, tuyệt sẽ không bởi vì một hai câu nói mà đánh mất ý niệm, có gặp quỷ mới bỏ qua cho hắn, cho nên không bằng bảo trì trầm mặc, dù sao còn có gia gia chống lưng

Đào Thiên Thụy thực ra cũng hiểu được tiểu hài tử có chút tà hồ, nhưng có Thẩm đại thiếu, Thẩm Huyền cùng Lăng lão gia tử ở bên cạnh nhìn chằm chằm, hắn lười nghĩ lại, vì thế tiếp tục cười làm lành "Phỏng chừng là do tình huống khẩn cấp, nhất định là bị bức đến nóng nảy đi"

Lục tiểu thư cười cười, không có phản bác "Ồ, vậy sao"

Thần sắc Đào Thiên Thụy chăm chú, gật đầu. Còn chưa bắt đầu quay, mọi người thấy Thạch tổng đã rời đi liền lục tục trở lại. Đào Thiên Thụy thấy thế khiên dây xích chó qua, lấy cớ nói muốn đi về, liền đẩy tiểu hài tử đi ra ngoài

Lục tiểu thư cùng bọn họ sóng vai mà đi, tùy ý quét mắt liếc nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu, lại mang theo vài phần không cho phép nghi ngờ

"Thật trùng hợp, tối hôm qua ta và lão gia tử gọi điện thoại, hôm nay vốn muốn đi xem con ta, nên đi cùng với các ngươi đi"

Đào Thiên Thụy đương nhiên sẽ không cự tuyệt, liền đồng ý. Lăng Hi nghe được rõ ràng, tiếp tục yên lặng đếm ngón tay

Y biết rõ tính cách của lão mẹ, nếu thật sự biết vị trí của hắn khẳng định đã sớm tự mình đi qua, mà sẽ không cố ý lôi gia gia lôi ra làm cái cớ, cho nên nàng chỉ là đang ở giai đoạn phỏng đoán, còn chưa thể hoàn toàn xác định, kết quả Đào Thiên Thụy liền đồng ý một câu thống khoái như vậy, dứt khoát không đủ cho lão mẹ chơi một trận

Nếu hắn đoán không lầm, bước tiếp theo lão mẹ sẽ khiến cho Đào Thiên Thụy trực tiếp đem nàng kéo đến chỗ thân thể hắn. Hắn đợi một lát, thấy Đào Thiên Thụy đem xe tới, không muốn bị ôm lên, liền dùng một chân chống đỡ chậm rãi vào trong xe

Lục tiểu thư theo sát sau đó, động tác tự nhiên đóng chặt cửa, không để cho người ta có cơ hội đặt bất kì câu hỏi nào "Đi thôi"

Đào Thiên Thụy trải qua đoạn đối thoại vừa rồi, trong tiềm thức cảm thấy Lục tiểu thư sớm đã từ trong miệng của lão gia tử biết được tình huống của Lăng Hi, không có một chút hoài nghi, vâng một tiếng, đem Husky cùng xe lăn kéo lên xe, đi thẳng đến biệt thự

Thẩm Huyền đang ở trong phòng Lăng Hi xem văn kiện, thuận tiện bồi Lăng Hi, đến khi quét mắt thấy bạn tốt lái xe vào, theo bản năng hắn cho rằng là có người chọc tới tiểu hài tử cho nên bọn họ vội vàng chạy về, vì thế vội vàng xuống lầu, ngay sau đó liền nhìn thấy Lục tiểu thư ưu nhã rảo bước tiến vào cửa, nhất thời trầm mặc

Một giây sau, hắn nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, chậm rãi tiến lên, nghĩ đến tính tình của người này, không dám gọi bá mẫu, mà là lễ phép nói "Lục tiểu thư"

"Ừ, đã lâu không gặp"

Thẩm Huyền gật đầu, một bên cùng nàng hàn huyên, một bên đem tiểu hài tử phù xuống xe cho hắn ngồi ở trên xe lăn, đẩy vào cửa

Lục tiểu thư cũng không lãng phí thời gian, đơn giản hàn huyên vài câu liền tiến vào chủ đề chính "Ta đến xem Tiểu Hi, hắn có ổn không?"

Thẩm Huyền dừng một chút, ánh mắt ở trên người nàng và Đào Thiên Thụy dạo qua một vòng, nháy mắt đã hiểu. Lần này gặp chuyện không may, hắn cùng tiểu hài tử đã gợi ra sự chú ý của những người khác trong Lăng gia, Lục tiểu thư sẽ hoài nghi Lăng Hi đang ở chỗ này của hắn, cũng không khiến người ngoài ý muốn

Chỉ sợ là......sợ Lục tiểu thư xem xong nếu thấy không hợp ý, có lẽ sẽ muốn đem Lăng Hi đi. Điều này khiến hắn không thể tiếp nhận

"Rất tốt" Hắn thần sắc như thường "Bác sĩ nước ngoài đều túc trực ở gần đây, đợi lệnh mọi lúc, ngoài ra chúng ta còn thỉnh vài người hộ công chuyên nghiệp"

Hắn nói xong thì chủ động đứng dậy, làm động tác mời nàng lên tên lầu

Lục tiểu thư đối với sự thức thời của hắn có chút vừa lòng, chậm rãi cùng hắn lên lầu, kết quả vừa rẽ qua một chỗ ngoặt liền nghe thấy tiếng chân ga từ bên ngoài truyền đến, rất nhanh có tiếng gõ ngoài cửa lớn, có tiếng nữ nhân thanh thúy vang lên

"Thụy ca, đã lâu không gặp, chúng ta nghe nói Huyền ca bị thương, cố ý đến đây nhìn xem, hắn thế nào rồi?"

Khóe miệng Lục tiểu thư cong lên, xoay người trở về "Bây giờ hắn đang nằm trên giường nghỉ ngơi"

Thẩm Huyền định đi theo, nghe vậy thì dừng lại, buông mắt nhìn theo nàng biến mất trong tầm mắt. Tuy rằng nàng làm như vậy có thể giải thích tốt vì sao bọn họ cùng nhau ở trên lầu, nhưng nếu tạm thời giấu đi chỉ cần cho hắn đi xuống ứng phó, vẫn có thể tránh cho người khác hoài nghi như thường

Nàng là không thích tránh né, hay là có mục đích khác? Thẩm Huyền trầm ngâm hai giây, ra dấu cho bạn tốt để hắn đem tiểu hài tử lên lầu, chính mình thì về phòng ngủ chính nằm, lấp liếm cho nàng

Lần này đến là một nam một nữ, ước chừng mười tám tuổi, Lăng Hi quét mắt nhìn một chút liền nhận ra là một đôi long phượng thai do tiểu cô sinh, xem ra không riêng gì lão mẹ của hắn, những người khác của Lăng gia cũng sôi nổi đem ánh mắt hướng về phía Thẩm Huyền

Hai người hiển nhiên không nghĩ tới có thể gặp được Lục tiểu thư, nhất thời run run, theo bản năng muốn hô một tiếng thím hai, kết quả chữ "thím" vừa ra khỏi miệng liền thấy ý cười của nàng càng sâu, vội vàng dừng lại, cung kính đổi xưng hô

Lục tiểu thư đi đến sô pha ngồi xuống, ôn nhu nói "Đến xem Thẩm Huyền?"

"Vâng"

"Hắn đang ở trong phòng ngủ chính" Lục tiểu thư thấy nữ hài đưa mắt nhìn lên trên có chút chờ đợi, có lẽ nhà bọn họ cố ý liên hôn với Thẩm gia, cười nói

"Đi thôi, hắn đã tỉnh, nhớ gọt cho hắn một ít trái cây"

Một nam một nữ được đại xá, vội vàng chạy đi lên, hoàn toàn không hiểu được cách che giấu nội tâm. Đào Thiên Thụy quét mắt nhìn, biết bảo mẫu sẽ dẫn đường, cho nên cũng không lo lắng bọn họ sẽ xông vào phòng Lăng Hi

Lục tiểu thư quả thật vui vẻ, thầm nghĩ thế hệ này của Lăng gia trừ nhi tử của mình thật sự là không một ai đáng tin, nàng ưu nhã bưng trà lài lên uống một ngụm, nhẹ nhàng đặt xuống "Được rồi, ta cũng nên đi"

Đào Thiên Thụy hơi giật mình "Ta tiễn ngài"

Lục tiểu thư ừ một tiếng, đem ánh mắt hướng về phía tiểu hài tử. Lăng Hi cũng đang tự hỏi vấn đề lúc nãy của Thẩm Huyền, bất quá nếu so với Thẩm Huyền thì hắn càng hiểu rõ lão mẹ, bởi vậy thấy nàng mới không vội mà nhìn mình thì từ điều này có đoán được một chuyện

Gia gia quả thật không nói rõ ràng chuyện của hắn cho lão mẹ, lại tùy thời nói cho nàng nghe một chút về tình huống của hắn. Như vậy lần này nàng đến một là vì xác định vị trí của hắn, thứ hai — đồng thời cũng là mục đích chủ yếu — là vì đệ đệ, bởi vậy nên mới nhân cơ hội đuổi Thẩm Huyền đi

Quả nhiên, chỉ nghe Lục tiểu thư không nhanh không chậm nói "Ta thấy tình huống của Tiểu Bắc quả thật không tốt, như vậy đi, ta mang đi dưỡng vài ngày"

Lăng Hi "......"

Đào Thiên Thụy "......"

Thiên Thụy yên lặng phản ứng một giây "Chuyện này......"

Lục tiểu thư không đợi hắn nói xong liền ngẩng đầu, con ngươi xinh đẹp không chút nháy mắt nhìn thẳng hắn

Đào Thiên Thụy "......"

"Tiểu Hi đau hắn như vậy, ta đương nhiên cũng đối đãi với hắn như con ruột, nhìn hắn như bây giờ ta cũng thực đau lòng" Lục tiểu thư nói "Ta có quen một bác sĩ tâm lý không tồi, có lẽ sẽ có ích đối với hắn, đừng thất thần, đẩy hắn ra đi"

Đào Thiên Thụy "......"

Lục tiểu thư bén nhọn hỏi "Như thế nào, ngươi sợ ta gây bất lợi cho hắn?"

"Không không không......"

"Vậy ngươi còn chờ cái gì?"

Đào Thiên Thụy hơi hé miệng, lại hơi hé miệng, thầm nghĩ một tiếng sau sẽ nói cho Thẩm Huyền đi giải quyết, dù sao Lục tiểu thư sẽ không giết người hung tàn như vậy, liền nghe lời lại đẩy tiểu hài tử đi ra ngoài, đồng thời cảm giác Husky rất linh, vì để ngừa vạn nhất cũng đem con chó này nhét vào trong xe

Husky "......"

Lục tiểu thư lúc này mới vừa lòng, ngồi trên xe "Không cần tiễn, nhớ nói với Thẩm Huyền dưỡng thương cho tốt"

"Vâng vâng vâng......" Đào Thiên Thụy tiễn bước tôn phật này, lau một thân mồ hôi lạnh chuẩn bị đi nhìn tình huống của bạn tốt, kết quả rảo bước tiến vào phòng còn chưa đầy hai phút liền nhanh chóng chạy ra

"Đậu móa đó là xe của ta mà!"

Lục tiểu thư đương nhiên không nghe thấy người nào đó rít gào, nàng kéo tiểu hài tử đến câu lạc bộ, đẩy vào một gian phòng, phân phó nói "Ta ở trên lầu có một hoạt động, trước tiên ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta một lát, sau đó chúng ta mới hảo hảo nói chuyện"

Lăng Hi từ chối cho ý kiến, thấy nàng đi xa, không khỏi bắt đầu tự hỏi nên ứng phó nàng như thế nào, nếu như nói thật dưới tình huống như vậy, khả năng nàng sẽ tin tưởng là bao nhiêu

Husky nhàm chán đi qua đi lại, bỗng nhiên quét thấy máy tính ở một góc, liền chạy qua khởi động máy, hôm nay từ lúc nhìn thấy Thạch An Yến làm chuyện ngu ngốc, hắn có cảm giác đặc biệt thích

Thạch An Yến lúc này vừa thỉnh hacker đến, hơn nữa đã đàm phán công việc thành công, hắn đang muốn tiễn người đi ra ngoài, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng nhắc nhở, có bạn tốt online, theo bản năng nhìn lướt qua góc phải bên dưới khung nhắc nhở, lập tức dừng lại "Đợi đã, là hắn"

Hacker hồi hộp, nhìn sang đây. Thạch An Yến thao tác con chuột click mở "Có mang theo thiết bị không?"

"Vâng"

"Tốt lắm"Thạch An Yến nheo mắt lại "Ta giữ chân hắn, ngươi mau định vị vị trí của hắn"