Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn

Chương 30




Sáng sớm một ngày thứ năm hết sức bình thường.

Thành phố dần dần thức tỉnh, trời đẹp, sương sớm tan dần, bừng bừng sức sống.

Viên Mãn tỉnh dậy trên giường.

Vừa mở mắt ra đã đau đầu như búa bổ, không nhịn được đưa tay day huyệt thái dương như bất cứ một kẻ say rượu nào khác.

Bỏng Ngô đang nằm bò bên giường, vui sướng cắn một vật thể không xác định nho nhỏ, vừa nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên nhìn. Viên Mãn còn đang cố gắng nâng mí mắt lên, Bỏng Ngô đã tung người nhảy lên giường, lập tức liếm Viên Mãn ướt hết mặt.

Viên Mãn vội ngồi dậy đẩy Bỏng Ngô ra. Lúc này trước mắt cô là bộ mặt chó hớn hở, cái đuôi vẫy như muốn gãy, và cảnh tượng xa lạ trong phòng...

Thực ra cũng không thể coi là hoàn toàn xa lạ.

Viên Mãn vừa ném Bỏng Ngô xuống giường vừa cố gắng ngưng tụ ánh mắt. Giường lạnh lẽo, tủ đầu giường lạnh lẽo, tường phòng lạnh lẽo, rèm cửa sổ lạnh lẽo... Đây đây đây... đây không phải phòng ngủ nho nhỏ, ấm áp và bừa bộn của cô?

Đây đây đây... đây rõ ràng là nhà của Trịnh Diễn Tự...

Kết luận này trong nháy mắt khiến Viên Mãn hóa đá.

Nhưng vì sao cô lại ở đây?

Bỏng Ngô... Vì sao cũng ở đây?

Viên Mãn còn chưa kịp sắp xếp lại ý nghĩ thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Không hề do dự co lại trên giường, trùm kín chăn giả bộ lợn chết.

Cô nghe thấy tiếng bước chân, đi dép lê, không nhanh không chậm, rõ ràng chính là khí trường đặc trưng của Trịnh Diễn Tự... Chân tay luống cuống, Viên Mãn chỉ có thể cắn móng tay, tràn ngập đầu óc là: Mình nên làm thế nào? Mình nên làm thế nào? Mình nên làm thế nào?

Cạch! Một tiếng động nhỏ vang lên, có thứ gì đó được đặt lên trên chiếc tủ đầu giường.

Chẳng lẽ là bữa sáng?

Một đêm say rượu, sáng hôm sau tỉnh lại, nào là ngủ giường lạ, nào là có người mang bữa sáng tới. Với kinh nghiệm sách truyện phong phú của Viên Mãn, đây rõ ràng là một tình tiết điển hình kiểu “chủ tịch bá đạo vs thiếu nữ”...

Nghĩ lại hôm qua cô giáo Viên còn đang ngưỡng mộ và đố kị em họ nhà mình ngủ được với ông chủ, nào ngờ chưa đến 24 tiếng, cô đã...

Trong chăn, cô giáo Viên xấu hổ che mặt. Một giây sau lại bỏ tay ra khỏi mặt, vẻ mặt trở nên rất ân hận. Chết tiệt! Nếu không say rượu thì thật là tốt. Ngón tay anh ta thon dài thế nào? Cơ bụng anh ta dẻo dai thế nào? Cánh tay anh ta rắn chắc thế nào? Cô thật sự không thể nào nhớ nổi.

Trong lúc Viên Mãn đang hối hận đến tím tái ruột gan, ngoài chăn vang lên một tiếng ho.

“Khụ khụ”.

Giả vờ ho, rõ ràng là khó xử không biết nên đánh thức cô thế nào. Vừa nghĩ đến cảnh người nào đó đang đỏ mặt tía tai đứng bên giường, Viên Mãn đã kích động như thể có một son sống cuồn cuộn chảy trong lồng ngực.

Theo đuổi ngàn năm mới được ngủ với nữ thần chắc cũng chỉ đến thế...

Ai da! Ho làm gì chứ? Trực tiếp lật chăn ra cưỡng hôn là được mà! Tôi không ngại đâu! Nào! Tới đi!

Viên Mãn trốn trong chăn đã lấy đà xong chỉ chờ xuất phát, cuối cùng một âm thanh quen thuộc cũng vang lên bên ngoài.

“Trợ lí Viên!”

Rất rụt rè, rất ngại ngần.

Đây rõ ràng là giọng của... trợ lí hành chính Tiểu Trương!

Viên Mãn sững sờ.

Bao nhiêu mơ mộng trong đầu lập tức vỡ tan rơi xuống như tro tàn, không làm bay lên một hạt bụi.

“Trợ lí Viên?”

Tiểu Trương lại gọi một tiếng nữa.

Viên Mãn còn chưa nghĩ ra nên ứng đối thế nào, quyết định cứ tạm thời ngoan ngoãn trốn trong chăn, nhưng mọi chuyện lại thường phát triển theo chiều hướng không như ý. Viên Mãn đang định giả vờ ngủ đến cùng, lại không biết Bỏng Ngô đã đứng ở cuối giường từ khi nào, bắt đầu hớn hở liếm gan bàn chân Viên Mãn.

Cảm giác nhột như cơn sóng tràn khắp toàn thân, cả người Viên Mãn lập tức cứng đờ.

Sau đó thân thể hoàn toàn không chịu đầu óc điều khiển, ngồi bật dậy từ trên giường: “Bỏng Ngô!”

Bị cô chủ quát mà Bỏng Ngô vẫn vô tâm thè lưỡi với Viên Mãn, trợ lí Tiểu Trương vô tội tại sợ tái mặt đứng chết sững.

Cảnh tượng vô cùng kì dị.

Viên Mãn hít sâu mấy hơi mới có dũng khí quay lại nhìn về phía Tiểu Trương.

Sắc mặt Tiểu Trương tái mét như gặp ma.

Viên Mãn chẳng lẽ lại không giống gặp ma?

“Khụ khụ...” Viên Mãn liếc trái liếc phải: “E hèm... Tổng giám đốc Trịnh đâu?”

“...”

“...”

“Tổng giám đốc Trịnh đến khoa tiết niệu khám rồi”.

“...”

“...”

Viên Mãn còn đang chìm ngập trong khó xử, hoàn toàn không nhận ra tính nghiêm trọng của ba chữ “khoa tiết niệu”, buột miệng hỏi một câu: “Anh ấy tự nhiên đến khoa tiết niệu làm gì? Không phải chỗ đó bị gãy xương chứ?”

Một giây sau khi buột miệng nói câu này, Viên Mãn mới kịp sử dụng tế bào não suy nghĩ một chút: Súng... có xương để gãy không?

Còn mặt Tiểu Trương thì đã xanh lè.

Thấy vẻ mặt Tiểu Trương thay đổi, đến tận lúc này Viên Mãn mới triệt để tìm lại được thần trí, sắc mặt từ ngỡ ngàng biến thành hoảng sợ.

Vẻ mặt Tiểu Trương như muốn nói “chuyện này mà cô cũng đoán được?”, vì vậy Viên Mãn cũng kinh ngạc theo.

Sao lại thế được?

Súng mà cũng bị gãy xương thật à?

Thấy Viên Mãn kinh hãi trợn tròn hai mắt, trợ lí Tiểu Trương tỏ ý một lời khó nói hết được: “Không nghiêm trọng như vậy, có điều... cũng không kém mấy...”

Viên Mãn nhìn Tiểu Trương, ánh mắt gần như cầu khẩn... Ngàn vạn, ngàn vạn, ngàn vạn lần đừng liên quan tới tôi! Nhưng ánh mắt Tiểu Trương nhìn lại cô lại nói rõ, đầu sỏ gây ra mọi chuyện chính là cô.

Viên Mãn ngẩn ra ba giây, ngửa đầu nằm vật xuống giường, triệt để suy sụp.

Rốt cuộc cô đã làm gì khiến quý ngài Trịnh Diễn Tự gãy súng?

Với kinh nghiệm không lấy gì làm phong phú của Viên Mãn trong lĩnh vực này, khả năng duy nhất đại khái chỉ có... Cô điên cuồng lao tới, người nào đó thề chết không nghe, cuối cùng hai bên giằng co khiến súng của Trịnh Diễn Tự... gãy mất?

***

Thành Bắc Kinh hiếm khi có trời xanh mây trắng như hôm nay.

Trong bệnh viện vẫn náo nhiệt hơn chợ như thường lệ.

Một người đàn ông mặt lạnh mang theo một vòng áp thấp phạm vi năm mét quanh người đi qua đại sảnh bệnh viện ồn ào tấp nập, đi thẳng ra ngoài cổng.

Bước chân anh ta rất chậm, nhưng hiển nhiên không phải để thể hiện uy quyền mà là vì sợ... đau trứng.

Không quan sát kĩ còn cho rằng là một gã trai lạnh lùng, quan sát kí mới phát hiện sắc mặt anh ta không hẳn là lạnh lùng mà nên gọi là nhợt nhạt.

Bên ngoài đại sảnh bệnh viện là một bậc thềm cao. Anh ta vô thức dừng lại, nhìn bậc thềm kéo dài mấy chục mét, thời tiết khô hanh mà vẫn chảy mồ hôi lạnh.

Đúng lúc anh ta chuẩn bị bước xuống bước đầu tiên gian nan, đột nhiên một bóng người mập mạp chạy thoăn thoắt như thỏ từ xa đến, lao nhanh lên bậc thềm, đang định lao vào cửa đại sảnh thì nhìn thấy anh ta...

Thế là Viên Mãn xuất hiện trước mặt Trịnh Diễn Tự.

Trịnh Diễn Tự nhìn Viên Mãn một cái, không nói gì.

Viên Mãn lộ vẻ sợ hãi.

Phân tích qua vẻ mặt của Trịnh Diễn Tự, hành vi của cô giáo Viên tối qua có thể hình dung bằng bốn chữ, đó chính là...

Tội ác tày trời.

Những gì Trịnh tiên sinh trải qua đêm hôm trước cũng có thể khái quát bằng bốn chữ, đó chính là...

Không dám nhớ lại.