Bên Nhau Mãi Mãi, Em Nhé!

Chương 3: Giấc mơ về 2 năm trước và ngày lạnh lùng (1)




Bàn Linh & Tuấn...- Chào cậu - Tuấn

- Chào cậu, mình là Vũ Thị Thùy Linh - Linh

- Mình ngồi ngoài này nhé?

- Được thôi, ngồi đi

( ngắn gọn, súc tích đầy tình cảm)

Bàn Vy & Hưng...

- Chào, rất vui được gặp cậu. - Vy

- Chào, mình là Đặng Gia Hưng. - Hưng

- Mình ngồi đây nha! - Vy cười nhẹ

- Ừm

( cũng ngắn gọn không kém)

Bàn hai nhân vật chính của chúng ta, nó và hắn

- Sao mình phải ngồi với hắn ta chứ? - Nó lầm bầm

- Nói gì đó. - Hắn

- Tôi đang nghĩ sao phải ngồi với loại người như anh cơ chứ.

- Tôi là loại người gì?

- Tự anh biết

- Ý cô là tôi đẹp trai, thông minh, cao to chứ gì?

- Ọe - giả bộ nôn mửa - Anh đẹp trai mà á? Bớt tự sướng đi nha. Trong từ điển của tôi không có hai chữ " trai đẹp ". Thông minh ư? Chưa biết. Cao to ư? Cùng lắm chỉ cao hơn tôi mấy centimet thôi. ( nó cao 1m83, hắn cao 1m88)

- Rồi cô biết tay tôi.

- Tôi sẽ đợi.

- Tôi ngồi đâu?

- Đâu trả được lớp còn mấy người đang mong anh đến đó.

- Cô sắp cho tôi ngồi đây.

- Kệ cô.

- Cô...

Đúng lúc đó GVCN lên tiếng:

- Dương, sao em không cho Phong ngồi?

- Dạ? - Nó

- Em để bạn ấy ngồi xuống đi em không mỏi chân nhưng sẽ có người mỏi chân đó. - Cô nói với giọng hết sức nham hiểm.

- Thôi thôi em thua. Về nhà cô đừng có cằn nhằn đấy.

- OK thôi.

- Ngồi xuống đi - Nó quay sang hắn

Hắn không nói gì, ngồi xuống, cả lớp bắt đầu học. Nó gục mặt xuống bàn ngủ. GVCN thấy vậy lắc đầu " Chắc nó mệt lắm". Hắn đeo tai phone vừa nghe nhạc vừa suy nghĩ về nó. Con người nó tuy trông rất hòa đồng, phóng khoáng, không lạnh lùng nhưng đôi mắt lúc nào cũng có vài tia lạnh lùng, sắc sảo. Không hiểu sao với người này hắn không thể trưng ra bộ mặt lạnh lùng được.

________________________________

- Con kia... Con kia... Dương Dương... DƯƠNG! - Linh ra sức gọi nó dậy dù rằng biết là vô ích.

- Biến! - nó vừa nói vừa vơ đại một quyển sách trên mặt bàn phi vào nơi có người làm phiền nó

BỤP!!!!!!

Quyển sách không trúng Linh mà trúng hắn. Linh biết tính nó nên né kịp. Còn hắn đang nhắm mắt thưởng thức nhạc thì bị quyển sách 'hạ cánh' trúng đầu. Hắn tức giận hỏi bằng chất giọng băng lãnh của mình:

- Ai?

Cả lớp im lặng, chỉ chỉ vào nó đang ngồi bên cạnh ngủ. Hắn quay sang lấy ngón tay chọc chọc vào vai nó. Nó bực mình nắm lấy cái ngón tay đấy vặn về phía hắn.

- A.

Hắn bị vặn đau điếng kêu lên một tiếng. Lực của nó không hề nhẹ làm tay hắn đỏ cả lên. Hắn bực mình hơn ghé miệng sát tai nó, thì thầm:

- Nếu cô không dậy chết với tôi.

- Phong. đừng...

BỤP!

Linh và Vy đồng thanh lên tiếng cản hắn lại nhưng quá muộn. Hắn đã bị nó đấm ngay má phải (tội nghiệp cái mặt quá!). Mặt hắn từ trắng sang đỏ từ đỏ sang đen xì nghi ngút khói. Hắn hét to:

- VŨ THÙY DƯƠNG!

Nó nghe thấy thì giật mình, ngồi thẳng dậy, lấy hai tay dụi mắt. Nó làu bàu:

- Ngủ cũng không xong, bực mình quá!!!!!!!!!

Nói rồi quay sang hắn.

- Nè mặt anh sao thế kia? Đi không cẩn thận nên hôn đất à? - Nó hỏi một câu làm cả lớp suýt ngất rồi cười ầm lên.

- Ha... ha... Lớp trưởng ơi là lớp trưởng cậu không nhớ gì à? - Hưng hỏi

- Chuyện gì? - Nó hỏi một câu rất chi là ngây thơ

- Đó là tác phẩm của cậu đó. Ha...Ha...

- Hả? Tôi á? - nó chỉ mình

- Ừ - Cả lớp trừ hắn

- Không ngờ mình làm được thế này. Nhẹ hơn bình thường rất nhiều. Haizzzz

Cả lớp té xỉu rồi cười ầm

- Linh, Vy đi ăn đi. - nó

- OK. - Linh và Vy đồng thanh.

Thế là nó "bay" đi trước, bơ đẹp hắn phía sau. Linh và Vy thì vui mừng chạy ngay sau nó.

Hắn ở sau tức cha chả tức mà chẳng làm được gì nó. Tuấn và Hưng thấy thế phì cười ra chỗ hắn. Hưng nói:

- Tội nghiệp mày quá, Phong à.

- Mày... vui lắm à?

- Thôi thôi bớt giận, bớt giận. Tao thấy mày khác xưa rồi, nói nhiều hơn, dễ nổi đóa hơn. Haizzz. - Tuấn

- Lớp trưởng lớp mình tính tình hơi kì quái. Nóng lạnh thất thường. Thỉnh thoảng mới lạnh lùng nhưng lạnh thì còn hơn cả mày. Lúc đấy chớ dại mà động vào không là tử trận ngay. Như năm ngoái cậu ấy cho một thằng phải vào bệnh viện bó tay hơn 2 tháng lận đấy. - Hưng

- Đúng đấy. Nhưng cậu ấy rất quan tâm tới mọi người nên ai cũng quý. - một nam sinh lên tiếng

- Đúng vậy. Lớp trưởng lớp mình là nhất! - một nữ sinh lên tiếng

Cả lớp gật gật đầu tán thành với ý kiến của hai người vừa nãy.

- Thôi xuống canteen đi. - Tuấn lúc này mới lên tiếng

Rồi bọn hắn cùng nhau đi xuống canteen.

____________________________

Đầu tiên cho mình xin lỗi vì 1 tháng mới ra chap mới một lần và thay đổi thông tin 6 nhân vật chính liên xoành xoạch nha. Thông tin bây giờ là chính xác rồi. Tại mình khá bận nên không thể dăng chap thường xuyên như các tác giả khác được. Mong m.n thông cảm cho tui nha.

THANK YOU SO MUCH!