Lý Tư Lâm cười đến nỗi mỏi miệng, tay vỗ vỗ lên mặt, cánh tay vòng qua ôm lấy đầu gối, quay đầu nhìn Lận Vũ Chu. Người kia tất nhiên còn chìm đắm trong sự hoài nghi của chính mình, biểu cảm rất nghiêm túc.
Anh càng như vậy, Lý Tư Lâm càng cảm thấy buồn cười. Trên con đường lăn lộn với mớ sách vở của Lận Vũ Chu, trong đống sách đó nhất định không có sách giáo dục giới tính. Cô cười một hồi rồi mới lau nước mắt, đẩy bàn trà nhỏ ra, vỗ lên đầu gối Lận Vũ Chu, để anh ngồi đối diện với cô. Cô quyết định phổ cập đàng hoàng cho Lận Vũ Chu. Cô chưa từng nói về vấn đề “không được” với đàn ông, trước khi nói vẫn châm chước.
“Lận Vũ Chu, tôi nói với cậu này, đa số lần đầu tiên của đàn ông đều không ổn.” Lý Tư Lâm nói xong cảm thấy mình vẫn chưa nói giảm nói tránh lắm, nói như thế thì giống như cô đã từng gặp nhiều người đàn ông có lần đầu đầu “không được”. Tất nhiên Lận Vũ Chu không nghĩ nhiều đến thế, anh chỉ nhìn thấy vấn đề ở chính mình, nói một cách thẳng thắn chân thành: “Lần đó của tôi thậm chí còn không thể tính lần đầu tiên, là đã….”
“Hoàn cảnh, tâm trạng đều sẽ tạo ra ảnh hưởng. Cậu khẩn trương nên mới thế, rất bình thường mà?”
Cuộc đối thoại này vượt ngoài phạm vi chấp nhận của Lận Vũ Chu, anh xoay người sang chỗ khác im lặng ăn cơm. Lý Tư Lâm thấy anh như thế thật sự rất buồn cười, cô ôm lấy mặt anh để anh đối mặt với cô. Ánh mắt đuổi theo anh một quãng đường rất xa, cuối cùng cũng bắt kịp: “Lận Vũ Chu, cậu đừng có mà không dám nhìn tôi. Cậu như thế sẽ làm tôi nghĩ là cậu không thích tôi hôn cậu. Tôi rất khó chịu, hệt như ba năm về trước vậy, giống như tôi lại xúc phạm cậu.”
“Không phải, tôi rất thích.”
“Tôi không thấy cậu thích chỗ nào. Cậu chứng minh cho tôi xem đi.” Chân Lý Tư Lâm còn đau, cái này cũng do Lận Vũ Chu ban tặng. Lòng bàn tay nóng hừng hực, Lận Vũ Chu không giống như kiểu khi hồi hộp sẽ đổ mồ hôi. Cô trừng mắt, nhìn vô cùng nghiêm túc, ép Lận Vũ Chu chứng minh cho cô xem.
Lận Vũ Chu chạm nhẹ lên môi cô, mới chạm vào một chút, Lý Tư Lâm muốn tiến lên, người anh lùi về sau chạy trốn: “Không được đâu Lý Tư Lâm, tôi cảm thấy tôi cần một chút thời gian.”
Đối với Lận Vũ Chu mà nói, hiện giờ Lý Tư Lâm là mệnh môn* của anh, mà mệnh môn này anh càng không thể chạm vào, chỉ cần chạm một cái thì không thể quay đầu. Anh không thể thất bại hai lần liên tiếp, anh cần lấy lại sĩ khí. Họ như đang làm thí nghiệm, lần này thất bại, thì bắt đầu muốn bày tất cả số liệu ra để phân tích tìm điểm mấu chốt, rồi điều chỉnh phương hướng, thực hiện lần tiếp theo. Họ dường như không vội bắt đầu lần thứ sau sau khi nếm trải mùi vị thất bại.
*Giải thích: Huyệt Mệnh Môn được xem như cội nguồn của chức năng sinh sản và tạng phủ trên cơ thể con người. Đây cũng thuộc nhóm các huyệt đạo nắm vai trò quan trọng.
Lý Tư Lâm cười anh là một tên ngốc, rồi cô ăn cơm. Lận Vũ Chu nhìn cô vài lần muốn nói lại thôi. Cô đi xem mắt, anh không vui, nhưng anh cảm thấy mình không có tư cách để “không vui”. Lý Tư Lâm đã nói ra rõ ràng, cô chỉ có cảm xúc đối với cơ thể anh, chứ không có tình cảm, cho nên chuyện tình cảm của cô anh không có tư cách can dự vào. Huống chi, anh còn không biết mình có được cô xem là một người có thể tháo gỡ sự kích thích của cô hay không.
Lận Vũ Chu nghi ngờ chính mình, nhưng cũng không tự ti. Anh thậm chí nghĩ thông suốt, nếu sự thật chứng minh tôi không được, tôi đây sẽ không oán than trời đất, cả đời tôi cống hiến cho sự nghiệp, không cần phải phân tâm vì chuyện gì khác. Lúc anh nghĩ thế thì chuyện Lý Tư Lâm đi xem mắt cũng không làm anh quá khó chịu nữa.
Lận Vũ Chu thản nhiên làm Lý Tư Lâm bất ngờ, điều bất ngờ kế tiếp là đối tượng hẹn hò mặt lạnh Chu Dương. Thế mà tới tối thứ tư, anh ta tới quán bar của Tô Cảnh Thu để cổ vũ thật. Anh ta đưa theo năm người, ngồi ở hàng ghế dài. Lúc anh ta đến, Lý Tư Lâm đang hát trên sân khấu, cô nhìn thấy có người vẫy tay với cô, suy nghĩ giây lát mới nhớ ra là ai. Người đến rồi, cô tất nhiên phải chào hỏi, sau khi xuống sân khấu thì đi tới trò chuyện.
Chu Dương giải thích với cô rằng tiện đường đi ngang qua, để cô không phải cố ý cảm ơn, nếu cô bận thì đi trước. Thế mà lần này anh ta gợi được hứng thú của Lý Tư Lâm, cô kéo ghế ngồi bên cạnh anh ta: “Tôi không vội. Nói chuyện một lát.”
Khóe môi Chu Dương giật giật, anh ta giới thiệu Lý Tư Lâm với bạn bè anh ta. Trong đó có một người từng học ở Thanh đại có ấn tượng với Lý Tư Lâm, giới thiệu mình rồi bắt đầu khen: Tài nữ, hoa khôi linh tinh gì đó trát hết lên người cô, cuối cùng cô hỏi một câu: “Có phải mấy người nói tôi ly kinh bạn đạo* đúng không?”
*Giải thích: 离经叛道: thành ngữ, chỉ việc làm khác, làm trái những lí luận, học thuyết đang đóng vai trò chủ đạo. (Nguồn: 杨桥贞)
Cô vừa hỏi xong, người khác sửng sốt, rồi sau đó mới cười.
Lý Tư Lâm nói chuyện thật sự ngay thẳng thú vị, Chu Dương nhìn cô một cái. Chu Dương này không đặt nặng cư xử có cảm tình với ai, bao gồm hôm gặp mặt Lý Tư Lâm cũng không để lại cho anh ta ấn tượng gì sâu sắc. Kỳ lạ là, Lý Tư Lâm là kiểu “sau đó mới cảm thấy ấn tượng”, ngày hôm sau anh ta thức dậy nhìn thấy dì mình cắt xong trứng luộc, anh ta liền nhớ tới câu “vì hột vịt muối Mạo Du” của Lý Tư Lâm. Mà anh ta không thể xuống nước gọi cho cô, vì thế mới tới quán bar.
Cô hát trên sân khấu, âm điệu trong trẻo êm tai lại có thể làm cả khu vực ồn ào này yên ắng, riêng mái tóc dày ấy đã đủ viết ra một ca khúc tình yêu thời thanh xuân. Có người mặc kệ hai mươi hay là ba mươi tuổi, thì cô vẫn có hào quang của chính mình.
“Chờ lát nữa cùng đi ăn khuya không?” Bạn của Chu Dương mời cô. Lý Tư Lâm lắc đầu: “Ăn khuya thì không được. Tôi đang giảm cân, nếu không thì mất việc. Hôm nay cảm ơn chủ tịch Chu tới cổ vũ, có gọi rượu thì tôi mời nhé, mà đắt quá thì tôi không trả nổi đâu.”
“Như vậy sao được, để tôi gọi giữ rượu.”
Lý Tư Lâm đã đạt được mục đích, cô chuẩn bị rời đi. Cô đã nhìn ra con sói già Chu Dương thích giả vờ yêu này rồi, cô không thích đàn ông cáo già như thế, cô thích hiền lành đơn thuần hơn. Mỗi ngày sống là đã vất vả rồi, mà còn đi đấu trí với loại người này nữa thì thôi giết cô đi thì hơn.
Đứng dậy từ biệt, cô rút lui.
Tới nhà thì phát hiện Lận Vũ Chu còn chưa về, cô gọi cho anh, đến khi gọi được thì cô nghe thấy đầu bên kia rất ồn ào náo loạn.
“Cậu đang ở đâu?” Lý Tư Lâm hỏi.
“Hello, hello, tôi là bạn học ở khoa chính quy của Lận Vũ Chu. Chúng tôi đang đi chơi mà cậu ấy anh uống nhiều quá. Bây giờ chúng tôi đang gọi xe đưa cậu ấy về.”
“Được.”
Lý Tư Lâm xuống lầu đón anh, đợi hơn mười phút, nhìn thấy ven đường có xe dừng lại, hai bạn học đỡ Lận Vũ Chu xuống. Có thể thấy Lận Vũ Chu đang cố gắng giữ tỉnh táo, sau khi anh nhìn thấy Lý Tư Lâm còn cố tình đứng thẳng người lên chào cô: “Hi, Lý Tư Lâm.” Xoay người đẩy bạn học lên xe.
Lúc trước anh có mua mẫu áo sơ mi và quần tây rất đẹp, say vào rồi thì giống như một quý công tử phóng khoáng. Thật ra Lận Vũ Chu không có cảm xúc đặc biệt gì với quần áo, là Cố Tuấn Xuyên muốn anh mặc thế. Anh ấy nói, dù nam hay nữ đều sẽ háo sắc. Không bằng cứ làm Lý Tư Lâm nhớ thương cơ thể anh trước. Chiêu này dùng được, lần đầu tiên sau khi anh ăn diện, dường như Lý Tư Lâm thật sự nhớ thương cơ thể anh.
“Cậu uống nhiều thế?” Lý Tư Lâm đợi người đi rồi hỏi anh.
“Hai ly.” Lận Vũ Chu trả lời: “Tôi không biết nữa, uống xong thì thấy hơi khó chịu.”
“Vậy mà cậu còn uống.”
Lý Tư Lâm thấy anh đi không nổi, cô tiến lên đỡ anh, còn Lận Vũ Chu đứng đó kéo kéo vạt áo mình, nói ra một câu không đầu không đuôi: “Sau này tôi không mặc kiểu quần áo này nữa.” Còn có vẻ tủi thân.
Lận Vũ Chu không biết việc này có phải chuyện tốt hay không.
Anh cảm thấy cách mà anh rể Cố Tuấn Xuyên chỉ đã đưa mối quan hệ giữa anh và Lý Tư Lâm sang một lối rẽ khác. Lý Tư Lâm cảm thấy hứng thú đối với cơ thể anh, còn xem anh là bạn thân. Anh thích gần gũi với Lý Tư Lâm, thậm chí còn có thái độ vừa tủi thân vừa cầu xin thương xót: Ít nhất cô ấy cũng thích tôi một chút!
Nhưng những kiểu quần áo đó làm Lận Vũ Chu không được tự nhiên.
Anh của hồi xưa sẽ lấy yếu tố sạch sẽ thoải mái làm chủ đạo dù ra ngoài hay ở nhà, khi anh bắt đầu quan tâm đến việc quần áo thì mỗi ngày anh sẽ mất ít nhất nửa tiếng cho việc này. Dạo trước anh có thể dùng nửa tiếng đó để tự học, đọc sách, kiểm tra kết luận thí nghiệm, tiến hành sửa chữa báo cáo, bây giờ anh cảm thấy mình lãng phí thời gian. Ngoại trừ thời gian đầu Lý Tư Lâm còn cảm thấy hứng thú với cách ăn mặc của anh thì sau khi họ hôn nhau, dường như cô đã mất đi hứng thú.
“Vì sao đấy?” Lý Tư Lâm hỏi anh.
“Tôi không biết, hình như tôi không có cảm xúc cho việc này.”
“Vậy cậu cứ làm sao cậu vui là được.”
“Tôi muốn ôm em một chút, được không?” Lận Vũ Chu nghèn nghẹn tủi thân, kéo tay rồi ôm cô vào lòng. Lý Tư Lâm không phản kháng, đầu áp lên ngực anh, nghe tiếng tim anh đập loạn nhịp.
Cô biết vì sao cô không muốn qua loa với Chu Dương, bởi vì phía trước vẫn có Lận Vũ Chu. Từ một Lận Vũ Chu xa xôi tít chân trời biến thành một người sớm chiều ở chung dưới mái hiên nhà, từ trong tưởng tượng biến thành giơ tay là có thể với tới, mà phẩm chất đáng quý của anh bừng sáng, hấp dẫn cô tới gần.
Ví dụ như giờ phút này, cái ôm vốn không nằm trong kế hoạch, nhưng cô không hề có bất cứ ý muốn từ chối, trái lại còn hưởng thụ. Trên người anh là mùi hương nhàn nhạt của trang sách làm người ta không kìm được mà yêu thích.
“Bây giờ cậu không cần danh phận nữa à?” Lý Tư Lâm hỏi.
“Danh phận không quan trọng.”
“Vậy thì cái gì mới quan trọng?”
“Như bây giờ cũng rất quan trọng.”
Lận Vũ Chu không biết yêu, không biết lừa người, muốn so tài lực thì chỉ có anh rể giàu có, chính anh chỉ là là một thằng nhóc nghèo tràn ngập khát vọng. À, không đúng, Lận Vũ Chu vẫn là một cậu thiếu niên xinh đẹp.
Lý Tư Lâm ôm lấy cậu trai xinh đẹp này, thậm chí còn hôn lên khóe môi anh, Nhưng cậu trai này cảm thấy mình thối vì mùi rượu nên né tránh môi cô.
Như thế lại buồn cười.
Hôm sau Lận Vũ Chu ngại ngùng vì chuyện uống rượu, giữa trưa nhắn tin xin lỗi Lý Tư Lâm. Thật ra anh không thích rượu cũng không thích uống rượu, nhưng hôm qua uống rượu thì anh thấy nhớ Lý Tư Lâm, rượu uống không bao nhiêu mà người lại say.
“Tôi mời cô đi xem phim nhé? Xem như lời xin lỗi.”
“Ừm, được thôi.” Lý Tư Lâm trả lời anh xong thì đi thay một bộ váy lộ vai, khoác áo vest bên ngoài. Cao Phái Văn hỏi cô muốn làm gì, Lý Tư Lâm kéo áo khoác xuống, liếc nhìn tấm gương với ánh mắt quyến rũ.
Lúc xem phim cô cởi áo khoác ra, rạp chiếu phim hơi lạnh, Lận Vũ Chu kiến nghị cô mặc vào, cô không chịu. Phim tình cảm đã tới hồi quấn quýt si mê, tới cảnh hôn làm Lận Vũ Chu không được tự nhiên, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, rồi bị Lý Tư Lâm bắt tại trận. Lận Vũ Chu không cách nào trốn tránh, tầm mắt dừng trên vai cô, sau đó anh làm một chuyện mà anh chưa từng nghĩ mình sẽ làm: Anh hôn lên vai Lý Tư Lâm.
Chuồn chuồn lượn nước.
Lý Tư Lâm run nhè nhè, tay anh đặt lên vai cô, rồi hôn lên má. Giữa rạp chiếu phim vắng vẻ, cách hai hàng có người một tiếng, Lận Vũ Chu ngồi lại ngay ngắn như chim sợ cành cong.
Tay Lý Tư Lâm bò qua ghế dựa, dừng lại trên bàn tay anh, anh mở tay ra nắm lấy, cô lại không dừng, rồi đi tiếp đến một nơi nào đó. Người cũng thò lại gần, hà hơi vào tai Lận Vũ Chu: “Muốn thử xem lần này bao lâu không?” Cô khiêu khích Lận Vũ Chu, quả nhiên, cậu trai xinh đẹp của cô liều mạng nắm chặt tay cô, thiếu mở miệng xin tha nữa thôi.
Lý Tư Lâm cảm thấy nếu đi xuống nữa thì ai biết chừng cả đời này Lận Vũ Chu không dám đi xem phim nữa, cô nín cười rồi ngồi lại. Cô luôn muốn trêu chọc Lận Vũ Chu, xem Lận Vũ Chu như thú bông của cô, Lận Vũ Chu tức giận vì thái độ đó.
Sau khi về nhà Lý Tư Lâm nhận ra Lận Vũ Chu tức giận, bởi vì khi đi ngang qua sô pha anh chợt đè cô lên ghế, tiếng kháng nghị của cô bị anh nuốt vào. Anh đã trải qua hai lần hôn thật, mấy hôm nay đều nhớ lại những chi tiết đó, từ đó hiểu ra. Anh biết Lý Tư Lâm thích gì, khi anh hôn lên môi châu* của cô, cô sẽ thở hổn hển. Còn có, khi anh nhận ra mình quá trớn vì thế ngại ngùng lùi về sau, cô sẽ đuổi lại theo bản năng.
*Giải thích: Phần giữa nhô ra ở môi trên. Bên mình không có định nghĩa chính xác nên mình sẽ giữ nguyên.
Lận Vũ Chu nghiêm túc đoạt lấy, lúc này đây anh không lùi lại, mà là để tiến lên, trải nghiệm thực tế sẽ cho ra một kết quả khác. Đúng vậy, Lý Tư Lâm rên một tiếng, mà Lận Vũ Chu không dám cử động.
“Lận Vũ Chu, cậu muốn tôi giúp cậu chẩn bệnh à?” Lý Tư Lâm thở hổn hển hỏi anh. Cô khó chịu muốn chết, cơ thể cô nước nôi đầy đủ, hy vọng rằng Lận Vũ Chu có thể nhận ra điều đó. Vì thế nắm lấy tay anh, hỏi: “Hay là…”
Lận Vũ Chu không muốn cô nói tiếp, anh cảm thấy có lẽ mình dùng tốt hơn món đồ chơi trong tủ quần áo Lý Tư Lâm, bởi vì anh là một người sống sờ sờ. Anh chưa bao giờ biết xúc cảm đó là như thế nào, đầu ngón tay anh lướt trên rừng rậm ven sông, không theo một cách thức nào. Tay Lý Tư Lâm đặt lên trên tay anh để dạy bảo, cứ thế mà đến, mọi việc cứ diễn ra như thế. Nếu có một ngày nào đó có gì xảy ra giữa chúng ta, cô sẽ làm thật lâu rồi mới đến, ở đây này, Lận Vũ Chu.
Đó là phiêu lưu đến vùng đất vui sướng kỳ bí, Lý Tư Lâm hy vọng Lận Vũ Chu sẽ nhớ rõ. Anh không biết gì cả, nhưng gần đây là vì người này mà anh đã trải thêm rất nhiều niềm vui thích. Lý Tư Lâm dạy bảo anh hết lòng, bản thân cũng cảm thấy vui sướng.
Cô nhìn Lận Vũ Chu đỏ mặt trở về phòng, anh không giống như người khác theo đuổi sự công bằng: Tôi giúp em thì em cũng phải giúp tôi. Lận Vũ Chu không như vậy, anh chỉ biết tự chạy về phòng, lén tự hỏi chính mình khi nãy có làm gì chưa tốt hay không.
Lý Tư Lâm gõ cửa: “Lận Vũ Chu, có muốn uống gì không?”
“Không muốn.” Lận Vũ Chu giống như đang trốn trong chăn, giọng buồn buồn. Lý Tư Lâm đẩy cửa đi vào, nhìn đến anh đúng là đang nằm dài trên giường, chăn che mặt, ở đó tự hỏi. Đá rơi xuống bên cạnh dép lê của anh, cô thốt ra một câu làm anh sợ gần chết: “Đêm nay tôi ngủ với cậu nhé.”
Lận Vũ Chu ngồi dậy nhìn cô, Lý Tư Lâm quay người lại, vai run run lên. Cuối cùng vẫn không nỡ hù anh, cô quay lại hôn lên môi anh, hỏi: “Cậu có cần tôi giúp cậu giải quyết không?”
“Tôi không cần đâu.”
“Vì sao? Sợ năm phút à?” Nói xong cô nhanh chân chạy trốn.
Thế mà Lận Vũ Chu cảm nhận được sự ngọt ngào trong mối quan hệ kiểu thế này. Giữa họ rõ ràng chẳng có một lời hứa hẹn, Lý Tư Lâm luôn nói chỉ cảm thấy hứng thú đối với anh, thế mà anh vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Một hôm nào đó anh đột nhiên hỏi cô: “Cô có gu gì đối với cách ăn mặc của con trai không? Nếu một chàng trai không ăn diện bảnh bao thì có mất đi sức hút hay không?”
Lý Tư Lâm đã gặp quá nhiều trai đẹp, phần đông trai đẹp trên thế giới này đều giống nhau, vẻ ngoài đẹp trai, quần là áo lượt, dáng người tự tin, cô thích chơi với những người như vậy, nhưng tuyệt đối không thể tạo ra sức hút. Vì thế cô ăn ngay nói thật: “Nói thật là, tôi không có cảm giác gì cả.”
Lận Vũ Chu thở dài yên tâm, Lý Tư Lâm ngước lên nhìn anh: “Sao vậy?”
“Tôi có thể cất hết mớ quần áo kia rồi.”
“Cậu bối rối à?”
“Đúng vậy.”
“Sao lần trước cậu nói không mặc nữa đấy?”
“Tôi cho rằng cô thích.”
“Tôi thích cậu không mặc quần áo, vậy giờ cậu sẽ cởi ra à?”