Bệnh Án: Bệnh Tâm Thần

Chương 7: Đồng ý với tôi, nếu không người chết là Thẩm Dục🐙




Edit: Bèng
Beta: Đậu Xanh
Hứa Y liếc mắt nhìn Phó Viễn, ậm ừ một tiếng.
Phó Viễn buông tay không nói lời nào...thật ra những lời vừa rồi anh chỉ nói đùa, tại sao cô lại nghiêm túc như vậy cơ chứ?
Hứa Y: "Phó Viễn, nói đi."
Vừa nghe cô nói xong, anh nhướng mày lên: "Cầu xin người khác cũng nên thể hiện chút thành ý chứ?"
"Vậy anh có muốn tôi nói với A Dục về chuyện chiếc hộp kia không?"
Thân thể Phó Viễn cứng đờ, biểu tình trên mặt có thể hình dung bằng hai từ kỳ quái, cả người có chút không được tự nhiên, ánh mắt ấm ức của anh nhìn chằm chằm Hứa Y.
"Tôi sợ cô bị người ta ức hiếp, cho nên chú ý một chút. Không ngờ mấy người lại không tin tưởng tôi như thế, còn giấu trong nhà nhiều camera như vậy."
Hứa Y từ tốn nói: "Anh 'chú ý một chút' mà lợi hại đến thế, trong căn phòng này chỉ có một cái cũng có thể khiến anh phát hiện ra."
Trong xương cốt người đàn ông Phó Viễn này hẳn là có thói hư tật xấu, nói cách khác trước đứng đắn sau thì đê tiện. Bây giờ trong lòng anh chỉ có suy nghĩ muốn nhìn xem sắc mặt thay đổi của Hứa Y, điều này đã vượt qua chấp niệm muốn nhận lại hộp của anh, càng nghĩ anh càng không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên một chút.
Anh nhìn Hứa Y, đôi mắt dần rũ xuống, duỗi tay rót cho mình ly nước.
"Một cái? Tôi còn phát hiện nhiều hơn một mà."
Hứa Y nhướng mắt, tuy cô không nói gì cả nhưng trong mắt hiện rõ sự không tín nhiệm.
Phó Viễn không phải Thẩm Vân Khinh, lời anh nói có đến tám chín phần là không thể tin.
Phó Viễn nhìn vẻ mặt của Hứa Y, trong lòng có chút bất lực. Chỉ là anh đùa giỡn có hơi nhiều thôi, vậy mà Hứa Y lại không tin tưởng anh?
Những chuyện mà Thẩm Dục lừa cô còn nhiều hơn anh, vậy mà cô lại tin tưởng anh ta?
"Có muốn biết chút chuyện riêng tư không, tôi có thể nói cho cô biết." Phó Viễn nhướng mày, vẫy tay: "Bí mật có một không hai về tâm lý của Thẩm Dục, đổi lại chuyện cái hộp của tôi thế nào?"
Hứa Y không đi theo kịch bản của anh mà lại hỏi Phó Viễn ý trước: "Nhiều hơn một là có ý gì?"
"Hừ, thật là người không biết tốt xấu." Phó Viễn thở dài, buông tay nói: "Những chuyện tôi vừa nói xong đều rất quan trọng, sao cô không hỏi đến xíu nào vậy?"
"Phó Viễn." Hứa Y kêu lên.
"Được rồi được rồi, chỉ có một cái thôi." Phó Viễn dựa lưng vào sô pha: "Buổi tối cô đừng nói đến loại chuyện này nữa, nó khiến tôi cảm thấy sợ."
"Đồ dở hơi." Hứa Y nhịn không được trả lời anh một câu.
Phó Viễn cười: "Hứa Y cô đúng là không biết xấu, tôi lo rằng cô sợ nên không nói gì, kết quả cô lại nói tôi dở hơi?"
"Chẳng lẽ anh còn muốn tranh luận với tôi à?" Hứa Y nhíu mày, hạ giọng: "Giờ cũng trễ rồi, anh về phòng ngủ đi."
"Trừ phi cô không nói với Thẩm Dục về chuyện cái hộp." Biểu tình Phó Viễn đột nhiên nghiêm túc, sau đó tự giễu nói một câu: "Yên tâm, sẽ không gây hại cho bệnh của anh ta."
Hứa Y: Rốt cuộc đó là cái hộp gì?!
Hứa Y chưa từng gặp qua Phó Viễn chấp nhất với một thứ như vậy, nhưng từ trước đến nay về chuyện cái hộp kỳ lạ đó Thẩm Dục chưa từng nói với cô! Chẳng lẽ trong đó chứa bí mật gì mà cô không nên biết? Cô có nên đi hỏi chút không? Hứa Y có chút tò mò.
Ánh đèn nhu hòa đã làm cho biểu tình trên mặt Hứa Y bại lộ rõ ràng.
Phó Viễn nhìn cô đe doạ: "Đồng ý với tôi, nếu không tôi không biết liệu rằng ngày mai Thẩm Dục có còn sống hay không đâu."
Hứa Y ngước mắt, nói: "Anh đang uy hiếp tôi?"
"Chẳng lẽ bác sĩ Trần không nói với cô sao, không nên chọc giận chúng tôi." Phó Viễn bày ra một tư thế dứng thoải mái, biểu tình cứng đờ trên mặt chuyển thành trêu đùa, anh tiếp tục nói: "Cô xem, giao dịch này thật có lợi, một cái hộp một cái mạng."
Hứa Y nhìn biểu cảm trên mặt Phó Viễn, tay hơi cuộn tròn, nhịn lại những lời trong lòng sắp nói ra, lạnh nhạt nói: "Nếu sau này anh còn dám nói như thế này, vậy thì đừng mơ đến chuyện giấu hộp của anh nữa."
Phó Viễn thở phào nhẹ nhõm, Hứa Y nói vậy cũng có nghĩa là đồng ý rồi.
Nhưng anh cũng biết lời này của mình đã thật sự chọc giận Hứa Y, cho nên vội vàng đảm bảo sau này sẽ không nói những lời như vậy nữa.
Hứa Y trầm mặc không nói.
Phó Viễn chỉ có thể bảo đảm thêm: "Hứa Y tôi thật sự không nói nữa! Tôi cũng trân trọng mạng mình lắm, nếu không sao lại ở trong biệt thự ngoan ngoãn nghe lời cô..."
"Đã trễ vậy rồi anh về đi."
"Này! Nghe tôi giải thích!"
"... Không tức giận, đã khuya thật rồi, anh mau về phòng đi."
Khuôn mặt Hứa Y lạnh nhạt, tức giận trong lòng đã sớm bị đè nén xuống, cho nên Phó Viễn không nhìn ra gì.
Dù sao cũng là đại tiểu thư Hứa gia, không thể nào ngay cả khống chế cảm xúc của mình cũng không làm được.
Phó Viễn chần chờ trong chốc lát hỏi: "Hứa Y, hôm nay cô có chút không đúng."
"Bị anh dọa sợ rồi." Hứa Y nhàn nhạt trả lời.
"Nhưng trước kia cô không phải như vậy." Phó Viễn nghi hoặc nói: "Vậy tại sao hôm nay cô lại đồng ý với tôi dễ dàng vậy chứ."
Mạng của Thẩm Dục cũng thật đáng giá, đáy lòng Phó Viễn đột nhiên có vị chua không thể hiểu được.
Hứa Y nhìn về phía anh: "Tôi không muốn nói lần thứ ba." Nói xong cô trực tiếp tắt đèn đắp chăn ngủ: "Đừng làm phiền tôi."
Lửa giận cũng thật lớn, Phó Viễn nghĩ thầm, chắc không phải là Thẩm Dục gây ra chuyện gì chứ?
Tiếng bước chân nặng nhẹ càng ngày càng xa, lại truyền đến thanh âm cửa phòng mở ra sau đó đóng lại.
Ánh đèn bị tắt, trong phòng lần nữa lại trở về mảnh tối đen như mực, Hứa Y từ từ mở mắt ra, bóng đêm trước mắt giống như một con quái vật ăn đi lòng người, cắn xé đi sự bình tĩnh của Hứa Y.
Tay cô từ trong chăn vươn ra, từ từ duỗi thẳng, nhìn độ ấm trong tay hòa hợp vào bóng tối.
......
Phó Viễn trở lại phòng ngủ của mình, anh mở đèn nằm trên giường, đầu dựa vào hai tay đang khoanh ở đằng sau, trong đôi mắt thường ngày đều có ý cười nay đã vụt tắt. Bỏ đi sự cà lơ phất phơ, bây giờ anh càng giống Thẩm Dục nhiều hơn là thường ngày anh từng ngụy trang.
Nhưng lại không phải Thẩm Dục trong mắt người khác.
Ôn hòa khiêm tốn của Thẩm Dục chỉ là làm cho Hứa Y xem, quả quyết tàn nhẫn mới là bàn tính của anh ta.
Anh không sợ để Hứa Y phát hiện anh có gì kỳ quái, cho dù phát hiện thì hai người cũng không sao cả.
Nhưng gần đây Hứa Y càng ngày càng kỳ lạ.
Nếu là trước kia, Hứa Y tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ mang theo tức giận mà đi ngủ, chẳng lẽ gần đây đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Suy nghĩ trong đầu Phó Viễn xoay chuyển, chẳng lẽ là thân thể Thẩm Dục xảy ra vấn đề gì? Hay là do anh đùa giỡn quá trớn?
Nếu là Thẩm Dục có chuyện, thì Hứa Y hẳn phải càng thêm cẩn thận với bọn họ.
Vậy chắc là do anh đùa giỡn quá trớn?
Không đúng. Hứa Y không phải là người chỉ vì giả bộ chút đáng thương mà dễ dàng tha thứ, theo tính cách của cô mặc dù đã đồng ý rồi, nhưng nhất định cũng phải đặt ra mấy cái quy tắc, điều kiện chẳng hạn như không được ra ngoài khi không có người cùng, học tập hoàn mỹ động tác thái độ của Thẩm Dục, hay là một loạt tính cách mà cô không muốn nhân cách của anh có.
Chẳng lẽ thật sự có chuyện gì rồi?
Phó Viễn đứng dậy, ngón tay anh khẽ nhúc nhích, quyết định vẫn nên nói trước cho Thẩm Dục biết chuyện này. Tuy chuyện giữa Hứa Y và Thẩm Dục anh không thèm chú ý đến, nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì lương tâm anh cũng sẽ cắn rứt.
Ngòi bút trên tay đột ngột bị gãy, khiến động tác viết của anh dừng lại.
Đôi mắt Phó Viễn hơi rũ xuống, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Số lần xuất hiện gần đây của anh càng ngày càng nhiều, có phải... có liên quan đến chuyện này không?
Nếu thật sự như vậy, vậy thì anh cũng nên suy xét thật kỹ xem mình nên viết cái gì.
Nếu thật là nói như vậy, vậy thì cần phải suy nghĩ thật kỹ nên là viết cái gì.
Anh chỉ là một nhân cách của Thẩm Dục, thời gian trước nay rất ngắn ngủi. Hứa Y nghĩ đủ biện pháp muốn chữa khỏi cho Thẩm Dục, nếu Thẩm Dục phối hợp, không chừng mấy năm nữa anh sẽ biến mất.
Thật lâu trước kia Phó Viễn đã biết được việc Lý Nguyên đang làm, tuy rằng anh cũng không nói với Hứa Y chuyện trị liệu, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không quan tâm đến sự tồn tại của mình.
Nếu bây giờ đã đưa đến một cánh cửa để đột phá, sao anh lại không lợi dụng nó cho tốt nhỉ?
Thẩm Dục bình thường luôn là hình tượng quân tử nhẹ nhàng, đối với bất kỳ người nào cũng giống nhau, thật sự giống như là một người tính tình ôn hòa.
Nhưng tất cả đều là bên ngoài. Vị trí làm chủ Thẩm gia không phải là nơi ai cũng có thể ngồi được. Phó Viễn hiểu rõ, ôn nhu chỉ là ngụy trang, còn tàn nhẫn mới là bản chất thật sự của bầy sói.
Rõ dàng là một người vô tình, nhưng đáy lòng anh ta lại cất giấu một người.
Khóe môi Phó Viễn cong lên dị thường, thật trùng hợp, người mà anh ta thật sự đặt trên đầu quả tin, anh biết. Nội tâm anh ta có đầy dục vọng chiếm hữu, anh cũng biết.
Hứa Y à Hứa Y, con cừu tự mình đưa vào miệng sói thật là hiếm thấy.
......
Khi Phó Viễn đang suy nghĩ nên làm thế nào để khiến tinh thần Thẩm Dục ngày càng không ổn định thì Hứa Y đã đứng dậy, cô không mở đèn phòng, mà là dựa vào trí nhớ mà vòng qua những đồ vật đặt trong phòng, mở cửa đi ra ngoài.
Vẻ mặt của cô vô cùng nghiêm túc khác với bình thường, tiếng bước chân nhẹ dẫm lên sàn nhà, ánh đèn ấm áp hơi hơi ảm đạm, trong mắt cô không thể nhìn ra điều gì.
Bước chân của cô nhìn có chút rối loạn, thân thể cũng khẽ run lên.
Không thể nào! Sao Thẩm Dục có thể lộ ra biểu tình như vậy được?!
Đồ vật trong tay giống như than lửa, làm cho tay Hứa Y có chút đau đớn.
Khoảng cách xa như vậy, ngay cả giọng cũng không ghi lại được, lỡ như có trước đó nguyên nhân gì thì sao?
Hứa Y đột nhiên nhớ chuyện gì, biểu cảm trên mặt đè nén lại, đầu hơi hơi hạ thấp, che giấu cảm xúc.
Bởi vì bệnh tình của Thẩm Dục, cho nên trong nhà có đầy máy giám sát, hôm nay nhân cách Phó Viễn ra ngoài, vậy thì Thẩm Dục chắc hẳn sẽ không kiểm tra.
Hứa Y thở ra một hơi.
Không được, không thể kết luận sớm như vậy được. Lỡ như cô nhận sai người thì sao bây giờ.
Bước chân cô bước nhanh hơn, duỗi tay mở ra một cánh cửa, cô cần phải xác nhận một chút.
......
Sáng sớm ngày hôm sau.
Phó Viễn ngồi trên sô pha, nhàm chán bấm bấm điều khiển trên tay.
Không biết sáng sớm Hứa Y đã chạy đi đâu. Không phải cô quan tâm Thẩm Dục nhất sao, sao biết anh xuất hiện mà còn chạy khắp nơi?
Đầu óc hai vợ chồng này bị hư à?
Phó Viễn cố gắng nhẫn nại mở TV lên, anh ngồi xem rồi lại chán nản đổi kênh.
Phim tình cảm hay võ thuật gì đó cũng không hấp dẫn được anh. Anh tức giận ném điều khiển TV lên sô pha.
Người phụ nữ Hứa Y này rốt cuộc đã chạy đi đâu!
Trong lòng Phó Viễn nổi lên một cỗ tức không thể nói rõ, không phải anh chỉ uy hiếp có một câu thôi sao? Tại sao ngay cả một buổi sáng không nhìn thấy người luôn rồi?
Anh đứng dậy sau đó ngồi xuống, tức giận trong đáy lòng dừng như giảm đi một chút..
Anh thở dài, xem ra cô đơn quá lâu rồi cho nên ngay cả chỉ là một nhân cách phụ cũng xảy ra vấn đề.
Truyện như kiểu trinh thám nhỉ? Có nàng nào bị hack não không??