Bên Nhau Mãi Mãi, Em Nhé!

Chương 5: Giấc mơ về 2 năm trước và ngày lạnh lùng (3)




- Chào em, anh là Huy, Lâm Gia Huy - anh trai Vy. Rất vui được làm quen với em- Chào anh, em là Dương, Vũ Thuỳ Dương. Rất vui đươc làm quen với anh

.............

- Dương nè...

- A...

- Cẩn thận chứ. Em hậu đậu thật

- Ai bảo anh tự nhiên gọi em làm em giật mình cơ chứ.

- Anh xin lỗi.

- Không được. Bắt đền... bắt đền...

- Ừm. Anh dẫn em đi ăn kem được không?

- Dạ. Anh Huy là nhất!!!

- Em đúng là...

.............

BỐP... BINH...


- Em cũng biết võ à?

- Dạ. Em chỉ biết chút ít thôi.

- Thế không phải chỉ là chút ít đâu.

- Thế ạ. Anh dạy thêm cho em nha tại em thấy anh giỏi lắm mà. Được không anh?

- Được thôi. Anh đây luôn sẵn sàng.

- Dạ. Thank you so much!!!

............

- Aaaaaaaaaaaaa... Dương Dương em làm gì vậy?

- Dạ, em chỉ trang điểm thôi mà.

- Em trang điểm thế này à?

- Đẹp mà

- Đẹp gì chứ. Mắt đen sì như gấu trúc, mặt mấy cái chấm đỏ nữa. Trời ơi, em biến anh thành cái gì thế này!

- Rất hợp với anh đó nha. Hihihi

- Em được lắm. Đứng lại cho anh.

- Em đâu có hâm đứng lại cho anh bắt.

...

Phù... Phù...

- Em chạy nhanh thiệt đó nha.

- Hì... em mà lại

- Thôi đi cô nương.

............

- Em muốn cho anh biết một bí mật.

- Bí mật?

- Phải. Đi theo em.

...

- Đây không phải là một khu rừng sao?

- Phải.

- Rồi bí mật gì em nói đi.

Xoạt...

- Em... Đây là bí mật đó sao?

- Phải.

- Nhưng sao em không cho mọi người cùng biết.

- Làm thế mọi người xung quanh em sẽ gặp nguy hiểm, thế nên em mới đưa anh đến đây.

- Nhưng tại sao lại cho anh biết?

- Vì em muốn là chính mình trước anh. Và bởi vì... EM YÊU ANH!

- Anh... Cẩn thận...

PẰNG

- Đừng mà...

- Anh muốn nói rằng: anh cũng vậy. Nhưng... anh không được nữa rồi... Xin lỗi em.

- Đừng mà em xin anh, đừng rời xa em chúng ta còn chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc sao.

- Anh... xin... lỗi...

- Đừng... em gọi cấp cứu. Anh phải cố lên.

- Anh... không thể... nữa rồi

- Không...

- Nghe anh... hãy cố gắng sống tốt... Thay cả phần anh nữa... và đừng vì anh mà FA cả đời nhé. Khụ... Khụ...

- Đừng nói nữa...

- Anh... yêu... em...

- KHÔNG!!!!!


Nó bật dậy. Là một giấc mơ. Giấc mơ đẫm nước mắt về quá khứ. Nó sờ lên mặt mình. Ướt đẫm. Bây giờ nó nhớ Huy kinh khủng. Nhưng nó lại thắc mắc sao tự nhiên nó lại mơ đến? Rồi nhìn đồng hồ. 5h sáng. Nó chắc chắn mình không thể ngủ thêm được nữa nên ngồi dậy vào nhà vệ sinh. 10' sau ra với áo phông màu tím nhạt, quần jean đen, mái tóc đen dài mượt được buộc cao lên. Nó đi ra tủ giày lấy chiếc giày màu tím ưa thích đi vào. Khác với mọi hôm, hôm nay nó đi học với một gương mặt lạnh tanh.

________________________________________

30' sau...

Hiện tại nó đang có mặt tại cổng trường. Lúc này sân trường còn rất vắng, học sinh mới lác đác có vài người. Nó dắt xe vào lán rồi đi một mạch lên lớp. Lớp nó vắng tanh vì chưa có ai đến. Nó về chỗ, khoanh tay úp mặt xuống khẽ nhắm mắt lại nhưng không ngủ. Đầu không ngừng nghĩ về lí do xuất hiện giấc mơ đó, giấc mơ mà hơn một năm nay chưa mơ đến. Phải chăng Huy muốn nói gì với nó?

Tầm đến 6h mới có người đến. Là một nhóm nữ sinh. Đầu tiên họ ngạc nhiên sau đó là thấy ớn lạnh. Ngạc nhiên là vì nó đến quá sớm, ớn lạnh là vì hàn khí từ nó quá cao. Ai nấy cũng giục nhau về chỗ cất cặp rồi ngồi tán gẫu. Cứ thế lớp đông dần lên và ai cũng có chung cảm giác như nhóm nữ sinh kia. Đặc biệt là không ai dám lại gần hỏi thăm. Tại sao ư?

Đơn giản thôi. Vì nó đã nói hay đúng hơn là cảnh báo trước lớp rằng tính cách nó rất thất thường nên khi thấy tính khác đừng nên lại gần sẽ gặp hậu quả và họ cũng được tận mắt chứng kiến vào năm lớp 10.

Sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu như ba con nhỏ Kim Mai, Phương Uyên, Thanh Hà xuất hiện. Ba cô ả hỏi chỗ ngồi của tụi hắn rồi đi xuống. Con nhỏ Kim Mai thấy nó ở đó thì giơ chân đạp nó. Đương nhiên là nó đang trạng thái thoải mái nhất sẽ bay thẳng xuống đất. Cả lớp tiếc thương cho số phận ba nhỏ. Nó ngước mặt lên, người càng thêm hàn khí vì bị xáo trộn suy nghĩ, gương mặt lạnh tanh làm ba con nhỏ khẽ run nhưng vẫn lên tiếng:

- Con nhỏ xấu xí này tránh ra. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. - Kim Mai cất giọng chanh chua

-...

Nó vẫn không nói gì, chống tay từ từ đứng dậy, Phủi phủi quần áo.

- Cô khinh tôi à? - Con nhỏ đó thấy nó không nói gì thì lại xỉa xói nó.

- 5s... Biến. - Chất giọng hàn băng của nó vang lên

Đúng lúc đó tụi hắn cũng tới lớp, Hưng thấy thế nói với hắn:

- Thế nào? Lạnh chứ?

-...

Hắn không trả lời nhìn về phía nó.

- Không đấy thì sao? - Con nhỏ vẫn cố tình gây sự.

-... - Lại không nói gì

- Sao? Tịt rồi phải không? - Con nhỏ kênh kiệu lên tiếng

- Không nói lại lần hai. - Nó vẫn cất giọng lạnh tanh

Lúc này. Linh, Vy cũng đã đến. Đầu tiên, cả hai người cũng ngạc nhiên vì nó bỗng nhiên đến sớm và khi thấy gương mặt lạnh tanh của nó thì khẽ thở dài rồi cùng nhau vào trong lớp.

- Nè nè vào lớp mà không xin phép lại còn gây sự với Dương Dương sao? - Linh lên tiếng đầu tiên

- Phải đó. - Vy phụ hoạ

- Liên quan gì đến hai cô? - Con nhỏ Phương Uyên đáp lại

- Liên quan chứ, để ruồi muỗi vào lớp dễ bị lây bệnh lắm. - Linh khẽ cười nói móc cô ả

Trong lớp đã có mấy người khẽ bụm miệng cười.

- Cô... - Con nhỏ Phương Uyên nói kèm theo đó là hành động chuẩn bị tát Linh.

PẶP

Bàn tay chưa kịp chạm tới má Linh đã bị hất ra.

- CÚT! - Vẫn lạnh tanh

- Các cô đã bị đuổi rồi mà vẫn mặt dày ở lại à? - Phía cửa vang lên một giọng nói lạnh nhạt của hắn

- Anh...

- Đã bảo biến mà còn không đi? Muốn đợi bị khênh ra à? - Tuấn giễu cợt lên tiếng

- Phải đó. Các cô mặt chắc dày lắm ha? - Hưng cất giọng hơi lạnh của mình

Ba cô ả đi nhanh ra ngoài vì quá bẽ mặt. Trong lòng con nhỏ Kim Mai khẽ rủa nó: "Làm tôi bẽ mặt lại còn trước bọn họ, hãy đợi đấy!" Haizz đúng là nghèo mà gái vẫn theo.

- Hôm nay tôi cúp tiết 1.

Nó báo với cả lớp rồi một mình đi ra khỏi lớp.Thấy thế hắn cũng đi theo nó, điểm dừng chân của nó là khu vườn trường, nơi có rât nhiều hoa và chủ yếu là hoa màu tím. Nó đi vào sâu hơn nữa và ngồi xuống dưới gốc của một cây bằng lăng lớn rồi khẽ nắm ngả ra đằng sau, nhắm mắt lại.

- Anh đi theo tôi làm gì? - Nó vẫn hỏi bằng chất giọng lạnh buốt con tim, mắt vẫn nhắm

- Xem ra cô cũng có lúc lạnh phết nhỉ? - Hắn không trả lời mà hỏi nó, xem ra con người này càng lúc càng thú vị

- Chỉ thế thôi sao? - Khẽ nhếch mép cười, nó hỏi lại

- Chỉ thế thôi, - Nhún nhún vai hắn trả lời. - Tôi ngồi chung với nhé.

- Tuỳ. Nơi này đâu chỉ của riêng tôi

Nghe vậy, hắn ngồi xuống bên cạnh nó và cũng nằm ngả ra, nhắm mắt lại.

...

______________________________________

CẢM ƠN ĐÃ ĐỌC TRUYỆN CỦA MÌNH!