Đây là đêm đầu tiên mà họ “ngủ chung”.
Lận Vũ Chu không gói ghém quần áo như lần trước, không rời khỏi phòng sau khi cô chìm vào giấc ngủ. Dường như anh cũng thoải mái hơn một chút, có lẽ là do có Tiểu Tiểu Lận ở đây nên cũng làm giảm bớt sự khẩn trương nơi anh. Hai người cũng không dám trở mình, sợ đánh thức con bé đang ngủ say. Thậm chí giấc ngủ này rất sâu rất nồng, hôm sau lại bị tiếng làu bàu “i a i a” của Tiểu Tiểu Lận đánh thức.
“Con sao đó? Có phải muốn trò chuyện với dì đúng không nè? Có phải con muốn nói là: Dì Tư Lâm đẹp quá, con rất thích dì Tư Lâm!” Lý Tư Lâm nắm lấy bàn tay nhỏ của con bé: “Hôm nay lại nhớ tới ba và mẹ rồi đúng không nào? Dì và cậu đưa con ra ngoài chơi nhé!”
“Đi đâu đấy?” Lận Vũ Chu hỏi.
“Chúng ta đưa con bé ngồi xe buýt đi! Nghe nói nhiều đứa con nít thích đi xe buýt lắm.”
Cái câu “Nghe nói” này từ rất ư là vi diệu, Lận Vũ Chu đoán được chứ, đó là do Lý Tư Lâm thích ngồi xe buýt. Bọn họ ăn sáng xong, thu dọn đồ đạc, đẩy xe nôi, mang theo dây đeo, Lận Vũ Chu đeo balo lên vai, trong đó đựng tã, bình sữa, bình giữ ấm, sữa bột. Tóm lại, là họ không biết trời cao đất dày mà đi ra ngoài chơi.
Bọn họ cứ nghĩ là lên xe buýt thì chỉ cần ngồi một chỗ, ngắm nhìn phong cảnh ven đường, tìm một quán cà phê uống nước hóng gió, ăn cơm trưa rồi tản bộ. Kết quả là: Lên xe, Tiểu Tiểu Lận cảm thấy mới lạ nhưng chỉ nhìn khoảng năm phút, sau đó mơ màng sắp ngủ. Lúc gần ngủ còn có mùi thối thối. Lận Vũ Chu nhanh chóng ôm con bé xuống xe, hai người đi hơn hai mươi phút mới tìm được một tiệm ăn có nhà vệ sinh cho em bé. Sau khi lau chùi thay đồ, Tiểu Tiểu Lận đói bụng, vì thế cho con bé uống sữa, uống xong thì con bé buồn ngủ, vì thế hai người ăn bừa món gì đó rồi đặt con bé vào xe ngủ.
Kế hoạch sửa lại. Xe buýt thành đi bộ.
Lý Tư Lâm uể oải, cảm thấy mình thật sự không xứng với chức dì nhỏ, vốn muốn đưa con bé ra ngoài chơi cho vui, kết quả chỉ chơi được một phút rồi trở lại múi giờ vốn có.
“Em vui không?” Lận Vũ Chu hỏi cô.
“Vui chứ. Em chỉ nghĩ mấy việc này cũng có thể làm ở nhà, hơn nữa còn thoải mái hơn nhiều.”
“Em vui là được. Nhìn đi, lá cây đều xanh biếc cả rồi, hoa cũng nở, mùa hè sắp đến. Cảnh đẹp thật đấy.”
Còn không phải sao? Cả một dãy tường đều ngập trong hoa, Lý Tư Lâm vui vẻ trở lại, muốn Lận Vũ Chu chụp ảnh cho cô, còn lôi kéo anh cùng chụp. Tiểu Tiểu Lận ngủ ngon, hai người họ tự vui với nhau, cuối cùng không phí công ra ngoài.
Dì lao công đường phố khen họ tâm tánh tốt, tuổi còn trẻ mà đã có con, đi chơi mà còn nhớ mang con theo. Lý Tư Lâm le lưỡi không giải thích, nghĩ thầm ai mà dám bỏ rơi con bé này, ba người ta đuổi đánh liền đó.
Nhưng nghe dì ấy nói thế cũng làm họ sinh ra một loại ảo giác họ chính là ba mẹ của Tiểu Tiểu Lận. Một đứa trẻ mà thôi, thế mà lại mang tới cho bọn họ nhiều biến hóa nho nhỏ trong lòng. Ngay cả cảm giác thiếu an toàn ẩn sâu bên trong Lý Tư Lâm còn được chữa trị một chút.
Đi ngang qua tiệm trà sữa, họ mua một ly trà sữa và một que kem, tự khen thưởng đồ ngọt cho chính mình vì chăm trẻ con mệt mỏi, không thèm giảm cân nữa. Kem ăn rất ngon, ăn một miếng là cảm thấy mãn nguyện. Lận Vũ Chu cũng không chưa từng thấy qua cách ăn này của cô, anh đứng đó xem cô biểu diễn. Cô cho rằng Lận Vũ Chu muốn ăn, thế là tốt bụng đưa lên miệng anh. Còn anh thì há miệng ăn một miếng.
“Ăn ngon không?” Lý Tư Lâm hỏi anh.
“Ngon.”
“Ngon thì há miệng to ra!”
Lận Vũ Chu nghe lời ăn một miếng to, sau đó cô lôi kéo đi mua sắm. Họ thật sự ra dáng một nhà ba người, lúc Lý Tư Lâm đứng lựa quần trong cho Lận Vũ Chu trong cửa hàng, nhân viên còn nói: “Chồng của chị chắc là mặc hợp đấy ạ.”
Lý Tư Lâm không quen với ba chữ “chồng của chị”, trái lại cô cảm thấy quần lót mà có gì hợp hay không hợp, có cởi cho người khác nhìn đâu. Cô vừa nghĩ tới chuyện này thì cảm thấy mình thật là nguy hiểm, sao lại không thể cởi cho người khác xem? Vì thế cô chọn kiểu dáng và màu sắc thật nghiêm túc, chuẩn bị thay đổi kiểu quần lót mộc mạc của Lận Vũ Chu.
Dưới ánh mắt của nhân viên cửa hàng, Lận Vũ Chu đỏ mặt giấu “quà” mà Lý Tư Lâm tặng nhét vào balo, rồi kéo tay cô đẩy xe nôi trốn khỏi cửa hàng. Chỉ cần ở thêm một phút nữa là chết toi anh mất.
Tâm trạng của Lý Tư Lâm và Tiểu Tiểu Lận rất tốt, lúc chờ xe buýt cô còn quơ chân múa tay biểu diễn con khủng long cho Tiểu Tiểu Lận xem, con bé cười tít cả mắt.
Lận Vũ Chu chụp lén Lý Tư Lâm gửi cho anh rể xem, còn nói: Lý Tư Lâm rất thích trẻ con.
“Cô ấy sẽ không giấu con gái yêu quý của anh trốn mất đó chứ?” Cố Tuấn Xuyên tám phần là cảm thấy con gái mình quá mức đáng yêu, ai ai cũng muốn trộm con bé đi.
“Ngày mai anh chị về ạ?” Lận Vũ Chu hỏi.
“Sao đấy?”
“Không có gì.”
Lận Vũ Chu cảm thấy suy nghĩ kỳ quái này của mình thật sự có lỗi với Tiểu Tiểu Lận, anh hy vọng chị gái và anh rể nhanh chóng trở về, thế là anh với Lý Tư Lâm có thể ở chung một chỗ. Lận Vũ Chu khi trước không hề biết anh là kiểu người này, không biết gì về dục vọng của con người. Hiện tại, anh rất mong có thể ở chung một chỗ với Lý Tư Lâm.
“Các bạn tôi ơi, tớ định rồi! Ngày 1 tháng 5 tớ sẽ về Bắc Kinh!” Sầm Gia Dung đột nhiên thông báo trong nhóm: “Có người nào muốn đón tớ không?”
Sau khi Lận Vũ Chu nhìn thấy tin nhắn thì nhìn lướt qua Lý Tư Lâm, sau đó hỏi cô: “Ngày 1 tháng 5 Sầm Gia Dung về đấy, em biết không?”. Đây là lần đầu tiên anh chủ động nhắc tới Sầm Gia Dung với Lý Tư Lâm, trên thực tế việc này không khó lắm.
Lý Tư Lâm đẩy xe nôi đi trên đường, nghe thế thì “ừm” một tiếng. Lận Vũ Chu giữ chặt xe nôi, làm xe dừng lại, rồi anh nhìn Lý Tư Lâm: “Chúng ta nói chuyện về Sầm Gia Dung một chút được không?”
“Không.” Lý Tư Lâm nói: “Lận Vũ Chu, Sầm Gia Dung là bạn học tốt của anh và cũng là bạn thân của em. Hai chúng em bồi bạn với nhau ở nước ngoài hơn hai năm. Cô ấy là một đàn em rất giỏi. Nguyên nhân em không muốn nói chuyện về cô ấy với anh là: Chúng ta không nên thảo luận và kết luận trước khi sự việc xảy ra, anh biết mà, khoa học kết luận căn cứ vào sự thật. Nếu muốn nói, thì chờ đến khi cô ấy về rồi, chúng ta gặp rồi nói tiếp.”
“Em cảm thấy anh sẽ dao động.”
“Bây giờ em mà nhìn thấy chàng trai em thích lần đầu năm 16 tuổi thì trái tim vẫn loạn nhịp thôi.”
“Em gặp khi nào?”
“Em đang nói với anh về tình cảm của con người, nó sẽ không biến mất theo thời gian mà chỉ bị che giấu đi thôi.”
“Anh đang hỏi là, em gặp chàng trai em thích lúc 16 tuổi hồi nào? Vì sao em có thể kết luận việc này qua nhịp tim được chứ? Kết luận này có căn cứ vào việc thật được không?” Lận Vũ Chu trở nên nghiêm túc, thậm chí anh cũng chưa phát hiện rằng mình đang ghen. Anh không còn để ý tới lý trí, thế nên quên mất nội dung mình muốn nói lúc ban đầu.
Lý Tư Lâm cảm thấy việc này có gì đâu, đây chỉ là cảm xúc dao động bình thường của con người mà thôi, Lận Vũ Chu hỏi, cô nói thẳng luôn: “Gặp hồi tuần trước trong khu vực công viên công ty em, nhìn lướt qua cái thôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Có kết bạn, nhưng không nói chuyện.”
Lận Vũ Chu cảm thấy mình cảm thấy tổn thương, nhưng anh không có cách nào để nói ra rằng anh tổn thương. Anh không tổn thương vì anh trai hai trăm nghìn tệ trong quán bar, không tổn thương vì đối tượng xem mắt Chu Dương, mà tổn thương vì cô vẫn loạn nhịp khi nhìn thoáng qua chàng trai cô thích năm 16 tuổi. Anh không thể nào hiểu nổi, thậm chí anh còn cảm thấy Lý Tư Lâm thật sự đang đùa giỡn với tình cảm của anh.
Lý Tư Lâm nhìn thấy biểu cảm của Lận Vũ Chu, cô biết mình phạm sai lầm rồi. Cô không nên mang tất cả biến hóa trong đời sống nói cho anh. Tình cảm là thứ sẽ biến hóa, khi một người nào đó đồng hành cùng bạn đi qua một chặng đường, toàn bộ hồi ức đó sẽ không thể biến mất hoàn toàn. Quan trọng chúng ta lựa chọn thế nào. Một ngày nào đó Lận Vũ Chu sẽ hiểu đạo lý này thôi.
Mãi cho đến lúc về đến nhà, bọn họ đều không nói gì thêm.
Tiểu Tiểu Lận tỉnh dậy, lúc này muốn người này ôm, lúc kia muốn người nọ ôm, nhưng cũng không thể xoa dịu bầu không khí căng thẳng giữa họ.
Lý Tư Lâm đói, rồi đi vào nhà bếp nấu mì, tiện thể mang con cua lúc sáng đi hấp, làm xong còn bỏ rất nhiều thịt trong bát mì của Lận Vũ Chu, dùng cái này để xin lỗi.
Lúc ăn cô còn nói: “Lận Vũ Chu, anh đừng nóng giận, chờ đến ngày 1 tháng 5 anh gặp lại Sầm Gia Dung thì sẽ hiểu lời em nói, đối với anh mà nói thì người đặc biệt là người đặc biệt. Bất kể thời điểm nào thì cô ấy cũng sẽ khác với những người còn lại. Anh gặp người khác thì nhịp tim bình thường, khi gặp trúng người đặc biệt sẽ xảy ra biến hóa.”
“Sau này em sẽ nói chuyện với anh ta sao?” Lận Vũ Chu hỏi.
“Ai cơ?”
“Chàng trai em thích lúc 16 tuổi.”
“Không có ý định.”
“Nhưng vì sao phải kết bạn?”
“Vậy về sau khi anh kết hôn với người khác sẽ xóa đi tất cả quen biết với người khác giới, hơn nữa, không kết bạn với người khác giới nào luôn sao? Con người là động vật có hình thái xã hội, sức hấp dẫn luôn tồn tại, thứ duy nhất để thử thích chính là trái tim anh.”
“Em như thế thì quá cực đoan rồi.”
Lận Vũ Chu không thể nào hiểu nổi, với mấy việc này anh thật sự dốt đặc cán mai. Anh chỉ không muốn nói chuyện, nhưng vì Lý Tư Lâm đưa hết thịt cua cho anh, thế là anh thấy mình cũng không tức giận tới vậy. Về bản chất, anh vẫn là một người hiểu lý lẽ.
Nhưng anh ý thức được khoảng cách giữa anh và cuộc sống của Lý Tư Lâm quá xa, cách sống của họ hoàn toàn bất đồng. Thực tế, ngoại trừ khoa học ra thì họ không hề liên quan tới nhau. Người không có điểm giống liệu có đi được đến cuối cùng không? Đời sống tình cảm mãnh liệt của họ liệu có bị mài giũa từng ngày rồi tan biến, cuối cùng trở thành không còn gì để nói hay không? Vấn đề này rất thâm sâu và hư ảo, là điều Lận Vũ Chu chưa từng nghĩ tới. Trên sách vở không có một đáp án tiêu chuẩn, cuộc sống là một vở kịch thử nghiệm rộng lớn, chỉ tồn tại một kết thúc mở.
Tối đến, sau khi Tiểu Tiểu Lận ngủ, Lận Vũ Chu ngồi bên mép giường Lý Tư Lân, khi về phòng mình nằm xuống vẫn là sự hỗn độn. Anh quá mức đơn giản, Lý Tư Lâm chỉ nhìn một cái là biết anh ra sao. Tắt đèn nằm xuống, lấy bóng đêm làm sự níu giữ.
Quả nhiên, giường ben kia vang lên tiếng sột soạt, Lận Vũ Chu nằm xuống, mang theo một bụng tủi thân.
Lý Tư Lâm đưa tay qua giữ lấy anh, thầm gọi tên anh: “Lận Vũ Chu.”
“Hửm?”
“Hay là em không đi Thái Lan nữa?”
“Vì sao?”
“28 tháng 4 em đi rồi.”
“Đây là ngày nghỉ của em, em cứ tận hưởng vui vẻ thôi. Bây giờ mà trả vé thì phí cũng đủ một người đi. Hơn nữa chị anh và Cao Phái Văn cũng thất vọng. Lâu rồi ba người không đi chơi chung mà.”
“Ừm.”
Lý trí của Lận Vũ Chu đã trở lại, ngón tay nhéo nhéo ngón trỏ của cô: “Lý Tư Lâm, tới tiệc chào mừng Sầm Gia Dung anh sẽ gọi video cho em. Em không ở đây, có lẽ cô ấy sẽ muốn trò chuyện với em lắm, đến lúc đó mọi người cùng tề tựu lại trò chuyện.”
“Được.”
“Em không cần lo lắng gì cả, chỉ cần yên tâm tận hưởng kỳ nghỉ của em thôi. Được không?”
“Được.”
“Nhưng em vẫn loạn nhịp vì chàng trai năm 16 tuổi, anh thật sự sẽ ghen đấy.”
“Là tim đập, khác với rung động mà.”
“Trong mắt anh thì không có gì khác nhau.” Lận Vũ Chu nói trong bóng đêm: “Anh cho rằng chỉ khi con người gặp người mình thích thì trái tim mới dao động.”
Lý Tư Lâm không giải thích, chờ tới ngày 1 tháng 5 đi rồi anh sẽ hiểu. Cô nghĩ.