Lận Vũ Chu sinh ra ở một thôn nhỏ gần sông Hồng Hà* thuộc châu tự trị của dân tộc Hà Nhì và Lô Lô tại huyện Lục Xuân, tỉnh Vân Nam. Trong ký ức thời niên thiếu của anh, hoa lá, dòng sông, nấm tươi, tiếng ca, điệu nhảy, tiếng cười và niềm hạnh phúc vẫn luôn vây quanh đến năm anh 15 tuổi.
*Đoạn sông Hồng chảy trên lãnh thổ Trung Quốc, bắt nguồn từ Vân Nam (Trung Quốc) chảy qua miền Bắc Việt Nam và đổ ra vịnh Bắc Bộ.
Lận Vũ Chu không thích việc có người nhắc tới năm đó, ba mẹ qua đời vì tai nạn, quê hương bị xây dựng, suy nghĩ tự sát dần bén rễ trong tâm trí anh, cả thế giới đều biến thành một màu đen tối tăm. Anh chỉ còn chị gái. Cuộc sống của họ vô cùng vất vả.
Anh còn nhớ ngày hôm đó, chị gái từ bỏ việc học, lên chuyến xe buýt rời khỏi Lục Xuân đi tới Bắc Kinh xa lạ.
Thầy cô nói với anh: Vũ khí duy nhất của em chính là đọc sách. Thi đến Bắc Kinh đi, để đoàn tụ với chị gái em.
Lận Vũ Chu rất thông minh. Khi đó vóc người anh không cao, đeo kính rất sớm, ôm sách vở đi lại trong sân trường, là một thiếu niên nghiêm túc. Thiếu niên này không giống với những người khác, anh không có gương mặt sạm đen, có lẽ là vì ở lì trong phòng học không thấy ánh mặt trời nên làn da anh rất trắng. Các bạn học không dám trêu chọc anh, bởi vì các thầy cô giáo bảo vệ anh, họ hy vọng anh sẽ đạt được thành thích tốt, vào được trường cấp ba tốt nhất để trường họ được vẻ vang; Khi anh lên cấp ba, các bạn học cũng không dám trêu anh, bởi vì các giáo viên hy vọng anh sẽ thi đậu vào trường đại học hàng đầu Bắc Kinh để quê nhà vẻ vang. Dưới sự chú ý của người khác, anh bắt đầu lặng lẽ vươn mình, khuôn mặt thanh tú, lúc nói chuyện cũng rất dễ xấu hổ.
Có bạn học nữ thích anh, rồi nhét thư vào cặp anh, sau khi anh nhìn thấy thì sẽ lén tiêu hủy. Nếu anh bị chặn đường không thoát được thì sẽ cúi đầu nói với người kia: Xin lỗi rất nhiều.
Sau lại đó anh đậu vào Thanh Hoa như ý nguyện, lấy học bổng, làm việc bán thời gian, việc học bận rộn, những người khác vun đắp tình yêu dưới ngôi trường đại học, còn anh chỉ quan tâm tới tương lai của chính mình. Anh cũng có ấn tượng khá được với vài bạn học nữ, cùng đi ăn cơm, đi chơi cùng nhau, nhưng cuối cùng đều không bệnh mà chết*.
*Giải thích: Không bệnh mà chết (无疾而终) có nghĩa là mọi việc kết thúc trong yên bình mà không có lý do đặc biệt nào.
Vấn đề nằm trên người Lận Vũ Chu. Lận Vũ Chu không có ý nghĩ yêu đương mãnh liệt, và anh còn có một trái tim đầy trách nhiệm, đa phần cảm thấy rằng cô gái nào yêu mình thì sẽ làm họ tủi thân, vì anh chỉ có hai bàn tay trắng. Lý Tư Lâm nói đúng, anh có một khoảng thời gian tự ti rất dài.
Lý Tư Lâm hiểu anh, mấy năm họ làm bạn với nhau, cô cũng không hề khoe khoang. Mỗi khi cô ăn bánh bao ở nhà ăn trước mặt anh, một lần ăn hai cái, không ngại ngùng tí nào. Lúc nào cùng nhau đi chơi cũng vô cùng vui vẻ. Bọn họ cùng đi Bắc Đới Hà, anh làm việc bán thời gian ở trong mưa, cô đi chụp ảnh về mang cho anh một đóa hoa, một viên đá đẹp hoặc một cái vỏ sò ngũ sắc. Anh đứng trong vạch vàng an toàn, cô nắm váy dài đứng bên ngoài, bọn họ giống như người của hai thế giới.
Giờ phút này Lận Vũ Chu nhìn Lý Tư Lâm đang sốt ruột, trong lòng cảm thấy khó chịu. Lúc cô thích anh, cô buồn bã vì bị anh từ chối; Lúc cô không thích anh, cô lại lo nghĩ vì anh đi làm vất vả.
“Hôm nay tôi chưa chuyển đi. Vừa rồi thật sự xin lỗi cô, cảm xúc của tôi không ổn định lắm. Mấy ngày kế tôi sẽ cố tìm chỗ mới trước khi họ tới. Tôi đang tìm một chỗ gần, tính toán sao cho có lợi.” Lận Vũ Chu cầm vài quyển sách trong tay: “Tôi xếp gọn mấy thứ này trước đã.”
“Tôi giúp cậu.”
“Cảm ơn.”
Hai người ngồi xếp bằng ngồi đối diện nhau thu dọn những quyển sách. Phần lớn sách của Lận Vũ Chu là sách tiếng Anh chuyên ngành, là bản gốc, nên mỗi quyển đều rất dày. Lý Tư Lâm lật vài trang ra xem, cảm thấy thật sự hứng thú với mớ tri thức này, còn thảo luận cùng với Lận Vũ Chu. Giữa họ không có quá nhiều liên quan tới nhau, nhưng sinh viên mũi nhọn khoa học tự nhiên Lý Tư Lâm và “thanh niên nhà khoa học” cũng xem như có liên kết tri thức.
“Chị cậu nói cậu có xin một nhà khoa học nâng đỡ một hạng mục.” Lý Tư Lâm hỏi: “Kinh phí 300 vạn à?”
“Tôi chỉ xin thế thôi, nhưng lý lịch của tôi quá mỏng, đề tài nghiên cứu cũng không quá sâu. Đơn giản là tôi chỉ muốn tham gia giao lưu học thuật do các nhà khoa học tổ chức thôi.” Lận Vũ Chu rất khiêm tốn: “Tôi còn cần thêm mấy năm nữa, để làm nghiên cứu, gửi luận văn, tiếp tục học tập cùng thầy hướng dẫn.”
“Đừng gấp, Lận Vũ Chu, cậu tuyệt lắm.” Lý Tư Lâm cười nói: “Về sau cậu kết hôn có yêu cầu xét lý lịch không đấy?”
Lận Vũ Chu gãi đầu, nhìn lại Lý Tư Lâm, hơi ngượng ngùng.
“Tôi từ chối cậu mà cậu vẫn còn muốn làm bạn với tôi sao? “Lý Tư Lâm hỏi anh.
“Tôi từ chối cô, cô vẫn thu nhận cho một người không có nhà để về như tôi nhiều năm. Giữa người với người thì không nhất thiết phải phân rõ trắng đen. Lý Tư Lâm, tôi muốn cô biết rằng, tôi không quan tâm việc cô từ chối tôi. Tôi chỉ muốn từ từ đợi cô, mặc kệ chúng ta sẽ đơm hoa kết trái thế nào thì tôi chỉ muốn từ từ đợi cô. Tựa như cách cô đối xử với tôi năm đó vậy.”
Lận Vũ Chu học được rất nhiều thứ từ Lý Tư Lâm, nội tâm cô tràn trề sự lương thiện, rộng rãi bao dung, ở chung với một người có phẩm chất như thế, một ngày rồi lại một ngày, điều này giống như một dòng nước nhỏ chậm rãi chảy vào tim anh. Anh đã từng được Lý Tư Lâm thích, cũng từng được cô bồi dưỡng.
Cảm giác đó vẫn còn in sâu trong anh ngày này qua ngày khác sau khi cô rời đi.
Lý Tư Lâm vô cùng cảm động, cách thức biểu đạt sự cảm động của cô chính là sắp xếp sách của Lận Vũ Chu chỉnh tề hơn. Một bên dọn một bên nói: “Tôi có thể ra tưởng tượng ra cảnh tượng ngôi nhà của cậu trong tương lai rồi đấy. Chắc chắn là kiểu cả một phòng đầy sách và mô hình, những cuốn sách có thể làm sập thanh gỗ nếu đặt chúng lên đó, hoặc là một chồng rồi thêm một chồng nằm ở một góc tường nào đó. Bây giờ có rất nhiều bản đều đã có bản điện tử, nhưng tôi thấy cậu vẫn mua sách mua giấy. Vì sao cậu chấp nhất thế?”
“Mùi sách rất dễ chịu.”
“Tôi cũng thấy thế.” Lý Tư Lâm mở sách ra đưa đến gần mặt, mũi giật giật ngửi một hồi: “Ba tôi, đồng chí Lý Nhuận Khải, thật ra cũng có rất nhiều sách. Sau khi tái hôn thì đã cho đi rồi.”
“Vì sao thế?”
“Bởi vì lúc đó nhà ông rất nhỏ, không để lại xuống được.”
Lận Vũ Chu gật đầu. Anh có nghĩ tới chuyện muốn mua nhà, chị gái Lận Vũ Lạc cũng có thảo luận với anh về vấn đề này. Mấy năm trước, Lận Vũ Chu đưa hết số tiền tích góp cho Lận Vũ Lạc, bọn bọ cải tạo nhà cũ thành nhà trọ cho dân du lịch, tiền thu vào mấy năm nay Lận Vũ Lạc đều muốn đưa cho anh, giúp anh góp một ít. Anh cũng không quá sốt ruột, giống như theo lời Lý Tư Lâm nói, anh mua một căn phòng nhỏ thì sách của anh cũng không bày được. Ít nhất cũng phải 70m2?
Lận Vũ Chu vô cùng giản dị, ngay cả lần đặt mua quần áo trang phục, rất nhiều kiểu áo đều từ công ty L của anh rể, không tốn tiền.
Đêm nay rất kỳ diệu, nhìn bọn họ giống như ầm ĩ một trận, thế mà lại hòa giải rất nhanh. Hai bên cũng không để chuyện này trong lòng, chỉ là Lận Vũ Chu thật sự nâng việc chuyển nhà vào chương trình công việc trong ngày. Anh không muốn lại làm Lý Tư Lâm khó xử.
Lận Vũ Chu xếp gọn túi đựng sách đặt ngay cửa phòng anh, trang tốt thư túi đặt ở anh phòng cửa, có ý sẽ dọn đi bất cứ lúc nào. Lý Tư Lâm nghe thấy anh gọi điện thoại, đại khái là hỏi nhà ở lân cận, tiền thuê nhà chắc hẳn cũng tăng không ít, nhưng bởi vì anh muốn chuyển nhà gấp, cho nên lúc cò kè mặc cả không có lợi lắm.
Lý Tư Lâm thử vài lần, muốn mở miệng nói Lận Vũ Chu đừng chuyển gấp, nhưng nghĩ đến việc dù sớm muộn gì anh đều phải dọn, rồi từ từ cô cũng nhịn xuống. Cô nói với Cao Phái Văn: “Tính tình của tên Lận Vũ Chu đó cũng lớn lắm đó. Cậu ấy tức giận cũng chả giống người khác, người ta tức giận lên thì mắng hai ba câu là xong chuyện, cậu ấy tức giận ấy à, tên nhóc đó, giống như uống phải thuốc câm. Còn nữa, làm gì mà có người lúc tỏ tình không thèm nhá đèn trước, há miệng cái là nói liền? Muốn hù chết người ta à?”
Cao Phái Văn chỉ cười, cô ấy vô cùng tò mò trạng thái trong mấy ngày nay của bọn họ, thổ lộ bị từ chối liệu có làm mối quan hệ của bọn họ trầm lắng xuống không. Nói thì vẫn phải nói, chỉ là ít thôi. Lận Vũ Chu sợ Lý Tư Lâm buồn rầu, vô cùng giữ đúng mực. Giống như cách Lý Tư Lâm đã từng đối xử với anh.
“Mỗi tối cậu ấy đều nấu canh cho tớ. Canh cũng lên cấp lắm, canh dinh dưỡng có tôm, có thịt, có trứng nổi bồng bềnh. Chính mình bình thường thắt lưng buộc bụng ăn đồ căn tin, một ngày có 20 thôi, mà buổi tối xách tôm tươi về nấu canh cho tớ.” Lý Tư Lâm cười một tiếng, nhanh chóng thay trang phục trên người bằng một bộ khác. Trợ lý của Cao Phái Văn lấy thước đo khoa tay múa chân trên người làm cô rất ngứa: “Lần này sau khi trở về, hai người vẫn là hai người, nhưng Lận Vũ Chu thật ra không còn là Lận Vũ Chu nữa.”
“Là bởi vì cậu không thích Lận Vũ Chu, cho nên mới cảm thấy cậu ta thay đổi.” Cao Phái Văn tổng kết.
Lý Tư Lâm úi đầu giật nhẹ vạt áo, tự động lọc đi những lời nói của Cao Phái Văn. Người phía sau kéo một xe quần áo đến, tóm lại ngày hôm nay phải thử hết tất cả những mẫu này.
Vì Lý Tư Lâm có Lận Vũ Chu nấu canh giảm béo ít calo nên cân nặng nhanh chóng hạ xuống như tiêu chuẩn lúc trước, cao 1m7, nặng 104 cân. Cá nhân cô thích trạng thái lúc mình 115 cân nhất, nhưng trạng thái cô thích thì không thích hợp với mấy bộ trang phục này. Cô nhớ tới lý luận của Lận Vũ Chu, rồi nói với Cao Phái Văn: “Tớ cảm thấy quan điểm của Lận Vũ Chu cũng khá hay ho. Cậu nói xem có mấy người cao 1m7, nặng chừng một trăm cân xem? Người mẫu chúng ta phô bày vẻ đẹp của trang phục, nhưng khi người khác mua về thì không giống vậy thì liệu có thất vọng hay không, hiệu suất trả hàng sẽ cao không?”
“Có ý gì đây? Cậu muốn chúng ta làm quần áo nữ big size à?”
“Cũng không phải thế, tóm lại là cần phải mở rộng phân khúc khách hàng hơn. Như mấy bộ có vòng ngực tối đa 90 đi, đối với ngực con gái thì size như thế không ổn lắm.” Lý Tư Lâm sờ ngực mình, cup B hơi quá to với, cô thích ngực nhỏ và phẳng, lúc vận động càng thuận tiện hơn.
Cao Phái Văn nghe những lời nhận xét đang tuôn trào của cô, sau cùng đưa ra một kết luận quan trọng: Lý Tư Lâm bị Lận Vũ Chu ảnh hưởng. Anh thổ lộ làm quấy nhiễu tinh thần của cô.
Cao Phái Văn là người rất thông minh, nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, chỉ là tới chiều cô ấy có hỏi Lý Tư Lâm: “Thế là Lận Vũ Chu tìm được phòng rồi sao?”
“Tớ không biết! Cậu ấy không kể tiến độ với tớ.”
“Tớ nhớ rồi, vừa nãy Lạc Lạc có nói với tớ, Lận Vũ Chu tìm được một căn phòng, 8000 cái một tháng. Cậu ta chi tiêu tiền sinh hoạt dè sẻn, phải chi hai phần ba tiền thu nhập.” Cao Phái Văn thở dài: “Giờ thuê nhà cũng mắc quá nhỉ, tớ còn nhớ hồi mười năm về trước, một căn phòng ở gần đây cũng không đến 4000 nữa… Cũng may là bình thường Lận Vũ Chu ăn uống cần kiệm, nếu không thì chắc chết đói mất.”
“Đồ ăn ở nhà ăn trong đơn vị của Lận Vũ Chu ăn ngon mà lại tiện, một ngày 20 là có đầy đủ trứng thịt cá, còn thừa tiền phụ cấp đi mua sữa chua nữa.” Vì để giảm bớt cảm giác tội lỗi, Lý Tư Lâm bắt đầu mạnh miệng: “Tính như vậy thì mỗi tháng cậu ta có thể dư được 2000 đấy chứ!”
“Cậu nói vậy cũng đúng, đủ rồi đủ rồi.” Cao Phái Văn nói.
Lý Tư Lâm hãi hùng khiếp vía vì căn phòng có giá 8000 này, sau khi về nhà, cô vừa húp canh vừa hỏi Lận Vũ Chu: “Không có nào rẻ hơn à?”
“Có 7000 thì cơ bản không thể ở đâu được.”
“Vậy căn kia khi nào dọn tới được?”
“Đừng lo, người ở cũ ngày 23 tháng 3 sẽ dọn đi, cùng ngày hôm đó tôi có thể dọn vào ở. Đồ đạc đã xếp rồi thì tôi sẽ không lấy ra nữa, đến lúc đó dọn thẳng đi là xong.”
“Tôi nào có lo gì chứ?”
“Lo rằng bạn cô tới mà không có chỗ ở, đến lúc đó làm cô phải đau đầu.”
Lý Tư Lâm ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục húp canh.
“Hoặc là…” Lý Tư Lâm muốn đề nghị giúp Lận Vũ Chu tìm phòng. Cô có một người bạn tốt, người đó có mua một căn nhỏ ở lân cận. Hiện tại bạn học đó đang ở Canada, phòng để không. Lúc ban ngày Lý Tư Lâm có hỏi cô bạn thử, người ta không quá để ý chuyện tiền nong mà chỉ tìm người chăm nom nhà cửa. 4,5000 một tháng, thế thì phù hợp với Lận Vũ Chu nhất.
“Không cần đâu.” Lận Vũ Chu trực tiếp từ chối Lý Tư Lâm, anh không muốn để Lý Tư Lâm nợ ơn nghĩa với người ta.
“Lận Vũ Chu cậu, sao cậu bướng thế hả?” Lý Tư Lâm hơi tức giận: “Cậu sao đấy? Một căn 8000 mà vẫn muốn ở à? Tiền kiếm được đổ hết vào tiền thuê nhà mất!”
Còn Lận Vũ Chu, anh nghe Lý Tư Lâm nói thế còn cười, nói đùa một câu: “Thế thì không tốn tiền cô.” Ý của anh ý là mong Lý Tư Lâm đừng quan tâm tới mấy việc vặt này, cô đã rất bận rồi. Chỉ cần mỗi ngày khống chế lượng calo cũng đủ làm người ta sụp đổ.
Lý Tư Lâm nghẹn lại, giận dữ bùng nổ, cô nhìn Lận Vũ Chu một hồi lâu, trong ánh mắt là ngọn lửa đang bốc lên như muốn đốt anh thành tro. Cuối cùng cô cầm lấy áo khoác chuẩn bị đi ra cửa.
Cô vừa kéo cửa ra, nhìn thấy tình hình bên ngoài thì giật mình, mấy người đeo balo còn hô với cô: “Surprise!” Thậm chí họ còn nhảy dựng lên.
Âm thanh rất lớn, cả hành lang đều chấn động. Lý Tư Lâm cho rằng mình nhìn nhầm, xoa xoa mắt xong mà mấy người này vẫn còn ở đây. Thậm chí Wolf còn giang hai tay ra, muốn trao một cái ôm xa cách lâu ngày mới gặp. Lần này thật sự đúng là một surprise to bự, người trong nhà vẫn còn chưa dọn đi mà mấy người này đã đứng tại đây, việc này đúng là làm cô “vô cùng vui mừng”.
Dưới ánh mắt chờ mong của họ, Lý Tư Lâm đóng cửa lại, xoay người nhìn Lận Vũ Chu. Trường hợp này rất ư là buồn cười.
“Sao vậy?” Lận Vũ Chu hỏi.
“Chuyện là…” Lý Tư Lâm do dự không biết nên nói thế nào, cuối cùng thốt ra một lời hung ác: “Căn phòng 8000 kia của cậu… Hôm nay không thể nào dọn vào ở được… Đúng không?”
“?”
Lý Tư Lâm chỉ chỉ ngoài cửa: “Bọn họ tới rồi… Chắc hẳn cậu đã nghe thấy rồi ha. Tôi cũng không biết vì sao họ tới sớm như vậy, nhưng họ thật sự tới rồi. Hiện tại làm sao bây giờ?”
Lận Vũ Chu nhìn ra Lý Tư Lâm không muốn để anh và họ gặp nhau, nếu không mọi người đều sẽ rất xấu hổ. Người bên ngoài đã bắt đầu gõ cửa, dùng sứt sẹo tiếng Trung kêu: “Lý Tư Lâm! Lý Tư Lâm!”
“Tôi có thể ngủ ngoài đường.” Lận Vũ Chu nói.
“Im miệng.” Lý Tư Lâm la anh một tiếng, rồi gãi đầu, lập tức đưa ra quyết định: “Ngủ dưới đất đi, mấy người rút thăm ngủ dưới đất. Chuẩn bị xong để nghênh đón bọn họ chưa?”
Lý Tư Lâm nói xong thì đi mở cửa, nhiệt tình ôm mấy người bạn. Wolf ôm cô không buông tay làm Lý Tư Lâm sắp không thở nổi, trách móc lực tay của Wolf quá mạnh. Có người phát hiện Lận Vũ Chu, nói: “Hừ! Cậu chưa nói ở chỗ cậu còn có bạn khác đấy.”
“Người thuê nhà của tớ, Lận Vũ Chu.” Lý Tư Lâm giới thiệu.
Lúc Lận Vũ Chu hỗ trợ nấu nước còn cố ý chọc Lý Tư Lâm: “Người nào là bạn trai cô?”
“…”
“Bạn trai cô không qua à?”
“Đừng nói nữa Lận Vũ Chu, Wolf là bạn trai tôi.”
Lý Tư Lâm đẩy anh đi ra.
Bạn bè nước ngoài vô cùng nhiệt tình, cũng rất thích Lận Vũ Chu. Mới ở chung được mười lăm phút là đã bắt đầu khen anh nho nhã lễ độ, phong độ nhẹ nhàng. Bọn họ nói chuyện theo nguyên tắc “kiểu Tây” làm người ta rất vui vẻ.
Đặc biệt là Wolf, tự xưng là “kẻ am hiểu Trung Quốc”, đương nhiên cũng am hiểu “đàn ông Trung Quốc”, bắt đầu nhận xét dung mạo phương Đông của Lận Vũ Chu. Cảnh tượng quá mức hỗn loạn làm Lý Tư Lâm thử ổn định trật tự vài lần rồi cũng bó tay.
Chờ cô mang trái cây đã gọt xong đi qua thì mọi người gần như đã nằm dưới đất, tự chia khu vực ngủ của riêng mình. Wolf chọn vị trí dưới giường Lận Vũ Chu. Cậu ta tựa vào giường thu thập hành lý. Còn Lận Vũ Chu thì mời Wolf lên giường ngủ chung. Wolf giơ tay lên giống như bị dọa: “No, tôi biết các cậu không quen…”
Khung cảnh này quá mức khôi hài làm Lý Tư Lâm cười một hồi. Nhưng ngay sau đó cô liền cười không nổi, vì Wolf nói: “Lần này tôi qua thì sẽ không đi nữa, tôi sẽ ở lại đây vì Lý Tư Lâm.”
Bạn trai giả của Lý Tư Lâm đang bày tỏ tình yêu chân thật với cô, điều này làm chuyện giả dối của cô nhìn không giống như là giả. Lận Vũ Chu không tiếp lời, mà chỉ nhìn Lý Tư Lâm.
“Lý Tư Lâm, em cảm thấy sao nào?” Đôi mắt của Wolf vô cùng xinh đẹp, lúc nhìn làm người ta cảm giác như lạc vào truyện cổ tích, mang theo vẻ lãng mạn tự nhiên của đàn ông nước Ý.
Đầu Lý Tư Lâm sắp nổ tung, không ứng phó kịp với vấn đề bất ngờ xảy ra này. Mà đôi mắt kia của Lận Vũ Chu như nhìn thấu tất cả, thật sự làm cô không còn chỗ trốn.
Quan tâm cậu ấy làm quái gì. Lý Tư Lâm nghĩ thầm: Tùy đi!
Lúc ngủ, bạn nữ Elle ngủ bên cạnh cô, còn tiếng ngáy bên ngoài như sấm rền. Lý Tư Lâm đã quan với chuyện này, khi đó bọn họ cùng chơi đùa cả đêm thì cũng ngủ như vậy. Đi ra nhìn kỹ một vòng, phòng Lận Vũ Chu không đóng cửa, cô đi qua xem thử: Wolf đã ngủ rất say, còn Lận Vũ Chu tựa vào đầu giường đọc sách. Anh nhìn thấy Lý Tư Lâm đi vào thì đặt sách xuống nhìn cô.
Lận Vũ Chu không muốn tạo thêm phiền toái cho cô, nhưng vẫn là bị động thêm phiền toái, anh vẫn chưa dọn đi mà bạn cô đã tới rồi.
“Tôi không biết bọn họ…” Lý Tư Lâm muốn giải thích về chuyện cô không biết tí nào về việc họ đổi thời gian tới. Lận Vũ Chu cắt ngang lời cô: “Tôi biết mà.”
“Nếu cậu không để bụng quá ồn ào thì cậu đừng chuyển gấp nhé. Cứ theo hợp đồng rồi đi là được, dù sao cậu cũng thấy rồi, nói chung cũng phải có người ngủ trên đất.”
“Ừm.” Ánh mắt của Lận Vũ Chu vô cùng dịu dàng, anh bước xuống giường kéo tay Lý Tư Lâm, đi ngang qua người ngủ dưới đất, đi vào nhà bếp rồi đóng cửa lại. Lòng bàn tay anh vừa khô ráo vừa ấm áp, đầu ngón tay thon dài dán lên mạch máu trên cổ tay cô.
“Sao thế?” Lý Tư Lâm hỏi anh.
Lận Vũ Chu lấy điện thoại ra cho cô xem, anh vừa mới làm một kế hoạch đơn giản, là sau khi tan tầm và cuối tuần để đưa nhóm “khách không mời mà đến” đi chơi. Lý Tư Lâm hơi bất ngờ, không nhịn được nói: “Cậu không cần lãng phí thời gian vì chuyện này đâu.”
“Một mình cô tiếp họ thì không ổn.”
“Tôi có thể.”
“Nhưng thêm một người giúp đỡ thì càng tốt hơn đúng không? Chúng ta đã cùng đi qua Bắc Đái Hà, cùng đi qua Lục Xuân, cô biết mà, tôi rất giỏi những việc này.”
“Rất giỏi việc chăm sóc người khác sao?”
“Chăm sóc những người liên quan tới tôi thôi.”
Lý Tư Lâm cảm thấy Lận Vũ Chu là một tên ngốc, ngày nào cô muốn đuổi anh chuyển đi, mà anh lúc này còn bị ở chung với nhiều người khác, tất nhiên cùng phá hủy sự yên tĩnh mà anh thích. Nhưng anh lại bắt đầu lên kế hoạch dẫn bọn họ đi chơi, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bọn họ là bạn bè của Lý Tư Lâm.
“Cậu đừng hy vọng có thể làm tôi cảm động.” Lý Tư Lâm nghiêng đầu nói đùa: “Ý chí của tôi sắt đá lắm, chút việc nhỏ này không làm tôi cảm động được đâu.”
…
Lận Vũ Chu bị cô chọc cười: ““Bạn trai” cô ra oai phủ đầu với tôi, anh ta nói anh ta đánh nhau rất giỏi, một lần là quật ngã bốn người. Còn tra hỏi tôi có khi dễ cô không. Tôi nói không, anh ta nói, thế thì tốt quá, cậu có thể an toàn vượt qua tối nay.”
Đoạn đối thoại chó má này làm Lý Tư Lâm phiền muộn.