Bên Nhau Đêm Đẹp Này - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 23: Sóng triều (3)




Lý Tư Lâm còn nhớ rõ lần tụ họp hồi mấy năm trước, mọi người thảo luận thích đi địa điểm nào ở Bắc Kinh nhất. Có người thích hồ Hậu Hải, có người thích khu Tam Lý Truân, có người thích chùa Hồng Loa, vì nghe nói nơi đó cầu tình duyên rất linh. Tới lượt Lận Vũ Chu, anh nói anh thích viện bảo tàng quân sự, và các bảo tàng khác.

Sau buổi gặp mặt đó, Lý Tư Lâm rủ anh đi viện bảo tàng quân sự, Lận Vũ Chu từ chối. Nhưng sau đó Lý Tư Lâm nghe nói, anh đã tới viện bảo tàng đó một mình. Lúc đó Lý Tư Lâm rất lạc quan, còn nói với bạn rằng: Thấy sao? Người tớ thích đó. Trước giờ không thích làm những việc mờ ám, thật sự là một người đạo đức chịu được thử thách. Cô hoàn toàn không để ý tới chuyện bị từ chối làm cô buồn, chỉ nhìn thẳng vào nhân cách của Lận Vũ Chu.

Thích một ai đó rất lâu cũng là hiểu người đó nhiều hơn những gì người khác tưởng tượng. Cô biết Lận Vũ Chu thích viện bảo tàng quân sự, biết trong cặp anh lúc nào cũng có một chai nước suối, biết anh cuối tuần nào cũng phải đi dạy kèm hai ca, mà nếu như anh có thể xuất ngoại, nơi muốn đi nhất là Nga và Ai Cập. Còn có rất nhiều rất nhiều việc nhỏ, mặc dù đã mấy năm trôi đi, nhưng Lý Tư Lâm vẫn còn nhớ rõ.

Đến viện bảo tàng hôm nay, Lý Tư Lâm mới chứng kiến được cái gì gọi là “ASMR”. Khi nhìn những vật đó, hai mắt Lận Vũ Chu sáng lên, không hề thua kém cảm giác của anh lúc cô nắm lấy tay anh và đặt vào áo mình. Anh hiểu từng món đồ được triển lãm, Lý Tư Lâm chỉ mở miệng hỏi một câu “món đồ chơi này dùng để làm gì”, là anh đã bắt đầu thao thao bất tuyệt dẫn đường cho cô. Khi anh bắt đầu giải thích được năm phút, liên tục có người đi theo họ, người già và trẻ nhỏ chiếm đa số, mọi người đều xem anh như một người hướng dẫn đích thực. Có người còn nói: Anh hướng dẫn viên này giỏi ghê, biết hết thiên văn địa lý lịch sử lẫn chính trị.

Lận Vũ Chu thật sự lãng quên, mải rong chơi trong đại dương tràn ngập nồng nhiệt và lý tưởng của anh. Lý Tư Lâm nhìn anh cũng cảm thấy rất vui, bởi vì vui vẻ và thỏa mãn sẽ lan tỏa. Cô chỉ phiền não vì những người đi theo sau. Cô có thể kéo tay anh để nghe hết toàn bộ quá trình thuyết minh, bây giờ hay rồi, cô không thể ra tay với “hướng dẫn viên viện bảo tàng” được.

Chiếc P-51 Mustang hàng thật được trưng bày vô cùng hoành tráng, trong lời thuyết minh của Lận Vũ Chu còn mang theo tình yêu đất nước, đôi mắt cũng rưng rưng. Bọn nhỏ được trau dồi một khóa giáo dục siêu cấp tốc về chủ nghĩa yêu nước, vây quanh Lận Vũ Chu muốn anh ký tên.

Lận Vũ Chu rất ngại ngùng, nói thẳng rằng mình chỉ là một người yêu quân sự, nhưng không thể lay chuyển được bọn nhỏ, vẫn ký tên. Lý Tư Lâm nắm lấy cặp sách của một đứa trẻ, nói với nó: Nhớ giữ chữ ký cho kỹ đấy, biết đâu được một ngày nào đó em xem tin tức thì thấy cái tên này không chừng. Năm năm, mười năm, em đợi chút nhé.

Cô cũng không biết vì sao mình lại nói thế, có lẽ là vì Lận Vũ Chu là một người thuần túy nhất mà cô từng gặp. Anh nhất định sẽ luôn theo đuổi con đường nghiên cứu khoa học, Lý Tư Lâm có niềm tin, cô có thể nhìn thấy anh trở thành một nhân vật tiêu biểu hàng đầu trong lĩnh vực công nghệ cao.

Lận Vũ Chu ở bên cạnh kéo áo cô, muốn cô khiêm tốn tí. Lý Tư Lâm hừ một tiếng: Dù gì giữa hai ta cũng phải có một người không khiêm tốn. Và tôi không trông cậy vào cậu được.

Từ “Hai ta” cô dùng rất mượt, chậm rãi rót thẳng vào tim Lận Vũ Chu, anh nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt anh cong cong, rồi cười. Cười xong vẫn cảm thấy chưa đủ, anh xoa lên mái tóc Lý Tư Lâm, nói với giọng điệu khác hẳn ngày thường: “Làm sao bây giờ? Tôi muốn nựng em quá.”

Lý Tư Lâm thò mặt lại gần: “Nè, cậu nựng thì nhớ nhẹ tay xíu, tôi dựa vào cái mặt này kiếm cơm đó.”

Lận Vũ Chu nựng một cái thật.

Anh không quen làm chuyện thân mật ở nơi công cộng, hai người chỉ tới đây thôi. Nhưng Lý Tư Lâm đem tới Lận Vũ Chu một niềm vui, cũng không chỉ có bấy nhiêu đó. Lúc lên lại tàu điện ngầm, hai người đứng trong một góc, cô đứng gần vào góc tường, người anh che cô bên trong. Lý Tư Lâm nghịch cúc áo trên túi áo sơ mi anh, ngón tay kéo vạt áo thun, đầu ngón tay luồn vào chạm lên da anh. Lận Vũ Chu ngại ngùng nắm tay cô, cô cười.

“Lớn rồi mà còn trẻ con.” Lận Vũ Chu nói.

“Lớn hơn cậu.” Lý Tư Lâm cãi lại.

“Em chắc là em lớn hơn tôi à?”

“Trên thẻ căn cước lớn hơn cậu.”

“Ghê gớm thật.”

Lận Vũ Chu mới được nếm thử niềm vui của buổi hẹn hò, nhưng anh lo lắng Lý Tư Lâm không vui, anh suy nghĩ, cảm thấy lúc ở viện bảo tàng mình nói nhiều quá, cũng không biết Lý Tư Lâm có chê anh ồn ào hay không. Hoặc là Lý Tư Lâm không hề hứng thú, cho nên đối với cô mà nói nửa ngày hôm nay rất khó chịu. 

Lý Tư Lâm lắc đầu phủ nhận: “Vui lắm.”

“Em cũng thích à?”

“Cũng được. Tôi từng đi hơn mười hai viện bảo tàng ở các quốc gia kia mà.” Lý Tư Lâm không nhiệt huyết đối với bảo tàng như Lận Vũ Chu, nhưng cô cũng cảm thấy thú vị. Cô đã đi nhiều bảo tàng, nhưng ngày hôm nay đã để lại cho cô ấn tượng sâu sắc nhất. Bởi vì cô có “hướng dẫn viên” xứng với danh xưng – Lận Vũ Chu. Khi cô nhìn thấy mắt Lận Vũ Chu rưng rưng nhìn chiếc máy bay P-51 Mustang, cô đã cảm thán: Oa, tình cảm của nhân loại thật là quý giá.

Hà Vận từng nói Lận Vũ Chu là một thằng nhóc nghèo, Lý Tư Lâm không vui, cô hỏi ngược lại Hà Vận, dù có tiền thì như thế nào? Lúc mẹ giả cho Lý Nhuận Khải thì ông có gì trong tay không? Lận Vũ Chu là nhân tài trụ cột của quốc gia, nghèo thì sao? Phải có người làm nghiên cứu chứ, không thể nào quay lưng lại đi lừa tiền người ta đầu tư như tên đần Chu Dương được? Lúc này cô đã lôi Chu Dương ra. Dù sao ngày nào tên Chu Dương đó cũng khùng khùng điên điên, bụng dạ hẹp hòi, nhìn đáng ghét chết đi được. Lý Tư Lâm không cho phép bất kỳ người nào nghi ngờ lựa chọn của Lận Vũ Chu. Từ trước là thế, hiện tại cũng vậy. Cô cảm thấy phải có một người tự bước lên con đường đó một mình, vì sao người đó không thể là Lận Vũ Chu?

Hà Vận phát hiện bà nói Lận Vũ Chu một câu, Lý Tư Lâm có mười câu đáp lại. Thật ra bà không ghét Lận Vũ Chu, thậm chí còn rất thích, nhưng có khi không kìm được sẽ làm hỏng chuyện, vì Lận Vũ Chu mà Lý Tư Lâm nổi giận tranh luận với bà nhìn rất thú vị. Bà biết rằng cô con gái này từ nhỏ đã lạc quan biết chuyện, cũng muốn thấy cô tranh luận cùng người lớn, lần này đúng là rất hiếm thấy.

“Lận Vũ Chu, lần sau anh lên lịch chuyện hẹn hò của chúng ta nhé.” Tàu điện ngầm ồn ào, Lý Tư Lâm ôm lấy eo anh, dựa vào anh lười biếng. Trong mắt người qua đường họ không giống như người quen, chính Lận Vũ Chu còn không cảm thấy thế. Khi tàu chạy qua đường hầm dưới đất, anh nhìn thấy cái nắm tay của họ giữa rất nhiều hình ảnh phản chiếu lên cửa kính, anh liền tự kết luận cuối cùng trong lòng: Đây là đang yêu. Hôm nay mặc kệ là ai đến, đều không thể phủ nhận, tôi và Lý Tư Lâm đang yêu đương.

Yêu một người, chỉ cần ngóng trông màn đêm buông xuống. Trong một căn phòng yên tĩnh không người, dính dính, ẩm ướt, và cái ôm làm người ta không thở nổi.

Lận Vũ Chu mong chờ màn đêm tới.

Khi họ ra khỏi trạm tàu điện ngầm thì trời đã tối đen, đám đông như dòng nước đẩy họ về phía trước đi. Lúc sắp bị tách ra, Lận Vũ Chu nhanh chóng nắm chặt tay Lý Tư Lâm: “Trúng giờ cao điểm tan tầm buổi chiều rồi.”

“Đúng rồi ha.”

Lý Tư Lâm nắm lại tay anh, theo anh tránh khỏi dòng người đi về về nhà. Hà Vận và chồng cũ Lý Nhuận Khải đang đứng cùng nhau đối diện khu dân cư, ngày nào cũng nhớ thương cô con gái nhỏ thắt bím tóc. Hai người không nói chuyện, nhưng đôi mắt đều nhìn chằm chằm ở phía đường lớn đối diện.

Lúc Lý Tư Lâm và Lận Vũ Chu tay trong tay đi ra, Hà Vận chụp lại: “Tôi nói hai cái đứa nhóc này có chuyện giấu giếm, Lâm Lâm sống chết không thừa nhận. Giờ tôi xem anh nói thế nào!” Nói xong móc điện thoại ra, ghi lại “bằng chứng phạm tội” thân mật của Lý Tư Lâm và Lận Vũ Chu.

“Đây là chuyện thù riêng của cô.” Lý Nhuận Khải phe phẩy quạt: “Cô kéo tôi tới xem xem Lâm Lâm nắm tay ai à? Sao nhỉ, hai đứa nắm tay thì tốt thôi mà.”

“Im ngay.”

Năm đó Hà Vận gả cho Lý Nhuận Khải, cũng coi như thiệt thòi vì tình yêu. Bà không muốn cho Lý Tư Lâm đi vào con đường khi xưa mà bà đã đi qua, đặc biệt bà lo lắng khi Lý Tư Lâm nói cô theo đuổi Lận Vũ Chu nhiều năm mà vẫn không theo đuổi được.

Bà đi chậm qua đường lớn, theo đuôi hai người đang nắm tay tới cửa, cố ý la lên: “Ai! Hai đứa này! Đứng lại đây!”

Hai người sợ hãi, cuống quýt buông tay ra dưới tiếng hét ra lệnh, quay lại nhìn Hà Vận và Lý Nhuận Khải trông rất thản nhiên sau lưng. Lý Nhuận Khải nhếch miệng, đưa mắt ra hiệu cho Lý Tư Lâm, ý bảo ông vẫn chịu uy quyền của vợ trước, chứ ông không muốn tới đâu.

“Sao hai vị quan lớn nhà mình cùng tới đây thế? Mới cơ cấu lại gia đình ạ?” Lý Tư Lâm chuyển chủ đề nhưng bị Hà Vận cắt ngang, bà lấy điện thoại ra đưa cho họ xem, trên ảnh là cảnh hai người đang nắm tay, không hề xa lạ.

“Là hai đứa phải không?” Hà Vận hỏi.

“Giống thôi chứ không phải đâu mẹ.” Lý Tư Lâm nói.

Hà Vận thấy cô vịt chết mà mỏ còn cứng, làm bộ giơ tay muốn đánh cô, mà Lận Vũ Chu đã cản phía trước.

“Đi vào rồi nói, đứng đây làm gì, thần canh cửa hả?” Lý Nhuận Khải phe phẩy cây quạt đi vào, ông cũng có cách đối phó với vợ trước.

Sau khi vào, Hà Vận ngồi trên sô pha thẩm vấn Lý Tư Lâm chuyện gì đây, vì sao hai đứa nắm tay?

“Sợ đi lạc thôi ạ.” Lý Tư Lâm quay đầu nói với Lận Vũ Chu: “Mốt mua cọng dây thừng buộc tay đi, tránh cho hiểu lầm nữa.”

“Hiểu lầm à? Nắm tay đi trên đường, hiểu lầm cái gì đây?”

“Dù gì tụi con cũng có yêu đương đâu.”

“Không yêu sao nắm tay?”

“Sợ đi lạc mà mẹ.”

Lý Tư Lâm hỏi chuyện ông trời. Cô nghĩ thầm, sao cô xui thế chứ, ban ngày đi thăm thú bảo tàng, bây giờ tới thời giờ cho người lớn rồi, thế mà ba mẹ lâu rồi chưa xuất hiện cùng nhau lại tới đây.

Đó chính là không để cô được toại nguyện.

Nghĩ đến đây thì hơi tức lên, cô trừng mắt, không chịu thừa nhận mối quan hệ với Lận Vũ Chu. Lận Vũ Chu ở một bên không dám nói lời nào, mãi đến khi Hà Vận nhìn về phía anh, anh mới mở miệng giải thích: “Cháu nghĩ hai chúng cháu đang yêu nhau, nhưng  Lý Tư Lâm thì không thấy thế. Nhận định của hai người khác nhau. Nhưng thật ra cũng không liên quan, tụi cháu đang cố gắng giải quyết vấn đề này. Chú và dì đừng lo lắng, cháu không phải người xấu. Cháu nghiêm túc ạ.”

“Cậu nghiêm túc cái gì cơ?” Lý Tư Lâm nghiêng đầu hỏi anh, cô hy vọng anh im miệng, đừng nói bậy nữa mà.

“Lúc nào anh cũng nghiêm túc.” Lận Vũ Chu rất chân thành: “Từ trong ra ngoài, anh đều nghiêm túc.”

Lý Nhuận Khải ngồi một bên cười, ông cảm thấy rất thú vị, trẻ tuổi thật sôi nổi, rất thẳng thắn, rất thú vị. Thậm chí ông còn chờ mong Lận Vũ Chu sẽ nói thêm gì khác. Còn Hà Vận, trong lòng bà cảm thấy mình làm khó Lận Vũ Chu, ngón tay cố ý chạm nhẹ vào anh: “Tiểu Lận à Tiểu Lận à, dì biết cháu không tệ mà, sao giới thiệu bạn gái cho cháu mà cháu lại đi ăn cỏ gần hang thế?”

“Không muốn ăn cỏ gần hang thì cháu sẽ không ở lại chỗ này hơn ba năm đâu ạ.” Lận Vũ Chu nói: “Dì ơi, cháu thừa nhận mục đích ban đầu của cháu không trong sạch.”

“Nếu lúc nó trở về để kết hôn thì sao?”

“Vậy con sẽ dọn đi ạ.”

Lý Tư Lâm nói móc anh: “Đi ăn cỏ gần hang khác hửm? Ở Lục Đạo Khẩu à?”

Căn hộ nhỏ của Sầm Gia Dung ở Lục Đạo Khẩu, Lận Vũ Chu biết Lý Tư Lâm đang nói gì, anh không rõ vì sao, hình như Lý Tư Lâm tức giận rồi. Vì thế không nói thêm nữa.

Hà Vận thấy Lý Tư Lâm xụ mặt, biết bà ra mặt tới đây là được rồi, tìm cớ chuẩn bị chuồn đi, trước khi đi còn hù dọa Lận Vũ Chu: “Con gái dì còn chưa đồng ý thì hai đứa chưa phải mối quan hệ người yêu. Trẻ tuổi đừng tự cho mình là đúng nhé.” Cuối cùng bà thay Lý Tư Lâm báo thù mấy năm cô theo đuổi anh.

Sau khi họ đi Lý Tư Lâm đột nhiên không có tâm trạng, tắm xong trở về phòng mình, không nhắc tới thời gian của người trưởng thành nữa. Lận Vũ Chu gõ cửa, cô không đáp, cuối cùng anh đẩy cửa ra, khi đi vào thì Lý Tư Lâm đang ngồi bên mép giường.

“Nên đi ngủ đi. Ngày mai còn phải đi làm nữa.” Lý Tư Lâm hạ lệnh tiễn khách, để lại cho anh là tấm lưng bướng bỉnh. Một hồi lâu mà phía sau vẫn im lặng, cô ép mình không được quay đầu lại xem Lận Vũ Chu có đi hay chưa, chỉ cố nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Sau đó trong phòng tối đen, Lận Vũ Chu đã tắt đèn. Bàn tay Lý Tư Lâm đang nắm chặt hơi ướt, cô có một cảm giác hồi hộp nho nhỏ, cảm giác đó đã hòa lẫn làm tan đi cơn tức khó hiểu của cô.

Có gì đó chạm vào lưng cô, sau đó một cảm giác ấm nóng truyền vào lòng bàn tay, một nụ hôn đặt lên bờ vai cô cách một lớp vải.

Dưới màn đêm này, cuối cùng len lỏi vào áo, nhẹ nhàng vỗ về ngực, không hấp tấp mà lại vô cùng dịu dàng. Khi tiếng thở của anh phà vào làm tai cô ngứa ngáy. Răng anh cắn nhẹ vào tai rồi cuối cùng dừng trên vành tai.

Đầu Lý Tư Lâm ghìm vào giữa gối, một tiếng rên nhỏ vang lên.

“Thời gian của người trưởng thành, Lý Tư Lâm. Hôm nay giao cho anh nhé.” Lận Vũ Chu nói.

Anh hiếu học trời cho, trước đó không chịu bắt đầu một cách qua loa, anh làm đủ mọi “bài tập”, cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện này.

Mặc dù động tác không thạo, nhưng vừa đủ gợi nên hứng thú.

Nụ hôn của anh ấn xuống, bàn tay anh du ngoạn. Bóng tối là phương pháp duy nhất giúp anh vượt qua sự ngại ngùng, sự đáp lại của Lý Tư Lâm là tiếng kèn lệnh của anh.

Anh kiên nhẫn, ngón tay đang tìm kiếm giữa khe hở, thì thầm với cô: “Đồ chơi của em có tác dụng ở chỗ này đúng không?”

Lý Tư Lâm nâng lấy mặt anh, rồi hôn anh, tất cả ý thức của cô đều nằm trên đầu ngón tay anh, tất cả những cảm giác ấy hòa lại rửa trôi ý thức của cô, giữa khoảnh khắc cô hỗn loạn, có thứ gì đó mềm mại đang liều chết chống lại.

Lý Tư Lâm điên mất.

Cô thích này hoàn toàn phục vụ, lại không phải là món đồ chơi lạnh băng, mà là một người sống sờ sờ. Thậm chí cô còn cảm nhận được mồ hôi anh nhỏ xuống, rồi bị anh cuốn lấy hết tại nơi đó.

Nhưng Lận Vũ Chu vẫn không tìm thấy đúng chỗ. 

Anh rất gấp, càng gấp càng tìm không thấy, tay cứ đi tìm loạn xạ, thế lại càng lung tung.

Lý Tư Lâm mặc kệ anh, muốn anh cứ tìm, không biết ở một lúc nào đó, đúng chỗ đấy rồi, hai người đều vội thở gấp.

Lận Vũ Chu hoàn toàn mất đi tỉnh táo, anh vội vàng mà không có kỹ xảo, một chút là một chút, giống như đang nghiên cứu gì đó, nghiêm túc đến thế. Lý Tư Lâm rất thích, cô ôm lấy vai anh, luôn muốn hôn anh.

Thủy triều cuốn tới là một cảm giác lạ, cô thét lên thành tiếng, cả người run lên rồi dừng lại, Lận Vũ Chu không hiểu, chỉ biết đi tới tiếp, anh cảm thấy cô cắn anh, còn muốn xin tha: “Anh biết, anh đang cố.”

Lý Tư Lâm không thể nói nên lời, càng nức nở hơn rồi dùng sức cắn anh, mà anh không hề bị dao động mà cứ kiên trì, Lý Tư Lâm nhận ra:

Lần này Lận Vũ Chu không giống với lần trước.

Cô sắp thở không nổi nữa, dùng sức đẩy anh ra: “Lận Vũ Chu, dừng lại! Anh dừng lại cho em!”

Lận Vũ Chu ngây người ra, trong bóng đêm nhìn cô với vẻ không biết làm sao. Lý Tư Lâm giận rồi, mà anh không biết là vì sao.