Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 62: Nói chuyện khuê phòng




Tô Nghiêu có chút hoảng hốt chạy bừa, chủy thủ trong tay cũng không biết nhét vào đâu, trong lúc vô tình xông vào một viện rực rỡ sắc màu. Trong đó có một người đang cầm kéo cúi người tỉa hoa, nghe tiếng động sau lưng, lúc này mới xoay người lại nhìn, trong miệng bất đắc dĩ nói: “Trở về nhanh như vậy? Mới vừa liền nói với ngươi, sắc trời đã tối, chớ có ồn ào nàng, ngươi không nghe.....”

Tô Nghiêu chống lại cặp mắt lanh lảnh cưng chìu kia, nhất thời sững sờ, ngược lại người kia lại tự nhiên, vừa thấy là nàng, trên mặt liền nở nụ cười càng thêm cưng chìu, giơ kéo trong tay lên, bất đắc dĩ nói: “Hoá ra là..... Là nương nương, a Anh đang ở đình viện, trong lúc rãnh rỗi ta liền thay nàng dọn dẹp, không ngờ..... Không phải a Anh đi tìm nương nương sao, thế nào, sao không gặp nàng à?”

Lúc này Tô Nghiêu mới lúng túng ho khan một tiếng, không để lại dấu vết khẽ sửa tóc mai, nói: “Tối nay ánh trăng không tệ, đi ra tản bộ, cũng nhất thời vui mừng tới viện a Anh xem một chút, chắc là đi khác đường với nàng, cho nên không đụng phải.”

Làm sao nàng nghĩ đã trễ thế này còn có thể đụng phải Tô Giác ở đây? Nhìn biểu hiện của Tô Giác, người ca ca này của Tô Dao không thân cận với nàng, chỉ không biết có thể sinh ra loạn gì không, bây giờ nàng là bỏ không xong, quá phiền não.

Tô Giác cũng cười cười, từ trong ngách nhỏ bước ra, ngồi xuống một bên bàn đá cẩm thạch, nói: “Nàng không tìm thấy nương nương, một lát sẽ trở lại, nương nương liền ở đây chờ nàng. Từ khi từ biệt ở Nhược suối cũng là đã lâu không gặp rồi, không biết nương nương bây giờ sống như thế nào?”

Tô Nghiêu nghe hắn ân cần hỏi thăm, từng chữ thủ lễ, trong lòng chỉ thầm khen Tô gia gia dạy thật giỏi, thường ngày nàng đều tùy tâm sở dục hành động, thật sự là bôi đen danh tiếng của Nhược suối, không khỏi có chút ngượng ngùng, cũng văn nhã, trả lời: “Nhận phúc huynh trưởng, hôm nay tất cả mạnh khỏe, chỉ là làm phiền huynh trưởng giúp đỡ A Dao, thật sự tính không đi.”

Người giống như hắn, không nguyện xuất sĩ làm quan, trong chỗ tối luôn cảm thấy phong cách trên có chút không phù hợp, chứ đừng nói lúc này người này thản nhiên loay hoay trà cụ, thanh nhã như tiên giáng trần. Người nọ nghe nàng nói, cười lắc đầu, nói: “Nương nương nói gì vậy, ta và người đều chảy huyết mạch Tô thị, còn chia lẫn nhau cái gì, nơi này là Tướng phủ, vĩnh viễn là nhà của nương nương, phía sau cánh cửa đóng kín liền không cần những quy củ kia, chớ khẩn trương như thế.”

Tô Nghiêu gật đầu. Thật sự không phải nàng nói quy củ, mà là người này có thể nói chuyện văn nhã, ngay tiếp theo nàng cũng dung thi từ, trong ngày thường nếu nói chuyện như vậy, cũng mệt mỏi gần chết. Vì vậy cũng không nói chuyện, nhận ly trà Tô Giác đưa tới, tinh tế thưởng thức.

“Như thế nào, có tiến bộ không?”

Tô Nghiêu nghe có chút không hiểu, cúi đầu lo pha trà mới phản ứng ra đây là thủ nghệ pha trà, cũng may cả ngày nàng không có việc gì làm, cũng đọc qua mấy quyển về cách pha trà, cũng không nói lại, chỉ tránh nặng tìm nhẹ bình luận một phen, khiến Tô Giác gật đầu liên tục, tán dương: “Không ngờ nghệ thuật uống trà của nương nương tinh tiến rất nhiều.”

Ngày trước nàng hoạt bát hiếu động, không quyết tâm học pha trà, tới Trường Ninh không tới một năm, lại phải đọc về trà đạo.

Đối mặt không lo chi dự như vậy, Tô Nghiêu cười một tiếng, nói tránh đi: “Đã muộn như vậy, huynh trưởng còn chưa ngủ sao?”

“Vốn là phải ngủ, chỉ là nha đầu a Anh này không cho ta đi, ta phải tu bổ hết sân mới thả ta trở về, vườn hoa này nhìn tuy nhỏ, tu bổ xong cũng tốn thời gian phí sức, mới kéo dài đến lúc này. Chờ nàng trở lại nói rõ ràng đi.” Lịch sự ôn thanh như cũ, không nóng nảy.

“Tỷ tỷ sao lại ở chỗ này?” Một giọng nói vui mừng trong trẻo lạnh lùng vang lên trong bóng đêm, Tô Nghiêu và Tô Giác đồng loạt ngẩng đầu nhìn cửa viện, chỉ thấy trên tay Tô Anh cầm áo choàng có mũ trùm, đứng ở cửa viện, trên mặt kinh ngạc có thể thấy rõ.

Lòng Tô Nghiêu căng thẳng, vừa rồi nàng hoảng hốt chạy bừa một hồi, trong lúc vô tình làm rơi áo choàng cũng không phát hiện, không biết Tô Anh lượm được ở đâu, một lát hỏi tới, nàng lại khó trả lời rồi. Vì vậy giành nói: “Ta tới tìm ngươi lại không gặp ngươi, không ngờ ngươi lại lượm được áo choàng của ta, ta còn đang suy nghĩ tật xấu vứt bừa bãi của mình vẫn không đổi, không ngờ được ngươi tìm về.”

Tô Anh bị nàng trách móc, cũng quên ban đầu muốn nói gì, chỉ đưa áo choàng cho nàng, liền nói: “Nếu biết tỷ tỷ nhớ tới a Anh như vậy, a Anh cũng không trở thành cái ghế trà không nhớ cơm không nghĩ, trong lòng không chừng sung sướng ra sao đây. A anh có vài lời muốn tán ngẫu với tỷ tỷ, tối nay tỷ tỷ đừng đi, liền ở lại trong sân a Anh, cùng a Anh trò chuyện, chẳng phải là vui vẻ sao?”

Nói xong, mắt liền nhìn Tô Giác đang ngồi ở một bên, con ngươi to như nước ý tứ rõ ràng là “Ngươi có thể đi được rồi”, Tô Giác dĩ nhiên nhìn ra được, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, liền tìm lý do cáo từ.

Tô Nghiêu híp mắt nhìn Tô Giác đi xa, thế nhưng lại nghĩ tới Diệp Lâm. Bây giờ nàng có thể là bị bệnh, xem ai cũng là Diệp Lâm, giống như vừa lâm vào nguy hiểm, mặc dù là biết rõ Diệp Lâm ở hoàng cung, mặc dù là biết rõ nếu như Diệp Lâm biết hậu quả khó mà lường được, cũng không thể phủ nhận, khi đó người đầu tiên nàng nghĩ đến, thế nhưng là Diệp Lâm. Cũng không biết là có phải là bị tẩy não, còn có thể trị được không.

Tô giác vừa mới đi, Tô Nghiêu liền bị Tô Anh trực tiếp kéo đến trong khuê phòng, đóng chặt cửa phòng, lại kéo rủ mành xuống, lúc này mới hạ thấp giọng, lặng lẽ nói: “Tỷ tỷ nghĩ xem mới vừa ta thấy được ai?”

Trái tim Tô Nghiêu đập nhanh, giọng nói run run: “Ngươi thấy được ai?” Chẳng lẽ là nàng nhìn thấy mình cùng Phong Diệp? Nha đầu này vốn thương tiếc Phong Diệp, nếu bị nàng nhìn thấy, còn không biết tưởng tượng ra cái gì nữa.

“Bạch Ngọc Hàm.”

Tô Nghiêu đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó càng thêm khiếp sợ, Bạch Ngọc Hàm?! Nàng không phải là các chủ Minh Ngọc Các, thân phận bí ẩn sao, thế nào chợt chạy đến Tướng phủ, nghe giọng điệu của Tô Anh, nhưng mà lại như là chuyện nàng phải làm rồi: “Tại sao nàng lại ở chỗ này?”

Tô Anh bĩu môi, nói: “Thì ra là tỷ tỷ biết người này sao, a Anh còn tưởng rằng tỷ tỷ ở thâm cung không từng nghe qua người này. Trước đó vài ngày Tứ điện hạ giới thiệu tới dạy a Anh học vũ, tuy là không có danh tiếng gì, nhưng nhảy múa thật không tệ. Chỉ là trong ngày thường nàng đều không ra khỏi viện của mình, không biết hôm nay sao lại xuất hiện ở hậu hoa viên, áo choàng là nàng đưa cho a Anh.”

Lời này của Tô Anh bất luận thế nào cũng có chút lớn, Tô Nghiêu nghĩ, vẫn không nghĩ ra tại sao Bạch Ngọc Hàm phải bại lộ thân phận tới Tướng phủ. Còn là Tứ hoàng tử Diệp Tễ đề cử, hắn lại ôm tính toán gì, nàng có thể cho là, Diệp Tễ đại biểu cho Diệp Lâm không?

“Ngươi và Tứ hoàng tử đã quen thuộc như thế sao?” Tô Nghiêu nhìn Tô Anh, người sau lại từ từ đỏ mặt, quay đầu đi, nói: “Nếu không phải người điên kia quấn a Anh, ai muốn quen thuộc với hắn ta? Chính là hắn cười nhạo bước chân a Anh không chút uyển chuyển nào, a Anh mới tầm sư học múa.”

A, người nọ cần phải có địa vị nào trong lòng nàng, mới có thể khiến một tiểu thư Tướng phủ vì một câu bỏ mặt mũi bái sư học múa đây? Tô Nghiêu nghe nàng nói không nhịn được che miệng cười, ngược lại ngay từ khi bắt đầu nàng cảm thấy hai người này có biến, cũng không kinh ngạc, chỉ thấy thú vị nói: “A Anh cũng sắp cập kê rồi, có người trong long chưa?”

Tô Anh vừa nghe cái này, mặt càng đỏ hơn, vẫn còn mạnh miệng, tròng mắt xoay động lập tức muốn ném ra thì ngược lại khiến Tô Nghiêu khó chịu: “Vừa nói đến chỗ này, ngược lại a Anh có chút không hiểu chuyện thừa dịp gặp mặt thỉnh giáo tỷ tỷ một chút, tỷ tỷ không được cười a Anh.”

Tô Nghiêu nào có đề phòng gì, chỉ đầu đồng ý, chỉ nghe thấy tiểu nha đầu dứt tiếng hỏi: “Tỷ tỷ là người từng trải, a Anh chỉ hiếu kỳ, chuyện động phòng hoa chúc, quả thật vô cùng đau sao?”

Tô Nghiêu:.....

Đây là một vấn đề đại gia khuê tú chưa cập kê nên quan tâm sao, hơn nữa có thể hỏi ra ngoài? Nụ cười của Tô Nghiêu cứng ở trên mặt không biết nên làm thế nào, chỉ thấy Tô Anh cắm đầu ngã quỵ ở một bên trên giường đầu tựa vào trong mền gấm nói: “Đã nói không cho phép chê cười a Anh, tỷ tỷ làm gì nhìn a Anh như vậy! Vài ngày trước mẫu thân mới vừa cùng a Anh nói những chuyện kia bị, a Anh..... Đơn giản tò mò thôi.”

Hoá ra Tô Anh sắp cập kê lập gia đình, Tô phu nhân mới trước đó nói với nàng. Tô Nghiêu kêu rên một tiếng trong lòng, ước chừng Tô phu nhân cho là nhìn vết xe đổ nàng đột nhiên xuất giá, mới sớm một chút nói với Tô Anh. Chỉ là nàng sao biết đau hay không..... Đêm đó..... Tô Nghiêu giơ tay lên vuốt trán, chuyện tình đêm đó, nàng thật đúng là như nghẹn ở cổ họng, không trên không dưới khiến nàng khó chịu.

Tô Anh thấy Tô Nghiêu vẫn không có động tĩnh, lúc này mới chậm rãi từ trong chăn ló đầu ra, mắt to chớp chớp nhìn Tô Nghiêu một lúc lâu, trong óc nhảy ra một cái ý nghĩ, nói bóng nói gió nói: “Dáng vẻ này của tỷ tỷ, nhưng..... Còn chưa.....?”

Còn chưa cùng Hoàng đế bệ hạ viên phòng?

Tô Nghiêu tự động ở trong óc bổ toàn câu hỏi, may là bình tĩnh kềm được, đỏ ửng từ gương mặt cho tới cổ, lắc đầu cũng không phải gật đầu cũng không phải, một hồi lâu nói một câu: “Chuyện này giữa người với người là khác nhau, hắn, hắn rất là ôn nhu, chưa từng đáng sợ như vậy.”

Ừ, cái này cũng không coi như là nói láo, Diệp Lâm người nọ..... Đúng là ôn nhu vô cùng.....

Lúc này Tô Anh mới gật đầu một cái, tự nhủ nói lầm bầm: “Ta cũng nghĩ vậy..... Làm sao có thể còn chưa..... Bệ hạ si mê tỷ tỷ như vậy, nào có đạo lý khắc chế được.....”

Tô Nghiêu nghe có chút thái quá, nhíu mày hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Tô Anh vội vàng lắc đầu một cái, nói: “Không có gì không có gì, a Anh suy nghĩ lung tung thôi. Tỷ tỷ đã mệt nhọc cả ngày, không bằng tỷ muội hai người chúng ta đi ngủ chứ?”

Tô Nghiêu dở khóc dở cười, cô nương này nghĩ vừa ra là vừa ra, nàng khơi dậy đề tài, nói dừng lại liền dừng, lúc này hỏi nàng như thế, khiến nàng vốn định trốn tránh vấn đề lần nữa xem kỹ.

Chỉ là nghĩ thì nghĩ, nghỉ ngơi thật tốt vẫn nên, một đêm này, cùng Tô Anh chen chúc tại trên một cái giường rất nhanh tiến vào mộng đẹp, ban ngày nghĩ tới, ban đêm mơ thấy, mơ thấy Diệp Lâm.

Ngày thứ hai tỉnh lại, Tô Nghiêu ngửa mặt nằm ở trên giường lúc lâu, mới trở người ngồi dậy.

Thì ra là một ngày không thấy, nàng cũng nhớ hắn.

Thì ra là có một số việc, nàng cũng không kháng cự..... Nếu như là..... Cùng hắn.....