Bên Trái

Chương 22: Dũng khí




Beta: nohan1929

———————————————

Ngay ngày đầu tiên Trì Duẫn vào bệnh viện Trì Mặc đã biết, nhưng vẫn không có dũng khí đi thăm anh. Cậu cảm thấy, thực có lỗi với anh.

Từ nhỏ sống cùng nhau dưới một mái hiên, Trì Mặc tự nhiên biết rõ Trì Duẫn sinh tồn gian nan đến cỡ nào.

Cha mẹ còn có chính mình, thực sự đối với anh quá mức không công bằng...

Chần chừ trước phòng bệnh, đã nhìn thấy Tiết Trích Dạ rối bù ngồi ở chỗ kia, không nói câu nào. Trì Duẫn cũng là trầm mặc, trong không khí lộ ra một chút tịch mịch cùng trầm tĩnh.

"Ừ, Trì Duẫn, thân thể khá hơn chút nào không?" Trì Mặc cố lấy dũng khí đi vào phòng bệnh, cười đến có chút xấu hổ.

"Trì Mặc?!" Trì Duẫn đối với việc Trì Mặc đến hiển nhiên là có chút kinh ngạc, nhưng cũng giấu không được kinh hỉ.

Lặng lẽ nhìn qua Tiết Trích Dạ ngồi một bên, lại thình lình chống lại ánh nhìn chăm chú của Tiết Trích Dạ.

Nhu nhược tránh đi cặp mắt thâm thúy, giả bộ như điềm nhiên như không đối với Trì Mặc mỉm cười. Nhưng mà, nói tâm không động là gạt người, Trì Mặc trong này, mà người hắn nhìn cũng vẫn là mình.

Nhưng hiện tại, còn lại cũng chỉ có tâm động mà thôi...

Hắn như vậy, là thương hại quá nhiều sinh yêu a.

Trì Duẫn nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười kia giống như gió xuân tháng ba thổi tan mặt hồ đống băng, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác không thể tiếp cận, không thể trở về, không thể trở về...

Nụ cười kia chạm đến góc tối mềm mại nhất trong tâm Tiết Trích Dạ, tim không khỏi run rẩy đau nhức. Hắn nhận ra rằng không ai nhất định phải chờ đợi người khác, cũng không có ai nhất định bị người khác chờ đợi.

Trì Duẫn trải qua dài dằng dặc chờ đợi sau cùng buông tay, như vậy khẳng định là dị thường đau đớn. Nhưng mà chính mình, quá mức mù quáng tự tin, cho rằng Trì Duẫn yêu chính mình, vĩnh viễn yêu.

Đã quen hắn nhìn chăm chú, Trì Duẫn dần dần chết lặng, chết lặng đến ngay cả mình thương hắn cũng không biết. Không có một phần tình yêu không cần đáp lại, mà Trì Duẫn cho hắn, vĩnh viễn là thành toàn.

Theo đầu khớp xương mặt nhảy ra mấy chữ, rõ ràng chính là thực xin lỗi, còn có loáng thoáng, mơ hồ ba chữ, thấy không rõ lắm, Tiết Trích Dạ lại biết rõ, đó là

Em · yêu · anh!

Mà ba chữ kia, khắc vào xương cốt, hắn nói không nên lời. Lúc Trì Mặc về nước, thời điểm Trì Duẫn bước ra cánh cửa kia, hắn tựa hồ mất đi tư cách nói ba chữ kia.

Yên lặng rời khỏi phòng bệnh, hắn không muốn Trì Duẫn lại có bất kỳ không vui nào. Trì Mặc, cuối cùng chỉ là mơ ước thời niên thiếu của hắn, dù cho nắm trên tay đều sẽ không còn có cảm giác rung động, đối với hắn đây là cảm giác không cam lòng cùng chấp nhất.

Mà Trì Duẫn, anh cho hắn thời gian ba năm, hắn cũng dùng ba năm để anh trở thành thói quen của hắn, với không xong, cũng không muốn với, chỉ cảm thấy cho dù là đi theo anh cả đời, cũng vui vẻ chịu đựng.

Chính là, không có thời gian.

Là trừng phạt, hắn biết rõ.

Bất công chính là, tại sao phải dùng Trì Duẫn làm trừng phạt.

"Anh..." Trì Mặc nhìn Trì Duẫn thật sâu, hơn mười năm lại một lần đem xưng hô thế này kêu ra miệng, "Thực xin lỗi..."

Đối mặt với lời sám hối của Trì Mặc, Trì Duẫn chỉ nở nụ cười, dù sao cũng là quan hệ huynh đệ huyết thống, nói cho cùng Trì Mặc cũng không có sai.

Không có bất kỳ người nào sai, sai chính là chính mình, không hiểu được buông tha, không hiểu được chờ đợi không nhất định đều có kết quả, không hiểu được quý trọng tánh mạng, vì chính mình mà sống.

Hai mươi bảy năm, Trì Duẫn hai mươi bảy năm sinh mệnh duy nhất yêu một người là Tiết Trích Dạ, nhưng mà hắn không thương anh.

Chỉ vẹn vẹn có cũng là thất bại, buông tay tựa hồ không cách nào vãn hồi. Hiện tại, anh buông tay.

Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh rơi xuống, đáp tại trên mặt Trì Duẫn, chóng mặt ra chút ít nhàn nhạt che lấp. Hình dáng tái nhợt nhu hòa của Trì Duẫn, trong mắt có chút ánh nước sáng bóng lóe sáng.

Nhưng mà, lại tịch mịch.

Là sai a, giống như ba tháng mới liễu, chằng chịt tại tháng năm mặt hồ. Nguyên bản, hết thảy chính là không nên. Nếu như, ngày đó, chính mình chưa từng nhìn thấy Tiết Trích Dạ, có lẽ hết thảy đều sẽ có bất đồng.

—— chính mình sẽ cô độc chết đi, chưa từng có bất luận cái gì chờ mong cùng luyến tiếc.

Trì Mặc tại một khắc này có chút sáng ngời, tại một khắc này, Trì Duẫn xinh đẹp như vậy, làm cho người ta không thể dời tầm mắt.

"Ba mẹ..." Trì Mặc mở miệng, cuối cùng áy náy nói không nên lời.

"Không cần đem mọi chuyện nói cho họ biết." Nhớ tới bộ dạng phụ thân cùng dì Tô vui vẻ hoà thuận, Trì Duẫn không đành lòng phá hư.

Một người sắp chết, vì cái gì còn muốn đi ảnh hưởng hạnh phúc của người khác?

"Ừ." Trì Mặc gật gật đầu, hắn hiểu được ý tứ Trì Duẫn, đã trong nhà không chiếm được chú ý, khiến cho hắn lẳng lặng rời đi cũng tốt, dù sao còn có bằng hữu, còn có... Tiết Trích Dạ.

Tất cả mọi người sau khi rời khỏi, trong phòng bệnh lại là một mảnh yên tĩnh phiền lòng. Chỉ nghe đến giờ thanh âm tích nhỏ. Trì Duẫn ngẩng đầu, trong mắt rơi vào toàn thành tinh quang.

Người đã chết qua đi, sẽ biến thành những vì sao sao?

"Tiết Trích Dạ." Trì Duẫn mở miệng, trong giọng nói dẫn theo chút ít khí âm, rất suy yếu.

"Ừ. Anh ở đây." Tiết Trích Dạ cơ hồ là có chút kinh hỉ đáp lại, hắn thật không ngờ Trì Duẫn sẽ chủ động cùng hắn nói chuyện với nhau.

"Em chết đi, anh có thể hay không nhớ rõ em?" Có chút thử, nhẹ nhàng, mỗi chữ mỗi câu hỏi.

"Em sẽ không chết." Tiết Trích Dạ không muốn nghĩ đến bộ dạng Trì Duẫn rời đi sẽ như thế nào, loại đau đớn khoét da khoét thịt đó, hắn không có khả năng thừa nhận.

"Em sẽ." Trì Duẫn cũng bướng bỉnh.

Đối với đáp án kia là hai mặt mâu thuẫn, anh đã hi vọng Tiết Trích Dạ có thể nhớ rõ anh, cũng hi vọng Tiết Trích Dạ không nhớ được anh.

Không nhớ ra được, cũng sẽ không đau đớn.

Nhớ rõ, thì có vị trí của mình, trong lòng hắn.

"Sẽ không, anh sẽ không nhớ em." Tiết Trích Dạ nhỏ giọng nói, nhưng mà lại chữ rõ ràng.

Trì Duẫn khẽ cười, trong lòng có chút ẩn ẩn thất vọng. Sớm biết đáp án, vì cái gì chính mình còn muốn bào căn cứu để, cuối cùng thương tổn vẫn là chính mình.

"Cho nên, em không cần phải chết trước anh." Tiết Trích Dạ kiên định nói, từng chữ đều nói năng có khí phách.

Trì Duẫn trong nháy mắt rung động, lão Thiên cuối cùng công bằng, khi trước khi anh chết, còn có thể nghe lời nói ngọt ngào như vậy.

Vậy là đủ rồi ——

"Em hôm nay đi thăm cậu ấy?" Thành Vẫn tựa ở tay vịn sân thượng bệnh viện, gió đêm có chút giơ lên cái kia lược qua tóc dài.

Trì Mặc gật gật đầu, nhẹ nhàng mấp máy môi, giữa lông mày có chút quấn quýt.

"Em cảm thấy, em còn có ba mẹ thực có lỗi với anh ấy."

"Không ai có lỗi với cậu ấy, hết thảy đều là cậu ấy lựa chọn." Thành Vẫn nhìn xem bầu trời lập loè ánh sao quang, xinh đẹp nhưng xa xôi "Cậu ấy không trách bất luận người nào."

"Anh ấy là người tốt, hẳn là muốn hạnh phúc." Trì Mặc cũng học tư thế Thành Vẫn, gió đêm thổi bay tóc của cậu.

"Ừ, mới đầu, anh cho là cậu ấy cùng tiểu Thu giống nhau. Bất quá, giống như anh sai rồi, Trì Duẫn so với tiểu Thu dũng cảm hơn rất nhiều." Nhìn mặt Trì Mặc có một chút biến thành màu đen, Thành Vẫn nhịn không được mỉm cười, "Tiểu Thu lại hơn một phần cứng cỏi."

"Không cần nói đến tiểu Thu, chú ý Phùng Vũ Nhật đánh anh." Trì Mặc ê ẩm uy hiếp, nhẹ nhàng kéo tay Thành Vẫn.

"Không đợi hắn đánh anh, em đều nhanh muốn đem anh chua chết được." Thành Vẫn cười, thuận thế áp vào trong ngực Trì Mặc.

Cái này ngực rất mạnh mẽ, làm cho mình có loại cảm giác được bảo hộ.

Có thể an tâm, có thể đem hết thảy buồn rầu thương tâm tất cả đều giao cho hắn.

"Yên tâm, Trì Duẫn sẽ khá hơn." Trì Mặc tựa đầu ở trên vai Thành Vẫn, nhẹ nhàng an ủi, "Sẽ không có chuyện gì."