Bên Nhau Dài Lâu (Trường Tương Thủ)

Chương 13




Không muốn cùng Vương Trân Ny có nhiều dây dưa, Trầm Lương Sinh sẽ không chủ động gọi điện thoại hẹn gặp lại cô. Nhưng Vương tiểu thư người ta thật sự vô cùng phóng khoáng, tự gọi điện tới Trầm trạch trước.

Mặc dù không tính toán cùng cô thành lập quan hệ gì, nhưng nể mặt Vương lão gia tử, Trầm Lương Sinh cũng có lệ thỏa đáng với người. Cô hẹn hắn, hắn đều đáp ứng, chính là ngôn hành cử chỉ không nóng không lạnh, không xa không gần, vừa lễ phép chu đáo làm cho người ta tìm không ra điểm thất lễ, vừa làm người ta trong lòng nghẹn ra một hơi buồn phiền.

Một hơi hờn dỗi nghẹn hai ngày, Vương Trân Ny cũng hiểu rõ, biết hắn đối với mình chín mười phần không có ý, hiện tại bày ra thái độ giả nhân giả nghĩa này, ước chừng là không muốn cùng Vương gia rạn nứt mối quan hệ, thầm nghĩ chờ mình thấy ghét thấy phiền, chủ động buông tha cho hắn liền thiên hạ thái bình.

Nếu đổi thành cô gái khác gặp loại tình huống này, ước chừng tính tình nhu nhược sẽ đau khổ bi thương than thở một tiếng ‘Ngươi đã không có lòng thì tôi đành từ bỏ’; còn tính tình quật cường gan dạ, không đụng thành nam không quay đầu sẽ chỉ vào mặt Trầm Lương Sinh ép hỏi một câu: “Được hay là không được, ngươi mau nói rõ ràng cho ta!”

Nhưng Vương Trân Ny Vương tiểu thư là một người rảnh rỗi tính tình vô lại, tâm tư kiều diễm vừa đi, nàng lại nhìn vẻ mặt bất động thanh sắc của Trầm Lương Sinh, nghiền ngẫm qua lại tính kế, cảm thấy người này thật là đáng ghét, nói cách khác, chính là sống làm bộ làm tịch.

Vì thế Vương tiểu thư rốt cục buông tha xương cốt lão già nhà cô, nhàn rỗi không có việc gì thì đi gây sức ép Trầm Lương Sinh, hệt như đùa mèo nghịch chó, dựa vào việc đùa giỡn Trầm nhị thiếu gia giết thời gian, lòng nghĩ ngươi cứ giả bộ đi, xem ngươi có thể ra vẻ tới khi nào.

Trầm Lương Sinh cũng dần dần nhìn thấu —- Vương Trân Ny thái độ đối với hắn tám phần là muốn không quan hệ nam nữ, đây là ngán ngày qua quá nhàm chán, kéo mình cùng diễn trò —- vì thế đối xử nàng tất nhiên cũng không thể khách khí, không kiên nhẫn đứng lên liền trực tiếp châm chọc một câu: ” Xem ra đầu bếp nhà của chúng ta tay nghề thật cao, khiến Vương tiểu thư lại đây dùng ké cơm không dứt.”

“ Cơm mà, phải là ăn nhà người mới thấy ngon,” Vương Trân Ny đem điệu bộ đỉnh đạc của cha cô học được mười phần, vốn là để kiểu tóc giả nam, hôm đó còn mặc bộ quần áo đàn ông, đại mã kim đao ngồi ở phòng khách Trầm trạch, vừa nhàn rỗi cắn hạt dưa vừa hỏi Trầm Lương Sinh, “Tiểu Tần ca ca của tôi đêm nay không đến sao?”

“ Cậu ta khi nào thành ca ca của cô?” Nói đến ngọn nguồn, đây mới là điều khiến Trầm Lương Sinh không vui. Vương Trân Ny cần mẫn tới Trầm gia, lại mặt dày không mời mà tới, khó tránh khỏi có khi chạm mặt Tần Kính, biết là bạn tốt của Trầm Lương Sinh, vừa quen biết, đã thật thân thuộc, đến lần thứ ba cứ thế chẳng hiểu sao ‘Tần tiên sinh’ biến thành ‘Tiểu Tần ca ca’.

Cũng bởi nguyên do này, gần nhất Tần Kính cảm thấy được chính mình đã hiểu, Vương Trân Ny tựa hồ đối với Trầm Lương Sinh cũng không phải ý tứ kia, cho dù nàng là ý tứ kia, Tần Kính cảm thấy mình một người nam nhân, chỗ nào có thể tranh giành so sánh với Tiểu cô nương người ta, thái độ đối Vương Trân Ny cũng vô cùng thân thiện.

Vương Trân Ny lại không ngốc, phát giác ra Tần Kính cư xử thực chân thành, so với Trầm Lương Sinh tính tình bất âm bất dương kia hơn tám trăm dặm, cũng không để ý cậu không phải thiếu gia công tử nhà ai, nguyện ý cùng cậu kết giao bạn bè. Khi nói chuyện phiếm nghe được cậu biết nói tướng thanh, liền nhao nhao đòi bái cậu làm thầy, còn nói bản thân cũng rất có thiên phú nghệ thuật, bắt chước Trác Biệt Lân chính là số một, ngay tại chỗ đứng lên diễn một đoạn, thật thực sự rất thú vị.

Vương gia là gia tộc mới, Vương Trân Ny ở nước ngoài hai năm, nhưng vốn là trưởng thành ở Thiên Tân, cùng Tần Kính người Thiên Tân họp lại một chỗ, trừ bỏ bần vẫn là bần. Có đôi khi Trầm Lương Sinh nghe hai người bọn họ một chỗ tán gẫu về Thiên Tân trên trời dưới đất, cảm thấy não cũng đau luôn, còn phải phòng bị Vương đại tiểu thư đừng buông tha mình lại coi trọng Tần Kính, nhưng xem như ba người trôi qua rất không thoải mái, hận không thể dứt khoát xuất ra “Vương môn lập tuyết”, cầu Vương lão gia tử hảo hảo quản giáo khuê nữ bảo bối nhà lão một chút, đừng để cô tới nhà mình quấy rối nữa.

Ngày bình yên trôi qua, thấm thoát tới cuối tháng mười hai, sắp tới năm mới, chuyện xã giao sẽ không yên tĩnh. Trầm Lương Sinh tự nhiên cũng không ngoại lệ, định ra một ngày, phát thiệp mời, chỉ còn chờ người tới cửa náo nhiệt một hồi.

Nhiều người đâu tư vào Thánh Công đều là cha cố giáo hội cùng giáo hữu, xem như trường học thuộc giáo hội, tết Tây tất nhiên là được nghỉ. Trầm Lương Sinh bởi vì chán ghét Vương Trân Ny gần đây quấy rầy thời gian mình và Tần Kính không ít, từ ngày Tần Kính bắt đầu nghỉ sẽ đem người tới Trầm trạch, vẫn ở cho tới năm mới.

Thiếp mời là vào tối ngày ba mươi mốt, Vương Trân Ny vô cùng hối hận nói mình ngày đó đã có hẹn ra ngoài, Trầm Lương Sinh gật đầu nói thật sự là đáng tiếc, trong lòng thì thầm bổ sung, cô còn còn không mau quay về Mĩ Quốc mới thật đúng là đáng tiếc.

Vương Trân Ny không có mặt, liền không ai khuyến khích Tần Kính cùng nhau náo nhiệt, cậu cũng vui vẻ thanh tĩnh, mặc kệ dưới lầu tiến hành như thế nào, một mình một người ở trên lầu trong phòng ngủ đọc sách. Dù sao người quen của Trầm Lương Sinh cậu đều không biết, bản thân sẽ không chủ động đi kết bạn xã giao, Trầm Lương Sinh cũng không có đem cậu giới thiệu cho bất luận kẻ nào —- giống như lấy phấn vạch ra một đường, Trầm Lương Sinh đứng ở vạch kẻ đó, tay trái là một đám người, là vòng xã giao của hắn, tay phải là một người, là tình yêu không thể đưa ra ánh sáng.

“ Mọi người tan rồi?”

“ Vẫn chưa.”

“ Vậy sao anh lên đây?”

Tần Kính tựa vào đầu giường, mở đèn bàn đọc sách mình mang tới, nghe thấy Trầm Lương Sinh đẩy cửa tiến vào, giương mắt nhìn nhìn hắn, rồi đem ánh mắt chuyển về trên sách.

“…” Trầm Lương Sinh đến gần hai bước, ngồi vào bên giường, trầm mặc không trả lời.

Tần Kính liếc nhanh vài chữ, thấy hắn còn không lên tiếng, chỉ một mực nhìn mình chằm chằm, cũng buông sách xuống nhìn lại. Lúc này mới phát hiện Trầm Lương Sinh tuy rằng vẫn là vẻ mặt như cũ, nhưng trên mặt đã có chút ửng hồng, cười hỏi câu: “Anh không phải là uống say rồi chứ? Muốn nằm một lát không?”

“ Không cần.”

“ Không định nằm thì xuống dưới đi,” Tần Kính đưa tay vì hắn nhu nhu mi tâm, ” Mặc kệ khách sao coi được.”

Trầm Lương Sinh cầm lấy tay cậu, đem người kéo vào trong lòng ngực ôm lấy, cằm từ từ cọ lên tóc cậu, mang theo hai phân men say đáp lời” “Nhớ em, đi lên nhìn xem em đang làm gì.”

Tần Kính nghe vậy ngẩn người, ngốc lăng xong lại thấy bản thân hình như nghe nhầm rồi, nghĩ sao mà thấy lời này của hắn là hơi hơi làm nũng, nhất thời trong lòng vô cùng hưởng thụ, vội ôm lấy hắn, đùa giỡn: “Sớm biết rằng nhị thiếu gia uống say đáng yêu như thế này…”

“…..” Trầm Lương Sinh ngại cậu hồ ngôn loạn ngữ, trực tiếp áp người lên giường hôn lên. Tần Kính từ trong miệng hắn nếm một chút vị cồn cùng mùi thuốc lá, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm đầu lưỡi hắn, nhận thấy hắn mút lại, liền tiếp tục liếm cắn.

Hai đầu lưỡi ngươi tới ta lui dây dưa nửa ngày, mắt thấy cứ tiếp tục hôn như vậy sẽ không ngừng được, Tần Kính mới đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói: “Anh còn không đi xuống? Đến đêm nói sau.”

“ Hiện tại không phải tối rồi sao.” Trầm Lương Sinh cũng không phải thật muốn làm gì, lui thân bình ổn hô hấp, lại còn đùa cậu.

“ Cũng phải,” Tần Kính ngồi xuống, đưa tay nhìn nhìn đồng hồ, “Nếu không em ngủ trước.”

“ ……” Trầm Lương Sinh đứng lên, vừa chỉnh quần áo vừa liếc mắt nhìn cậu.

“ Muốn em chờ anh cùng ngủ thì cứ nói thẳng, trừng em làm gì chứ?” Tần Kính không chút khách khí mà vạch trần tâm tư Trầm Lương Sinh, chế nhạo cười nhìn hắn, thấy cà vạt trên cổ áo sơ-mi có chút sai lệch, cũng đứng lên, đưa tay giúp hắn chỉnh sửa.

Trầm Lương Sinh rũ mắt mắt thấy cậu vì mình sửa sang lại cà vạt, nghe dưới lầu loáng thoáng truyền lên tiếng nhạc, đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo cậu, mang theo cậu xoay xoay mấy vòng, xoay không theo tiết tấu vũ điệu gì.

Trong phòng ấm áp có chút nóng, Tần Kính mặc áo sơ-mi quần tây, trên chân lại chỉ xỏ dép lê mềm mại. Trầm Lương Sinh lại ăn mặc chỉnh tề, cùng lần thứ hai vô tình gặp được gặp Tần Kính giống nhau, nguyên bộ tây trang tuyết trắng tóc phá lệ đen, ánh mắt cũng phá lệ sâu thẳm.

Tần Kính lúc đầu còn cười, mặc hắn ôm mình thong thả lắc lư, trong lòng nghĩ người này ngày thường nhìn nghiêm túc đứng đắn, ngẫu nhiên lãng mạn mới càng làm cho người ta chống đỡ không được. Nhưng cười thì cười, cũng bỗng nhiên cảm thấy được có chút hoảng hốt, chính mình dường như cũng hơi say rồi, trên mặt ý cười dần dần rút đi.

Tần Kính nhìn ánh mắt Trầm Lương Sinh sâu không thấy đáy, hoảng hốt cảm thấy hết thảy tiếng người cùng thanh nhạc đều chậm rãi rời xa. Chỉ còn lại một đôi mắt kia, thâm thúy tựa như giếng nước cổ. Đáy giếng tĩnh lặng ngàn năm, lặng im mà chờ một người tới múc nước.

Cậu nhịn không được hơi hơi ngửa đầu hôn hắn, nụ hôn nồng nhiệt quyến luyến, đầu lưỡi khát nước dây dưa, nuốt xuống nước bọt hắn, tâm tâm niệm niệm muốn làm người múc nước kia.

Trầm Lương Sinh bị cậu hôn đầu óc ông ông một tiếng, cảm giác men say cùng với tính dục mới vừa rồi cường chế đè xuống cùng nhau oanh oanh liệt liệt nổi lên, vừa cùng cậu lung tung hôn, vừa khó dằn nổi cởi dây lưng của mình, đem quần dài cùng quần lót kéo xuống vài phần, người ngồi xuống giường, kéo Tần Kính quỳ gối trước người mình, thanh âm ám ách phân phó: “Ngậm vào, ngậm sâu một chút.”

Tần Kính bị hắn kéo quỳ gối lên sàn nhà, vùi đầu nuốt vào dương v*t của hắn, thật sâu ngậm vào, cảm thấy sỉ mao cứng cọ vào mặt mình ngứa ngứa, trong mũi tràn ngập hương vị nam nhân, tai nghe được tiếng liếm mút, trong lòng cực kỳ muốn nghe thanh âm hắn không thể tự kiềm chế mà khẽ kêu lên, nghĩ đến hạ thân chợt trướng đau, lớp vải bó sát đỉnh dương đã bị dục thủy dính ướt.

Trầm Lương Sinh ở trên giường hơn phân nửa là tự kiềm chế, mặc kệ đem Tần Kính gây sức ép thành cái dạng gì, hắn cũng không chịu mất một tấc nào. Nhưng mà tối nay có lẽ thật sự là bởi uống rượu, tâm thần chìm đắm trong khoái cảm kích thích trôi giạt từ từ phiêu trở lại một đêm xuân trước đây, ngày đó hắn lần đầu tiên gặp cậu, màn đêm buông xuống cũng là lúc uống nhiều, mang theo cảm giác say làm một giấc mộng vô cùng thỏa nguyện.

Mà hiện tại người trong mộng đang quỳ gối trước mình, ra sức ngậm vào dương v*t của mình, thẳng đến mút ra tiếng nước chậc chậc —- cái loại mộng đẹp này khi trở thành sự thật, thỏa mãn cùng hưng phấn hậu tri hậu giác tràn ngập đầu óc, mênh mông bàng bạc phá tan giam cầm, rốt cục ào ra không thể vãn hồi —- hắn chỉ cảm thấy hạ thân giống như muốn tan ra trong miệng đối phương, khoang miệng nóng ẩm cùng đầu lưỡi mềm dẻo tận tâm tận lực hầu hạ chính mình, chiếu cố đến mỗi một chỗ mẫn cảm nhất, rốt cục không chịu nổi mà thỏa mãn ý nguyện Tần Kính, tùy ý mà ngâm nga thành tiếng.

Trầm Lương Sinh có thanh âm vô cùng dễ nghe, trầm thấp lạnh lùng, giống như rượu Tây màu hổ phách bỏ thêm khối khối đá lạnh, không có độ ấm gì nhưng vẫn say lòng người. Tần Kính dùng lưỡi quét qua vật trong miệng, từ hành thân chậm rãi dùng sức liếm xuống, một đường liếm tới đáy, dùng đầu lưỡi đảo quanh trêu chọc da thịt mềm mại, dùng đôi môi bao vây mút vào nang đại, trong tai nghe hắn rên rỉ trầm lãnh say lòng người, cũng cảm thấy được bụng dưới từng trận khẩn trương, vật bị vây trong quần hưng phấn tới cực điểm, cơ hồ nghĩ cứ như vậy bắn ra.

“ Ngậm lên trên… A…” Trầm Lương Sinh cảm thấy nhanh không được rồi, khó nhịn đĩnh thẳng lưng, khiêu khích thở gấp hỏi cậu, “Thích nó sao?”

“ Ô… Thích…” Tần Kính thì thào đáp một câu, môi bao lấy quy đầu, một chút một chút dùng lực, phát giác hành thân hơi hơi giật giật, hẳn là là tới rồi, liền dùng tay bao lấy cao nang, cùng với tiết tấu liếm mút không nhẹ không nặng xoa nắn.

“ Hừ…” Trầm Lương Sinh lại khống chế không được, tinh dịch phun ra, ồ ồ bắn thẳng vào miệng cậu, đợi từ cao trào phục hồi lại tinh thần, phát hiện cậu đã nuốt xuống toàn bộ, chỉ dư lại chút bạch trọc bên khóe miệng, tuyên bố rõ ràng chính mình vừa mới phóng túng.

“ Gần đây sao nghe lời như vậy?” Trầm Lương Sinh đưa tay nâng cậu lên, đặt cậu ngồi lên đùi mình, vừa hôn tàn tích nơi khóe miệng cậu, vừa xoa nắn đũng quần căng phồng bên dưới, ” Xem ra cũng thực thích, ngậm của anh một lần, liền trướng thành thế này?”

“ … Ít nói nhảm,” Tần Kính mới vừa rồi bị hắn khiến cho mất sạch lý trí, tất nhiên cái gì cũng chịu nói, bây giờ qua rồi, nhớ tới chính mình thẳng thắn nói thích cái thứ này nọ của hắn, trên mặt đỏ bừng bừng, vội vàng nói sang chuyện khác, ” Mau cút xuống lầu làm gì thì làm đi.”

“ Anh đi rồi, em định làm như thế nào?” Trầm Lương Sinh thay đổi tư thế, ngồi lùi vào trong, càng kéo Tần Kính lại gần, ấn cậu ngồi giữa hai chân của mình, vươn tay cởi ra thắt lưng của cậu.

“ Anh đừng náo loạn, cẩn thận trong chốc lát có người tìm tới.” Tần Kính dựa lưng vào trong lồng ngực của hắn, nhẹ giọng khước từ một câu, nhưng cũng bởi vì phía dưới nhẫn khó chịu, vẫn chưa thật sự cự tuyệt.

“ Nhìn xem đầu gối em có bị đỏ hay không thôi, em nghĩ anh định làm gì em chứ?” Trầm Lương Sinh đem quần dài quần lót cùng nhau kéo quá đầu gối, chậm rãi xoa xoa đầu gối quỳ nửa ngày trên sàn nhà của cậu, thấp giọng hỏi, ” Có đau không?”

“ … Không đau.” Tần Kính hạ thân quang lõa ngồi giữa hai chân hắn, dương v*t cao thẳng lộ ra ngoài dưới ánh mắt đối phương, chỉ cảm thấy bị hắn nhìn chằm chằm như vậy vài lần, lổ nhỏ trên đỉnh liền nhịn không được rỉ nước ra ngoài.

“ Chỗ này có đau không?” bàn tay Trầm Lương Sinh cuối cùng chịu chuyển dời qua vật kia, nhẹ nhàng cao thấp vuốt ve.

“ Ưm… Trướng phát đau…” Tần Kính bị hắn sờ soạng kiềm chế không được, thả lỏng thân mình tựa vào trong lòng ngực của hắn, thấp giọng tán tỉnh, ” Anh chịu giúp em nhu nhu sẽ không đau.”

“ Chỉ cần nhu nhu là hết đau?” Trầm Lương Sinh dán tại bên tai cậu xấu xa hỏi, tay đem đèn bàn trên tủ đầu giường kéo xịch ra, chiếu sáng lên hạ thân trần trụi của Tần Kính, “Vẫn là hảo hảo nhìn xem, vạn nhất có việc gì, em nói anh phải làm sao bây giờ?”

Nương theo ánh sáng đèn bàn nhu hòa, Tần Kính nhìn ngón tay thon dài của hắn ở trên vật kia chầm chậm dao động, nhịn không được khe khẽ thở gấp động thân mình, lại cảm thấy cả người tựa như bị rút hết xương cốt, bên hông mềm yếu lợi hại, cả người chỉ dư lại chỗ kia là còn cứng rắn.

“ Chỗ này có đau không?” Trầm Lương Sinh nhưng lại thực tỉ mỉ nhìn thẳng vật đáng yêu kia của cậu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy đỉnh lổ nhỏ.

“ Không đau… A…”

“ Không đau thì là gì?”

“…….”

“ Em không nói làm sao biết em chỗ này xảy ra chuyện gì?”

“ Bệnh gì cũng không có,” Tần Kính bị hắn đùa nóng nảy, đè lại tay hắn, trả lời lại một cách mỉa mai, ” Mặc kệ anh giết hay là chôn sống, cũng không biết là ai vừa rồi kêu dễ nghe như vậy.”

“ Xem ra là không có việc gì, tự em sờ sờ, có phải hay không lại nóng lại ướt rồi…” Trầm Lương Sinh không phản ứng câu kia của cậu, trở tay cầm lấy tay cậu, vừa cùng nhau vuốt ve vật đang khẩn trương, vừa thì thầm vào tai cậu lời ân ái chẳng ra thể thống gì, “Bảo bối, ngay cả bộ dáng chỗ này của em cũng động lòng người như vậy.”

“ Ưm… nhanh lên…” Tần Kính đã không còn lòng dạ nào đi nghe hắn không biết xấu hổ nói ra những lời gì, chỉ toàn tâm trầm say ở bên trong vui sướng, lại ở lúc chỉ mành treo chuông, khi chưa phóng thích đột nhiên bị người ngăn chặn, vội vàng khó chịu giãy dụa nói, ” Đừng… A… Đau…”

“ Thực đau?” Trầm Lương Sinh một tay gắt gao đè lại đỉnh quy đầu, một tay tiếp tục rất nhanh xoa nắn hành thân, nhận thấy thứ trong tay nhảy run rẩy, không thương tiếc mà bảo, ” Nhịn thêm một lát.”

“ Đừng mà…A…” Tần Kính vô lực đẩy tay hắn, đang lúc nước sôi lửa bỏng, thình lình nghe ngoài cửa có tiếng người nói gì đó, mơ hồ nhớ ra cánh cửa phòng ngủ vẫn chưa khóa, nhất thời sợ tới mức không dám cử động nữa, chỉ cắn chặt môi dưới, cố nén không phát ra tiếng động.

“ Nói với bọn họ lát nữa tôi xuống.” Trầm Lương Sinh nghe được rõ ràng, động tác trong tay không ngừng, đuổi người đi mới buông ra cấm chế, mắt thấy người trong ngực run lên hai cái, lập tức mang theo giọng nghẹn ngào tiết ra, mới nghiêng đầu hôn hôn khóe mắt ẩm ướt của cậu, trêu ghẹo dỗ dành, ” Cũng không phải người ngoài, bị dọa thành như vậy?”

“ Trầm Lương Sinh…” Tần Kính thở hổn hển sau một lúc lâu, mặc dù cũng rõ ràng vừa rồi bất quá là người hầu đến gọi, mà quan hệ mình cùng Trầm Lương Sinh trong nhà đã sớm là bí mật ai cũng rõ, lại rốt cuộc giận hắn chẳng phân biệt được thời điểm gây sức ép chính mình, tức giận lầu bầu một câu, “Mau cút, thấy anh liền phiền.”

“ Mới vừa làm em thư thái như vậy lại còn đuổi anh,” Trầm Lương Sinh nhẹ nhàng vuốt ve dương v*t còn chưa nhuyễn hẳn của cậu, lại hôn hôn vành tai đỏ bừng, “Qua sông đoạn cầu, tá ma giết lừa, Tần tiên sinh nói xem anh có dùng từ nào sai không?”

“…….” Tần Kính đỏ mặt từ trong ngực hắn đứng lên, chui vào trong giường, kéo chăn che kín từ đầu đến chân, một bộ nằm im giả chết.

“ Em mệt ngủ trước đi,” Trầm Lương Sinh đứng dậy sửa lại quần áo, cách chăn vỗ vỗ đầu của cậu, không chịu buông tha mà đùa, ” Dù sao bảo bối nhà chúng ta cái gì cũng có, chính là chẳng có lương tâm thôi.”

“ Em không ngủ,” Tần Kính không phải vô lương tâm, mà là kẻ vô tâm vô phế, một khắc trước còn đuổi người, ngay khắc sau lại chui đầu ra khỏi chăn, nhìn Trầm Lương Sinh cợt nhả nói, ” Tiểu Trầm ca ca, chờ anh cùng ngủ.”

Tiếng ‘tiểu Trầm ca ca’ là bởi vì lúc trước Vương Trân Ny cố ý phải kêu Tần Kính là ‘tiểu Tần ca ca’, Trầm Lương Sinh cảnh cáo nàng đừng làm thân lung tung, lại bị Tần Kính cùng Vương Trân Ny chen nhau mỗi người một câu:

“ Tiểu Tần ca ca, nghe thấy không? Một cỗ dấm chua thật lớn.”

“ Không phải đâu.”

“ Có người nghe không được người khác gọi hắn ca ca, trong lòng không thoải mái đi.”

“ Cũng đúng a.”

“ Muốn nghe người khác gọi hắn ca ca, cũng đừng cả ngày đem bản mặt nhị thiếu gia a, đối với khuôn mặt kia ai mà dám kêu chứ.”

“ Ha, đừng nói nữa, cô xem ánh ấy sắp khóc rồi.”

“ Ai u, đừng khóc đừng khóc, cũng gọi anh một tiếng tiểu Trầm ca ca không phải được rồi sao.”

“ Tiểu Trầm ca ca, cười một cái xem nào?”

Hiện tại Trầm Lương Sinh đứng ở bên giường nhìn Tần Kính, thấy cậu đem mình quấn hệt như cái nem rán, chỉ có đầu lộ bên ngoài, tóc chi chi lăng lăng có điểm ngớ ngẩn, không ngờ câu vui đùa ‘tiểu Trầm ca ca’ kia, thật sự làm cho người ta có chút luyến tiếc rời đi.

Đáng tiếc không nỡ cũng phải đi —- địa giới Thiên Tân này không ta cũng không Tây, tuy rằng là Tết dương lịch, ít nhiều cũng là kiểu cách Trung Quốc, người dưới lầu vẫn chờ Trầm Lương Sinh nâng ly chúc mừng, cùng chúc mọi người một năm bình an, cầu mong năm sau thêm rực rỡ hưng thịnh, làm ăn thuận lợi, sinh ý thịnh vượng.

“ Tần Kính,” Trầm Lương Sinh dừng một chút, ghé lại vuốt vuốt tóc Tần Kính, ” Chúng ta gặp lại là năm sau rồi.”

“ A?” Tần Kính sửng sốt, lại nghĩ nghĩ, mỉm cười đáp, ” Thật sự là vậy.”

“ Sang năm gặp.”

“ Ừ, sang năm gặp.”

Trầm Lương Sinh đi rồi, Tần Kính một mình nằm trên giường, nằm trong chốc lát, khó tránh khỏi có chút buồn ngủ, vì để nâng cao tinh thần, liền muốn từ trong đầu tìm chút sự tình để suy nghĩ.

Kết quả nghĩ tới nghĩ lui vẫn là Trầm Lương Sinh —- cậu nằm trên giường của hắn, đắp chăn của hắn, ngửi hương vị quen thuộc của hắn, tràn ngập đầu óc tới tới lui lui đều là suy nghĩ về hắn.

Hạ thân còn quang lõa, như có như không cọ chăn mềm mại, không ngờ chậm rãi cứng lên.

Tần Kính thầm mắng mình một câu, lại rốt cuộc nhịn không được trở mình, ôm lấy chăn mang theo hơi thở đối phương, ở trong hương vị hắn trộm nghĩ tới hắn, khó nhịn mà cọ xát vật lại cứng ngạnh, rồi lại áp lực không tự mình động thủ giải quyết.

Cậu nghĩ chờ hắn trở về, nghĩ đến đôi tay của hắn, nghĩ tới cảm giác dương v*t của hắn tiến vào thân thể mình…. Tần Kính mặt đỏ tai hồng thở dài một tiếng, vùi mặt vào chăn, cảm thấy bản thân thật sự là chẳng biết xấu hổ, lại không có thuốc nào cứu được.

Dưới lầu có lẽ là đã đến thời khắc đếm ngược, tiếng người đột nhiên lớn hơn, tiếng động náo nhiệt xôn xao, xa lạ nơi xa xa.

Tần Kính nâng mặt lên, yên lặng nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ. Vẫn là bức tranh thu nhỏ qua khung cửa kính, cách một tầng thủy tinh lạnh lẽo, yên bình tĩnh lặng, ánh sao mơ hồ cùng vầng trăng chưa tròn.

Trong một khắc tịch mịch này giữa trời trăng sao đột nhiên hiện ra một chùm pháo hoa —- hẳn là có người hoa viên đốt pháo hoa chúc mừng năm mới, mấy cái tung cao nổ ngay trước khung cửa, chiếu sáng bóng đêm ngoài cửa sổ.

Khoảnh khắc chớp mắt, pháo hoa chợt lóe rồi chợt tàn, ở trong bóng đêm, ở trong mắt, sau một hồi làm cho người ta còn nhớ tới, chỉ cảm thấy một màn này ngắn ngủi tựa như quãng thời gian cậu và hắn bên nhau, lại giống như đã tiêu hao hết quãng đời còn lại của mình.

Nhưng giờ khắc này Tần Kính chỉ nghĩ tới lời Trầm Lương Sinh nói: Sang năm gặp.

Không biết tại sao khóe mắt có chút cay cay, lại có điểm muốn cười, cuối cùng vẫn là nở nụ cười.

Cậu cười nghĩ đến cổ nhân có vần thơ… Cổ nhân sớm đã chết, nhưng vần thơ này tựa như mới, từng câu từng chữ đều khảm vào tâm trí.

Cổ nhân có vần thơ —-

Niên niên nguyệt nguyệt đối quân tử,

Diêu diêu dạ dạ túc vị ương.

( Năm năm tháng tháng cùng quân tử,

Đêm đêm sau này mãi không quên)