Bệnh Chữa Rồi

Chương 1: Lăng thiếu




Thành phố C, viện an dưỡng ngoài thành.

Đang là đầu xuân, hoa trong viện nở rộ, nhàn nhạt điểm ở đầu cành, từng đám từng đám, hết sức mê người.

Lăng Hi ngồi trong tiểu đình, trong viện một người đàn ông lực lưỡng mặc mini-skirt lần thứ năm lượn tới trước mặt hắn. Tráng hán cầm khăn tay, vẻ mặt e thẹn, “Đuổi theo ta đi ~ Mau đuổi theo ta nha ~ nha a a a ~”

Phía sau một đám y tá biểu cảm vặn vẹo, điên cuồng ra sức đuổi theo: “Chậm một chút, ngươi đồ tiểu yêu tinh mê hoặc người….”

“Đáng ghét nha ~ Các ngươi bắt được ta, luân gia sẽ tặng các người một cái môi thơm nha ~”

Đám y tá nhất thời lệ tuôn đầy mặt, “Ngươi đồ tiểu yêu tinh mê hoặc người.”

Cách đó không xa có một bệnh nhân khác, thê lương nằm trên mặt đất, đầu và lòng bàn chân hình như còn kê lên đũa. Đám y tá tận tình khuyên nhủ, “Gia, dậy đi, trên mặt đất rất lạnh.”

“Không,” người bệnh bi thương chỉ vào tráng hán, “Các ngươi nhìn xem, ngay trước mặt ta trêu hoa ghẹo nguyệt, ta muốn nằm quỹ*.”

*nằm trên đường ray tự sát.

Y tá cố gắng giữ bình tĩnh, “Thiên nhai nơi nào không có hoa cỏ, ngài tội gì phải vậy a…”

“Nhưng kẻ khác không xinh đẹp bằng hắn.”

Y tá thống khổ bưng kín mặt.

Lăng Hi cười cười.

Tuy rằng hắn từng nghe không ít người nhắc đến viện an dưỡng trên sườn núi ngoài thành, nhưng đây là lần đầu tiên đến đây.

Bệnh nhân ở nơi này ngoại trừ không thể ra ngoài phạm vi quy định, còn muốn làm gì thì làm cái đó, mỗi người đều có một nhóm y tá theo sát, giống hệt người hầu lẽo đẽo theo sau. Người bệnh ảo tưởng mình là minh tinh, bọn họ phải là fan não tàn ; người bệnh nói mình là Vương gia, bọn họ phải phối hợp thỉnh an ; người bệnh thu mình trong góc bán thân, bọn họ phải vung tay, mua lấy vị tổ tông này về phòng bệnh…. Tóm lại, hết thảy đều lấy người bệnh làm trung tâm.

Lăng Hi cười, là bởi hắn biết mục đích căn bản khi lúc trước viện trưởng xây dựng viện an dưỡng ở đây – hốt tiền.

Thúc Thành ngồi bên cạnh Lăng Hi, ánh mắt chăm chú nhìn cảnh tượng trong viện, sau đó lại nhìn về bàn của bọn họ.

Trước mắt có ba người, Lăng Hi, bác sĩ Hà cùng với… một bệnh nhân khác. Bệnh nhân này vẻ mặt nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng còn gật gật đầu, tuy rằng tạm thời không có triệu chứng gì khác, nhưng ai biết chốc nữa có thể phát bệnh hay không, không lẽ Lăng thiếu thực sự không định đổi chỗ nói chuyện sao?

Thúc Thành đánh giá Lăng Hi, thấy vị thiếu gia này đặc biệt bình tĩnh, chén trà bị giật lấy cũng không tức giận mà chỉ tiếp tục cùng bác sĩ nói chuyện phiếm, không khỏi nghĩ thầm, rằng Lăng thiếu căn bản không hề khủng bố như bên ngoài đồn đại, tính tình thật tốt nha!

Hà Thiên Phàm ngồi đối diện bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười đúng mực. Hắn thấy người bệnh lần thứ hai giật lấy chén nước của Lăng Hi, liền liếc đương sự một cái, thấy Lăng Hi hoàn toàn không lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn, thầm nghĩ một tiếng quả nhiên vậy.

Lăng thiếu là một người nhẫn nhịn rất tốt, từ trước đã vậy. Hắn là người thừa kế tập đoàn Lăng thị trong tương lai, từ nhỏ đã được bảo bọc lớn lên, nhưng năng lực của bản thân cũng vô cùng xuất sắc, có điều trên đời này dù sao không có ai hoàn hảo, Lăng Hi cũng không ngoại lệ.

Sự ‘nhẫn nhịn’ của Lăng Hi là cần phải có điều kiện tiên quyết, chỉ cần không chạm vào mút thần kinh của hắn là được.

Có điều mút thần kinh kia cũng thật là…. Ánh mắt Hà Thiên Phàm đảo qua một vòng trên ngũ quan đẹp đẽ của Lăng Hi, hận đến không thể kiềm chế được, một mỹ nhân tốt đẹp như vậy lại không thể đụng vào, phí của trời cho mà!

Hắn phát hiện Lăng Hi nhìn lại, liền nhanh chóng che giấu ý nghĩ trong nội tâm: “Tôi gần đây có hơi bận một chút, mấy ngày nữa sẽ đến xem em trai cậu,” hắn tạm dừng nửa giây, hảo tâm đề nghị, “Thực ra…. Cậu có từng nghĩ sẽ để em trai mình vào đây không?”

Lăng Hi nhướn mày: “Vào đây để viện trưởng các anh làm thịt à?”

Hà Thiên Phàm thở dài, không thể không thừa nhận, viện trưởng của bọn họ quả thật quá cực phẩm.

Lăng Hi lại cười cười, nâng chén trà lên muốn uống một ngụm, kết quả lại bị người bệnh bên cạnh cướp đi, rõ ràng từ bỏ, “Cứ vậy đi, khi nào anh rảnh cứ gọi cho tôi, tôi ở nhà chờ anh.”

Người bệnh thấy hắn phải đi, vội vàng trả cái chén lại cho hắn, kết quả động tác quá gấp gáp, nguyên chén nước trà hắt hết lên người, thấy vậy chớp chớp mắt, ném lại một câu, “Tôi phải đi dự một cuộc họp quan trọng” liền quay đầu chạy như điên, bóng dáng nhanh chóng biến mất.

Áo sơ mi ướt một mảng, dính sát vào da, ánh mắt Hà Thiên Phàm lập tức căng lên, nhanh chóng hoàn hồn, “Không sao chứ?”

Thúc Thành thấy trên người Lăng Hi dính không ít lá trà, muốn giúp hắn lau khô, thế nhưng Lăng Hi khéo léo tránh đi, vẫn không có gì tức giận, đứng dậy nói muốn vào toilet, nói bọn họ chờ một chút. Thúc Thành nhìn bóng hắn đi xa, lại kết luận trong lòng: Tính tình thật tốt mà!

Hà Thiên Phàm lại ý do vị tẫn*: “Đúng là mỹ nhân.”

*ý chỉ chưa thoả mãn.

“…..” Thúc Thành nhìn vị bác sĩ này, hắn đã từng nghe thanh danh Hà cầm thú, nghe nói chỉ cần là mỹ nhân y đều yêu, lúc trước hắn vốn tưởng cầm thú này sẽ nhanh chóng tiếp cận Lăng Hi, không ngờ đối phương lại quy củ ngồi ở đối diện, hơn nữa toàn bộ quá trình cực kì đứng đắn, khiến hắn nghĩ phải chăng mình nhận lầm người.

Bây giờ vừa xem, hắn xác định mình không nhận sai.

Nhưng mà theo hắn biết, tên cầm thú này nhìn mỹ nhân chưa bao giờ biết thu liễm, vậy mà vừa rồi đối với Lăng Hi lại không chút lộ liễu nào, là bởi vì đã hoàn lương, hay bởi vì… có nguyên nhân khác?

Hà Thiên Phàm liếc hắn một cái, “Sao vậy?”

“Nghe nói anh có người yêu rồi.”

“Ừm.” Hà Thiên Phàm tự nhiên thừa nhận, còn chỉ dạy cho hắn, “Phải biết thưởng thức cái đẹp, hiểu không, tôi chỉ nhìn người đẹp, không phải ngoại tình.”

Thúc Thành thăm dò, “Sao anh không chính đại quang minh mà nhìn?”

“Tôi sợ chết không đủ nhanh chắc?” Hà Thiên Phàm câu được câu mất tám nhảm với hắn, sau đó đổi đề tài, “Khó thấy cậu ta dẫn người đến, hai người quan hệ thế nào?”

Thúc Thành mặt không đổi sắc, “Tôi đang theo đuổi cậu ta, về sau anh cách cậu ấy xa một chút.”

Hà Thiên Phàm há miệng, vẻ mặt thương hại nhìn hắn.

Thúc Thành: “…..”

Lại nữa!

Từ nửa tháng trước khi hắn tuyên bố sẽ theo đuổi Lăng Hi, bạn bè bên cạnh đều dùng vẻ mặt thế này nhìn hắn, còn nói hắn đi mua thêm một chút bảo hiểm, có mấy người thậm chí còn đặt sẵn vòng hoa, hỏi thì bọn họ đều không nói lí do, chỉ biết Lăng thiếu rất khủng bố, nhưng hắn quan sát đã lâu, Lăng Hi rõ ràng tính tình rất tốt, một chút tật xấu cũng không có mà!

Hắn đấu tranh vài giây: “Có… có vấn đề?”

“Tôi lấy thân phận là người từng trải khuyên anh một câu, muốn mạng sống thì tránh cậu ta ra một chút,” Hà Thiên Phàm dừng một lúc, “Cũng không hẳn, bên người Lăng thiếu có bốn năm vệ sĩ, chính là để người khác không bị thương, nếu số anh may mắn, thì sẽ không có việc gì.”

“…….” Thúc Thành hỏi, “Rốt cuộc là sao? Có liên quan với tin đồn Lăng gia sao ?”

Hắn đã điều tra tư liệu, đất của Lăng gia trước kia là một nghĩa địa, người của nhà họ Lăng dường như đều có chút đạo thuật xua quỷ gọi hồn các thứ, cực kì tà đạo, người ở thế hệ trước đều nói không thể đến Lăng gia, chính là vì vậy sao ?

Hà Thiên Phàm cực kì khinh bỉ cười một tiếng, lắc đầu.

Những thứ kia đều chỉ là đồn đại, Lăng thiếu tuyệt đối là người thường, có điều bởi vì trước đây đã trải qua một chuyện, Lăng thiếu có bệnh về tâm lý rất nghiêm trọng, khi phát bệnh không khác gì chó điên, cũng vởi vì vậy, trước mặt Lăng thiếu hắn mới thành thật như thế.

Thúc Thành còn muốn hỏi tiếp, đã thấy Lăng Hi được vệ sĩ bao quanh trở lại, không khỏi đứng dậy.

Lăng Hi có việc bận, không thể ở lâu, liền mỉm cười tạm biệt, Hà Thiên Phàm tất nhiên muốn tiễn hắn, nhân tiện tìm cơ hội để hắn đi thong thả vài bước, thấp giọng hỏi, “Hắn theo đuổi cậu thật à ?”

“Hắn không phải thực sự thích tôi, cũng không giống như muốn kiếm chác gì đó,không hiểu sao lại theo đuổi,” Lăng Hi nhướn mày cười cười, “Rất thú vị.”

Nhây cả buổi hoá ra không phải chân ái, Hà Thiên Phàm lại thương hại nhìn về phía Thúc Thành, nhìn đến mức thấy được lông đối phương mới từ bỏ, vẫy chào một cái, tiêu sái rời đi.

Thúc Thành rốt cuộc có cơ hội nhìn qua tình hình thực tế, âm thầm quyết định phải trở lại nghe ngóng, theo Lăng Hi ngồi lên xe, chậm rãi tới biệt thự Lăng gia, giờ này đã đến bữa trưa, hắn liền đề nghị ra ngoài dùng cơm.

Lăng Hi cười gật đầu, vừa trò chuyện với Thúc Thành vừa vào tiểu viện của mình, chuẩn bị đi thay sơ mi, thế nhưng vừa mới bước vào phòng khách đã thấy trên nền ném vài món quần áo, rải rác đến phòng ngủ, không khỏi khựng lại.

Hắn liếc mắt nhìn quanh, bước vào phòng ngủ, lại khựng lại, chỉ thấy một thiếu niên trần trụi nằm trên giường, ái muội ngoắc ngón tay với hắn, ”Anh à ~ Lại đây ~”

Lăng Hi : “…….”

Thiếu niên thấy hắn mặt mũi đẹp đẽ, nhất thời tâm viên ý mã*, thế nhưng ngay sau đó liền thấy nụ cười ở khoé miệng hắn nhanh chóng biến mất, vẻ mặt phút chốc trầm xuống, trở nên u ám, thậm chí mang theo một chút vị đạo điên cuồng.

*tâm nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa

Giống như…. Giống như muốn giết người.

Thiếu niên : “………”

Chờ đã, sao lại có dự cảm không tốt ?

Thúc Thành cùng với vệ sĩ vừa bước vào cửa đã thấy Lăng thiếu đứng bất động, liền kinh ngạc liếc nhìn một cái, lập tức hút một ngụm khí lạnh, trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ tiêu rồi Lăng thiếu lại trúng bệnh ! Thiếu niên này ở đâu ra, không muốn sống chắc ?!

Thúc Thành bởi vì theo góc nhìn cho nên không thấy được thiếu niên, chỉ cảm thấy phong cách phòng ngủ rất thanh nhã, thế nhưng lúc này lại thấy Lăng Hi nhanh chóng xông lên trước, hung hăng ném quần áo về phía thiếu niên, ngay sau đó đưa tay lật nệm, chớp mắt muốn đập giường ra, một tiếng bịch nặng nề vang lên.

“Biến ngay cho bố !!!”

Thiếu niên : “= 口 =”

Thúc thành: “= 口 =”

Cả thiếu niên lẫn chăn đều bị lật xuống giường, đầu tiên là ngẩn ra một chút, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, lập tức gào khóc thảm thiết giãy dụa bò ra, muốn chạy thoát thân.

Lăng Hi nhìn thấy cậu ta, tiến lên một đạp giẫm lên người cậu, sắc mặt xám ngoét, “Ai cho mày tới? Nhìn mày coi là cái giống gì, còn không đẹp bằng tao!”

Thiếu niên thiếu chút nữa khóc thét: “Tôi tôi tôi ……”

“Mày cái gì mà mày?!” Đáy mắt Lăng Hi hiện lên một chút tơ máu, giống như dã thú nổi điên, hơi thở trên người cực kỳ khủng bố.”

“Tôi sai sai sai sai rồi……”

“Sai rồi ? Chạy tới làm bẩn mắt tao xong nói xin lỗi là xong sao ?!” Trán Lăng Hi co giật thình thịch, “Không được, tao muốn thịt mày ! Ở yên cho bố !”

Thiếu niên : “= 口 =”

Mắt Lăng Hi bốc lên tia đỏ, nhìn trái nhìn phải tìm hung khí, sau đó bị vệ sĩ chạy tới dùng sức giữ lại, kéo về phía sau.

“Lăng thiếu bớt giận!”

“Bớt giận?!” Lăng Hi bỗng nhiên nhìn về phía vệ sĩ vừa mở miệng, “Tôi còn chưa hỏi mấy người, trị an trong nhà từ khi nào tệ hại như vậy? Thuê các người làm cảnh trưng sao?! Ngày nào đó ông đây bị người ngoài hành tinh tha đi mấy người cũng không biết phỏng, hửm?!”

“Vâng vâng vâng….” Vệ sĩ hoàn toàn không dám phản bác, lại càng không dám lí sự với hắn rằng bọn họ trước đó đều đi theo hắn, làm sao biết được tình huống trong nhà.

Lúc Lăng thiếu phát bệnh ‘dại’ luôn luôn công kích như vậy, chờ qua một lúc là hết thôi.

Đám vệ sĩ phân ra hai người, thừa dịp lửa giận của Lăng thiếu đã chuyển sang chỗ khác, liền che miệng thiếu niên tha đi, ý bảo cậu ta mau chạy.

Lăng Hi hung hăng mắng bọn họ một lúc, vẫn là muốn thịt người, kết quả lại không thấy thứ đáng ghét kia, nổi giận nói, “Người đâu?!”

“Chắc chạy rồi….”

Ngực Lăng Hi kịch liệt phập phồng, chợt nhìn thấy Thúc Thành đứng cạnh cửa, nhất thời lạnh lẽo trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt “Ông đây muốn cắn chết mày, sau đó đi huỷ diệt thế giới”, gằn từng chữ hỏi, “Anh đứng ở đây làm gì?”

Thúc Thành: “= 口 =”

Mẹ ơi, con muốn về nhà.

“Nói mau!”

Vệ sĩ thấy sự tình không ổn, vội vàng cao giọng, “Lăng thiếu!”

“Hả?!” Lăng Hi khó chịu trừng lại, mây đen giăng đầy đầu.

Vệ sĩ há miệng, lại há miệng, nhanh chóng vọt tới bên giường tìm được một cái gối đầu, hai tay dâng lên, “Mời.”

Lăng Hi vừa cầm lấy liền đập, nhìn về phía cửa phòng, lại phát hiện Thúc Thành đã biến mất, liền phát tiết đem toàn bộ những thứ có thể đập trong phòng toàn bộ phá sạch, đứng thở dốc hai giây, che miệng chạy vào nhà tắm.

Đám vệ sĩ lau mồ hôi, đã đến giai đoạn hai, Lăng thiếu nôn xong sẽ không còn chuyện gì nữa.

Lần này người ngoài không có việc gì, không tạo thành diện tích sát thương quá lớn, quả là may mắn cực kì mà!

Thúc Thành lúc trước thấy được ám hiệu của đám vệ sĩ, run rẩy lui tới một góc Lăng Hi không nhìn thấy, lúc này mới đi ra, nhìn căn phòng vô cùng thê thảm tựa như có gió lốc thổi qua: “…… Sao sao sao lại như vậy?”

Đám vệ sĩ nhìn hắn, tuy rằng bọn họ đều nhất trí cho rằng Lăng thiếu cả đời này sẽ FA, nhưng vẫn rất ngạc nhiên thấy có người dám theo đuổi, hơn nữa việc xấu trong nhà không thể bêu ra ngoài, tật xấu của Lăng thiếu là tử huyệt, không thể nói.

Đám người suy nghĩ một chút, an ủi vỗ vỗ vai, “Cậu chủ không thích loại hình kia, đừng căng thẳng quá, lát nữa Lăng thiếu sẽ trở lại là Lăng thiếu mà anh biết thôi, ngoan.”

Thúc Thành: “……….”

Thúc Thành trong chốc lát muốn rít gào, ngoan em gái mấy người chứ ngoan! Đây là vấn đề về loại hình sao? Thật không?! Có thật không?! Trông như muốn ăn thịt người luôn đó biết không?!

—–

Tác giả có lời muốn nói: Đến tiểu kịch trường.

Mỗ Thường: Cậu là tiểu công! Thiên văn này phải dựa vào cậu!

Người nào đó: Ừm.

Mỗ Thường: Tiểu thụ nhà cậu là một người rất biết nhẫn nhịn.

Người nào đó (mỉm cười): Đúng vậy.

Mỗ Thường (vỗ vai): Cơ mà… hắn có bệnh dại ngầm.

Người nào đó: ……..

Mỗ Thường: Gặp người nào cắn người đó.

Người nào đó: ……..

Mỗ Thường: Phải bình tĩnh! Tôi xem trọng cậu!

Người nào đó: Tôi muốn cùng bà nói chuyện nhân sinh.

—–

Mình đang ôn thi, không tập trung làm Bạo quân được mà lại ngứa tay, làm cái này đọc giải trí vậy.