Lý Tư Lâm dựa vào sofa, đầu tóc rối bù xõa ra. Nhét tai nghe vào để nghe nhạc, híp nửa mắt nhìn Lận Vũ Chu dọn dẹp nhà cửa.
Lúc anh kéo cái cán cây lau nhà dài ra rồi lau nhà, eo hơi cong lại, lau tới góc chết thì ngồi xổm xuống dùng giẻ lau sạch sẽ. Làm việc nhà tốn nhiều sức lực, chưa tới mười phút, mặt anh hơi đỏ lên, tóc hơi ươn ướt. Lý Tư Lâm không làm vậy được, cô lau dọn nhà cửa, lau lau chùi chùi, làm bộ bày đồ xuống đất, còn lại thỉnh thoảng gọi người giúp việc ngoài giờ tới giúp đỡ.
Trạng thái Lận Vũ Chu dọn dẹp nhà giống như xem chỗ này là nhà của anh vậy, anh nhất định dọn sạch không còn một hạt bụi nào. Khi anh đẩy cây lau tới trước sofa, Lý Tư Lâm giơ chân lên, ngồi xếp bằng trên sofa, nhìn anh cúi người xuống lau sạch sẽ bụi bẩn dưới ghế. Cúi đầu nhìn xuống, cổ áo sơ mi phía sau hơi hở ra, một giọt mồ hôi theo sợi tóc chảy xuống dưới.
“Cậu không thấy nóng sao?” Lý Tư Lâm hỏi anh.
“Hửm?” Lận Vũ Chu ngẩng đầu lên nhìn cô. Đôi mắt anh vô cùng sạch sẽ, lúc nhìn người khác tràn đầy sự chăm chú và ấm áp như trước kia, cũng mang theo một chút cảm giác mát lạnh của một cậu thiếu niên lầm lì, giống như không thuộc về thế giới này. Từ đó tới giờ Lý Tư Lâm vẫn thích kiểu sạch sẽ này, cho cô cảm giác về một vũ trụ mênh mông, dải ngân hà rộng lớn, anh tự biến mình thành một vị trí riêng, vô cùng đặc biệt.
“Cậu không thấy nóng sao?” Lý Tư Lâm duỗi tay kéo cổ áo sơ mi của anh: “Cậu đang ở nhà mà ăn mặc làm như đang đi làm vậy, trong phòng ấm áp như thế cũng đủ nóng rồi.” Cô ngả người qua bên cạnh rút một tờ khăn giấy đưa cho anh, ý bảo anh lau mồ hôi.
“Tôi sợ cô cảm thấy bị xúc phạm.” Lận Vũ Chu nói.
“Tôi bị xúc phạm à? Cậu có cởi trần đâu mà xúc phạm nỗi gì? Cậu định mặc như thế mỗi lúc ở chung với tôi sao? Không cần thiết, không đến nỗi vậy đâu.” Lý Tư Lâm cười: “Cậu có thể mặc đồ ngủ, chỉ cần nhớ chăm sóc cánh cửa nhỏ trước quần ngủ đó.”
Lận Vũ Chu vốn dĩ đang nóng nực, nghe thấy “cánh cửa trước quần ngủ” thì mặt đỏ ửng như tưới máu, nhưng vẫn giải thích: “Tôi thật sự không phải cố ý. Tôi không chú ý nó bị hở vào lúc nào nữa, có thể bị lúc xoay người khi đang ngủ…”
“Nếu cậu cố ý vậy thì đó là giở trò lưu manh rồi?” Mắt Lý Tư Lâm nhíu lại, cười.
Quá trình nhìn Lận Vũ Chu đi thay đồ rất thú vị, cô thử tưởng tượng Lận Vũ Chu sẽ mặc kiểu quần áo gì đi ra, loại cảm giác này hệt như lúc cô đứng dưới ký túc xá chờ anh, chờ mong ngày hôm đó anh sẽ mặc gì, cũng có suy nghĩ riêng trong lòng: Nếu mặc áo giống nhau thì thật sự tốt quá.
Ban đầu cô không đoán được cách ăn mặc của Lận Vũ Chu, gặp qua vài lần thì sau đó mới phát hiện. Vào mùa hè, Lận Vũ Chu luôn luôn mặc áo thun quần jean, áo thun thay phiên mặc ba màu, đen trắng xám. Lý Tư Lâm quan sát cẩn thận, mỗi ngày anh đều mặc một chiếc áo thun khác nhau, hơn nữa ba màu này thay đổi có quy luật. Nếu trời nổi gió hoặc đột nhiên hạ nhiệt độ thì anh sẽ mặc một chiếc áo sơ mi có màu nhạt bên ngoài, từ đầu đến đuôi đều là dáng vẻ của một sinh viên.
Mùa hè năm 2018, nhóm bạn cùng trường hẹn gặp ở cửa phía Đông của đại học Thanh Hoa như thường lệ. Lý Tư Lâm mặc áo thun trắng đơn giản, vạt áo buộc lại thành một nút thắt nho nhỏ, lộ tí da thịt bên eo trái. Bởi vì thường xuyên giữ liên lạc với bạn học cùng trường, trên diễn đàn cũng vô cùng sôi nổi, cho nên lúc tụ tập mọi người vô cùng vui mừng. Lúc cô cười hơi nghiêng đầu, mang theo đó là vẻ xinh đẹp và chân thành. Ánh mắt của cô chạm trúng Lận Vũ Chu trước tiên, ngày hôm đó anh cũng mặc một chiếc áo thun trắng, đeo balo trên vai. Lý Tư Lâm là người đầu tiên giơ tay gọi anh: “Lận Vũ Chu!”
Vóc dáng cô cao, lại vừa nhón chân, vô cùng xuất sắc trong đám đông. Người khác thấy cô vui vẻ, nhìn áo của bọn họ thì đùa giỡn có thiện chí: Áo đôi kìa! Suy nghĩ riêng trong lòng của Lý Tư Lâm đã được biến thành thật, trong lòng có một sự ngọt ngào bí ẩn khe khẽ. Nhưng biểu hiện của cô rất thoải mái: “Đụng hàng rồi!” Mà Lận Vũ Chu thì đỏ mặt, kiên trì được nửa cuộc gặp mặt. Thỉnh thoảng bị trêu đùa về chuyện “áo cặp” thì hệt như đang ngồi trên đống lửa. Đi được nửa đường anh đi đâu mất, lúc quay lại thì đã đổi sang một cái áo thun đen, là do anh mua đại ở một cửa hàng quần áo. Bạn cùng trường hỏi anh vì sao đi chơi được nửa buổi rồi mà thay áo, anh trả lời: Cái áo kia của tớ đầy mồ hôi rồi, mặc không thoải mái.
Khi đó, Lý Tư Lâm vừa đơn thuần vừa vụng về nhìn Lận Vũ Chu, không cảm thấy có gì kỳ quặc. Dù là anh nóng lòng thoát khỏi tình cảnh bối rối của chuyện “áo cặp” hay không đợi được tới lúc kết thúc buổi gặp mặt mà đi đổi áo ngay, cô cũng không có bất kỳ sự thất vọng nào.
“Đúng là tớ muốn tiến lên để tấn công mà. Ai bảo người tớ thích là cậu ấy chứ.” Lý Tư Lâm thường nói vậy với bạn bè của mình.
Bây giờ nhớ lại mẩu chuyện nho nhỏ này thì không khỏi cười khẽ. Khi đó cô đã 25 – 26 tuổi, ở cái tuổi đó mà vẫn còn tâm sự hệt như thời thiếu nữ thì thật sự đáng quý.
Tóc của cô vì bị thắt kiểu Dreadlocks rất lâu nên dù đã gội đầu sạch nhưng lúc ngủ dậy nó vẫn phồng tứ tung. Tự nhìn mình trong gương, cô thấy mình giống như bị điện giật, kéo tóc lên rồi ép xuống, rồi để yên luôn. Lý Tư Lâm cảm thấy bề ngoài của mình bây giờ quá buồn cười, cười nhe răng nhếch miệng với mình trong gương, lúc ngẩng đầu lên thì Lận Vũ Chu đã thay quần áo đi ra.
Lận Vũ Chu càng buồn cười hơn, anh mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình dài quá mông, che khuất “cửa trước” của quần ngủ, nguyên nhân bắt nguồn từ việc “cửa mở” xấu hổ. Anh ở trong đó lâu tới vậy, chắc là vì nghĩ ngợi về chuyện nhỏ này, cuối cùng chọn được một kiểu quần áo ổn thỏa nhất. Bây giờ quét dọn tất nhiên dễ dàng hơn ban nãy, ngồi xuống và đứng dậy không hề bị bó tay bó chân. Dưới sự cố gắng của anh, phòng khách trở nên sáng sủa và tràn đầy sức sống hơn trước khi cô trở về.
Lúc hất tay như ông chủ làm Lý Tư Lâm thật sự ngại ngùng, ngáp một cái rồi đi tìm cây lau nhà, quét dọn nhà bếp hoàn chỉnh. Lận Vũ Chu đi theo sau lưng cô, nhìn cô quét như gió cuốn, quét hai ba lần là xong, giống như học sinh bướng bỉnh quét dọn để ứng phó với thầy giáo.
“Cô đi nghỉ ngơi đi.” Lận Vũ Chu nói: “Ngày mai là cuối tuần, cô có thể tiếp tục sửa chứng lệch múi giờ, tôi sẽ không gọi cô dậy đâu.”
“Vậy thật là ngại quá.”
“Không có việc gì đâu, lần sau tới cô quét dọn.”
Lý Tư Lâm gật đầu, về phòng của mình chơi điện thoại. Cô cũng không thông báo với bạn bè mình đã về, dự định đầu tiên là làm ổ trong nhà mấy ngày, xác nhận không có vấn đề gì nữa thì sẽ ra ngoài. Hơn ba năm cô không về, không biết thành phố này đã thay đổi ra sao. Nhưng cô không vội vàng ra ngoài, vì cô không muốn gây thêm phiền phức cho người khác.
Vì ngủ liên tục mười mấy tiếng, đêm đã khuya, trái lại cô vô cùng tỉnh táo. Bởi vì ăn nhiều đồ dầu mỡ nên dạ dày nóng lên, quyết định kiếm vài món đồ mát. Sợ quấy rầy tới giấc ngủ của Lận Vũ Chu, cô nhẹ nhàng mở cửa ra, rón rén đi tới chỗ tủ lạnh lấy một hộp sữa chua.
Trong nhà vô cùng yên tĩnh, tiếng ống hút đâm thủng hộp sữa chua vang lên một tiếng nhỏ làm Lận Vũ Chu nằm trên giường nghe được. Lý Tư Lâm uống hai hộp sữa chua tại chỗ, cảm thấy hơi đói bụng, lại mở tủ lạnh ra thêm lần nữa. Giống như một con chuột nhỏ du ngoạn đêm khuya để trộm thức ăn.
Cô “sột soạt sột soạt”, rốt cuộc Lận Vũ Chu không nằm ngủ được nữa nên đi ra tìm cô. Phòng khách không bật đèn, cửa tủ lạnh mở ra, cái đầu sư tử của cô lắc qua lắc lại trước ánh sáng y như ma nữ.
Trái lại, Lận Vũ Chu rất bình tĩnh, hỏi cô: “Đói bụng à?”
“Ừ, tôi bị lệch múi giờ thành ra việc ăn uống cũng vậy. Tôi đi nấu mì gói đây.”
“Để tôi làm kiểu khác cho cô.”
“Lại là học ở chỗ anh rể cậu à?”
“Đúng vậy. Lúc chị gái tôi mang thai, anh rể của tôi học được nhiều món mì dinh dưỡng. Cô ăn mì trứng gà rong biển nhé, nước dùng trong, không làm khó tiêu.”
“Được. Cảm ơn cậu.”
Lý Tư Lâm đứng ở cửa, khi Lận Vũ Chu đang nghiêm túc nấu ăn thì cô vô tình nói một câu: “Tôi đã gặp Sầm Gia Dung.”
Cô gái Sầm Gia Dung và cả người này, là những người mà Lý Tư Lâm nghĩ rằng khó gặp lại sau khi cô xuất ngoại. Lần đó là cô mới vừa tới một thành phố, vừa đúng lúc có một buổi chia sẻ về vật lý học, cô bị bạn học kéo đi nghe.
Cả hội trường đông kín người mà cô chỉ cần liếc mắt một cái là đã thấy Sầm Gia Dung ngồi ở hàng đầu tiên. Cô ấy vẫn là một cô gái mảnh khảnh để kiểu tóc như ngày trước, đeo kính đen, trong mắt tràn đầy sự thông minh sáng chói. Tới đoạn đặt câu hỏi, cô ấy đưa ra rất nhiều vấn đề sắc bén, nhưng vì luôn nở nụ cười trên môi nên không làm người ta ghét bỏ. Cả buổi chia sẻ đang nặng nề bởi vì câu hỏi của cô ấy nên bắt đầu thú vị hơn.
Lý Tư Lâm luôn ngồi phía sau nghiêng người nhìn cô ấy, cho đến khi kết thúc, cô chủ động tiến lên chào hỏi. Tất nhiên Sầm Gia Dung không nghĩ rằng sẽ gặp được cô, ban đầu sửng sốt vài giây, sau đó chạy tới ôm cô. Cả ngàn năm trôi qua, thì “Tha hương ngộ cố tri”* vẫn mang đến sự cảm động không hề thay đổi. Lý Tư Lâm cũng nhảy cẫng lên, hai cô gái ôm nhau rất chặt trong hội trường toàn bạn bè quốc tế. Kết thúc hôm đó, Sầm Gia Dung lôi kéo Lý Tư Lâm đi ăn taco và uống bia, hai người ngồi ở bên lề đường nói chuyện thật lâu.
*Giải thích: đây là câu tục ngữ nói về việc nơi đất khách gặp lại bạn cũ.
Trước mặt là đường lớn đầy người đến người đi, không khí ẩm ướt lạnh lẽo làm đồ ăn trước mặt các cô mất đi độ ấm nhanh chóng, nhưng chuyện này không làm ảnh hưởng tới tâm trạng của các cô chút nào. Các cô nói rất nhiều chuyện cũ ở Thanh Đại, còn cả nhóm người quen của nhau.
Sầm Gia Dung kể đến Lận Vũ Chu, nói rằng vẫn giữ liên lạc với mấy người bạn thân, ngày lễ và ngày tết còn gửi bưu thiếp cho nhau. Cô ấy hỏi Lý Tư Lâm: Hai người còn liên lạc không?
Lý Tư Lâm lắc đầu: Lâu lắm rồi không liên hệ.
Ban đêm nơi đất khách, từ lời nói của Sầm Gia Dung, Lý Tư Lâm nghe được rất nhiều chuyện cũ trong đám bạn học về Lận Vũ Chu. Trong lòng cô, hình tượng một Lận Vũ Chu cứng nhắc và nghiêm túc đột nhiên hiện ra. Cô biết rằng, đã lâu tới vậy rồi, những điều cô từng biết về Lận Vũ Chu đã khác nhiều so với Lận Vũ Chu trong thực tế. Ngày hôm đó, cô đã giảng giải với Sầm Gia Dung, uống hơn hai ly bia.
Lúc chia tay, Sầm Gia Dung đưa địa chỉ của cô ấy cho cô, mời cô tới chơi thường xuyên, cô ấy cũng muốn địa chỉ của Lý Tư Lâm. Sầm Gia Dung nói: Tớ nhất định sẽ tới thăm cậu, cậu chờ tới, hai chúng ta cùng nhau tung hoành khắp Châu Âu nhé?
Lận Vũ Chu lấy đũa khuấy sợi mì trong nồi, quay đầu nhìn Lý Tư Lâm: “Sầm Gia Dung nói. Hôm đầu tiên chúng ta gặp mặt thì hai người đã biết nhau rồi.”
“Cậu với Sầm Gia Dung thế nào rồi?” Lý Tư Lâm hỏi anh: “Nhớ không lầm thì mối quan hệ của hai người hồi trước cũng khá tốt.”
“Mấy người bạn học chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau, mỗi năm sẽ gửi bưu thiếp cho nhau.” Lận Vũ Chu nói đúng sự thật.
Lý Tư Lâm gật đầu, chỉ lên bếp: “Chín chưa?”
“Mì ăn đêm khuya vẫn nên nấu mềm một chút, vậy sẽ không đau dạ dày.”
“Cậu mới bao lớn đâu mà bắt đầu học dưỡng sinh rồi?” Lý Tư Lâm đói lả, bước tới tắt bếp, đổ mì ra: “Mau đi ngủ dưỡng sinh đi!”
“Ờm.” Lận Vũ Chu đáp một tiếng: “Thật ra….”
“Cái gì nữa?”
Lận Vũ Chu muốn nói gì đó, lắc đầu, gãi ót giống như thẹn thùng: “Ăn đi, không ăn là chỉ còn nước mì đó.”