Hôm sau tôi tỉnh lại thì đã thấy mình trên giường ở phòng mình.
Đầu tôi đau như búa bổ, mê mê man man, trước mắt đều là mơ hồ.
Có bàn tay sờ lên mặt tôi, rồi rờ lên trán. Một cái khăn ướt đắp lên trán tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy vừa nóng vừa lạnh.
“Ta không nên mang đệ ra trời lạnh như vậy…”
“Đều tại ta cả…”
Tôi hoảng hốt cảm giác đây là Trần Du, cũng nhớ ra hôm nay phải vào triều.
Tôi giật cục nói với y: “Viết thư…xin nghỉ…”
Giọng y bực tức: “Đã sốt thành thế này còn muốn viết giấy xin nghỉ?”
Tôi dùng hết sức toàn thân mình chỉ để nhẹ gật đầu.
Nghỉ mà không xin cũng là trọng tội, lại đánh lên bổng lộc của tôi, sao tôi dám không coi ra gì được?
Y thấy tôi lưu luyến mãi chuyện này cũng đành dịu xuống, nói: “Thế này đi, ta viết thư thay đệ, nói cho hắn biết một tiếng, xin nghỉ thay đệ được chưa?”
Tôi nghĩ nghĩ, cũng được, thực ra tôi cũng không muốn viết tờ giấy vừa dài vừa phiền kia đâu, thế nên tôi nhẹ gật đầu.
Trần Du sờ mặt của tôi, nói: “Hạ triều ta sẽ quay lại, đệ nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Bệnh có mỗi thế mà kéo dài tận mấy ngày, mỗi ngày Trần Du đều đến phủ để thăm tôi. Có khi là đi cổng chính, có khi lại nhảy cửa sổ vào ban đêm. Tôi cũng đã quen tác phong của y, đành tùy ý y vậy.
Y bị thương thì tôi đến chiếu cố y, đến giờ tôi bị bệnh thì y cũng đến chăm, hai chúng tôi đúng là có qua có lại nhau. Dù tôi có nói đây cũng chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, y vẫn luôn cười nói chúng tôi thế là hòa nhau.
“Vậy huynh cần gì hàng đêm đều đến…” Tôi ngồi bên giường nói với y.
“Ý đệ là gì đấy!” Y trừng mắt, “Vậy ta không thể đến thăm đệ à! Ta chính là muốn nhìn đệ đấy!”
Tôi bị lời tâm tình vô thức này của y ngọt đến cong mắt cười, y vừa nói vừa khẽ bóp tay tôi. Tôi cúi đầu không nhìn y, cũng chẳng nói chuyện, nhưng khóe miệng vẫn cười, nhẹ nhàng gẩy gẩy trong lòng bàn tay y.
Y lại vuốt ve thắt lưng tôi, cắn tôi một ngụm xong lại tách ra.
Y cứ ôm hờ tôi như thế, trong giọng có chút áy náy: “Đệ có trách ta không? Hôm đó trời lạnh thế lại còn dẫn đệ đi ngắm mai…”
Sao tôi lại trách y được!
“Ta vui lắm, lần đầu tiên có người làm như thế vì ta,” Tôi ngẩng đầu, có hơi xúc động, “Vốn dĩ ta còn muốn nói tiếng cảm ơn huynh…”
Y hết sức hài lòng với đáp án này, thu hồi lại vẻ mặt mà nói: “Chuyện này cần gì phải cảm với ơn, ta thấy vui, đệ thấy thích, hợp cả đôi đường rồi còn gì.”
Tôi lại ho khan vài tiếng, quay đầu nhìn y. Nhìn y cười, y nhìn lại tôi, lại càng ôm chặt tôi hơn, tay cũng không yên.
Tôi cảm giác thân thể y dần nóng lên, tôi cũng khẩn trương không thôi. Từ lần sáng sớm hôm trước tôi với y cũng chưa thân mật gì với nhau cả. Mà giờ tôi nào có lý do để đẩy y ra như lúc trước nữa…
Môi y cọ vào cổ tôi, chậm rãi hôn lên, hai tay vẫn vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi. Được một tấc lại tiến xuống nữa, giọng y thổi khí bên tai tôi: “Đệ nóng quá…”
Âm vực cuối câu kéo dài mang theo chút tình ý, cả hơi thở nóng rực phả vào cổ tôi. Tôi run lên một cái, tay y rời khỏi lưng tôi mà chuyển sang xương hông, luồn vào chăn đặt ở trên đùi tôi.
Y nhẹ nhàng vuốt ve chân tôi, trêu đùa: “Nghe đại phu nói nếu phát tiết ra được thì mới sớm khỏi đấy…”
Có đại phu nào nói như vậy? Có mà y là tên đại phu đó thì có!
Tôi thấy y lại bắt đầu ăn nói bậy bạ rồi, vội đè chặt cái tay hư hỏng của y lại, không cho y lấn tới nữa: “Huynh lại bịa chuyện nữa đi!”
Lòng bàn tay y như cái bàn ủi dán vào hai chân tôi, rõ ràng tôi mới là kẻ đang sốt mà y còn nóng hơn cả tôi đây vậy!
Y không từ bỏ, vuốt lên vuốt xuống mấy cái, rồi lại gãi gãi. Môi thì cứ cọ ra cọ vào gương mặt tôi: “Thật sự không muốn à?”
Tôi run rẩy, hô hấp cũng loạn.
“Không muốn!” Tôi ấp úng nói, “Huynh, huynh về đi…”
Y rút tay ra, thừa dịp tôi không chú ý lại cắn một ngụm lên mặt tôi: “Ta nghe lời đệ đấy nhé, ta đi đây…”
Tôi nhìn y cũng thấy hơi ngượng ngùng, Trần Du lại nhéo mặt tôi, ra vẻ oan ức: “Sao đệ vẫn cứ nhẫn tâm thế chứ!”
Nói xong y cũng xoay người, nghĩ nghĩ rồi đi tới đóng cửa sổ cẩn thận mới ra cửa chính.
Trước khi đi, y định đóng cửa lại rồi lại đột nhiên mở ra, thò đầu vào đắc ý cười: “Ta biết đệ vừa nổi lên phản ứng đấy nhé.”
Tất nhiên tôi biết chuyện đó rồi, nên mới bảo y về.
Tôi không biết đáp sao, chỉ biết cầm gối đầu bên người ném y.
Nhưng y đã nhanh tay đóng cửa lại, gối gỗ rơi xuống đất.
Tôi xuống giường nhặt nó lên. May mà vừa nãy không ném trúng…
Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ.
Tôi thế mà cũng đã nghỉ vài ngày rồi, bệnh cũng dần khỏi không còn mấy nên lại muốn lên triều. Nhưng Trần Du cố chấp không cho, bắt tôi nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Nói ra cũng lạ, Thánh thượng cũng chưa phái người đến xem tôi có bệnh thật hay không. Dù sao trước kia cũng có khối người lấy lý do là bệnh mà không lên triều, Thánh thượng đều điều người đến tra xem có phải thật hay không. Nếu là kiếm cớ thì chính là tội khi quân. Mặc dù triều đình vừa mới thay máu, chuyện lấy lý do này cũng đã dứt, nhưng cho người đến hỏi thăm vẫn là theo lệ cũ.
Trong lòng tôi có thắc mắc nhưng thiên tử đã không nói gì thì đương nhiên tôi cũng vui vẻ thanh nhàn rồi.
Mỗi ngày tôi đều chỉ ở trong phòng, Trần Du xong việc lại đến phủ tôi uống trà đánh cờ, nói chuyện rồi đọc sách.
Lúc đầu nghỉ cũng sướng đấy, nhưng nghỉ suốt tôi cũng dần cảm thấy không quen rảnh tay rảnh chân quá. Dù sao cũng sợ có một ngày tự dưng Thánh thượng phái người đến tra thì lúc ấy thật sự hết đường chối cãi rồi, tội khi quân lận đấy.
Tôi cương quyết muốn vào triều, Trần Du không muốn, y nói: “Nhất định là Thánh thượng muốn nhân dịp này để đệ nghỉ ngơi nhiều chút. Bình thường đệ quá mệt mỏi, lần này nghỉ cho lại sức hẳn đi đã.”
“Nghỉ cũng lâu rồi còn gì…”
“Mới được có mấy ngày cơ chứ? Hộ bộ cũng không phải không có đệ thì không làm được việc, còn có các đại nhân khác cơ mà. Không sao đâu…”
“Không được,” Tôi kiên quyết nói, “Niên tế qua đi còn một đống việc mới phải làm, năm nay lại là năm đặc biệt, phải sớm xử lý hết đi. Ta còn phải đối khoản với bên Lễ bộ, rồi cả cho vụ Khai xuân nữa, Công bộ thì…” Tôi thao thao bất tuyệt.
Y càng nghe thì mặt càng đen lại, ta ý thức được sắc mặt y như cái đít nồi rồi đành nắm chặt tay y, nhỏ giọng nói: “Ngày mai ta chờ huynh ở cửa nhé.”
Y sửng sốt một hồi, quả nhiên ánh mắt sáng ngời, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Không phải là đệ nói không muốn cùng ta đi quan đạo sợ người khác phát hiện sao.”
“…Nếu huynh không muốn thì thôi.”
“…”
Y yên lặng một hồi, sau đó mới hậm hực nói lại: “Tất nhiên là ta muốn rồi!”
Sáng hôm sau tôi ra khỏi cửa đã thấy y đứng ở bên ngoài.
Lòng tôi kinh ngạc, nhưng thấy y thì cũng vui vẻ, tiến về phía y. Nhưng sau khi ra khỏi cửa bị cơn gió lạnh thổi tới tê tái con người.
Y dậy sớm vậy vẫn luôn chờ tôi, chắc hứng gió lạnh nhiều lắm…
Y đứng phía xa xa, cầm theo cả lồng đèn. Tôi vòng ra phía trước, chậm rãi tựa gần vào y.
Y nói: “Ta cầm đèn là được rồi, hai chúng ta dùng chung đi.”
Tôi nghĩ nghĩ thấy cũng có lý, hai người xách hai ngọn đèn cũng hơi vướng. Tôi đưa lại đèn cho nô bộc, rồi đi cùng y.
Chưa được bao xa thì y đã mò tay muốn nắm lấy tay tôi, tôi giãy ra mấy lần nhưng y vẫn gắt gao nắm chặt lấy.
“Trời tối lắm, không ai nhìn thấy đâu.” Y nghiêm giọng: “Còn có triều phục che rồi mà…”
Tôi cũng rất khẩn trương, bàn tay được y nắm bắt đầu nóng rực lên, đổ mồ hôi.
Tim tôi như trống đánh, nhớ tới lần đầu tiên nắm tay y mười ngón đan xen như này.
Thật là tốt.
Tôi đỏ mặt, dần thuận theo ý y.