Bên Người

Chương 53: Nỗi sợ biệt ly




Tôi cũng ngồi dậy: “Bọn họ chưa nói với huynh ư?”

“Không có…Ta chưa nghe qua bao giờ cả!” Y kinh ngạc.

Nói đến thế thì tôi cũng không biết đáp thế nào, sao y không biết được? Y biết nhiều như thế mà lại không biết chuyện quan trọng nhất thế này à.

“Huynh không nhận ra lúc lên triều à? Lễ bộ Thương thư Nghiêm đại nhân còn quỳ xuống hy vọng bọn họ bên nhau đến răng long đầu bạc trân trọng lẫn nhau. Chính là cái hôm Cố Nhậm đi cùng quan đạo với chúng ta ấy.”

Y nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng nói: “Hôm ấy lòng ta phiền muộn như thế sao để ý đến chuyện gì được…”

Tôi vội vàng nói: “Tại Lễ bộ chuẩn bị việc này cần tiền phải có dấu quan ấn của ta nên ta mới biết thôi…”

Y nghe xong lại càng bất mãn: “Cái gì cơ? Đến cả Lễ Bộ cũng biết rồi…” Y cúi đầu xuống, “Thế mà ta lại không biết…”

Tôi bối rối không thôi, cảm thấy mình càng nói càng sai. Chắc chắn giờ y vô cùng khổ sở, dù sao cũng là chuyện thành hôn của hai người quan trọng, một người là bạn tốt từ thiếu thời, một người lại là huynh trưởng sùng kính của mình.

Tôi cẩn thận nói từng li từng tí: “Có lẽ là quên nói cho huynh chăng, hoặc nói rồi nhưng huynh không để ý.”

Y lắc đầu không nói lời nào.

Lòng tôi hoang mang rối loạn, y đột nhiên ném đống mảnh vỡ trong tay xuống đất rồi cúi người ôm lấy tôi, chóp mũi còn cọ cọ vào ngực tôi nữa: “Ta muốn đệ an ủi ta.”

Hơi thở nóng rực lại sát bên, tôi run lên lại đột ngột kịp phản ứng lại mà hỏi: “Thật sự huynh không biết á?”

“Thật sự không biết mà!”

Y cắn tôi qua lớp quần áo, nói: “Nhưng ta cũng không phải để ý đến chuyện bọn họ thành hôn…Từ lâu ta vẫn luôn làm lơ chuyện bọn họ rồi…”

Y bắt đầu hôn lên, tôi than nhẹ trong cổ họng, sau đó cố tỉnh táo để đẩy y ra: “Thế sao huynh lại bóp nát dạ minh châu! Đây là quốc cống đấy, nhỏ thế nhưng mà sáng, cả cung cũng chưa có đến năm mươi viên đâu.”

Y nhéo eo bụng tôi, giọng căm hận: “Ta tức là tức bọn họ có thể thành hôn ấy! Sao chúng ta lại không thể? Ta cũng muốn cùng đệ mặc hỉ bào, cũng muốn có một đêm hoa chúc thật đẹp cơ!”

Tôi bị lời của y làm cho cảm động.

Tôi vuốt ve mấy sợi tóc tản ra của y, nhỏ giọng nói: “Chúng ta có thể…tự làm được mà…Chỉ có hai chúng ta.”

Tôi kìm lòng không đặng mà ôm lấy cổ y, có hơi gấp gáp nói ra: “Khoảng thời gian tới ta sẽ phải bận rộn việc xử lý thanh toán cho hôn lễ của thiên tử, vậy thêm mấy ngày nữa thì chúng ta tổ chức nhé! Chỉ cần làm đơn giản mộc mạc thôi, không tốn bao nhiêu thời gian đâu!”

Y thôi hôn tôi, đầu v* đã dính sát lớp áo vì nước bọt lộ ra màu nhàn nhạt. Tôi cảm nhận đầu v* từ ấm chuyển sang lạnh, một lúc sau đã dựng thẳng.

“Không được! Chuyện cưới xin không thể làm đơn giản được, khác gì lừa gạt à! Sao việc thanh toán kia đệ lại phải làm!”

Y có hơi bất mãn: “Hộ bộ nhiều người như vậy, cho dù là mỗi người quản lý chức vụ của mình, lĩnh vực khác biệt nhưng đệ thân là Chưởng thư vẫn chỉ trù tính mấy việc chung thôi chứ, việc nhỏ cứ giao cho người bên dưới làm đi. Đệ hà tất gì phải làm hết mọi việc rồi lại phải thẩm duyệt lại…”

Tôi cũng chột dạ, nhỏ giọng nói: “Thật ra cũng không có cái gì, đều là trọng trách của ta mà…”

Y cau mày nói: “Mỗi lần đệ đều đáp ứng ta sẽ ủy quyền cho cấp dưới nhưng nào có làm, lần này đại hôn cứ giao cho bọn họ đi, đúng dịp luyện tập một phen.”

“Nhưng Nghiêm Chưởng thư nói việc này chỉ để mình ta biết thôi…”

Môi y giật giật, trên mặt đều là tức giận tràn trề. Y hệt con sói nhỏ sắp nhe răng ra đòi ăn đến nơi.

Tôi lại cầm dạ minh châu lăn trên mặt của y. Hồi lâu sau y mới mở miệng: “Vậy ta đi nói với Tiêu Thường Thế, dù sao Nghiêm đại nhân cũng đã thỏa hiệp rồi sao còn sợ lộ ra…”

Y thò tay vào trong áo tôi, bắt đầu xoa nắn nhũ châu, đầu cũng chôn xuống liếm ở bên kia.

“Huống chi hắn cũng chả thèm để ý người khác…” Y ậm ừ nói, trong miệng lại truyền ra tiếng chép chép: “Trong cung chỗ nào hắn cũng mang đại ca theo, khối người rõ ràng quan hệ của hai người rồi. Dù sao bên cạnh cũng đều là thân tín của hắn, cũng kín miệng không muốn nói thôi…”

Trước ngực tôi vừa ướt vừa ngứa: “Người trong cung đều biết ư?” Tôi kinh ngạc đẩy y ra: “Cũng biết thân phận của Khuất tướng quân luôn?”

Y ôm chặt tôi không cho tách rời, răng cũng nặng nhẹ mà cắn lên. Tôi hổn hển thở y lại buông ra, bắt đầu chỉ ấn vò chỗ đó.

“Thực ra hắn cũng không có lười nhác như bề ngoài đâu, làm việc có thủ đoạn lắm đấy, làm việc cũng nhanh gọn dứt khoát. Hắn cũng có thể coi là người được ca ta dạy dỗ bên người. Triều đình như chiến trường sinh tử, mỗi một bước cờ hạ xuống đều phải tính đường lui. Ta mạo phạm nói một câu đại ca máu lạnh, kỳ thật hắn cũng vô tình giống hệt đại ca mà thôi.”

Y vuốt tóc tôi hờ hững nói tiếp: “Hắn vốn chỉ là một con cừu non vô hại nhưng sống trong cung hiểm ác, hắn lại là hoàng tử có một phần huyết mạch, tâm tư cũng không thể không thâm trầm, làm việc không vô tình được. Sau này hắn phải mở đường máu mới giữ được mình, cuối cùng cũng ngồi lên được ngôi vị này. Tuy có ca ta trợ lực nhưng hắn cũng không phải tự dưng ngon ăn mà lên ngôi được… Bây giờ trong cung đều là người của hắn, ngay cả tai mắt của đại ca cũng không thể chen chân nào. Hoàng cung với hắn là một cái lồng giam, nhưng cũng chính là toàn thành vững chãi bảo vệ hắn an toàn nhất.”

Chuyện này thật sự không giống ấn tượng của tôi với Thánh Thượng, tôi bị y dọa cho sửng sốt.

Y nhỏ giọng nói: “Thật ra sau khi đại ca trở về lúc đầu cũng chỉ có thể đợi ở trong cung mà thôi, như là bị giam lỏng vậy ấy. Ta còn chẳng thể gặp được cái bóng của huynh trưởng luôn. Lần trước đại ca nói muốn đi Tây Nam trấn giữ bọn thổ phỉ, hắn không cho đại ca đi, đại ca thế mà nửa bước cũng khó rời. Cuối cùng đại ca phải khuyên bảo hắn trong cung quá khó chịu, ca cũng muốn phân ưu cho thiên tử, nói một hồi lâu Tiêu Thường Thế mới lưu luyến không rời mà đồng ý. Hắn còn rất khẩn trương, ra tận ngoại thành đưa tiễn. Mấy người trong cung nghe được hết, không biết mới là chuyện lạ. Họ giả câm giả điếc thôi, lúc ấy ta ở phía sau nghe mà buồn nôn không chịu nổi…”

“Chúng, chúng ta không phải cũng như vậy sao…A…” Tôi muốn kéo tay y ra nhưng y đã luồn tới dương v*t tôi mà chơi đùa rồi. Chỗ đó dù sao cũng là điểm mãn cảm, mỗi lần y động đậy là tôi đã như mất hồn rồi.

“Bây giờ đệ có thể không nỡ ta ha?” Y cười nói.

“Khi đó là Tiêu Thường Thế gạt ta! Dụ ta đi làm việc! Nói rằng ta đi một khoảng thời gian đệ chắc chắn sẽ nhớ người, giống như hắn với đại ca vậy.”

Y cau mày hung hăng nói: “Kết quả đệ chả thay đổi tí ti gì luôn! Hại ta ở chỗ khác cứ sợ có người khác tơ tưởng đệ!”

Dường như y rất thích ý cọ xát mã mắt của tôi, cứ sờ vào da quy đầu mềm nhũn chỗ đó.

Tôi bị kỹ xảo của y hầu hạ thoải mái đến choáng váng, lỗ nhỏ tê dại sảng khoái chỉ muốn mau bắn. Tôi kéo căng bắp đùi, cố gắng khống chế.

“Đừng nói bọn họ nữa đi.” Y lại vuốt lên vuốt xuống mấy lần, giọng hân hoan: “Không bằng đệ hỏi về ta đi…Sao đệ không hỏi về ta, ta sẽ nói hết không giấu gì đâu.”

Hỏi y? Hỏi cái gì bây giờ? Gần như Thánh Thượng cũng nói hết rồi còn đâu.

Giờ nghĩ lại đột nhiên Thánh Thượng gọi tôi tâm sự chắc cũng muốn giúp y tiết lộ một chút thân phận thật của mình, còn giúp tôi an lòng đỡ lo lắng về chuyện vợ con của y, sợ y nói không rõ ràng.

Tôi mông lung suy nghĩ, đầu cũng mơ màng. Tôi nghĩ tới vẫn chưa biết ngày trước y nghĩ gì về tôi, vì thế tôi hỏi y: “Lúc trước…huynh hận ta nhiều từng nào?”