Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 65: Tỉnh táo




Cảm giác da thịt lạnh lẽo, nàng giống như là nằm ở trên người người khác, toàn thân giống như là vỡ tan đau nhức không chịu nổi, trên người có một cảm giác khó chịu khó nói nên lời theo thần trí dần dần tỉnh táo mà càng rõ ràng.

Tô Nghiêu chợt mở mắt.

Trên đỉnh đầu là rèm che mành duy quen thuộc, lưu tô màu vàng trên đỉnh cũng rất rõ ràng nói rõ nàng đang ở Phượng Ngô điện, nhưng xúc cảm trong tay lại xa lạ như vậy, ôn lạnh nhẵn nhụi, còn có tiết tấu phập phồng.

Tô Nghiêu từ từ tựa đầu nhấc “Cái đệm” ấm áp lên, ánh mắt mê mang quét qua, đầu óc “Oanh” một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc rất nhanh cứng ở trên mặt.

Ai có thể nói cho nàng biết, người bị nàng đè phía dưới ngủ say, toàn thân cao thấp loã thể rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.....

Tô Nghiêu ôm lấy một nửa chăn từ từ ngồi dậy, say rượu nên không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ mình trở về Phượng Ngô điện uống một chút rượu, đang chuẩn bị lấy can đảm ngả bài với Diệp Lâm, lui về phía sau nữa liền hoàn toàn quên, trong đầu trống rỗng, gì cũng không nhớ rồi. Thế nào Diệp Lâm nằm ngủ ở bên cạnh nàng, hoàn..... Cũng không mặc gì?

Ánh mắt quét vào loã lồ bên ngoài, trên thân thể trắng nõn hoàn mỹ lấm tấm vết đỏ, Tô Nghiêu trong nháy mắt đỏ hết mặt, quét mắt nhìn, hình như cũng không có so với người kia tốt hơn bao nhiêu, nếu nói nơi nào khá hơn chút, đại khái chính là dấu vết trên người mình không nặng như vậy thôi..... Đáng chết, nàng rốt cuộc làm gì với Diệp Lâm.....

Ngày hôm qua nàng sắc đảm ngập trời, say rượu loạn tính sao? Nàng chưa bao giờ uống say, cũng chưa từng biết mình uống rượu say thì sẽ ra sao, chỉ sợ mình nổi điên lên, làm chuyện khiến mất hình tượng, nhưng ngay cả hỏi được mọi người không có, trong lòng bất ổn, phản ứng đầu tiên chính là trốn.

Nếu Tô Nghiêu đã coi Diệp Lâm là người bầu bạn cuộc đời này, tự nhiên hi vọng mình có thể ở trước mặt Diệp Lâm biểu hiện tốt chút —— tuy nói không đến nỗi lưu lại nhiều hoàn mỹ, tối thiểu cũng không phải dáng vẻ hiện tại này của mình!

Nghĩ như vậy, Tô Nghiêu đỏ mặt nhẹ chân nhẹ tay từ trên tháp bò dậy, quần áo xốc xếch bị ném dưới đát, áo ngực vàng nhạt bị người nọ đè ở phía dưới, Tô Nghiêu ảo não nắm tóc, một tay ôm lấy chăn mỏng, nghiêng người đi chọn quần áo, nào nghĩ tới mới vừa ngang nhiên xông qua, vẻ mặt “Bi tráng” còn chưa thu lại, liền bỗng dưng đối mặt một đôi mắt đen tĩnh mịch không đáy.

Tô Nghiêu thiếu chút nữa bắn dậy, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai rụt tay mình về.

Trời ạ, tại sao hắn lại tỉnh lại ở thời điểm lúng túng như vậy! Vào giờ phút này Tô Nghiêu chỉ muốn chôn cả mình ở trong chăn, né tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, chỉ nghe thấy người nọ loáng thoáng có chút run rẩy nói ở một bên: “A Nghiêu, ngươi muốn làm gì?”

Diệp Lâm mở mắt ra có một cái chớp mắt giữa u mê, chống lại ánh mắt ảo não của Tô Nghiêu, vốn là vô hạn ngọt ngào tâm chợt co rụt lại, hẳn là không có khuyến khích.

Vì sao..... Lông mày nhíu chặc cùng ánh mắt biết vậy chẳng làm của nàng? Nàng hối hận phải không? Nàng phải đi đúng không? Nàng lại muốn ngọt ngào lướt qua rồi dừng, liền bỏ lại một mình hắn giữ tàn niệm vượt qua phải không?

Tuyệt đối không được.

Tô Nghiêu bén nhạy quan sát người phái dưới, trong lòng càng thêm hồi hộp, không biết rốt cuộc mình làm cái gì, mới để Diệp Lâm có hỏa khí lớn như vậy, tuy là nàng say rượu luống cuống, cũng tốt xấu cũng là hắn được tiện nghi, lắp bắp nói: “Mặc..... Mặc quần áo.....”

Người nọ rốt cuộc không thể cùng nàng đánh giằng co nữa, trở người ngồi dậy, chăn mỏng từ đầu vai rơi xuống, chỉ che nửa người, cơ hồ là không chút nào thương tiếc đưa tay cầm lấy cổ tay trắng của nàng, lạnh lùng nói: “Tô Nghiêu, ngươi lại muốn ném ta xuống mặc kệ?”

Ách..... À?

Tô Nghiêu bị hắn chặt chẽ giữ chặt không thể động đậy, mắt rơi vào cánh tay trắng nõn và trên ngực, chỉ cảm thấy trên mặt bùng nổ, trong lúc nhất thời mắt cũng không có nơi để, loạn xạ nhìn chung quanh, cắn môi một cái.

Ném hắn mặc kệ? Nếu không phải nàng như thế nào?! Đợi chút..... Tại sao là..... Lại?

Tô Nghiêu không rõ rốt cuộc Diệp Lâm nói cái gì nữa, chỉ xoay xoay vặn vặn giằng co, cảm giác này thực sự quá lúng túng quỷ dị, rõ ràng cái gì cũng xảy ra qua, nhưng cố tình nàng không nhớ gì, lúc này đối mặt với Diệp Lâm chỉ đành phải một thân mình áy náy và khó chịu, cất giọng la ầm lên: “Buông tay, ngươi làm đau ta!”

Đau không? Nàng còn biết cái gì gọi là đau? Đau là tỉnh lại trong vô số mộng, trong đầu óc tràn đầy hình bóng của nàng, lại bắt không tới; đau là hắn một mình có được vạn lý giang sơn, lại không thể một mình đi tìm nàng, mười hai năm vắng vẻ; đau là hắn lại cần từ trong miệng Từ Thận Ngôn nghe nói nàng đã bỏ mình, theo ý nguyện của nàng hoả táng, tán dật ở thế gian này, để hắn không thể tìm ra. Nữ nhân này luôn tuyệt tình như thế, thậm chí ngay cả một tia niệm tưởng cũng không chịu để lại cho hắn.

Đáy mắt người nọ đau thương thực sự quá đột nhiên và lớn, khiến Tô Nghiêu không nhịn được ngẫm lại hành vi của mình, ngủ với người ta còn định chuẩn bị mặc quần áo đi mất, hình như thật sự có chút không nhân tính, Tô Nghiêu đánh tiếng tằng hằng một cái, giải thích: “Ta..... Ta ngày hôm qua uống say, ta đều không nhớ rõ.....”

Lời còn chưa nói hết, lại bị người nọ giơ tay lên che lại.

Không nhớ rõ..... Nàng dám nói mình không nhớ rõ, không nhớ rõ nàng đã từng nói cái gì, không nhớ rõ nàng có bao nhiêu nhiệt tình, cũng không nhớ nàng và hắn hết lần này tới lần khác đạt tới đỉnh..... Nàng lại dám không nhớ rõ?

Diệp Lâm chợt lộ ra nụ cười có chút u oán lại có điểm quỷ dị, nhẹ giọng thở dài nói: “A Nghiêu, ngươi không phải nhớ đêm qua mình làm cái gì, ta lại nhớ rõ.”

Diệp Lâm nói lời này, Tô Nghiêu còn bị hắn che miệng, mắt nhìn chằm chằm mái tóc đen dài của Diệp Lâm buông ở đầu vai, chỉ cảm thấy hai màu đen trắng càng khiến người nọ càng thêm làm cho người ta mất hồn.

Hả, nàng làm sao lại..... Gì cũng không nhớ rồi..... Thật là đáng tiếc.

Trong lúc nhất thời quên tay đầy vết chai của Diệp Lâm còn để trên môi mình, Tô Nghiêu trong lúc vô tình lè lưỡi liếm môi một cái, lại không nghĩ rằng trong lúc lơ đãng chọc cho người nọ một hồi hồi hộp.

Diệp Lâm luôn là người quả quyết, trong khoảnh khắc đã có quyết định, thuận thế đè Tô Nghiêu đang không ổn định lần nữa vào trên giường, lấn người đè lên, ánh mắt tĩnh mịch, mực phát từ cần cổ thỏng xuống, chiếu xuống trên mặt trên người nàng, nghiêng người ở môi nàng ấn xuống một nụ hôn, nhỏ giọng nói: “Tô Nghiêu, ngươi cần phụ trách ta.”

Tô Nghiêu:.....

Nàng vốn cũng không muốn mặc kệ, tự nhiên, dĩ nhiên là phải phụ trách.

Còn đang suy nghĩ chuyện đứng đắn, tay của người kia cũng đã không an phận, hai người vốn là loã thể, lúc này thân thể nóng bỏng của người nọ cách một tầng chăn mỏng, nơi đó cũng rất nóng, khiến da đầu Tô Nghiêu lập tức liền tê dại.

Không biết có phải là đêm qua đã có thân mật không, Tô Nghiêu chỉ cảm thấy người này đối với thân thể nàng quen thuộc thậm chí vượt qua mình, giống như nước chảy mây trôi đụng vào chỗ mẫn cảm của nàng, thân thể non nớt nơi nào chống lại hắn trêu đùa như thế, rất nhanh liền hô hấp dồn dập, da thịt trở nên nóng bỏng.

Tô Nghiêu có chút hốt hoảng, hiểu hắn muốn làm cái gì, cũng có chút xấu hổ và sợ hãi, mặc dù đêm qua hai người cũng đã kết hợp, nhưng đối với nàng không nhớ gì mà nói, đây mới là lần đầu tiên, là lần nàng rất rõ ràng.

Diệp Lâm dịu dàng hôn môi người nọ, tùy ý xâm chiếm vị ngọt, trong lòng nơi nào đó giống như tan ra, đã sớm để triều cương gì đó ở sau đầu. Đêm qua bởi vì là lần đầu của nàng, hắn cũng không dám tùy hứng làm, tuy nói Tô Nghiêu trước nay chưa có nhiệt tình chủ động, nhưng đối với Diệp Lâm mà nói đúng là vẫn còn mang nghi ngờ, cũng không thể càn rỡ. Lúc này nhận thấy Tô Nghiêu động tình, rốt cuộc khắc chế không thể, mặc cho tâm tình của mình tàn phá.

Nàng nói nàng đều không nhớ, được, hắn liền để nàng rõ ràng nhớ, nàng nói muốn lưu trên người của hắn dấu ấn, được, hắn giống như nàng mong muốn.

Cái này là hoàn toàn không giống với hành vi phóng đãng đêm qua, Tô Nghiêu cũng không phải tiểu cô nương giả bộ từ chối, thản suất nói nàng đối với nam nhân phong hoa tuyệt thế mơ ước đã lâu, nhưng gọi là tương đối phối hợp, hay bởi vì người nọ hiểu chỗ mẫn cảm của nàng, chỉ cảm thấy một cuộc giao hoan hoàn mỹ vô khuyết, vô cùng tinh tế.

Một phòng sắc xuân.

Bị người nọ ôm trong ngực, Tô Nghiêu gối lên cánh tay người nọ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trêu ghẹo nói: “Diệp Lâm, cao thủ như thế, ngươi từng có nhiều ít nữ nhân đúng không?”

Có nhiều ít này..... Diệp Lâm ngửa mặt nằm ở trên giường, cúi đầu cọ xát đầu tóc mềm mại của nàng, cảm xúc mới vừa vững vàng ổn định lại có chút cảm khái, khàn giọng hồi đáp: “Chỉ có ngươi, a Nghiêu.”

Kiếp trước kiếp này, tất cả phồn hoa, hắn có yêu nghĩ tới chạm qua, cũng chỉ có một nàng thôi.

Tô Nghiêu rõ ràng không tin. So sánh với nàng không lưu loát, Diệp Lâm thuần thục trầm ổn như vậy sao có thể là người mới? Vừa muốn lên tiếng phủ nhận, liền bị người nọ nắm tay ở trên môi hôn, nói: “A Nghiêu, nhiều ngày trôi qua như vậy, từng ban đêm, ta đều suy nghĩ ngươi.”

Tô Nghiêu:.....

Sao nàng cảm giác, Diệp Lâm người này càng ngày càng vô sỉ, chuyện như vậy cũng có thể chính đáng hợp tình nói ra ngoài.....

Ngoài điện.

Lưu nội thị ngẩng đầu nhìn mặt trời, lắc đầu một cái, thở dài một cái.

Đế hậu hai người thật đúng là dùng hành động thực tế xác nhận cái gì gọi là tiểu biệt thắng tân hôn..... Mặt trời đã lên cao, sợ rằng bệ hạ không thể lên triều.

Đều nói bệ hạ thanh tâm quả dục, Lưu nội thị lại cảm thấy, Hoàng đế bệ hạ không phải thanh tâm quả dục, mà là không khanh không được.....