Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn

Chương 50




Khoảng cách giữa hai người là hơn mười bước, Trịnh Diễn Tự còn chưa phát hiện ra cô. Nhưng Trịnh Diễn Tự nhanh chóng cất điện thoại, dường như điện thoại không có người nghe máy, anh ta khẽ nhíu mày rồi đưa mắt nhìn về phía trước...

Phía trước chỗ Viên Mãn đứng.

Viên Mãn kinh hãi cúi người trốn ra sau xe, lúc trốn tránh cô không suy nghĩ gì, một giây sau mới không nhịn được ngẩn ra: Tại sao cô phải trốn tránh anh ta?

Cô có gì phải ngại không dám gặp ai?

Nhưng đã trốn rồi thì dứt khoát trốn luôn thể. Viên Mãn nghĩ như vậy, không dám ngẩng đầu lên mà tiếp tục khom người sau xe, bất chấp ánh mắt khác thường của công nhân gara đi qua nhìn mình. Sau khi trốn đủ nửa phút, Viên Mãn đoán Trịnh Diễn Tự đã đi, lúc đang chuẩn bị đứng dậy thì một đôi giầy da lại xuất hiện trước mắt.

Không phải chứ...

Viên Mãn nuốt nước bọt.

Một giây trước còn đang cầu khẩn chủ nhân của đôi giày này ngàn vạn lần không được là Trịnh Diễn Tự! Một giây sau âm thanh của Trịnh Diễn Tự đã vang lên trên đỉnh đầu Viên Mãn: “Xin lỗi, đây là xe của tôi. Cô có nhìn thấy tài xế của chiếc xe này không?”

Viên Mãn không dám ngẩng đầu lên, chỉ vội vàng giơ tay lên, đầu tiên là xua tay liên tục tỏ ý mình không nhìn thấy, sau đó vội vàng chỉ vào bên trong gara, ý là anh ta đi vào mà hỏi thợ sửa xe.

Từ góc độ của Trịnh Diễn Tự chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu và một đoạn bắp chân trắng muốt của người phụ nữ có hành vi lén lút này. Thời tiết tháng 11, mặc thế này không khỏi hơi phong phanh quá. Có điều nhìn cách ăn mặc đã biết không phải người của gara, Trịnh Diễn Tự liền đi vòng qua chỗ cô vào bên trong gara.

Sang năm công ty chuẩn bị niêm yết, càng đến cuối năm Trịnh Diễn Tự càng bận rộn, cả buổi tối hôm nay anh ta phải họp với đại biểu của công ty chứng khoán trong tòa nhà không xa phía trước. Mãi mới họp xong, lẽ ra lần đầu tiên trong quần có thể về nhà ngủ một giấc đàng hoàng, không biết cậu tài xế mới của anh ta lại trốn việc chạy đi đâu mất.

Tài xế cũ của anh ta sức khỏe ngày càng sa sút, quyết định về hưu sớm. Trịnh Diễn Tự và tài xế cũ cũng có tình cảm nhiều năm, tài xế cũ muốn giới thiệu con trai mình đến lái xe, Trịnh Diễn Tự không hề dị nghị. Sự thật lại chứng minh, bất cứ cương vị nào phải dựa vào quan hệ đều không đáng tin, cậu tài xế trẻ này mới lái xe được mấy tháng mà đã ba lần phải đưa xe đến gara, không phải đâm vào xe khác thì cũng là đâm vào dải phân cách.

Cả đời Trịnh Diễn Tự mới thấy có một người duy nhất dùng Bentley làm xe đụng. Sự kiên nhẫn của Trịnh Diễn Tự đương nhiên đã đến giới hạn, vậy mà vừa rồi anh ta gọi điện thoại cho tài xế, tài xế lại nói với anh ta là mình đang ở gara xem tình hình xe cộ sửa đến đâu rồi.

Cuối cùng Trịnh Diễn Tự chỉ có thể nói: “Ngày mai cậu không cần đi làm”.

Nhưng sau khi dừng điện thoại Trịnh Diễn Tự mới phát hiện anh ta một không có chìa khóa xe, hai không có tiền mặt, về nhà thế nào trở thành một vấn đề khó khăn.

Gọi điện thoại cho tài xế bảo cậu ta mang chìa khóa xe đến? Rõ ràng không phải phong cách của Trịnh Diễn Tự. Chủ tịch Khoa Tín lừng lẫy chỉ còn cách cầm điện thoại di động đứng bên lề đường trong một đêm trăng mờ gió nhẹ, bắt đầu loay hoay với phần mềm gọi xe của công ty mình.

Nói ra cũng xấu hổ, tuy là phần mềm gọi xe của chính Khoa Tín nhưng tổng giám đốc Trịnh lại chưa dùng bao giờ. Sau một hồi loay hoay cuối cùng cũng đặt được xe, tâm trạng đang vui vẻ thì điện thoại lại báo có tin nhắn.

“Tổng giám đốc Trịnh, tôi có lỗi với ngài! Tôi sẽ tạ tội, ngài ngàn vạn lần đừng nói với cha tôi”.

Trịnh Diễn Tự tức giận đến méo miệng.

Cái thằng nhóc này!

Trịnh Diễn Tự gọi điện lại nhưng không gọi được.

Thằng nhóc này không nghĩ quẩn đấy chứ?

Thế là nhà tư bản máu lạnh chịu thua thằng nhóc với trái tim pha lê, từ bỏ cơ hội về nhà ngủ hiếm thấy, tìm một hồi lâu, cuối cùng tìm đến được gara này.

Đáng tiếc, đưa mắt nhìn khắp gara, chiếc xe bong một mảng sơn của anh ta quả thật đang ở đây, nhưng làm gì có bóng dáng tên nhóc đó.

Thằng nhóc này không nghĩ quẩn đấy chứ? Câu này hiện lên trong đầu Trịnh Diễn Tự lần thứ hai. Bề ngoài Trịnh Diễn Tự vẫn bình tĩnh nhưng kì thực trong lòng đã như có một vạn con ngựa chạy rầm rập.

Mà Trịnh Diễn Tự vừa cất bước đi vào trong gara, người phụ nữ ngồi phía sau xe anh ta đã đứng bật dậy, lao vội ra ngoài như trốn chạy, động tĩnh lớn đến mức ngay cả Trịnh Diễn Tự cũng quay đầu lại nhìn theo bản năng.

Chỉ thấy chiếc áo gió màu nâu nhạt trên người cô bị gió thổi bay lên, tóc cũng bừa bộn trong gió, rõ ràng là một hình ảnh rất chật vật nhưng lại có nét đặc sắc riêng, vì vậy ánh mắt mấy thợ sửa xe xung quanh đều đứng hình.

Đương nhiên những người có ánh mắt đứng hình chắc chắn không bao gồm Trịnh Diễn Tự, anh ta chỉ nhìn một cái rồi chuẩn bị quay lên tiếp tục đi tìm tên nhóc suót ngày lừa ông chủ đó. Nhưng đùng lúc chuẩn bị quay đầu lên, Trịnh Diễn Tự lại đứng hình...

Điện thoại di động của người phụ nữ mặc áo gió đó đột nhiên đổ chuông.

Tiếng chuông điện thoại là tiếng cười của minion.

Ngài chủ tịch cao ngạo lạnh lùng không bao giờ xem hoạt hình vì sao lại biết minion?

Chuyện này phải kể lại từ gần nửa năm trước. Khi đó tiếng chuông điện thoại của người làm trợ lý đời sống cho anh ta chính là tiếng cười của bọn minion, lần đầu tiên nghe thấy tiếng chuông này vang lên, ngài chủ tịch cao ngạo lạnh lùng suýt nữa bị tiếng cười ma quỷ đó làm cho ngã ngửa.

“Mau đổi chuông điện thoại khác cho tôi”.

Vị trợ lý đời sống của anh ta khi đó cũng là một người chuyên chơi khăm ông chủ, không đổi chuông điện thoại đã đành, bỏ ra nguyên nửa tiếng để phổ cập kiến thức về minion cho anh ta đã đành, lại còn tự tiện đổi nhạc chờ điện thoại cho anh ta. Trịnh Diễn Tự dùng nhạc chờ này gần nửa năm mà không hề hay biết, đến tận gần đây, một vị đại diện pháp nhân của một tập đoàn hợp tác với Khoa Tín về công tác IPO vô tình nhắc tới: “Tổng giám đốc Trịnh, sở dĩ tôi tin tưởng anh như vậy là vì anh là một người rất thành thực, một người không đánh mất sự ngây thơ của mình. Lần đầu tiên nghe thấy tiếng nhạc chờ điện thoại của anh, tôi đã biết tôi không hợp tác sai người”.

Nhạc chờ? Nhạc chờ gì?

Đêm đó, lần đầu tiên từ trước tới nay, cũng là lần duy nhất Trịnh Diễn Tự gọi đến số điện thoại di động của chính mình. Khi một chuỗi tiếng cười minion vang lên trong ống nghe, khuôn mặt Trịnh Diễn Tự cứng lại.

Chuyện hay ho này là ai làm?

Đáp án không cần nghĩ cũng biết.

Có bao nhiêu đối tác của anh ta, đối thủ thương trường của anh ta, kẻ thù của anh ta, bạn bè của anh ta từng nghe tiếng nhạc chờ của anh ta? Và có bao nhiêu vì vậy cho rằng đường đường Trịnh tổng giám đốc kì thực trong lòng lại có một thiếu nữ nho nhỏ?

Nghĩ tới đây, cuối cùng mặt Trịnh Diễn Tự không còn nghiêm nghị được nữa, bởi vì miệng anh ta đã méo mó vì tức giận.

Sau đó anh ta từng dò hỏi Hướng Mông: “Em biết minion không?”

Thời gian đó ngay cả cô hàng xóm Hướng Mông cũng rất ít khi nhìn thấy anh ta, không dễ gì tóm được một lần anh ta không làm thêm giờ, đương nhiên Hướng Mông phải xuống tầng dưới ăn chực, chỉ có điều không ngờ anh ta đột nhiên lại hỏi câu này: “Biết chứ, nhạc chờ của anh hồi trước còn gì?”

“Tại sao em chưa bao giờ hỏi tôi vì sao lại đặt nhạc chờ này?”

“Bởi vì em cũng rất kinh ngạc khi thấy anh lại mê minion nên cũng ngại hỏi”.

Hướng Mông nói rồi đặt đũa xuống, phá lên cười. Sắc mặt Trịnh Diễn Tự đột nhiên lại trở nên lạnh lùng: Anh ta? Mê minion? Sao có thể như vậy được?

“Có điều dạo này hình như anh bỏ nhạc chờ rồi”. Hướng Mông đột nhiên nghĩ đến chuyện này.

Trịnh Diễn Tự ngoài cười nhưng trong không cười. Đương nhiên anh ta phải hủy nhạc chờ ngay lập tức.

Có điều anh ta sẽ không nói với bất kì ai, hôm hủy bỏ dịch vụ nhạc chờ, anh ta còn làm một việc như ma xui quỷ khiến: Tìm bộ phim hoạt hình được người nào đó nhắc tới rất nhiều lần, xem một mạch đến hai giờ sáng. Xung quanh tối tăm mà yên tĩnh, chỉ có con minion đầu chổi rễ trên ti vi, hơi chút đã giậm chân, cười vui sướng mà ồn ào.

Đầu chổi rễ, hơi chút đã giậm chân, quả thật cũng có vài phần giống người nào đó.

Cô ấy cũng từng cười ha ha, vui sướng mà ồn ào, trong thế giới tối tăm mà yên tĩnh của anh ta...

Vì vậy, giờ này ngày này, vị trợ lý đời sống của Trịnh Diễn Tự đã nghỉ việc rất lâu, nhưng vừa nghe thấy tiếng cười như đâm vào lỗ tai đó, anh ta vẫn sững sờ theo bản năng.

Còn người phụ nữ mặc áo gió đó không để mặc điện thoại tiếp tục đổ chuông mà vừa tiếp tục rảo bước đi vừa nhanh chóng nghe máy: “A lô!”

“...”

“Từ Nhất Tinh à? Tôi đã đến gara cậu nói mà không thấy cậu đâu cả!”

Từ Nhất Tinh... Chẳng phải là tài xế mới của anh ta hay sao?

Trịnh Diễn Tự không khỏi cau mày thêm vài phần...

Tên nhóc đó có thời gian gọi điện thoại cho người này mà lại không có thời gian nghe điện thoại của anh ta?

***

Chuồn khỏi gara thành công, Viên Mãn lập tức lên taxi. Có điều cô không biết phía sau có một đôi mắt vẫn nhìn theo cô lên xe, nhìn chiếc taxi đi xa.

Lúc đầu cậu tài xế gọi điện lại cho cô, nói mình có việc đột xuất phải rời khỏi gara, lần sau sẽ hẹn lại.

Nhưng vừa mới gọi xong chẳng bao lâu, cậu ta lại gọi tới lần nữa, nói vẫn chốt luôn hôm nay, hẹn cô gặp mặt ở một nơi khác.

Đền tiền sửa xe mà còn phải vất vả như vậy nữa? Viên Mãn cầm điện thoại, rất không cam tâm tình nguyện. Đến địa điểm hẹn trước lại không thấy bóng dáng tài xế đó đâu, Viên Mãn lấy điện thoại ra gọi, động tác cũng lộ rõ vẻ bực bội: “Này! Rốt cuộc là cậu muốn thế nào? Đã hẹn mà không...”

Bên kia điện thoại lại có một âm thanh trầm thấp như tiếng xen lô ngắt lời cô: “Lát nữa đến ngay”.

Viên Mãn sửng sốt.

Giọng nói bên kia điện thoại...

Tại sao nghe có vẻ rất...

“Từ Nhất Tinh?” Viên Mãn gần như ngừng thở, hết sức thận trọng hỏi dò.

“...”

“...”

“Trịnh Diễn Tự”. Bên kia điện thoại, tiếng đính chính hết sức lạnh lẽo.