Bên Nhau Đêm Đẹp Này - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 8: Rời khỏi dây cung (4)




Chỗ ba Lý Nhuận Khải ở cách chỗ Lý Tư Lâm hai trạm tàu điện ngầm, cô xách theo quà tặng mang từ nước ngoài về, thiện thể mua một bó hoa ở ven đường cho mẹ kế Ngô Hà. Lúc bước vào cửa, cô nhìn thấy cả đại gia đình, chú thím, em trai em gái đều tới ăn tết cùng nhau. Bà nội đi một vòng quanh Lý Tư Lâm, nói: “Sao cháu gầy thế này?”

Lý Tư Lâm giơ cánh tay cho bà nội xem: “Cháu đây toàn là cơ bắp đó!”

Cảm giác cả nhà đoàn viên vô cùng tốt đẹp. Trong mấy năm qua, chưa có năm nào Lý Tư Lâm cảm thấy đông vui như vậy, từ lúc cô bước vào cửa vẫn luôn được mọi người săn sóc. Mẹ Hà Vận luôn gọi Lý Tư Lâm tới nhà bà ngoại, nói bà ngoại rất nhớ mong cô. Lý Tư Lâm liền gọi video qua trò chuyện với bà ngoại.

Dường như trong nhà ba mẹ Lý Tư Lâm đều có gen trường thọ, bà ngoại đã 90 tuổi* mà vẫn tai thính mắt tinh. Bà ngoại trong video muốn Lý Tư Lâm cho bà gặp ba Lý Nhuận Khải, bà nói nhiều năm không gặp rồi, để bà nhìn thử xem con rể cũ có già đi không. 

*Từ gốc: 鲐背之年: Thai bối chi niên.

Lý Tư Lâm vội che điện thoại lại đi ra ngoài, mẹ kế Ngô Hà nói: “Tư Lâm à, không sao đâu.” Rồi bà ấy xoay người đi vào nhà bếp làm gì đó. Ngô Hà ít nói hào phóng, bà ấy và mẹ Hà Vận là hai kiểu người khác nhau, bà ấy cũng không bắt bẻ gì Lý Tư Lâm. Bà ấy không có con gái nên chăm sóc Lý Tư Lâm như một nửa con gái mình. Nhiều năm về trước, Lý Tư Lâm chỉ cần tới nhà của ba là Ngô Hà sẽ làm cho cô mấy món ăn, lúc đi đưa cho cô ít đồ mang về. Lý Tư Lâm cảm thấy mối quan hệ như thế khá tốt, không quá thân mật, cũng không quá xa cách. Hình như bọn họ chưa từng cảm thấy không thoải mái, có mấy lần Lý Tư Lâm cũng không nghĩ ra được nguyên nhân. Từ sau khi ba mẹ ly hôn, cô nhanh chóng thích ứng với kiểu sống như thế. Cũng chính vì nguyên nhân đó, gần như cô không bao giờ có những yêu cầu quá khắt khe với mọi người trong các mối quan hệ qua lại.

Lý Nhuận Khải gọi video với bà ngoại, nhắc lại vài chuyện năm đó làm bà lão thổn thức không thôi.

Lý Tư Lâm sợ mấy người ở nhà nội nghe được thì không ổn lắm, trong lúc họ đang gọi điện, cô kéo cửa ban công ra rồi đứng đó chờ. Cô rất có kinh nghiệm xử lý mấy chuyện như vậy, vì tránh cho mâu thuẫn không cần thiết, từ nhỏ đã biết nhìn mặt đoán ý. Bà nội rất thương cô, mà chính cô thì không cảm thấy vậy,  ngược lại còn trấn an bà nội: Cho nên con rất lão luyện thói đời ấy chứ! Nhỏ như vậy mà đã biết đấu mưu đấu dũng với người lớn rồi.  

Bên ngoài có vài chỗ đang đốt pháo làm người ta giật mình. Lý Nhuận Khải hỏi Lý Tư Lâm: “Sao hôm nay con không tới nhà ngoại?”

“Chạy như vậy cũng mệt ạ. Qua năm con qua nhà ngoại rồi mùng một tới nhà nội.”

Thật ra trong lòng Lý Tư Lâm hiểu rõ, bất kể là cô tới bên nào thì bên còn lại cũng sẽ vui vẻ. Cô không đi thì cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng. Dù sao ba mẹ đều có gia đình riêng, mà cô đã trưởng thành rồi. Cô cũng có nghĩ tới, có lẽ ngày giao thừa không tới nhà ai cả, nhưng mấy năm qua cô cũng đã ở một mình rồi, loại cảm giác đó cũng không dễ chịu chút nào. Mỗi người cô độc đều có giới hạn giá trị của riêng mình, đối với Lý Tư Lâm mà nói, vào ngày thường, dù có là sinh nhật thì chỉ có mình cô thì chả có vấn đề gì. Cô vẫn có thể tự làm mình vui vẻ. Nhưng mỗi năm chỉ có hai ngày Trung thu và giao thừa thôi, cô không thể ở một mình được. Nếu ở một mình thì cô sẽ cảm thấy mình rất thảm thương.

Ở nước ngoài, vào hai ngày này, cô sẽ chủ động tích góp, lôi kéo các bạn học chơi cùng nhau. Thậm chí có một năm, bởi vì không có ai ăn Tết cùng nên cô chạy đi tìm Sầm Gia Dung, đêm giao thừa ở với cô ấy.  

“Vậy xem đồng hồ đi. Ba không uống rượu, ba đưa con về nhé.”

Lý Tư Lâm vội từ chối: “Đừng đừng, con bao lớn rồi, không cần đưa con về đâu. Con về sớm ngủ. Con vẫn còn bị rối loạn giấc ngủ đấy ạ!”

“Về lâu vậy rồi mà vẫn còn bị à?”

“Vẫn chưa hết ạ.”

Lý Nhuận Khải bất ngờ không hỏi tới, chỉ bảo cô lúc đi thì gói đồ ăn mang về. Nhưng Lý Tư Lâm nói mua đồ ăn ngoài cho tiện, để đồ ăn dư lại trong dịp Tết thì không tốt lắm, sau đó nhún vai, chạy đi tìm Ngô Hà. Ngô Hà làm mấy món từ bột mì rất ngon, bà ấy hấp bánh bao là ngon nhất, mềm mại ngọt thơm. Cô thân mật ôm vai Ngô Hà: “Mẹ Ngô Hà ơi, mẹ có thể hấp cho con mấy cái bánh bao để lát nữa con mang đi không ạ?”

“Được chứ. Hấp mười cái, để qua năm mới mọi thứ đều đầy đủ vẹn toàn.”

“Vậy thì tốt quá ạ.” Đầu Lý Tư Lâm nhích lại gần, nhỏ giọng nói: “Con có mua cho mẹ một cái áo khoác, hôm nay không mang theo, vì con sợ người ta nhìn mà ghen tị.” Áo khoác rất đắt, cô đặt nhân viên mãi mới được một cái. Nhưng vì cái áo khoác của Ngô Hà đã cũ lắm rồi.

“Con đừng mua cho mẹ đồ đắt tiền tới vậy, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì mà.”

“Con kiếm tiền dễ lắm!” Lý Tư Lâm giơ tay múa chân: “Con cứ làm thế này, thế kia là có thể kiếm rất nhiều tiền. Con cảm thấy mẹ mặc vào chắc chắn rất đẹp.”

Ngô Hà bị cô chọc cười, đi ra ngoài nói với chú: “Đợi lát nữa để lửa cho chị nhé, chị hấp bánh bao cho Tiểu Lâm, con bé muốn ăn.”

Bà nội kéo Lý Tư Lâm vào phòng, giáp mặt hỏi cô chuyện bên ngoài mấy năm nay. Bà nội hỏi từ chuyện có bạn trai nước ngoài hay không? Tiền có đủ xài không? Học hành vui vẻ không? Lý Tư Lâm liền đưa tay: “Bà nội ơi, cháu không đủ tiền xài.” Bà lão móc dưới gối ra một cuốn sổ tiết kiệm thật để Lý Tư Lâm cầm xài. Lúc đưa cho cô, đôi mắt bà còn đỏ hoe: “Ba mẹ cháu ly hôn sớm, bà sợ cháu bị tủi thân.”

“Mẹ Ngô Hà và ba Trần Tụng đều là người rất tốt, cháu không bị tủi thân đâu ạ.”

Lý Tư Lâm an ủi bà nội, thuận tay nhận sổ tiết kiệm cất vào trong túi: “Năm nghìn ạ? Vẫn là mật mã đó ạ?”

“Hai mươi nghìn. Mấy năm trước vẫn giữ cho cháu không động vào.”

Lý Tư Lâm ôm hôn bà nội: “Cháu yêu bà nội nhất.”

Bà nội nói xong thì mệt mỏi, Lý Tư Lâm nằm bên cạnh nhìn bà ngủ. Tám phần mười là bà biết cô không thích ở ngoài bị một đám người vây quanh hỏi đông hỏi tây, mỗi lần cô về đều kéo cô vào phòng trốn cho yên tĩnh. Bà nội ngủ rồi, Lý Tư Lâm lấy di động ra, nhìn thấy Lận Vũ Chu hỏi cô: “Vẫn mua được bánh bao à?”

“Vẫn đang hấp. Không phải cậu tới chỗ chị cậu sao?”

“Lúc giữa trưa nhà chị thu dọn đồ đạc về Vân Nam rồi.”

“Vậy cậu không về ư?”

“Tôi không mua được vé máy bay, mùng ba về.” Lận Vũ Chu lại nói: “Không sao đâu, hồi trước tôi cũng có hai lần đón năm mới một mình rồi.”

Lý Tư Lâm đoán, có lẽ là giao thừa năm 2020 là lần Lận Vũ Chu ở một mình. Tối hôm đó, anh gửi cho cô một tin nhắn: Tôi đã dùng vật tư khẩn cấp của cô rồi, chờ khi tình hình ổn hơn chút thì tôi sẽ mua đặt lại chỗ cũ. Một mình ở nước ngoài phải cẩn thận, chúc cô năm mới vui vẻ. 

Vì Lý Tư Lâm sợ phải ăn Tết một mình, trong nháy mắt cô cảm thấy Lận Vũ Chu đáng thương, ăn cơm xong liền xách bánh bao đi về. Xuống xe nhìn thấy cửa hàng ven đường đều đã đóng cửa, cô còn định mua một vài món ăn bữa cơm tất niên, nhưng cũng không có chỗ nào để mua cả. Nhưng cô vẫn chạy qua vài con phố, xem thử vận may, tốt xấu gì cũng mua được hai món ăn nóng mang về. Cô chỉ chạy, cũng không gọi xe. Lúc cô đi hơn 3km về tới nhà, người đã lạnh thấu xương.

Lúc bước vào cửa, cả người cô lạnh băng, môi hơi tím tái. Lận Vũ Chu từ phòng bếp chạy ra, thấy cô run rẩy cởi áo khoác, anh liền tiến lên nhận lấy: “Sao về sớm vậy?” Rồi xoay người đi lấy nước ấm để làm cô cầm cho ấm tay.

Lý Tư Lâm cầm ly nước đi tới sofa: “Bên ngoài lạnh lắm đấy.” Nhưng thật ra là do cô đi bộ hơi xa và hơi lâu. Cô giống như một con chim nhỏ gặp nạn, vô cùng đáng thương. Lận Vũ Chu ôm lấy một tấm chăn đắp lên cho cô: “Tự cô về sao?”

“Không lẽ để ba tôi đưa về à? Ông ấy cũng không biết tôi cho thuê phòng. Nhìn thấy cậu lại hỏi linh tinh đấy.”

“Chú ấy biết phòng cho thuê rồi.” Lận Vũ Chu nói: “Chú ấy đã tới đây một lần.”

Lý Nhuận Khải có chìa khóa trong nhà Lý Tư Lâm, nhưng từ lúc Lý Tư Lâm vào ở thì chưa ghé qua bao giờ, vì Lý Tư Lâm muốn có không gian tự do. Có một ngày ông ấy tự nhiên nhất thời hứng khởi, quyết định vào xem thử, thuận đường giúp cô kiểm tra điện nước. Khi đó đã hơn 9 giờ tối, ông ấy mở cửa đi vào, nhìn thấy Lận Vũ Chu quét tước, đúng thật làm hai người giật mình. Lý Nhuận Khải nghe nói có người chuyên môn cạy khóa mấy chỗ đã lâu không có người ở nên lập tức muốn báo cảnh sát. Sau khi Lận Vũ Chu xác nhận thân phận của ông ấy rồi đưa các loại giấy chứng nhận cho ông ấy xem, tiện thể nói chuyện thuê phòng cho ông ấy.

“Chú không nói với cô à?”

“Không có.”

Lý Nhuận Khải sợ Lý Tư Lâm nói ông xen vào việc người khác, vì thế về sau không đề cập với Lý Tư Lâm một chữ nào, cũng muốn Lận Vũ Chu không cần cố ý nhắc tới. Rốt cuộc Lý Tư Lâm đã biết lý do Lý Nhuận Khải không hỏi cô vì sao về sớm, ông ấy hiểu rõ tất cả mấy chuyện tình cảm. Tám phần còn suy nghĩ sâu xa, cho rằng sau khi Lý Tư Lâm trở về đã xảy ra gì đó với Lận Vũ Chu.

“Sau đó hai người có liên lạc gì không? Ba tôi có tới nữa sao?” Lý Tư Lâm hỏi.

“Không có.”

“Cậu trả lời nhanh quá đấy.”

“Bởi vì thật sự không có mà.”

Cơ thể Lý Tư Lâm đã ấm hơn chút, nhưng lòng bàn chân vẫn còn khí lạnh, cả người ỉu xìu không muốn cử động. Nhưng dù gì hôm nay cũng là đêm giao thừa, Xuân Vãn đã bắt đầu rồi, hai người cũng không thể ngồi trên sofa cả đêm xem Xuân Vãn được, thế thì ứng nghiệm với lời nói của Lận Vũ Chu lúc ký hợp đồng thật.

“Dù sao chúng ta cũng phải ăn tí gì đã, chiên bánh bao, làm một tô canh trứng, tốt xấu gì cũng coi như một bữa cơm.” Cô nói.

“Mà tôi đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn cả rồi. Trước 22 giờ là có thể ăn cơm đó.”

Lý Tư Lâm nghe vậy nhảy cẫng lên, chạy qua xem, trên bàn đặt tôm hùm Mỹ và rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đắt tiền.

“Mua khi nào đấy?”

“Trước khi anh Xuyên đi có ghé qua đây đưa.”

“Ừa.” Lý Tư Lâm tự than thở vì mình vừa mới đi mấy km, hoàn toàn quên mất Lận Vũ Chu có anh rể giàu có, không thể nào để anh ăn bánh bao chiên vào đêm giao thừa. Nhưng cô không phàn nàn, vì cô lập tức cảm thấy đây là một bữa cơm tất niên đắt tiền, có lẽ sẽ rất ngon. Cô đề nghị giúp đỡ, Lận Vũ Chu không ngăn cản, lấy ra một tờ thực đơn đưa cho Lý Tư Lâm: “Có thể làm ngon hay không còn phải xem công thức của anh Xuyên có đáng tin cậy hay không.”

“Hấp thì đều ngon hết.”

“Nhưng tôi muốn thử nghiệm hương vị xào tỏi cay.”

“Vậy tôi sẽ cổ vũ cậu.” Lý Tư Lâm hai tay xách tôm lên, ép con tôm sắp vào miệng phải vẫy tay với Lận Vũ Chu.

Lận Vũ Chu cười: “Nó không biết vận mệnh của chính nó.”

Lận Vũ Chu cũng giống với Lý Tư Lâm, mỗi khi ăn Tết một mình đều cảm thấy rất cô đơn. Mà Lận Vũ Lạc đã mua vé máy bay cho anh đi cùng rồi, mà anh lại từ chối. Anh nghĩ, Lý Tư Lâm đi từ chỗ đông vui với trưởng bối trong nhà về, lúc đẩy cửa ra, cả nhà tối đen như mực không một bóng người. Như thế giống như từ chỗ náo nhiệt trở lại hầm băng, cảm giác vui vẻ sẽ nhanh chóng biến mất, sau đó sẽ có cảm giác cô đơn gấp bội.

Lý Tư Lâm kiên cường, nhất định sẽ không nói bất kỳ điều gì với người khác. Có lẽ cô sẽ đăng một bài cả nhà sum họp lên vòng bạn bè, sau đó làm ổ trên giường xem phim truyền hình, lấy hạnh phúc của người khác để an ủi cho sự cô đơn của cô đêm nay. 

Lận Vũ Chu cảm thấy, cũng rất có khả năng là anh nghĩ nhiều, nhưng chính trực giác của anh cho là thế, cho nên lựa chọn ở lại.

Lý Tư Lâm chỉnh âm thanh TV lớn hơn, thỉnh thoảng chạy vào phòng khách xem diễn viên cô thích, sau khi quay lại có kể cho Lận Vũ Chu nghe tiết mục vừa rồi, nhân tiện nhận xét. Hai người không có kinh nghiệm sống gì nhiều, bận rộn trong nhà bếp, quyết chí làm ra mười món lớn.

Hai người đều thông minh, sắp xếp mọi thứ thuận buồm xuôi gió, cuối cùng lúc lên bàn là vừa đúng 12 hương vị.

“Quá lợi hại!” Lý Tư Lâm cầm điện thoại chụp ảnh. Cô không thích giả vờ lặng lẽ, tài khoản trên mạng xã hội chính là nơi để cô vui vẻ, nhất định phải chia sẻ hành động vĩ đại hôm nay. Cô quyết không thể thua giải đấu bàn ăn thường niên này được. 

Cuối cùng cũng ngồi xuống, Lý Tư Lâm chỉ vào chai rượu trên tủ giày: “Đó cũng là anh rể cậu đưa luôn à?”

“Đúng vậy.”

“Vậy không thể lãng phí được, ăn tất niên mà!” Cô đề nghị uống một tí. Nhưng trai đơn gái chiếc, sợ rượu vào rồi sai lầm, vì thế đưa ra nhiệm vụ, mỗi người được nhiều nhất hai ly, mê rượu sang năm biến kẻ nghèo hèn.

“Nhưng tôi vốn là kẻ nghèo hèn mà.” Lận Vũ Chu nói.

“Ai mà không thế trời.”

Lý Tư Lâm cười, cạn ly với anh. Cô tự do đặt chân lên ghế ngồi gặm tôm hùm. Trên TV đang chiếu tạp kỹ khúc nghệ* rất náo nhiệt, bọn họ vừa xem vừa trò chuyện, nhanh chóng quên đi giao kèo giới hạn uống rượu đã đưa ra.

*Khúc nghệ: nghệ thuật nói hát mang màu sắc địa phương lưu hành trong dân gian

Cảm giác cô độc từng tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện, ngược lại còn cảm nhận một kiểu thỏa mãn khác. Lạnh lẽo trong người Lý Tư Lâm bị đuổi đi sạch sẽ, vì uống rượu với Lận Vũ Chu mà lên mặt. Cô không biết, chỉ vào mặt Lận Vũ Chu như đít khỉ, chê cười: “Với tửu lượng của cậu thì cả đời này cũng không luyện được đâu.”

Lận Vũ Chu cầm điện thoại chụp cô, đưa cho cô xem: “Còn cô thì ở đâu đấy?”

Lý Tư Lâm che đôi gò má, không chịu tin: “Đây là tôi sao? Đây là tôi sao? Tôi không tin.”

Cô hơi lâng lâng, giọng điệu nói chuyện còn đáng yêu hơn lúc trước. Nghiêng đầu, mắt mở to, giống như một đứa trẻ chưa lớn.  

“Cô vui là được.” Lận Vũ Chu nói, rút một tờ khăn giấy lau rượu bên khóe môi cô. Đầu ngón tay lướt qua môi cô, tê ngứa khó nhịn. Lý Tư Lâm theo bản năng né tránh: “Cậu uống nhiều rồi.”