Đêm qua yên lòng nên tôi ngủ một giấc thẳng đến sáng luôn, tâm trạng vẫn vui vẻ không thôi.
Y sẽ đưa cho tôi cái gì đây nha!
Có phải là những bức tranh y vẽ tôi không? Y còn chưa cho tôi nhìn thấy chúng bao giờ, cứ nói rằng chưa vẽ được bức nào đẹp nhất nên không cho tôi nhìn đâu…
Hay là thứ gì khác? Nhưng y cũng đã nói là không phải là đồ rồi mà nhờ…Là hoa mai sao? Y rất thích hoa mai, còn mang tôi đến phủ của nhà Khuất trước kia để nhìn. Dù không ít cây mai đã khô tàn rồi nhưng y vẫn có thể nhận ra đó là chủng loại gì giống gì. Y còn nói vườn mai từ lớn tới nhỏ này đợi hôm nào trời đông giá rét nhất định sẽ tuyệt sắc vô cùng.
Hay vẫn là mấy tấm khăn gấm như trước kia? Đồ tự tay y thêu sao? Tôi mường tượng ra cảnh y ngồi thêu khăn lại thấy buồn cười.
Tôi ngây ngốc ngồi trong phòng, cứ một hồi lại nở nụ cười si.
Lòng tôi vừa hiếu kì cũng rất kích động. Nhưng tôi đã ngồi chờ trong thư phòng từ sáng sớm tới ban trưa vẫn chưa thấy nửa cái bóng của y đâu cả.
Sáng sớm nay y đã rời nhà từ rất sớm. Y nói y có chuyện phải làm, chỉ để lại một cái bóng lưng vội vã cho tôi.
Lòng tôi lại thấy mất mát, có phải y lại quên rồi không…
Tôi xử lý sự vụ trong thư phòng, đọc sách luyện chữ, rồi lại tô tô vẽ vẽ. Cuối cùng đợi đến khi mặt trời sắp khuất dạng thì y mới tới tìm tôi.
Tôi bị y phơi lâu như vậy thì cũng bị vơi đi phân nửa cảm xúc vui vẻ trong lòng mất rồi, tôi cau mày nói: “Ta còn tưởng huynh quên ta mất rồi!”
Y vội vàng nói: “Ta, ta không biết đệ đang chờ ta mà…” Y cẩn thận nhìn tôi: “Sao ta có thể quên đệ được cơ chứ…”
Y thấy tôi hòa hoãn hơn thì kéo tôi đi: “Đi đến phủ ta đi, nó ở phủ của ta.”
Y như thể đợi không nổi nữa, đi đường mà cứ như chạy. Lúc đến cửa phủ y còn che lại hai mắt tôi rồi dẫn tôi từng bước vào một gian phòng.
Y bảo tôi từ từ nhắm mắt lại rồi buộc một mảnh vải che mắt tôi. Sau đó sờ soạng vào bên hông tôi muốn cởi đồ xuống.
Tôi thấy y như thế thì trong lòng cũng giận, hơn cả là tủi thân và thất vọng. Cứ tưởng y phải chuẩn bị cái gì lâu vậy, hóa ra là lại muốn chơi mấy trò tình thú trên giường à…Hại tôi cứ suy nghĩ nặng đầu mấy thứ không đâu.
Nhưng y cởi đồ ra xong lại mặc cho tôi một bộ đồ khác. Bộ đồ này có vẻ rất phức tạp, y còn có vẻ không thuần thục lắm. Lúc thắt đai lưng y còn luống cuống chân tay không dám dùng sức.
Y vuốt tóc tôi về sau, rồi lại đổi phát quan cho tôi.
Cuối cùng cũng xong, y thở phào một hơi nhẹ nhõm. Y cũng bắt đầu thay y phục cho chính mình.
Tôi ngơ ngác đứng đấy, sờ lên vải áo trên người mình, tim đập kịch liệt. Đương nhiên tôi đã đoán ra được, chất liệu vải tốt như vậy cơ mà. Đang yên đang lành đi đổi một bộ y phục như thế, rồi chuyện gì mà cần phải cả hai người đổi nữa…
Nhưng tôi đã từng hỏi y, y đều nói chuyện này không cần vội. Việc này cũng không phải là làm qua loa, không cần tôi phải chuẩn bị. Tôi thấy y cũng bề bộn nhiều việc nên cũng không đề cập đến nữa.
Tôi đoán đúng rồi sao? Y nói muốn đưa tôi một thứ nhưng lại không phải là đồ, nếu mà tôi đoán sai thì cũng thật là…
“Có phải đệ đoán ra rồi đúng không?” Y ngắt quãng mớ suy nghĩ lung tung của tôi.
Tôi ấp úng: “Ta, ta…”
Nếu nói là đoán ra thì y có nghĩ mình chưa chuẩn bị tốt không nhờ, dù sao y cũng nói đã cất công chuẩn bị nó từ lâu.
“Quả nhiên đệ đã đoán ra rồi.” Y thấy tôi không nói gì thì cũng tháo miếng vải che mắt xuống. Tôi mở mắt ra nhìn, quả nhiên thấy xung quanh đều là một màu đỏ hoan hỉ.
Tôi nhìn y, trong lòng cũng rất khẩn trương. Y phục của y tán loạn, phát quan cũng đã gỡ xuống. Tóc đen tản ra, hỉ phục thì lỏng lẻo treo trên người.
Thật sự y phục quá đỏ tươi, thế mà lại nổi bật lên khuôn mặt hồng hồng của y. Y giang hai tay ra nói: “Ta giúp đệ mặc rồi, đến lượt đệ giúp ta đi.”
Cổ họng tôi nghẹn ngào, tay tôi run run mặc y phục vào cho y. Buộc chắc đai lưng, vuốt thẳng vạt áo.
Tôi dùng tay chải lại tóc cho y, cũng chỉnh trang lại phát quan ngay ngắn.
Y ôm lấy mặt tôi rồi nói: “Hôm nay ngày đẹp, đệ chớ khóc nhé…”
Y hôn lên đôi mắt đưỡm nước của tôi.
“Lần này ta không có cưới người khác, chỉ là muốn đầu bạc với một mình đệ thôi…”
Y nói vậy mà mắt cũng hồng hồng. Y nhỏ giọng thủ thỉ: “Hôm nay ta tặng chính mình cho đệ đấy…”
Tôi nhớ tới lời hôm qua của y cũng nín khóc mỉm cười.
Sao lại nói bản thân mình không phải đồ gì chứ.
Y để tôi xem y phục thật kỹ, chính mình quay một vòng rồi nói: “Hỉ phục này là do chính ta vẽ ra rồi sai người làm, hai chúng ta giống nhau y như đúc. Đệ thích không?”
Tôi nhìn vạt áo tơ vàng của y, trên tay áo cũng thêu hoa mai, trong mắt lóe lên sự kinh diễm.
Y đúng thật là vô song tuyệt luân.
Tôi hít mũi một cái, ánh mắt chăm chú nhìn y. Tôi gật đầu ấp úng nói: “Thích lắm.”
Tôi nói: “Thích lắm luôn.”
Tôi ôm lấy y.
Y hôn tôi một hồi rồi lại đẩy ra, “Bây giờ đệ chớ gọi ta, mấy đêm nay ta không có làm là để tích vào đấy dùng cho hôm nay thôi đấy! Tối nay ta với đệ động phòng, ta muốn đòi lại đủ đấy nhé!”
Thì ra là thế, hại tôi nghĩ đông nghĩ tây…
Y lau sạch nước mắt cho tôi rồi kéo tôi ra ngoài, tôi thấy đèn đỏ đã được treo cao ngoài phòng, trên xà nhà phủ kín vải đỏ, hòa vào ráng trời chiều càng thêm phần mỹ lệ.
Y nói: “Ta biết đệ không thích náo nhiệt, ta cũng không thích. Nên chỉ mời mấy người thân quen mà thôi.” Y hừ một tiếng: “Cái tên Cố Nhậm kia cũng ở đây…”
Tôi cùng y bước vào phòng, nghe thấy một tràng thổn thức.
Tôi ngẩng đầu thấy người thầy chưa bước ra khỏi chùa kể từ khi sư nương mất, còn có Khuất Ngự sử nói gần đây thân thể có việc. Trên mặt bọn họ đều là ý cười, ngồi trên ghế cao.
Hai bên đen sì đều là người, mặc dù không nhiều nhưng cũng khiến đầu tôi choáng váng, trong lòng cũng khẩn trương. Bởi vì vừa nãy khóc nên hai mắt có hơi sưng, không dám đưa mắt nhìn sang hai bên.
Còn Khuất Nghiêu thì không thèm để ý nghi thức xã giao, ngay cả tiệc rượu cũng không làm. Giống như bao nhiêu tâm tư đều dồn hết vào hỉ bào mất rồi.
Lúc tôi với y giao bái luôn bị đập vào phát quan của nhau, làm lại nhiều lần y cũng cười ngu. Tôi nhìn y thì trong lòng đã rất vui rồi, cũng cười theo.
Mọi người đều nói vài câu chúc, trong đó Cố Nhậm lớn tiếng nhất, không biết y đã uống bao nhiêu rượu rồi. Tiếp đó chính là Thánh thượng, còn lại thì tôi không nghe ra ai đang ai đang cười nữa.
Theo quy trình tôi đi theo y, y kéo tôi vào một gian phòng. Tôi vừa bước vào thì cũng ngây dại. Khắp nơi đều treo tranh của tôi, mỗi một bức đều sinh động như thật, như người thật bước vào.
Tôi ngồi đọc sách, tôi lẳng lặng đứng đấy. Tôi mặc quan phục đỏ mặt luận sự với y, tôi cúi đầu nắm một góc khăn gấm…
Ở ngay chính giữa là bức họa tôi và y mặc hỉ phục đứng bên nhau cười giao bái, mực phát kim quan, tơ vàng tay áo. Trong mắt y đong đầy tình ý, ánh mắt tôi cũng tràn ngập luyến lưu.
Lúc này tôi mới được diện kiến bản lĩnh thực sự của y, những nét bút đơn giản tô vẽ thành hoa, thật giả không phân.
Y chỉ vào bức tranh rực rỡ nhất phòng mà nói: “Để vẽ một bức này ta đã phải bỏ mấy chục tấm giấy đấy, đây cũng là bức họa ta vẽ tốt nhất luôn.”
Lòng tôi tản ra từng sợi tình ý quấn quanh.
Tôi lại ôm lấy y, dùng hết sức của mình ra để ôm, như là muốn dung nhập y vào cả máu thịt của mình.
Ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, Thánh thượng a á kêu lên. Khuất Nghiêu ôm lấy tôi, loạng chà loạng choạng đi về phía cửa phòng mà gõ mấy tiếng.
Thánh thượng nghe được thì trêu ghẹo nói: “Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, Khuất công tử chê chúng ta quấy nhiễu đến giây phút của người ta kìa.”
Sau đó lại truyền đến mấy tiếng trêu chọc thiện ý ồn ào, một lúc sau mới yên tĩnh lại.
Dưới ánh nến chập trùng tôi cùng y uống rượu hợp cẩn, tóc tai quấn giao, trán chạm trán mai chạm mai.
Ánh nến hấp háy chiếu rọi lên mái tóc đen tuyền với ngọc quan của y, ánh mắt ướt át. Y hệt như ánh mắt năm đó y nhìn tôi từ xa xa trong bữa tiệc đón tân khách năm nào.
Khi đó tôi lạnh tâm ý buồn, vạn phần bi thương. Không ngờ rằng qua một mối duyên thâm tình này cuối cùng y cũng thực sự trở thành phu quân của tôi, sẽ bầu bạn với tôi một đời một kiếp.
良人 [lương nhân] chàng, phu quân, cách gọi giữa vợ chồng với nhau. Mình thích từ này nên chú thích thêm ấy mà.
Y hôn tôi, hai tôi cùng miệng lưỡi giao triền miên man tình ý. Nụ hôn qua đi y lại tinh tế nhìn tôi, hôn mổ lên mặt tôi, cười nói: “Đệ đẹp mắt thật ấy.”
Tôi nhìn y mà chỉ muốn rơi lệ. Tôi nghĩ lại hai tôi đã bỏ lỡ nhau bao lâu, rồi lại chịu tổn thương qua bao năm tháng, cuối cùng cũng có thể đi đến bây giờ.
Y lau nước mắt nơi khóe mắt của tôi mà hỏi: “Sao lại khóc thế…Đang nghĩ gì à?”
Tôi sờ cái kết tóc đen sắc của hai chúng tôi, vừa ngậm nước mắt vừa cười: “Ta đang nghĩ lại…Nếu năm đó ta thổ lộ với huynh lúc huynh thanh tỉnh thì chúng ta cần gì phải bỏ lỡ lâu như vậy. Cả hai đều nhận hết khổ sở.”
Trong mắt y toàn là màu đỏ, y yên lặng một hồi rồi hỏi: “Đệ còn nhớ rõ lúc chúng ta mới gặp không? Lúc ta là Trần Du ấy.”
Tôi cười cười: “Nhớ chứ.”
Thần sắc y kích động nói: “Khi đó ta đã ám chỉ đến tâm tư của ta đấy. Tuy chỉ là không rõ ràng mà đệ cũng không nhận ra cũng như để ý, nhưng lúc ấy ta vẫn vô cùng hồi hộp.”
Ám chỉ ư?
Tôi nghi hoặc hỏi: “Lúc huynh nói huynh vì ta mới làm quan sao?”
Y lắc đầu.
“Hay là tên của huynh? Trần Du với Trình Dữ?”
Y vẫn lắc đầu, có chút thất vọng: “Không phải cái này đâu. Ta còn tưởng sau khi đệ biết thân phận của ta thì đã nhận ra chứ…”
Có liên quan đến thân phận của y ư? Trong lòng tôi lại nghĩ tới vô số suy đoán.
Y thấy tôi vẫn mê mang như cũ thì nhéo nhéo tay tôi: “Tên chữ của ta á! Danh của đệ, tự của ta!”
Tự của y ư…
Tôi nhìn ánh mắt của y, ánh mắt đa tình của y khiến thần trí tôi mê muội, đủ loại ký ức đập vào mặt tôi…
Năm đó lần đầu tôi gặp y, tuy là tôi nhìn người trước mắt mà cứ ngỡ cố nhân đã về.
Tôi ngồi trên xe ngựa, nhìn đôi mắt giống hệt của người xưa kia thì cũng thầm vui hân hoan nhảy nhót trong lòng. Tôi cứ nghĩ không có chỗ để đi, lại thấy nói chuyện với y rất hợp ý nên mềm lòng dẫn y về phủ mình.
Tôi bảo hạ nhân dọn dẹp một gian sương phòng, trong lúc đó thì chúng tôi chậm rãi tản bộ ở hậu viện.
Lúc ấy trời đã sẩm tối, ráng chiều đã dần tản đi. Bốn phía bắt đầu tối dần.
Y đi phía sau tôi, giống như muốn che giấu sự khẩn trương nên không ngừng nói chuyện, cứ liên tục gọi hai tiếng ‘đại nhân’.
Nhân lúc y nghỉ hơi lấy sức tôi vội nói: “Tuy ta là tiền bối chốn quan trường nhưng ngươi vẫn lớn hơn ta một tuổi, sau này chúng ta gọi tên tự gọi nhau là được, thế nào?”
Y ở phía sau sửng sốt một chút, sau đó thì vô cùng mừng rỡ mà kích động trả lời: “Được!”
Trong lòng tôi cũng thấy vui vẻ khi thấy y như vậy, tôi cười nói: “Tự của ta là Mặc Bạn.”
Y run run đáp: “Dữ Quân (bên người)…”
Tôi ngẩn người quay đầu nhìn y.
Xa xa có tiếng chim hót vang, nghe buồn não nề da diết.
Tôi cùng y ngắm chút ánh chiều còn sót lại phía cuối chân trời, ráng chiều đỏ rực chiếu lên cả hai nhuộm lên một bộ sắc mới, giống như một đôi tân nhân.
新人 [tân nhân] Ở đây có nghĩa là một đôi cô dâu chú rể. Ý là ráng chiều đỏ chiếu lên hai người như đang mặc hỉ phục.
Lúc đó tôi không nhận ra đáy mắt y đang cố giếm đi tình ý mãnh liệt, chỉ nghĩ rằng y quá hưng phấn nên ánh mắt lấp lánh hẳn lên.
Y hình như rất hồi hộp, không dám nhìn tôi nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn thẳng vào tôi.
Y nói: “Tự của ta là Dữ Quân.”
…
Lời của mừn:
Chắc các bạn còn nhớ, tên danh của ‘tôi’ là Trình Dữ, tên tự của Khuất Nghiêu là Quân Dao.
Nên tên tự của Trần Du là kết hợp giữ hai cái tên đó, thành Dữ Quân.
Đây cũng chính là ý nghĩa của tên truyện.
Kết thúc chính văn