Dương Duệ đưa con gái đến công viên Lincoln chơi, không khí nơi đây trong lành hết sức, hương hoa cỏ theo gió tràn ngập khứu giác, một màu xanh bạt ngàn trải rộng trước tầm mắt làm Ức Tô vô cùng thích chí, cười cười nói nói không ngớt, nhảy nhót khắp nơi hệt như chú chim non vừa được thả khỏi lồng. Cô bé thỏa sức chạy nhảy trong chiếc áo phông màu vàng nhạt, chiếc quần bò ngố màu xanh da trời, đầu đội chiếc mũ chống nắng rộng vành, càng chơi càng tỏ ra nhanh nhẹn, hoạt bát. Công viên Lincoln rộng lớn nằm gần hồ Michigan, đối với Dương Duệ, việc đưa một đứa trẻ bốn tuổi đi thăm quan khắp mọi nơi là rất khó, vì vậy, trước tiên anh đưa con gái đi xem các con vật trong công viên.
Thời gian nhanh chóng trôi qua trong những tiếng hỏi không ngừng nghỉ của Ức Tô và tiếng trả lời không ngớt của Dương Duệ, khi hai cha con chuẩn bị trở về khách sạn, trời đã nhá nhem tối.
Chạy nhảy cả ngày trời rồi, đến giờ Ức Tô đã mệt, cô bé lắc lắc cánh tay của bố nói:
“Daddy, I am so tired.”
“Ba con mình đến chỗ ghế đá bên bờ hồ ngoài công viên ngồi nghỉ nhé, phải nhanh chóng ra ngoài trước khi công viên đóng cửa mà, ok?”
Cúi xuống bên cạnh con, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay lau mồ hôi nhễ nhại trên trán cô bé, Dương Duệ nở một nụ cười thân thương tràn đầy khích lệ với cô con gái. Đối với việc nuôi dưỡng con, anh nghiêng về cách giáo dục của phương Tây hơn, theo sát và động viên con bé cố gắng làm bằng được những việc trong khả năng nó có thể làm, chẳng hạn như việc tự mình ăn cơm. Đương nhiên, quan trọng nhất là phải để cô bé học cách đối diện và chấp nhận, chẳng hạn như việc đến công viên chơi ngày hôm nay là yêu cầu do chính cô bé đặt ra, vì vậy, anh phải cho cô bé biết, đi kèm sau quãng thời gian vui chơi thoải mái, phấn khích vô cùng ấy, lúc nào cũng là sự mệt mỏi. Có lẽ, cách dạy dỗ này có phần nghiêm khắc đối với một đứa trẻ bốn tuổi, thế nhưng, anh tin là như vậy sẽ rất có lợi cho tương lai của cô bé.
May mắn là, Tiểu Ức Tô thông minh ngoan ngoãn của anh cũng tỏ ra rất phù hợp với phương pháp này, cô bé rất ít khi vô cớ gây chuyện, lúc nào cũng tỏ ra là một cô bé hoạt bát với nụ cười luôn nở trên môi.
Cho tay lên vân vê vành mũ, nghiêng nghiêng cái đầu để suy nghĩ, đôi mắt đen láy của cô bé nhìn về phía mặt hồ nằm về bên phải công viên, cách hai bố con không xa lắm, lém lỉnh nói:
“Ok, nhưng mà, Daddy, con có thể đến chỗ những con chim màu trắng bên bờ hồ kia chơi không?”
“Đương nhiên là được.”
Dương Duệ thơm lên má con hai cái, rồi dắt cô bé đi về phía bờ hồ. Mặt trời lặn dần phía Tây, nhưng vẫn đủ sức mang đến làn ánh sáng bạch kim phơn phớt trên mặt hồ, kết hợp cùng những gợn sóng lăn tăn tạo ra những tinh thể pha lê lấp lánh. Nhiều vô số những chú chim không rõ tên là gì đang đậu bên bờ hồ, trắng có, xám có, xám đậm cũng có, có con đang thong dong đi dạo, con cắm đầu xuống tìm mồi, hoặc túm năm tụm ba lại nằm nghỉ ngơi dưới những chùm nắng chiều cuối cùng còn sót lại trong ngày, cảnh tượng yên bình làm sao, hệt như đang theo dõi từ xa một thước phim vô cùng sống động.
Nghỉ ngơi được một lát, cuối cùng Ức Tô cũng không ngồi yên được trên chiếc ghế băng, mấy ngày trời nhốt mình trong phòng khách sạn thực sự làm cô bé cuồng chân lắm.
“Daddy, con đến chỗ đàn chim kia chơi đây, Daddy ngồi đây đợi con nhé.”
“Đi đi, nhưng đừng đi quá xa, cẩn thận đấy.”
Dương Duệ ngồi tựa vào thành ghế, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô con gái đang chạy về phía hồ. Những con chim bên bờ hồ kia cũng không sợ người, vẫn không con nào bay đi, tiếp tục thong dong với cuộc sống tự do tự tại của chúng. Ức Tô nhìn hết con này rồi lại nhìn con khác, ngón tay nhỏ nhắn của cô bé chỉ hết bên này sang bên kia, hình như đang muốn đếm xem có tất cả bao nhiêu con chim. Mặt trời đã gần khuất hẳn, bóng tối sắp ập xuống, Dương Duệ rút điện thoại ra nhắn cho Anna một tin nhắn, rồi lặng lẽ đi vào dòng thời gian cùng hàng vạn điều biến đổi trong nháy mắt vừa rồi. Trong những năm qua, mỗi khi ngồi một mình, tâm tư của anh thường bay đi rất xa, bay đến tận đâu chính anh cũng không rõ, nhưng chỉ biết nó rất lửng lơ.
May mắn là công việc và con gái cũng đã lấp đầy phần lớn thời gian của anh, vì vậy không có nhiều thời gian để thả tâm hồn như bây giờ, còn nhớ có một lần, đang lúc nửa đêm, bỗng Anna tỉnh dậy khỏi giấc mơ, hỏi anh: “Dương Duệ, cuộc sống như thế này, anh có thấy vui không?”
Khi đó anh đã không thể đoán được vợ mình đang ám chỉ điều gì, vì vậy không biết phải trả lời ra làm sao, chỉ biết giả vờ vẫn đang ngủ.
Thế nhưng, anh lại tiếp tục nghe tiếng cô cất lên từ sau lưng:
“Em biết bản thân mình không thể mang hạnh phúc đến cho anh được, nhưng em mong anh có thể được sống vui vẻ. Dương Duệ, chúng mình có con đi. Có con rồi, có lẽ anh sẽ vui hơn.”
“Được, thế chúng ta có con thôi.”
Dương Duệ vẫn nhớ mãi câu chuyện khi lần đầu tiên anh khẳng định với Anna là mình muốn có con ấy, đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao đêm đó mình lại đồng ý với cô ấy, có lẽ do câu nói cuối cùng của Anna đã chạm đến lòng anh. Quả thực là vậy, khó khăn lắm Ức Tô mới đến được cuộc đời anh, có thêm Ức Tô cuộc sống của anh rõ ràng đã vui hơn rất nhiều, nhưng chỉ có ông trời mới biết được, trái tim anh đã sứt đi một mảnh, mãi mãi không bao giờ bồi đắp, phục hồi trở lại được nữa.
Màu xanh của mặt hồ trước mặt làm anh nhớ tới bầu trời xanh ngắt ở Ai-len, quá nhiều hoài niệm tích tụ đã phải chế ngự đã lâu trào đến như dòng nước trong hồ kia, lẳng lặng không một tiếng động.
Ức Tô thấy ba đang không để ý đến mình, cô bé len lén đi dọc bờ hồ để sang bờ bên kia, nơi có những đàn chim lông vũ cánh trắng, một nụ cười tinh quái đầy đắc ý nở trên môi cô, cuối cùng khi đã thấm mệt, sắp không thở ra hơi nữa thì cô bé sang được bờ bên kia. Đứng ở đây nhìn sang, hình ảnh ba cô bé bây giờ thu lại chỉ còn là một chấm đen xa xa. Cô bé chấm một chú chim trắng đáng yêu, chầm chậm lại gần nó, nhưng ai ngờ, chẳng hiểu sao con chim phát hiện ra cô bé đang áp sát mà nó tung cánh bay vút vào khu rừng bên trong.
Tiếc quá, cô bé chạy theo mấy bước về khu rừng, thế nhưng cuối cùng lại không dám đi vào.
Đang trong lúc chán nản bỗng có một bóng cô gái váy màu trắng thanh nhã đi ra khỏi con đường dẫn vào rừng cây, nhìn thấy Ức Tô đang đứng giữa đường, cô gái đứng lại.
“Hi, are you Chinese?” Ức Tô thấy cô gái tóc đen, mắt đen này cười với mình, cô bé cũng nở một nụ cười tươi rói và hỏi chuyện cô ấy.
“Yes.” Cô gái váy dài trắng quỳ xuống gần với Ức Tô hơn, cô cảm thấy hình như mình có thể nhìn thấy một bóng hình rất thân thuộc từ cô bé ngây thơ trước mắt mình, “Would you like to tell me your name?”
Cô có thể nói tiếng Hoa với cháu, cháu nói được.” Ức Tô gật đầu, lễ phép trả lời: “Tên tiếng Anh của cháu là Sue, tên tiếng Hoa của cháu là Dương Ức Tô.”
Đôi mắt bình lặng như mặt nước mùa thu của cô gái bỗng dưng ngân ngấn một làn nước mỏng manh, một lúc lâu sau cô gái váy trắng vẫn không nói gì, chỉ hướng ánh mắt bất động vào cô bé.
Lặng nhìn cô gái một lúc, Ức Tô lại hỏi: “Aunt, cô khóc kia, anything unhappy?”
Khi tiếng cô bé cất lên, vô số những ngọn sóng nhấp nhô trong cõi lòng cô dâng trào lên đến mức cao nhất, cô vội vàng lau đi giọt nước mắt ướt đẫm nơi khóe mắt.
Cô, chính là Tô Tiểu Lương, cô sang Chicago để tham dự hội nghị bán hàng toàn cầu năm năm một lần của ECO.
Từ cái nhìn đầu tiên khi bắt gặp cô bé với làn tóc mái dày che kín trán này, dường như ánh mắt tưởng đã rất quen thuộc ấy của cô bé đã kéo tầng ký ức kín đáo ở nơi đáy sâu nhất của cô lên. Thậm chí cô còn không tin trên đời lại có một đứa trẻ mang ánh mắt giống người đàn ông không bao giờ nhạt phai trong cô đến vậy, vì vậy, cô đã cất tiếng hỏi tên cô bé, dù rằng trước nay tính cô vẫn điềm tĩnh, và chế ngự bản thân rất tốt.
Ức Tô, Dương Ức Tô.
Cô tin là cô bé này chắc chắn có quan hệ rất lớn với người đàn ông đó, thế nên mới giống người ấy đến vậy.
Tình yêu có thể dừng lại và trở thành ký ức, chỉ có điều nó buồn quá.
Thời gian sáu năm trời thoáng qua trước mắt, thì ra cô vẫn có thể sống tiếp, vẫn kiên cường và vui vẻ, thế nhưng, chỉ có ông trời mới biết được, không một ngày nào cô thực sự từ bỏ hoài niệm.
Nắm lấy hai cánh tay cô gái nhỏ, Tô Tiểu Lương nở một nụ cười nhàn nhạt:
“Để cô đoán xem nhé, cháu không phải là người Mỹ, mà cháu sống ở Sydney, Australia phải không?”
“Yes.” Ức Tô không sợ hãi gì hết, thành thật trả lời, gật đầu chắc nịch.
“Ừ, lại để cô đoán tiếp nhé, ba cháu có phải tên là Grand Yang, mẹ cháu là Anna Yu phải không?”
“Yeah! Sao cô biết được thế?”
Hình như thích thú lắm, Ức Tô nhìn theo cô gái cùng mang màu mắt đen, mái tóc đen giống mình, ngạc nhiên hỏi lớn:
“Are you the fairy living in this park?” (Cô có phải là cô tiên sống trong công viên này không?)
Nụ cười dãn ra trên khuôn mặt xinh đẹp, Tô Tiểu Lương cho tay gạt sợi tóc vướng trên mắt cô bé ra, dịu dàng nói: “Cháu thấy có phải không?”
“Cháu không biết.” Ức Tô thật thà lắc đầu, nghiêng nghiêng cái đầu phán đoán: “Nếu như không phải thì tại sao cô biết tên ba mẹ cháu?”
“Nhóc con.” Ngón tay ấn nhẹ lên đầu mũi cô bé, đang đắm chìm trong một mớ tương tư hỗn độn, bây giờ cô mới nhận ra xung quanh cô bé không có ai cả, “Ức Tô, nói cho cô biết, cháu đến đây với ai, sao lại ở đây một mình?”
Ngoảnh đầu lại nhìn về phía bờ hồ bên kia, Dương Ức Tô tinh nghịch cười hi hi, nhìn bộ dạng thích thú của cô bé càng thấy nó rất hiếu động. Cô bé chỉ tay về trước mặt, cười nói:
“Daddy đưa cháu đến công viên, ba con cháu đến đây nghỉ chân, lát nữa lại về. Cô, vừa rồi cô có nhìn thấy con chim xinh đẹp bay vào rừng không?”
“Không, cô không nhìn thấy.” Nhìn theo cánh tay của cô bé, run rẩy trả lời, Tô Tiểu Lương lờ mờ nhìn thấy bóng một người đàn ông mặc áo màu xanh ngọc ngồi trên chiếc ghế băng dưới một cây cổ thụ phía bên kia hồ, mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt anh đang biểu cảm ra sao, nhưng cô có thể chắc chắn dáng người anh tuấn đó thực sự rất quen thuộc, dáng dấp cực kỳ giống với người đàn ông trong ký ức của cô. Trái tim cô run lên mãnh liệt, như thể có một dòng điện vừa được truyền vào trong người, đến khi hoàn hồn lại cô mới nghiêm giọng nói tiếp với cô bé:
“Cháu chạy đi xa như vậy, Daddy không tìm được cháu sẽ lo lắng lắm đấy, mau quay về bên ba đi, cô sẽ đứng đây nhìn cháu đi, được không?”
“Thế nhưng, con chim đó…” Mặt mũi Ức Tô đầy vẻ tiếc ngậm ngùi, cứ tiếc mãi con chim xinh đẹp đã mất hút ở trong rừng.
“Chim đã bay đi rồi sẽ không quay lại đâu, cũng giống như có rất nhiều chuyện trên đời không thể quay lại được nữa.”
Bất giác nhận ra mình đang nói những lời lẽ đầy thương cảm như vậy với một đứa trẻ, cô lấy lại tinh thần, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô bé: “Ức Tô, công viên sắp đến giờ đóng cửa rồi, mau quay về chỗ Daddy đi. Chắc chắn Mommy có dặn cháu phải ngoan đúng không?”
“Vâng.” Gật đầu lia lịa xong, Ức Tô bắt đầu quay đầu bước đi, đi được mấy bước lại ngoảnh lại chào: “Aunt, bye!”
Vẫn quỳ tại chỗ, Tô Tiểu Lương giơ tay chào tạm biệt, ánh mắt cô vẫn không dứt khỏi Ức Tô, sóng lòng dữ dội đã đổ ập xuống người cô từ nãy.
Đây có phải là đất nước có niềm tin vào Thượng đế không? Thật sự, lần gặp gỡ này chính là sự sắp đặt của Thượng đế thật sao?
Thế nhưng, Thượng đế thân mến ơi, Người có biết rằng con và Dương Duệ không nên gặp lại nhau, tuyệt đối không được gặp lại nhau.
Góc trời đó là mái nhà của anh ấy, góc trời này là gia đình của con, vì vậy, xin người hãy giữ khoảng cách chân trời góc bể ấy giữa hai chúng con cho đến ngày cả hai đều đã đầu bạc răng long.
Lâu rồi không khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má mang đến cảm giác lạ lẫm cho Tô Tiểu Lương, lặng lẽ đứng nhìn theo bóng dáng tung tăng như chú chim non của cô bé càng lúc càng xa, đến khi thấy bóng người áo xanh trầm ngâm dưới gốc cây kia cử động, cô vội vàng quay trở lại con đường cô vừa đi ra khỏi rừng cây vừa rồi. Không gặp, không gặp, không gặp lại nữa, từ nay quên mình trong sông hồ.
Thực tế, khi tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ lan man, Dương Duệ đã thoáng thấy phía bên kia hồ có bóng hình màu trắng vừa quay lưng chạy đi.
Thế nhưng, đang lo lắng cho con gái, anh lại không suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng tìm kiếm bóng dáng bé nhỏ của con gái mình trước, không ngừng thầm chửi rủa, trách móc bản thân.
“Daddy, daddy…” Khi tiếng Ức Tô vang lên bên bờ hồ bên tay phải, Dương Duệ mới hoàn hồn, vội vàng chạy đến ôm chầm lấy con gái trong cơ thể mồ hôi đầm đìa vì sợ hãi của anh. Anh hôn lên má con hai cái, rồi trách móc: “Dọa Daddy sợ chết khiếp, con đi chơi ở đâu vậy?”
“Con sang bên kia, bên đấy có con chim đẹp lắm.”
Ức Tô hoàn toàn không để ý thấy sự lo lắng của ba, tự hào chỉ tay về bên kia bờ xa tít, như thể cô bé mới hoàn thành thành công một cuộc thám hiểm.
“Lần sau có đi đâu xa nhớ nói trước cho Daddy biết một tiếng nghe không? Được rồi, chúng ta về khách sạn thôi, con có đói không?”
“Đói lắm, con muốn ăn chân gà.” Ức Tô vui thích bám vào cổ ba, nhìn khu rừng xanh trước mặt đã chuyển sang tối sẫm, cô bé lại nói thêm một câu:
“Daddy, con vừa gặp một cô ở bên kia, cô ấy cứ khóc.”
“Tại sao cô ấy khóc? Ức Tô có dỗ cô ấy không?” Ánh sáng mặt trời đã tắt hẳn, vừa bế con gái trở ra cổng, Dương Duệ vừa nhẹ nhàng đáp lời con. “Có, nhưng mà, Daddy ơi, có cô tiên sống ở trong rừng không?”
Trước câu hỏi không đi theo mạch logic của cô con gái, Dương Duệ bỗng tẩn ngẩn trong mấy giây, nghĩ có lẽ do Anna hay kể chuyện cổ tích cho con gái nghe nên anh cười nói:
“Tại sao con lại hỏi thế, Ức Tô gặp cô tiên ở trong rừng à?”
“Con không biết, nhưng mà, cô ấy biết tên của cả Daddy và Mommy đấy, còn biết con sống ở Sydney nữa. Mommy nói trên đời này chỉ có cô tiên mới biết tất cả mọi chuyện ở trên đời, vì thế con đoán cô ấy là cô tiên. Fairy, cô tiên, Daddy, con nói có đúng không?” Ức Tô còn định nhắc lại hai tiếng “cô tiên” một lần nữa, bất giác cô bé nhận ra, ba đang nhìn mình với ánh mắt sững sờ quá.
Nhìn vào đôi mắt cực kỳ giống mình trên khuôn mặt đầy tự hào của cô con gái, cơ bản Dương Duệ không nghe rõ câu sau cô bé đã nói thêm cái gì nữa.
Trong mắt anh lại thoáng hiện lên hình ảnh người phụ nữ trong bộ đồ màu trắng lướt qua ánh mắt anh ban nãy. Đứng dưới bầu trời tối om, bất chợt trong lòng anh dâng lên một thứ cảm giác mịt mù của tiền kiếp hậu kiếp.
Nhóc ơi, là em đến phải không?
Sydney.
Kết thúc chuyến du lịch mười ngày tại Mỹ, Dương Duệ đưa con gái trở về nhà. Con gái bé nhỏ xa mẹ lâu ngày quá, vừa xuống xe lập tức chạy ùa vào lòng mẹ.
Lòng dạ vẫn mang nặng nỗi hoài nghi, nghỉ ngơi một lát, Dương Duệ liền liên lạc ngay với Tống Thạch Nhất, nhờ anh ta kiểm tra xem gần đây ECO có sự kiện gì lớn không.
Đến chiều tối thì Tống Thạch Nhất nhắn lại một tin nhắn:
ECO tổ chức hội nghị bán hàng toàn cầu năm năm một lần tại Chicago, thời gian diễn ra trong bốn ngày, cô ấy là một trong những người có mặt trong danh sách khách mời.
Sau nhiều năm quen biết, nói chung Thạch Nhất là người bạn có thể hiểu được tâm sự của anh. Dương Duệ mệt mỏi thả mình trong chiếc ghế bên ngoài ban công, đây là lần đầu tiên anh hỏi thăm tin tức của Tô Tiểu Lương trong sáu năm qua. Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, gân xanh nổi cuồn cuộn trên cánh, đầu óc anh trải ra muôn sông nghìn núi hiểm trở: Bóng hình ấy, chính là cô ấy, chính là cô ấy! Đáng tiếc, cô ấy không thể gặp mình. Cho dù có gặp, thì có thể nói được gì đây? Cười và giới thiệu con gái tên Ức Tô với cô ấy ư? Hay để cho nước mắt tang thương nói hộ lòng nhau?
Không, không, tất cả đều không được, vì thế, có lẽ không gặp lại là cách tốt nhất.
Cô ấy, chắc chắn cô ấy cũng hiểu rõ những điều này, cho nên đã bỏ đi xa mất.
Cô ấy, lúc nào cô ấy cũng là một cô gái thông minh, không phải sao?
Những năm tháng sau này, sẽ không gặp nhau nữa.
Cuộc đời này, sẽ dần dà mà kết thúc thế này thôi.
Một dòng cảm xúc không sao diễn tả được bằng lời trải rộng trong lòng anh, Dương Duệ nhắm mắt lại, chôn giấu tất cả những hình ảnh và xúc cảm ấy vào đáy lòng.
Chôn chúng vào nơi sâu nhất, chôn giấu vào góc tối nhất, kín nhất ở tận sâu đáy lòng anh.
Thành phố Y.
Chuyến bay kéo dài mười mấy giờ đồng hồ khiến Tô Tiểu Lương hoàn toàn kiệt sức, dù bên ngoài ánh nắng mặt trời thật đẹp nhưng cô chẳng hề quan tâm, nhanh chóng tắm rửa rồi thả mình vào chiếc giường êm ái.
Trên đầu giường treo một bức ảnh cưới rất đẹp. Người đàn ông trong bức ảnh là Hạ Thần với khuôn mặt dịu dàng như gió mùa xuân.
Hơn hai năm về trước, cô và Hạ Thần kết hôn. Sau khi kết hôn, hai người chuyển tới một căn hộ mới. Bản thân cô, dù cho rằng bố mẹ của Hạ Thần sẽ không thích và không chấp nhận mình, nhưng sau mấy năm sống cùng nhau, mọi việc lại trở nên khá tốt, mẹ chồng Kiều Vanh tuy có hơi nghiêm khắc một chút nhưng không phải là khó hòa hợp, hơn thế nữa, hai ông bà đều là những người được tiếp thu nền giáo dục cao cấp nên cũng không đến nỗi làm khó con dâu. Tuy nhiên, chỉ có một việc khiến hai người phải nói qua nói lại mãi, là con dâu mãi không có con, những người nghỉ hưu sớm như ông bà rất mong có cháu bế.
Về việc này, Hạ Thần vẫn rất bình tĩnh.
Anh không yêu cầu Tô Tiểu Lương phải làm bất cứ việc gì, huống hồ là chuyện đại sự như sinh con.
Tô Tiểu Lương không rõ cô đã ngủ bao lâu, sau khi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ ngon lành, cô thấy Hạ Thần đã về, thay quần áo ngủ và ngồi đọc sách bên chiếc bàn cách cô không xa là mấy.
Ánh sáng vàng ấm áp từ chiếc đèn bàn ôm lấy anh, từng vòng sáng tối tĩnh lặng đan xen quanh bóng anh mang đến một cảm giác ấm áp đặc biệt.
Thu mình vào chiếc chăn mỏng, lặng lẽ nhìn anh rất lâu, Tô Tiểu Lương mới sột soạt bò dậy, Hạ Thần quay đầu lại:
“Dậy rồi à? Nghĩ em ở Mỹ ăn uống không quen, anh nấu sẵn cho em một bát canh rồi, em uống một chút cho đỡ xót ruột nhé.”
“Hạ Thần…” Cô ngồi ở đầu giường, ánh mắt dõi theo anh đang đi ra cửa, nhẹ nhàng gọi anh.
“Ơi, sao thế?”
“Chúng ta… Chúng ta nên có con thôi.”
Ánh mắt của anh chợt tỏa ra thứ ánh sáng sáng vô cùng, niềm vui đến với anh có lẽ phải dùng từ long trời lở đất mới có thể diễn tả được, luống cuống chạy ngay lại bên giường, hỏi cô:
“Thật không?”
“Thật đấy.”
Từ thái độ vui mừng hớn hở của anh có thể thấy rõ, anh đã rất muốn có con từ lâu rồi, chỉ là không dám nói ra thôi, và cố giả vờ tỏ ra không quan trọng khi đứng trước bố mẹ. Cách nghĩ này của anh thực sự rất hiếm người có được. Nếu một người đàn ông, qua bao nhiêu ngày tháng, vẫn đối xử với bạn trước sau như một, chưa từng đòi hỏi, yêu cầu bạn phải làm bất cứ việc gì bạn không mong muốn, chẳng lẽ lại vẫn không đáng để sinh cho anh ấy một đứa con sao?
Nhìn theo Hạ Thần đi vào bếp, khi bóng anh đã khuất, cô quay sang nhìn vào bóng đêm lặng lẽ tối đen như mực bên ngoài cửa sổ.
Cuộc đời con người có mấy khúc, có lẽ, cứ cho nó trôi đi trong vô thức như vậy đi
HẾT