Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 61: Ám toán




Người nọ một thân một mình đứng ở dưới ánh trăng, hơi thở nhàn nhạt ưu thương trong vườn Dạ Lai Hương, lộ ra một nụ cười phức tạp lại lạnh lẽo như nước.

Tô Nghiêu đi tới cách hắn một trượng thì dừng bước, híp mắt nhìn hắn chốc lát, chỉ nghe thấy Phong Diệp hỏi vấn đề: “Tình cảnh này, nếu không giống như đã từng quen biết, như đêm hè hai năm trước ở Nhược suối sao?”

Thời gian trôi qua thực vui vẻ, hai năm, chỉ chớp mắt đã trôi qua. Hai năm trước nàng còn đứng ở trong biển hoa nghiêng đầu liếc xéo hắn, giọng nói ngây thơ hỏi hắn, khi nào thì khua chiêng gõ trống cưới nàng, hai năm sau, người này đứng cách hắn một trượng, không bao giờ chịu đi nhiều thêm một bước.

Phong Diệp bất thình lình có chút hoài nghi, hôm nay mình làm những thứ này, rốt cuộc còn có ý nghĩa gì. Hắn vẫn cố chấp cho là Tô Dao có việc khó nói, mới trái lương tâm đứng ở bên cạnh Diệp Lâm, mặc dù ý tưởng này khó có thể thậm chí ngay cả chính hắn cũng không lừa gạt được. Nhưng nếu là nàng thực yêu người này? Hắn và Diệp Lâm cùng nhau lớn lên, không phải rõ ràng nhất sao, người kia khi giơ tay nhấc chân tràn đầy phong thái, chưa chắc sẽ kém hắn ở nơi nào.

Mọi người nói thói quen đã lâu không thể bỏ, chuyện lâu ngày sinh tình tự nhiên như vậy, không ai sẽ cả đời chỉ yêu một người, để cho hắn khổ sở để cho hắn tức giận nhưng thủy chung tránh chỉ là một chuyện, Tô Dao thay lòng.

Tô Nghiêu nào biết hắn đang nghĩ gì, nào biết hai năm trước xảy ra cái gì, nàng chỉ nghĩ Phong Diệp đang chìm trong hồi ức nào biết người này cũng chỉ là đơn thuần xúc cảnh sinh tình, nhất thời cảm khái thôi. Vì vậy, Tô Nghiêu suy nghĩ kỹ một lát, mới chậm rãi mở miệng nói: “Thế tử biết mình đang làm gì sao?”

Đêm khuya tự tiện xông vào Tướng phủ, hẹn riêng Hoàng hậu đương triều, thiên hạ này còn có chuyện gì là hắn không làm được sao?

Phong Diệp chỉ cười một tiếng, cũng không thèm để ý trong giọng nói của Tô Nghiêu có ý đề phòng, hỏi ngược lại: “Nương nương lại biết mình đang làm gì sao?”

Thật có thể cười, hắn làm sao có thể nghĩ đến, có một ngày mình lại gọi nàng là, nương nương. Người kia, hắn vốn là muốn coi là nương tử để đối đãi.

Tô Nghiêu không muốn cùng hắn vòng tới vòng lui, nàng luôn thiếu kiên nhẫn, huống chi là người nhiều lần muốn tánh mạng nàng hủy danh dự của nàng, từ lúc trước nàng không dám nhìn thẳng Phong Diệp, luôn mang theo một tia áy náy chiếm lấy thân xác người yêu của người ta, nhưng lần này đã khác, nàng biết Tô Dao tự vẫn, coi như không có nàng, trên thế giới này cũng sẽ không bao giờ có Tô Dao tồn tại. Nàng đến, cũng chỉ là sớm kết thúc nghiệt duyên này thôi.

Vậy thì như thế nào, nàng thích là Diệp Lâm như vậy, cũng không phải hắn, sâu tình hơn nữa thì có ích lợi gì, trong tình yêu không có đạo lý. Chuyện nghiệt duyên, sớm muộn gì cần đứt.

Dù là năm đó là Tô Dao trêu chọc Phong Diệp, là Tô Dao thiếu Phong Diệp rất nhiều, vậy thì thế nào, Tô Dao đã chết, nàng đã làm đủ nhiều, một việc khó khăn nhất mạng vẫn không thể trả lại sao? Quá khứ có quan hệ gì với nàng.

“Bổn cung tự nhiên biết. Bổn cung đi ở trong vườn hoa nhà mình thưởng Dạ Lai Hương, vô tình gặp được Thế tử tự tiện xông vào Tướng phủ, đương nhiên đề ra nghi vấn. Bổn cung hiện tại cũng đang muốn hỏi thế tử, Thế tử đêm khuya đến đây, rốt cuộc có chuyện gì cấp thiết?”

Phong Diệp không nói gì. Từ hôm đó, hắn trở lại kinh, Tô Dao cơ hồ biến thành người khác, mặc dù tính tình tùy tính rất nhiều, nhưng miệng mồm lanh lợi ngược lại không chút thay đổi. Chỉ là ngày trước những lời hùng hổ dọa người đều là nàng đứng ở bên cạnh mình nói với người khác, nào biết hiện tại là hướng về phía hắn.

Hắn đã sớm ở trong lòng Tô Dao biến thành một người ngoài. Có phải có lúc, chỉ là chậm một bước, chính là thua cả ván bài không.....?

“A Dao, lúc này nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi còn muốn khách khí với ta như thế sao?” Phong Diệp rốt cuộc không kềm chế được tâm tình trong lòng, hắn có chuyện gì, hắn cũng không biết mình có chuyện gì. Đêm đó nàng chỉ thân dính vào nguy hiểm xông vào hoàng cung, hắn chưa từng thấy qua Tô Dao, khi đó hắn lo lắng như thế nào tim đập nhanh ra sao, Tô Dao đều sẽ không biết. Trong hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, thân phận của hắn lại đặc biệt, quả quyết không thể nào mạo hiểm đi dạ thám hoàng cung, lần này nghe nói Tô Dao về nhà thăm bố mẹ, giống tiểu tử ngốc chạy tới, chỉ là cũng chính là muốn gặp nàng một lần, tự mình nghe nàng trả lời, trả lời hắn: “Hôm nay ta chỉ hỏi ngươi một câu, A Dao, ở chung với Diệp Lâm trong cung, ngươi có thể cảm nhận được hạnh phúc không?”

Đổi lấy, là Tô Nghiêu không chút do dự gật đầu.

Quả nhiên, quả nhiên vẫn là như vậy, một lần lại một lần không cam lòng hỏi tới, một lần lại một lần bị đâm vào tim, nàng vốn là người yêu ghét phân minh, đúng sai đều là tùy tâm, không phải hắn nên cảm tạ nàng, chưa bao giờ nói láo, chưa bao giờ giấu giếm..... Nếu như không yêu nhất định không quan tâm, vậy hắn thà bị..... Khiến nàng hận hắn.

Trên khuôn mặt sắc sảo cảu Phong Diệp từ từ tràn ra một nụ cười tàn nhẫn lại lạnh lẽo, giống như rốt cuộc hạ quyết tâm muốn để đoạn tình cảm giữa bọn họ bỏ không xong còn làm rối thêm, từng chữ từng câu nói: “Ta nhớ được ngày trước, ngươi luôn đòi ta thề đời này kiếp này chỉ cho phép cưới một mình ngươi, hôm nay lại không vui mừng sao? Tô Nghiêu, làm Hoàng hậu, không thể không cùng người khác chia sẻ một nam nhân, cũng cảm thấy hạnh phúc sao?”

Lông mày Tô Nghiêu hơi nhíu lại, rất nhanh phản ứng kịp ý tứ trong lời của hắn ý, không khỏi lui về phía sau thêm bước nữa, kinh ngạc nói: “Liêu Mộc Lan là người của ngươi?!”

Ngày đó hắn đứng ra khích tướng, thì ra là cũng không phải cử chỉ vô tình, hắn là cố ý buộc nàng đi vào khuôn khổ. Khi đó Liêu Mộc Lan nói nàng cái gì cũng không biết, nàng chỉ cho là Liêu Mộc Lan đang nói quan hệ giữa mình và Phù Phong, thì ra là không phải vậy, Liêu Mộc Lan nói là, mình cũng không biết, nàng là một con cờ Phong Diệp xếp nằm vùng trong cung sao!? Phong Diệp lại cùng vương thất Miêu Nam cấu kết sao?!

Nội tâm chưa chết, Diệp Lâm đã vào chỗ, Nhiếp Chính vương phủ hôm nay chỉ là tồn tại trên danh nghĩa, ý đồ của hắn chưa chết, chẳng lẽ hắn còn muốn cấu kết Miêu Nam, trở thành kẻ tới đoạt giang sơn của Diệp Lâm sao!

Tô Nghiêu nghiêm nghị, lạnh lùng nói: “Phong Diệp, dẫn sói vào nhà cũng không phải là việc sáng suốt, hôm nay Miêu Nam cam tâm để ngươi sở dụng, ngày khác lại có tâm tư gì, ngươi đề phòng ra sao? Ta tự biết ngươi không cam tâm, có một chút thị phi, đụng vào cũng không đụng được!”

Phong Diệp thấy nàng nghiêm nghị chánh khí như thế, quả nhiên là thay đổi, người này còn là thiếu nữ cổ quái tinh linh năm đó không, vì đạt được mục đích hoàn toàn không quan tâm thủ đoạn. Diệp Lâm rốt cuộc cho nàng dung thuốc gì, khiến nàng biến thành dáng vẻ hoàn toàn thay đổi! Nàng nói gì, dẫn sói vào nhà, hắn Phong Diệp chính là hành thích vua đoạt vị, cũng tuyệt đối không phản quốc. Ở trong lòng Tô Dao, hắn hẳn là người không chịu nổi như vậy.

“Liêu Mộc Lan tự tới kinh, ta cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi, cái người này loại nói ta, lại nhớ không nổi mình phạm lỗi gì sao?” Khi đó hắn bảo nàng không cần lo nam tử bị đông cứng ở hậu sơn, nàng Kkông nghe, không tiếc nhờ Từ Thận Ngôn, còn phải mỗi ngày đi thăm, nàng không biết mình là yêu tinh câu người sao? Nhất định sau lại gặp phiền toái, nhân quả luân hồi, đúng là vẫn còn báo ở trên người nàng, lúc này lại tới oán trách hắn? Đúng rồi, hắn là tiểu nhân, là âm hiểm, vốn định lợi dụng Liêu Mộc Lan, hắn vốn không phải là quân tử.

“Cho nên?” Tô Nghiêu đã từ chỗ Từ Thận Ngôn biết chuyện của Phù Phong, nắm chắc trong lòng, từ từ đi lên phía trước, giữa vườn hoa, hương thơm từ từ truyền vào chóp mũi: “Ngươi đưa nàng vào làm cái gì? Khích bác ly gián, hay là mưu đồ thiết quốc?”

Phong Diệp thấy nàng từng bước tiến tới gần, cũng không tránh né, chỉ đứng nghiêm tại chỗ, đôi mắt hồ ly khẽ cong, nhẹ giọng nói: “Nương nương nghĩ sao?”

Thân phận Liêu Mộc Lan đặc biệt, coi như Diệp Lâm không phải thâm tình như tư, cũng sẽ đối có điều kiêng kỵ với nàng, chứ đừng nói hôm nay còn có Tô Nghiêu ở đây, nam nhân của mình còn trông coi không ngừng sao? Liêu Mộc Lan dù có đẹp, mỹ nhân này kế chắc hẳn cũng không thể nào xuống tay!

Tô Nghiêu cười lạnh một tiếng, không muốn cùng người này dây dưa, quay người liền cất bước đi. Phong Diệp điên rồi, nàng lại vẫn nói chuyện với hắn! Sao đoán được người nọ lại đột nhiên nổi cơn điên, giơ tay lên gắt gao níu lại cổ tay của nàng, kéo một cái, ôm nàng vào trong ngực, cắn răng nói: “Tô Dao, ta hận nhất dáng vẻ chẳng hề để ý này của ngươi!”

Hận, vì sao ngay cả hận ngươi cũng không chịu hận ta! Vì sao ngươi có thể quyết tuyệt xoá bỏ tất cả chuyện cũ ra khỏi đầu như vậy, ngươi cũng đã biết, những ký ức kia đã nhập vào cốt nhục của ta!

Tô Nghiêu giật mình, liều mạng đẩy hắn, hạ thấp giọng lạnh lùng nói: “Càn rỡ! Người đang làm cái gì!”

Làm cái gì? Bây giờ hắn không hề làm gì cả, nàng sẽ vì Diệp Lâm thủ thân như ngọc rồi hả?! Phong Diệp trừng phạt giống như ôm chặt trong ngực, mặc cho Tô Nghiêu liều mạng giãy giụa cơ hồ muốn bẻ gãy eo nhỏ nhắn cũng không chịu buông lỏng. Sau khi nàng thành hoàng hậu, có biết làm sao hắn vượt qua ngày đêm không? Hắn không thể nghĩ, Tô Dao ở trong ngực Diệp Lâm hóa thành xuân thuỷ, ở phía dưới Diệp Lâm uyển chuyển, hắn không thể nghĩ! Nhưng vừa nhắm mắt, thế nhưng hắn lại không nhịn được suy nghĩ, không nhịn được khiến ngọn lửa trong lòng vù vù thiêu đốt, giống như muốn cắn nuốt hắn.

Mắt thấy Phong Diệp ôm càng ngày càng chặt, sắp bị hôn, Tô Nghiêu chợt quay mặt, khiến nụ hôn tràn đầy tức giận kia rơi vào một bên mặt. Nào ngờ một động tác như vậy hoàn toàn chọc giận Phong Diệp, người nọ ôm lấy nàng đi phía trước, một tay đặt nàng ngay ở một bên trên cành cây, thân thể chặt chẽ chống đỡ Tô Dao khiến nàng không giãy giụa được, gầm nhẹ nói: “Tô Dao, ngươi nói chính ta đang làm cái gì!”

Ảnh Vệ đó hôm nay sẽ không tới, hắn biết Ảnh Vệ không có ở đây, mới vừa ở khuê phòng Tô Dao thử dò xét tình hình, tối nay không ai có thể cứu được nàng!

Đang muốn cúi đầu hôn, ngực chợt đau xót, Phong Diệp có chút không thể tin được, cúi đầu nhìn, trên tay mảnh khảnh trắng nõn đang cầm một thanh chủy thủ tinh xảo, không chút do dự đâm vào trong lồng ngực hắn, thấy hắn sững sờ, tuyệt không chần chờ, dùng sức rút chủy thủ ra, rất nhanh lại đâm tới cánh tay trái của hắn chống đỡ bả vai nàng.

Phong Diệp nhẹ buông tay, người nọ đẩy hắn ra, quay người chạy đến chỗ đèn dầu sáng rỡ.

Trải qua một lần kinh hách, tóc Tô Nghiêu xốc xếch, nàng biết hôm nay không người nào giúp nàng, làm sao lại không chuẩn bị một mình đến nơi hẹn? Nàng biết võ nghệ Phong Diệp cao siêu, mình nhất định không chạy trốn được, nàng đoán chắc Phong Diệp nhất định sẽ không nghĩ tới mình có thể ngoan thủ như thế, mới vừa tranh thủ tìm một đường sống.

Ngày mai hồi cung, cũng là muốn hỏi một chút, Ảnh Vệ của nàng, a Cửu đi nơi nào rồi!