Edit:Bèng
Beta:Đậu Xanh
Thẩm Dục ngạc nhiên.
Anh thật sự ngạc nhiên.
Bởi vì hoàn cảnh trưởng thành và liên quan đến địa vị mà tính cách của Hứa Y rất tốt, nhưng cô quá độc lập, tính cách nữ sinh dính người này từ sau khi cô trưởng thành thì Thẩm Dục rất ít thấy.
Lúc cô về nước không lâu vì giúp Thẩm Dục che giấu bệnh tình mà đã kết hôn với anh, Hứa Y là loại người có mục đích riêng, tất cả mọi thứ cô làm đều vì muốn chữa hết bệnh cho Thẩm Dục.
Những kỷ niệm ngọt ngào của cả hai mà họ có trong ký ức đại khái cũng là ngày tháng sống của vợ chồng bình thường, nói khéo thì có thể xem như kỷ niệm chữa bệnh. Đến nỗi hai chữ yêu đương vô cùng đơn giản này, Hứa Y cũng chỉ làm với kẻ thô lỗ của Trình gia kia thôi.
Điều này khiến cho Thẩm Dục ghi hận Trình Mộ mãi cho đến hiện tại.
Không phải Thẩm Dục không thích cuộc sống bây giờ, mà là do anh có lòng tham.
Anh muốn có được tất cả của Hứa Y, từ cơ thể đến trái tim, tất cả đều khiến anh mê luyến đến chết.
Anh vứt bỏ tôn nghiêm, dưới ngàn vạn câu hỏi nói với Hứa Y bệnh của anh giấu không nổi nữa, ngụy trang bản thân thành kẻ yếu đuối, dùng thủ đoạn hèn mọn nhất để được cô đồng cảm.
Không đủ.
Chút này làm sao đủ được?
Thẩm Dục từng hối hận vô số lần vì sao lúc ấy lại vội vàng cầu hôn như vậy, nếu anh nhịn thêm một chút để hai người ở chung với nhau thì nói không chừng bây giờ đã khác, cô sẽ không dễ dàng tin tưởng âm mưu mà người khác bày ra như vậy nữa.
Anh cười thầm một tiếng, ánh mắt như được ngàn sao chiếu rọi, Hứa Y khó hiểu ngẩng đầu nhìn.
"Đừng nhìn anh." Thẩm Dục nhịn cười, giơ tay che đôi mắt cô lại.
Hứa Y khó hiểu, theo thói quen tính nhắm mắt, lúc nãy không phải còn đang nói chuyện đàng hoàng, sao tự dưng lại cười thành vậy rồi?
"Sao anh lại cười?"
Lông mi thật dài quét qua lòng bàn tay Thẩm Dục khiến anh cảm thấy rất ngứa, ngứa như trái tim của anh.
Thẩm Dục: "Không có."
"Thật không có?"
"Vì anh có chút vui vẻ." Rất vui vẻ.
Hứa Y cũng không hỏi về sự thay đổi bất ngờ của anh nữa, giữa cách bọn họ ở chung thật sự rất kỳ lạ, hai tính cách trái ngược nhau bị cột lại một chỗ, những nghi ngờ lẫn nhau cũng không ngừng ùa đến.
Thẩm Dục mỉm cười: "Nếu em đã đồng ý rồi thì anh có thể yêu cầu hứa hẹn ba điều hay không?"
Hứa Y cẩn thận nói: "Không được kỳ quặc quá!"
Thẩm Dục bật cười, tiếng cười trong trẻo vang lên bên tai cô, anh nói: "Đương nhiên, điều thứ nhất là khi không có chứng cứ thì không được nghi ngờ đối phương."
Vành tai Hứa Y khẽ phiếm hồng, cô mất tự nhiên nghiêng nghiêng đầu, đáp lại một tiếng được.
"Điều thứ hai, chuyện trước đó sẽ không nhắc lại, nhưng từ nay về sau cho dù là xảy ra chuyện gì, dù là chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải nói cho đối phương biết."
Hứa Y khẽ gật đầu vì bệnh tình của Thẩm Dục đặc biệt để tránh trường hợp xảy ra ngoài ý muốn thì tin tức giữa hai người họ vẫn luôn thông báo cho nhau, chuyện thứ hai này với lúc trước cũng không khác nhau mấy.
" Điều thứ ba... "
Anh dừng lại một chút, kề sát vào tai Hứa Y:
"Bà Thẩm, bắt đầu từ bây giờ tôi mong bà nghiêm túc bằng cả trái tim để nói lời yêu đương ngọt ngào với tôi."
Bên tai Hứa Y hiện lên một tầng ửng đỏ, do dự một chút rồi gật đầu:
"... Được."
Xem ra vị đại tiểu thư này còn chưa hiểu rõ được thâm ý của hai từ ngọt ngào này.
Thẩm Dục thầm cười trong lòng, thật ra anh không quan tâm rốt cuộc Hứa Y có để ý đến ba điều kiện này hay không.
Mấy tiếng này là anh dùng để thử giới hạn của Hứa Y.
Thẩm Dục là một người bị bệnh tâm thần, Thẩm Dục là một kẻ điên, rốt cuộc cô có thể chấp nhận anh đến mức độ nào?
Dục vọng chiếm hữu của Thẩm Dục rất lớn, Thẩm Dục không thích em nhìn người khác, em biết không?
Tất cả của Thẩm Dục, em muốn tìm hiểu rõ hết chứ?
Thẩm Dục rũ mắt, mùi hương trên người Hứa Y quanh quẩn ở chóp mũi.
Hy vọng em có thể chấp nhận nó, anh nghĩ.
...
Kết quả trò đùa hài hước này đổi lại được một chữ 'được' và một dấu chấm câu của Hứa Y.
Câu chuyện đã xoay chuyển 180 độ, nhưng khi Hứa Y nhận được điện thoại của Hồ Dư, cho đến khi lập ra hứa hẹn ba điều với Thẩm Dục, tất cả chỉ xảy ra trong một ngày.
Chuyện này không chỉ không phá hoại quan hệ giữa hai người, mà ngược lại nó còn khiến cho hai người tiến thêm được một bước, giấu sau những nhân cách vô năng thì vẫn là năng lực ứng phó của Thẩm Dục nhạy bén.
Suy cho cùng đã kết hôn lâu vậy rồi còn yêu đương gì nữa, chắc hẳn sẽ không nói được cái gì thú vị, Hứa Y nghĩ nghĩ, nếu Thẩm Dục đã muốn cô phối hợp, vậy thì thuận theo ý anh một lần đi.
Với Thẩm Dục mà nói sự tồn tại của nhân cách là một loại uy hiếp không ổn định, cho dù Thẩm Dục muốn phóng túng chính mình cũng không thể không suy xét làm sao để xử lý vấn đề này.
...
Ngày đầu tiên của hứa hẹn ba điều, Hứa Y bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vì Thẩm Dục không có bên cạnh nên độ ấm trong chăn hơi lạnh, có lẽ anh đã đi đến công ty rồi.
Dựa theo tiến trình yêu đương bình thường, hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ xác định quan hệ, nhưng theo tình hình trước mắt mà nói thì:
Tổng giám đốc Thẩm: có lẽ là ở công ty.
Hứa đại tiểu thư: không biết tại sao lại ngủ quên mất.
Loại suy nghĩ khi yêu đương lúc nào cũng muốn đem đối phương buộc lên trên người, Hứa đại tiểu thư không có.
Sau khi đầu óc không còn mơ hồ, đến khi cô nhìn rõ tên hiển thị thì lập tức tỉnh táo lại.
"Anh ạ?"
"... Em vẫn ổn chứ?" Đầu dây bên kia hỏi một cách cẩn thận.
"Hả???" Vẻ mặt Hứa Y mơ hồ: "Anh có ý gì?"
"Anh biết cả rồi không cần giấu anh, trên thế giới này còn rất nhiều đàn ông tốt em không cần để tâm đến thứ đàn ông phụ bạc đó, với địa vị nhà chúng ta có rất nhiều người muốn đến cửa làm con rể..."
Hứa Y cảm thấy sai sai: "Anh biết cái gì rồi?"
"... Biết chuyện hư hỏng của Thẩm Dục."
"..."
Hứa Huy an ủi cô: "Anh biết em thích thằng nhóc đó, haizz... nhưng cần gì chứ? Không khí nhà bọn họ vốn đã không tốt, trước đó anh đã phản đối việc em gả qua đó, đáng tiếc là cha..."
"Là ai nói với anh những chuyện này?" Khóe miệng Hứa Y giật giật: "Mấy chuyện lung tung rối rắm này mà anh cũng tin à?"
Tuy rằng ngày hôm qua bản thân cũng tin, nhưng Hứa Y quyết đoán lướt qua đoạn này.
"Không thể nào." Hứa Y trả lời: "A Dục là người ngốc đến thế sao? Nếu anh ấy thật sự có phụ nữ khác ở bên ngoài thì anh cảm thấy anh sẽ tra ra được hả?"
Cô thuận miệng giải thích, ai ngờ Hứa Huy lại thở dài lần nữa.
"... Quả nhiên em đã biết!"
Hứa Y đỡ trán: "Không thể nào!" Cô cứng rắn nói: "Chỉ một câu thôi, anh tin em hay tin người khác?"
"Tin người khác..."
"Tút" Hứa Y cúp điện thoại.
Vài giây sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
Hứa Y ngáp một cái: "Cuối cùng là tin em hay tin người khác?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười quen thuộc, Thẩm Dục: "Đương nhiên là tin em."
Chuyện thật là khéo, tổng giám đốc Thẩm canh vừa đúng lúc hai anh em này cúp điện thoại thì gọi một cuộc.
Hứa Y ngây người một chút, lập tức cúi đầu nhìn màn hình điện thoại một lần nữa, nhìn thấy tên hiển thị trong cuộc trò chuyện khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Hứa Y: "Có chuyện sao?"
Thẩm Dục bất mãn: "Không có chuyện gì thì không thể gọi cho em à? "
Từ trước đến nay Hứa Y luôn cưng chiều anh, vì vậy thuận miệng nói: "Sao lại thế được, em rất vui vẻ. "
"Lời nói lúc nãy là nói với ai? Sao lại tin hay không tin?"
"Anh trai em." Hứa Y bỗng nhiên nhớ đến gì đó: "Anh em nói đến chuyện anh ở bên ngoài tìm phụ nữ."
"Sửa lại cho đúng là có người bôi nhọ làm cho anh thành ở bên ngoài tìm phụ nữ."
Hứa Y "phụt" một tiếng, bật cười.
...
Đêm hôm qua Hồ Dư sợ Hứa Y không tin lý do thoái thác của mình, nên chưa chờ Hứa Y tìm mình tính sổ thì cô ta đã thuận theo nói ra hết từ chuyện lớn đến chuyện bé, cô ta nơm nớp lo sợ giao hết chứng cứ trong tay cho Trương Chiếu.
Trương Chiếu để cấp dưới điều tra, sau đó đưa đồ đến tay Thẩm Dục, Thẩm Dục không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp đưa cho Hứa Y.
Hứa Y: Rốt cuộc anh tin tưởng mình nhiều đến nhường nào? Chẳng lẽ anh không sợ nhân cách mới dùng thân thể của anh làm ra vẻ cao siêu gì à?
Thẩm Dục không xem, Hứa Y cũng không ngại.
Giống như giáo viên đem bài thi cuối kỳ đến để trước mặt học sinh, giáo viên mà không nói gì thì bạn dám động vào không?
Học sinh ngoan ngoãn vạn năm Hứa Y tỏ vẻ đương nhiên không dám.
Hứa Y nửa nằm trên sô pha, tùy tiện đưa tay cầm lấy vài lần, sau đó trả đồ cho tổng giám đốc Thẩm đang làm việc, dùng hành động thực tế chứng minh mình cực kỳ tin tưởng tổng giám đốc Thẩm.
Tuy rằng cô thật sự rất muốn biết nhân cách mới đã làm cái gì.
Tổng giám đốc Thẩm luôn yên tĩnh, anh trầm mặc sau đó đứng dậy duỗi tay ra ôm Hứa Y lên, Hứa Y không để ý kêu lên một tiếng.
Không đợi Hứa Y kịp hỏi, Thẩm Dục đã điều chỉnh tư thế ôm Hứa Y ngồi xuống lần nữa.
Vẻ mặt Thẩm Dục đứng đắn: "Chúng ta đã hứa sau này sẽ không giấu giếm đối phương chuyện gì, anh không muốn vì chuyện nhỏ nhàm chán này mà tạo thành khoảng cách."
Hứa Y: ...
Thẩm Dục cúi về phía trước, Hứa Y nằm trong lòng ngực Thẩm Dục, lưng dựa lên lồng ngực vững chãi của anh, nghe tiếng tin anh đập càng lúc càng nhanh hơn.
Hứa Y là con người kỳ quái, khi mà cô ngại nếu phát hiện tim người khác đập còn nhanh hơn cả mình thì cô sẽ không còn đỏ mặt nữa, mà thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ muốn trêu chọc.
Nhưng Hứa đại tiểu thư chưa từng có kinh nghiệm đùa giỡn người khác, phương diện này cô thuộc dạng ngu ngốc.
Nhưng Thẩm Dục thì không giống vậy, về mặt lý luận là cao thủ, hơn nữa trời sinh đã có năng lực thực tiễn, không có ai có thể so sánh... nếu Thẩm phu nhân không phải Hứa Y thì...
Không đúng, loại giả thiết này căn bản không được thành lập.
Thẩm Dục mở ra tài liệu mà Trương Chiếu đưa đến, vừa nhìn vừa nhẹ giọng đọc trọng điểm, khí nóng ướt át bên tai Hứa Y, âm thanh câu dẫn người khác khiến người ta trầm mê.
Nhưng suy cho cùng hai người cũng đã kết hôn hơn một năm, chuyện thân mật hơn nữa cũng đã làm qua rồi, chút kỹ xảo này còn không đa dạng nhiều bằng lúc Thẩm Dục ở trên giường, lực chú ý của Hứa Y dần dần chuyển về tài liệu của cấp dưới Thẩm Dục.
Tổng giám đốc Thẩm cũng không có mất mát như trong tưởng tượng, nhưng ngực lại ý cười trong lòng anh sắp nhịn không được khiến cho giọng điệu âm cuối không khỏi bay bổng hơn.
Vành tai Hứa Y cuối cùng vẫn đỏ lên.
Thẩm Dục dường như không có chú ý đến, thỉnh thoảng lại đến gần, rút ngắn khoảng thời gian giữa hai người lúc này Hứa Y mới chậm chạp phát hiện ý đồ của anh.
Hứa Y: ... May là Thẩm Dục đã sớm mở ra hình thức vợ chồng già một năm, không thì cô thật sự không chịu được thân mật như vậy.
Hứa đại tiểu thư thật đúng là may mắn.
Điên cuồng cố chấp mê luyến tiếp xúc thân thể với cô, đè nén dòng máu cầm thú trong người lại, mà cô chỉ cho rằng đối phương chỉ muốn yêu đương.
Tốc độ của Thẩm Dục không nhanh cũng không chậm, Hứa Y nhìn đến cuối cùng khóe miệng không khỏi co giật, cô phát hiện người phụ nữ Hồ Dư này thật đúng là thành thật, đến chuyện bạn trai cũ dùng tư thế gì khiến cô ta mang thai cũng viết lên, khó trách viết thành một xấp như vậy, cũng làm khó cô ta trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà sửa sang được hết.
Có ý gì thế? Đây là ám chỉ cô và Thẩm Dục cũng có thể thử xem sao?