Bệnh Chữa Rồi

Chương 27: Ám hiệu




Trong chốc lát con ngươi của Thạch An Yến lạnh đến cực điểm

Nếu trợ lý của hắn ở bên cạnh, phỏng chừng sẽ bị dọa đến run rẩy, bởi vì tính tự chủ của Thạch tổng rất mạnh, có thể khiến hắn lộ ra loại vẻ mặt này, chắc chắn là đối phương đã chạm phải vảy ngược của hắn

Về phần vảy ngược này...... Trừ Cố tổng thì không ai dám đụng vào

"Ta nói lại lần nữa, đừng có đùa kiểu này với ta!" Thạch An Yến đầy mặt sương lạnh

"Càng đừng dùng ngữ khí của hắn nói chuyện với ta, rốt cuộc ngươi là ai, có quan hệ gì với hắn, vì cái gì lại biết tài khoản của hắn?"

Husky nhìn trên màn hình một chuỗi vấn đề, thò móng vuốt lông xù chậm rì gõ vào "Ta là tổ tông của ngươi đây"

Thạch An Yến "......"

Lăng Hi chống cằm, tự đáy lòng bình luận "Ngược lại câu này là thật"

Husky nháy mắt mấy cái, ý thức được tiểu hài tử là nói Thạch An Yến thầm mến hắn lâu như vậy, ở trên một nghĩa nào đó hắn quả thật có thể xem như "tổ tông" của Thạch An Yến, lập tức thò móng vuốt ra vỗ tiểu hài tử một cái, đậu móa, dám lấy lão tử ra đùa!

Thạch An Yến ở bên kia thiếu chút nữa nghẹn đến mức đập nát máy tính, hắn hung hăng hít một hơi, nghĩ đối phương có khả năng là bạn của Tiểu Huyên, vì Tiểu Huyên nên cần phải nhẫn, có thể để sau này lại chậm rãi tính sổ, liền hồi phục nói "Ngươi không lớn lắm đúng không? Ta không muốn chấp nhặt với tiểu hài tử, không có việc gì thì ta offline"

Husky kinh ngạc, vội vàng muốn nói hắn từ từ đã, nhưng bởi vì động tác gấp gáp, liên tục đều gõ sai vài lần, tức giận đến cúi đầu vẫn rít gào trong cổ họng, phảng phất tùy thời có thể cắn người

Lăng Hi quét mắt nhìn "Muốn cùng hắn tiếp tục trò chuyện?"

Husky nhanh chóng gật đầu. Lăng Hi liền kéo máy tính qua đem mấy câu trước đó của nó viết kia xóa đi, nhẹ nhàng gõ chữ "Chờ một lát, có việc"

Thạch An Yến trả lời rất nhanh "Nói"

Lăng Hi đem máy tính đẩy về, ý bảo nó từ từ đến

Có tay thì ghê gớm à, sẽ đánh chữ rất giỏi à? Husky nhất thời hâm mộ ghen tị hận, bất quá thực cảm kích hắn có thể hỗ trợ, yên lặng nhìn hắn, lay máy tính hai phát, nhẫn nại cùng Thạch An Yến nói chuyện phiếm

Thạch An Yến cảm giác quỹ đạo của câu chuyện có chút thay đổi, lại không khỏi dâng lên một chút chờ đợi, hai tay đan lại lẳng lặng chờ, nửa ngày mới thấy người đối diện nói "Ta biết hắn đang ở chỗ của ngươi, đừng chạm vào hắn"

Hắn nheo mắt lại "Có ý gì?"

Cái đệt ngươi dám giả ngu với lão tử? Husky phẫn hận, móng vuốt run rẩy hồi phục "Ngươi tự hiểu"

Thạch An Yến nhìn chằm chằm khung đối thoại, thầm nghĩ bên cạnh Tiểu Huyên có người nào có thể nhìn ra tâm tư hắn? Đúng, ngược lại có thể là ảnh đế, nhưng hắn đã sớm qua đời, trừ bỏ ảnh đế ra thì còn có ai? Trá nhất trá, đối phương hay không sẽ trực tiếp gọi điện thoại liên hệ hắn?

Hắn âm thầm tự hỏi, trả lời "Chậm, hắn đã là người của ta"

Husky nhìn của nợ kia, chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, mất khoảng vài giây phản ứng

Đã là...... Người của ta......

Người của ta...... người của ta......

Đã là......

Người của ta?!

Husky "= 口 =!!!"

Mọe kiếp đây không phải sự thật!

Husky nháy mắt điên rồi, hận không thể ăn luôn máy tính "Oa nga sát., Lục soát khách 6 hắn đại mal*"

*câu này vốn không có nghĩa nha =)))))

Thạch An Yến có chút ngoài ý muốn "Ngươi là đang dùng mặt lăn trên bàn phím?"

Husky "......"

Husky nhảy lên một chút, nổi giận xoay quanh trong phòng, sau một lúc lâu đằng đằng sát khí đi ra phía ngoài, chuẩn bị trở về cắn chết tên khốn kiếp này

Lăng Hi thấy nó thò móng vuốt muốn mở cửa, ôn hòa nói "Nghĩ kĩ hậu quả"

Động tác của Husky chợt ngừng

Ý của Lăng Hi là muốn nhắc nhở là có lẽ nó sẽ bị Thạch An Yến nhìn thấu thân phận, nhưng Husky thì nghĩ trong nhà có ba con chó khác, cũng không biết có chó đực nào hay không, nếu như có...... Hắn rối rắm vài giây, cuối cùng yên lặng trở lại bên cạnh tiểu hài tử, nằm sấp nửa sống nửa chết

"Hắn muốn biết ngươi là ai, cho nên ta có cảm giác là hắn cố ý kích ngươi" Lăng Hi phân tích "Ngươi vẫn hôn mê, nếu hắn thật sự thích ngươi, liền sẽ không mạo hiểm ép buộc ngươi"

Husky nhất thời nhìn thấy hi vọng, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn. Lăng Hi đối diện với nó "Bất quá nói thật, ngươi không muốn cho hắn chạm ngươi, cái này có hơi khó"

"Ngao ô......"

"Nhưng nếu không muốn cho hắn dễ chịu thì rất dễ dàng, nhìn" Lăng Hi trấn an sờ sờ nó, kéo máy tính qua, nhắn lại nói vừa rồi máy tính bị trục trặc, sau đó lại học ngữ khí của Husky nói

"Đm ta không tin, tùy ngươi nói như thế nào, dù sao vấn đề này hắn sau khi tỉnh lại sẽ giải quyết, ta chỉ muốn biết hắn có nói cho ngươi sự kiện kia không"

Thạch An Yến nhíu mày, không mảy may lộ sơ hở "Hắn nói với ta rất nhiều chuyện, ngươi muốn nói đến chuyện nào?"

Lăng Hi gợi lên một nụ cười, bịa lung tung vài từ "Đã hiểu?"

"Ồ, là cái này"

"Không đúng, ngươi không đối ám hiệu!" Lăng Hi nói

"Đm ngươi dám lừa ta, ngươi không phải người một nhà, khó trách hắn không đem tài khoản nói cho ngươi, việc này không thể cùng ngươi nói, ngươi cứ xem như ta chưa từng xuất hiện đi, tái kiến* hỗn đản!"

*nghĩa là hẹn gặp lại, nhưng sửa thì nghe có vẻ không hay

Thạch An Yến định nói đợi đã còn chưa gõ xong, avatar của đối phương liền nhanh chóng tối đi, hiển nhiên đã offline, hắn mặt lập tức đen

Lăng Hi khép lại máy tính, xoa bóp lỗ tai Husky "Tốt rồi, đủ để hắn khó chịu một trận"

Mẹ kiếp, làm tốt lắm! Husky cao hứng, theo bản năng lắc lắc cái đuôi, lần đầu tiên nhìn tiểu hài tử thuận mắt như vậy

Lăng Hi phỏng đoán "Hắn thầm mến ngươi lâu như vậy, khẳng định sẽ thực chú ý các mối quan hệ xã giao bên ngoài của ngươi, mà hắn nếu có thể đánh cho nhị thúc của ngươi xuống đài, năng lực là không thể nghi ngờ, cho nên hẳn là qua vài ngày sẽ đoán được là bị lừa, nói thật, may mắn Tinh Vũ hiện tại là do hắn quản"

Husky theo bản năng nhớ tới lần trước ở nhà nghe được mà nói, rầm rì một tiếng, thật không có bao nhiêu khó chịu cảm xúc. Lăng Hi mỉm cười "Có thực lực lại thích ngươi như vậy, không suy xét một chút?"

Lão tử mới sẽ không ở cùng một chỗ với cái tên khốn kiếp kia đâu, Husky nhe răng với tiểu hài tử, sau đó bỗng nhiên nhận thấy được cái gì, quay đầu nhìn về phía cửa phòng. Ngay sau đó, Thẩm Huyền mở cửa đi đến, nhìn tiểu hài tử trên giường "Còn không ngủ?"

"Lập tức"

Thẩm Huyền đem xe lăn đẩy đến bên giường, vươn ra cánh tay cho hắn

Lăng Hi quét mắt nhìn giường lớn cùng xe lăn có một đoạn khoảng cách nhỏ, thầm nghĩ có phải là Thẩm Huyền cố ý hay không, vẫn là chậm rãi đem tay đưa cho hắn, bởi vì mới có một hai giây, hắn sẽ không ghê tởm như vậy, quá tích cực ngược lại cũng không tốt

Thẩm Huyền ôm hắn đặt lên trên xe lăn, đẩy hắn vào phòng tắm để rửa mặt, lại đẩy tới đẩy lui như bình thường rồi đặt về trên giường "Ngủ đi, có cần ta bồi ngươi hay không?"

"Không cần"

Thẩm Huyền sớm đoán được là kết quả này, ít nhiều có chút tiếc hận, nhưng trên mặt nhìn không ra một chút dao động nào, cười nói chúc ngủ ngon, xoay người đi

Biệt thự ba tầng không có trang bị thang máy, thật không có cách nào cho xe lăn xuống lầu, bởi vậy từ khi Lăng Hi chuyển đến liền mặc định thời gian ăn cơm lại bị người nào đó ôm đến ôm đi

Sáng sớm Đào Thiên Thụy đến cọ cơm thì thấy một màn này, khóe mắt lập tức có chút co rút, cuối cùng không nhịn được muốn hỏi ông trời, dù sao huynh đệ Lăng gia nay đều ở chỗ Thẩm Huyền, hơn nữa một người đang mê man, không hề có năng lực phản kháng, còn lại là tiểu hài tử đơn thuần, chân còn bị thương

Không được...... Hắn yên lặng bụm mặt, càng nghĩ càng cảm thấy tiết tháo rơi rớt, làm người không thể quá phát rồ, nhưng lúc trước tiểu hài tử gặp chuyện không may, bộ dạng Thẩm Huyền quả thật có vấn đề, làm sao bây giờ?

Thẩm Huyền nhìn về phía hắn "Có chuyện gì?"

"Không có gì, ngủ không ngon" Đào Thiên Thụy đơn giản đáp, thầm nghĩ có lẽ hắn nên nghe Thẩm đại thiếu nói ăn chút thực phẩm dinh dưỡng, ăn xong liền cảm giác thế giới tốt đẹp như cũ, hắn nhìn bọn họ ngồi xuống, không khỏi đề nghị

"Nhiều phiền toái, gọi bảo mẫu trực tiếp bưng đồ ăn lên đi"

Thẩm Huyền lắc đầu "Cũng không thể ngồi mãi ở trong phòng"

Đào Thiên Thụy đánh giá vài lần, phát hiện không có biện pháp nhìn ra nửa điểm dấu vết nói dối trên mặt Thẩm Huyền, dứt khoát trầm mặc dùng cơm, sau đó lại suy nghĩ, đi đến trước mặt tiểu hài tử "Muốn ta dẫn ngươi đi chơi không?"

Thẩm Huyền xen mồm "Trên chân hắn có thương tích"

"Không phải có xe lăn sao? Đi gọi người chuyển xuống dưới, yên tâm, sẽ không bị thương" Đào Thiên Thụy nói xong nhìn tiểu hài tử

"Hôm nay Đặng Văn Hồng muốn quay tuyên truyền cho trò chơi, ngươi muốn đến phim trường tìm hắn chơi không?"

Lăng Hi có thể đoán được sau sự kiện bắt cóc bọn họ sẽ từ trong miệng kẻ bắt cóc lý giải quá trình, cũng biết rõ rằng thực ra hắn có thể nói, liền không ngụy trang nữa "...... Đặng Văn Hồng?"

"Đúng" Đào Thiên Thụy thấy hắn nguyện ý phản ứng mình, thật cao hứng

"Hắn đã từng là hộ công của ngươi, ngươi đối với hắn hẳn là có ấn tượng đi? Trước tiên đến đó dạo, nếu không muốn chơi, ta lại mang ngươi đi nơi khác"

Lăng Hi trầm ngâm một chút, người nào đó bị thương ở đầu, băng gạc còn chưa tháo, phỏng chừng muốn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, nếu hắn cũng lưu lại, thì sẽ cùng người nào đó nghi án luyến đồng trải qua thế giới của hai người. Hắn gật đầu "Được rồi"

Thẩm Huyền có chút bất đắc dĩ, nhưng sẽ không ngăn cản, sau đó thấy Đào Thiên Thụy muốn ôm tiểu hài tử đi ra ngoài, nheo mắt, vội vàng cản lại, miễn cho hắn bỗng nhiên chọc tới Lăng Hi

"Để ta làm cho, ngươi đi lái xe" Thẩm Huyền thản nhiên nói, vươn tay với tiểu hài tử

Ánh mắt Lăng Hi xoay chuyển trên người hai người, thầm nghĩ chỉ ghê tởm với một người còn chưa tính, không muốn lại nhiều thêm một người, ảnh hưởng tâm tình, liền đem tay đưa cho Thẩm Huyền, bị ôm bỏ vào trong xe

Thẩm Huyền đóng cửa lại, thấy Husky và bảo tiêu cầm xe lăn cùng nhau đi xuống, liền để cho nó đi, đi đến bên cạnh bạn tốt thấp giọng nhắc nhở "Hắn không thích thân cận với người khác, tốt nhất đừng ôm hắn, muốn làm gì trước tiên trưng cầu ý kiến của hắn một chút"

Đào Thiên Thụy thấy hắn bảo hộ kỹ như vậy, kia ánh mắt dứt khoát không thể dùng ngôn ngữ hình dung, thầm nghĩ thật không thể cứ như vậy mà hủy tam quan* đi? Nhưng nếu đoán sai, chân tướng có thể là cái gì? Xem Lăng Bắc là nhi tử sao? Đợi đã, có lẽ nói đúng rồi!

*gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan

Thẩm Huyền thích Lăng Hi, nghĩ đến tương lai bọn họ sẽ không có hài tử, cho nên liền xem Lăng Bắc như con mình, khó trách Thẩm đại thiếu muốn cho hắn bồi bổ đầu óc!

Hắn áy náy nhìn bạn tốt, vỗ vỗ vai "Hóa ra là như vậy, ta đã hiểu!"

Thẩm Huyền trầm mặc nhìn theo hắn lên xe, áp chế cảm giác quỷ dị nào đó, xoay người về phòng

Đặng Văn Hồng tuy rằng bị an bài dưới danh nghĩa người đại diện vương bài của Tinh Vũ, nhưng đến nay chỉ tham gia số ít các hoạt động, còn chưa có danh khí gì, hiện tại quay chụp trailer, bất luận là nữ diễn viên bị lựa chọn cùng lúc với hắn, hay là thợ chụp ảnh, thợ hoá trang, đều cảm giác lần này sẽ trôi qua thực bình thản

Lăng Hi cũng cho là như vậy, nhưng chờ hắn xuất hiện trong màn ảnh còn chưa đầy năm phút đồng hồ, liền thấy Thạch An Yến đi nhanh rảo bước tiến đến, trực tiếp vào phòng hoá trang

Husky phút chốc ngẩng đầu, do dự hai giây, thò móng vuốt chọc chọc tiểu hài tử. Lăng Hi quét mắt nhìn người nói chuyện phiếm với Đào Thiên Thụy cách đó không xa, đẩy xe lăn, chậm rì rì đi vào theo

Đặng Văn Hồng giờ phút này còn đang hoá trang, người cùng phòng hoàn toàn không nghĩ tới Thạch tổng có thể đến tham ban, nhất thời khiếp sợ, ánh mắt như có như không quét về hướng trên người bọn họ, phòng dứt khoát im lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe

Bất quá mặc dù bọn họ có tâm bát quái, lại không có cái lá gan kia, nhìn qua chỗ Thạch tổng sau đó vội bận rộn kiếm cớ ly khai. Lăng Hi cùng Husky đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời giống như bọn họ, liền im lặng ngồi ở bên cạnh

Thạch An Yến rũ mắt nhìn Husky, tạm thời không cần so đo với con chó ngốc này. Đặng Văn Hồng gần nhất cũng tại tìm nhị cáp, lúc này gặp nó không có việc gì, âm thầm xả hơi, cười tủm tỉm nhìn Thạch An Yến, không biết hắn muốn làm gì.

Hắn rót một ly nước, lễ phép đưa cho ông chủ. Thạch An Yến tùy tay tiếp nhận ném qua một bên, trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói "Tinh ảnh"

Còn thừa hai người một chó đồng thời ngẩn ra, ngay sau đó Lăng Hi cùng Husky liền ý thức được là cái gì, Husky lập tức chạy vội tới góc, cơ hồ nhịn không được muốn cười lăn

Đặng Văn Hồng không rõ ràng cho lắm "Cái gì?"

Thạch An Yến theo dõi con ngươi của hắn, chậm rãi nói "Một thành phố C, xe chở nước biển, âu phục"

Husky rốt cuộc vẫn là lăn một vòng, tên hỗn đản này đem bạn bè lúc trước của hắn toàn bộ điều tra qua một lần, phát hiện không nắm rõ nội tình chỉ có Đặng Văn Hồng, liền đến tìm người ta đối ám hiệu ha ha ha ha!

Chuyện ám hiệu này thực ra là do tiểu hài tử bịa chuyện ha ha ha ha!

Mọe nó,quả thực không thể hả giận hơn!

Đặng Văn Hồng dù sao cũng từng là ảnh đế, không sợ trong lòng một đống dấu chấm hỏi, biểu tình như cũ thực bình tĩnh "Có ý gì?"

Thạch An Yến ở trên mặt hắn nhìn không ra một chút dao động, hơi hơi nheo mắt, cuối cùng đứng dậy nói "Không có gì"

Đặng Văn Hồng nhìn hắn rời đi, càng thêm khó hiểu "Tinh ảnh,một thành phố C, xe chở nước biển, âu phục...... Rất kỳ quái, hắn bỗng nhiên chạy tới tìm ta không phải chỉ là để ngâm thơ đi?"

A ha ha ha ha ha! Husky lại lăn lộn, dùng lực cào tường

Khóe miệng Lăng Hi cong lên, tính toán giải thích hai câu, nhưng lúc này chỉ nghe bên ngoài truyền đến tiếng của Đào Thiên Thụy, tựa hồ có chút khẩn trương "Lục tiểu thư, ngài đây là......"

"Không cần khẩn trương, chỉ là ta nghe nói Lăng Bắc đang ở trong này, nên đến xem hắn" Một giọng nữ khác sạch sẽ lưu loát, giày cao gót đạp ở trên sàn nhà, từ xa lại gần, mười phần khí thế

Lăng Hi đột nhiên ngẩng đầu, trong lòng lộp bộp một tiếng, còn chưa nghĩ tốt đối sách, cửa phòng liền bị đẩy ra, người đi tới bên cạnh, nắm cằm hắn một phen