Bên Ngoài Thế Giới Em Yêu Anh

Chương 25: Chưa kịp bắt đầu đã đến lúc kết thúc 2




Nói đến đây, tất cả mọi lời nói uy hiếp, đe dọa đối với Tô Tiểu Lương đều trở thành thứ thuốc gây mê.

Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cô lạnh nhạt nói:

“Với một đối thủ mạnh như ông, tôi sẽ không ngu ngốc mà mắc sai lầm đâu. Có điều, tôi có một yêu cầu.”

“Cô muốn nói điều kiện với tôi?” Vu Chấn tỏ ra khó chịu, cao giọng nói: “Nói đi, yêu cầu gì?”

“Ông vốn định để anh ấy tiếp quản SUA phải không? Yêu cầu của tôi là câu nói này thành hiện thực.”

“Điều đó là đương nhiên, vốn dĩ Dương Duệ rất xuất sắc mà.”

“Nói lời giữ lời đấy, tạm biệt.”

Không chút do dự, Tô Tiểu Lương tắt điện thoại, cô đưa ánh mắt u tối sang nhìn Anna:

“Vu tiểu thư, tôi muốn nói chuyện với cô.”

“Được.”

Nhìn người trong màn hình đang băng bó cầm máu cho Dương Duệ, Vu Anna cảm động hết sức, vội vàng trả lời đồng ý.

Đờ đẫn đi ra khỏi cửa, Tô Tiểu Lương quyết không nhìn vào màn hình một lần nào nữa, cô sợ rằng chỉ cần mình quay đầu lại, cô sẽ lập tức chìm vào biển khổ đau do hối hận mất.

Biển khổ vô biên, biết nơi nào là bờ?

Dưới ánh đèn sáng trắng như tuyết, hai khuôn mặt u sầu lặng lẽ đứng bên nhau, một người nước mắt vẫn tuôn không ngừng, một người hai hốc mắt thâm sì. Dùng răng cắn môi thật chặt, Vu Anna không dám ngồi đối diện trước Tô Tiểu Lương, ánh mắt cúi gằm mặt xuống ngực.

Trong phút này, giây này, trong tình cảnh này, nơi chốn này, cô không biết mình nên nói gì để có thể biểu đạt được tâm trạng rối ren phức tạp trong lòng mình. Bản thân cô vốn muốn tác thành cho Dương Duệ và Tô Tiểu Lương, nhưng cuối cùng, lại vẫn là người khác tác thành cho bản thân mình, trời đất có thể chứng giám, sự hoan hỉ nếu có của cô sớm đã bị vùi dập trong đau thương.

Thậm chí cô còn cảm thấy, nếu Tô Tiểu Lương lên tiếng đòi hỏi cái gì để bù đắp thì tốt biết bao, ít nhất bản thân cô còn có thể cảm thấy được yên lòng phần nào.

“Dạo gần đây, có một lần Dương Duệ đến tìm gặp riêng cô phải không?” Tô Tiểu Lương lên tiếng, giọng điệu thanh trầm của cô tựa như một dòng nước lạnh buốt thấm sâu vào trong xương tủy.

“Đúng, anh ấy…”

“Anh ấy nói anh ấy muốn có một đứa con, nhưng cả đời này cô không thể sinh con, vì vậy cuộc hôn nhân như vậy là không được viên mãn vẹn toàn, anh ấy hi vọng cô chủ động từ bỏ, và khuyên ba cô hãy bỏ qua nữa, đúng không? Còn nữa, thậm chí anh ấy còn nhẫn tâm nói, trước đây khi cô nhắc đến chuyện muốn có con, nhưng anh ấy đã từ chối, kỳ thực đây chính là một nước cờ anh ấy đã tính toán từ lâu, bởi vì dù uy quyền của ba cô có hùng mạnh đến mấy, ông cũng không thể thay đổi sự thật này.”

Liếc nhìn thấy Anna đang run lên cầm cập, Tô Tiểu Lương biết mình đã đoán đúng.

Đêm hôm đó, Dương Duệ vô duyên vô cớ nói muốn có con, thực ra người thông minh như cô sớm đã nghĩ ra chuyện này, chỉ là không nói ra thôi. Giả sử tất cả đều tiếp tục diễn biến theo những gì họ đã dự định, thì không bao giờ cô nói ra chuyện này đâu.

Bỗng nhiên đòi chia tay, đương nhiên Dương Duệ sẽ không thể chấp nhận, vì vậy Tô Tiểu Lương phải tìm một lý do.

Đồng thời, lý do này phải đủ sắc, đủ mạnh. Chỉ có như vậy, Dương Duệ mới tin là cô thật sự nhẫn tâm.

“Tôi có thể ôm cô không?”

Anna đứng lên, tư duy đầu óc cô vẫn còn rất rối loạn, duy chỉ có một điều cô có thể nhận định.

Đó là, người yêu Dương Duệ nhất tuyệt đối không phải là bản thân cô, mà là người con gái mạnh mẽ đáng ngưỡng mộ đang đứng trước mặt cô đây.

Yêu đến mức cam tâm tình nguyện buông tay, ai có thể nói tình yêu này không mãnh liệt bằng việc sống chết cùng nhau?

Tô Tiểu Lương không trả lời, chỉ dang rộng cánh tay, ánh mắt mềm mại như tơ, sợi nào sợi nấy đều rất lạnh.

Ôm chặt người phụ nữ cũng gầy còm không kém gì mình, Anna gục đầu vào mái tóc thơm ngát của Tô Tiểu Lương, nghẹn ngào nói: “Tiểu Lương, tôi sẽ không bao giờ quên cô, ngày nào tôi cũng cầu xin thượng đế phù hộ cho cô được vui vẻ và bình an. Cô nhớ phải sống thật hạnh phúc, cô có hạnh phúc, tôi mới có thể yên lòng, Dương Duệ mới có thể được hạnh phúc. Nếu như cô không hạnh phúc, Dương Duệ mãi mãi không bao giờ được hạnh phúc đâu.”

Tô Tiểu Lương vuốt ve mái tóc Anna như một người chị vỗ về em gái, mặc dù không biết hạnh phúc của mình ở phương trời nào, cô vẫn dịu dàng nói: “Anna, hãy đồng ý với tôi, hãy yêu anh ấy thật nhiều. Tạm biệt.”

Quả quyết lùi ra khỏi cái ôm ấm áp mà đầy kỳ quái này, Tô Tiểu Lương nhìn lại Anna một lần nữa.

Sau cái nhìn này, đến chết cũng không gặp lại nữa.

Ba giờ sáng, Tô Tiểu Lương trở về nhà.

Trời đen ngòm như vừa được đổ mực, từng cơn gió lạnh cười cợt táp vào mặt cô, buộc chặt dây áo khoác vào người hơn nữa, để gió không còn chỗ chui vào để cơ thể cô đỡ được chút nào cái rét cắt da cắt thịt.

Hai chân lảo đảo bước từng bước, từng bước, khi cô xuất hiện trước ngưỡng cửa trong trạng thái mặt cắt không một giọt máu, Hạ Thần và Tô Tiểu Lãng vẫn đang ngồi ngoài phòng khách chờ đợi.

“Tiểu Lương, Dương Duệ thế nào rồi?”

Nhìn ánh mắt đờ đẫn, đôi môi thâm tím lại của cô, Hạ Thần vội vàng cởi chiếc áo khoác màu tím than của mình ra, khoác lên người cô, rồi lại ngoái ra ngoài cửa nhìn xung quanh.

Tô Tiểu Lãng chạy vào trong bếp, bưng ra một bát canh nóng, vừa bưng vừa đặt nhẹ lên bàn tay đang cứng đờ của cô: “Chị, uống hết bát canh này đi rồi nói.”

“Không có gì để nói cả.” Đặt bát canh lên mặt kính của chiếc bàn, Tô Tiểu Lương đứng lên, lạnh nhạt nói:

“Chị cần đi ngủ một giấc, đừng làm phiền chị.”

“Rốt cuộc…”

Tô Tiểu Lãng vẫn muốn hỏi thêm, nhưng Hạ Thần kéo cậu lại.

Đứng nhìn Tô Tiểu Lương bước từng bước vào trong phòng mình, hai người đều nhận thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng rồi.

“Kể cả ngày em gặp chị ấy trong bệnh viện sáu năm trước, chưa bao giờ em thấy thần thái chị ấy bị như thế này.”

“Chẳng lẽ là Dương Duệ…”

Hạ Thần không dám nói tiếp, cũng giống như Tô Tiểu Lương không dám tưởng tượng nếu Dương Duệ không còn tồn tại ở trên đời này, thì anh cũng không dám đoán hay không dám nghĩ tới nếu Dương Duệ có xảy ra chuyện gì bất trắc, thì Tô Tiểu Lương sẽ thế nào. Cho dù cô ấy là cô gái trong lòng anh vốn mến mộ, nhưng anh hiểu rõ tình yêu tưởng như đã phải từ bỏ nhưng không thể mất đi rồi lại quay trở lại của họ. Tình yêu có thể vượt qua bao nhiêu sóng gió, trắc trở như vậy, nếu có thể đạt tới thành quả cuối cùng, chính là điều đẹp đẽ và đáng mừng nhất trong đời. Hai người đang ngẩn ngơ đứng nhìn nhau không biết phải làm sao, đúng lúc này, cánh cửa phòng Tô Tiểu Lương lại mở ra.

Cô đã thay bộ áo khoác ngoài bằng một chiếc áo len cao cổ màu trắng xám, dưới ánh đèn, bóng người gầy gò của cô trải xuống dài thật dài.

Mặt vẫn lạnh tanh như băng, cô đưa mắt nhìn Hạ Thần nói: “Có thể vào phòng em nói chuyện được không?”

“Đương nhiên là được.”

Hạ Thần vội vàng đi vào trong, trước khi đóng cửa, anh ngoảnh đầu lại, dành cho Tô Tiểu Lãng một ánh mắt động viên.

Chính giữa căn phòng treo một bóng đèn hoa văn bình bông sen, đây là lần đầu tiên Hạ Thần vào phòng ngủ của Tô Tiểu Lương. Cô đang ngồi bên thành giường, ánh mắt chăm chăm nhìn xuống mặt đất, bức tường phản chiếu gương mặt nghiêng nghiêng của cô, từng đường từng nét đều hết sức tinh tế, mà cũng mang mấy phần rắn rỏi. Dường như, trước khi mở lòng để thổ lộ tâm tình, mỗi người đều cần một khoảng thời gian khá lâu để lấy tinh thần, vì vậy, Hạ Thần cũng hết sức kiên nhẫn chờ đợi, và chờ đợi.

Bỗng nhiên, Tô Tiểu Lương ngẩng đầu lên, trên nét mặt kinh hoàng như không còn một giọt máu của cô xuất hiện hai chấm hồng nhàn nhạt, cô nói: “Hạ Thần, đính hôn với em đi.”

“Hả?” Hạ Thần không thể ngăn không cho tiếng cảm thán đầy kinh ngạc kia bật ra khỏi miệng, ánh mắt anh bỗng sáng lên, rồi lại nhanh chóng thu trở lại trạng thái bình thản vốn có của anh.

“Xin lỗi, anh… Tiểu Lương, anh tưởng em tìm anh là để kể về chuyện vừa xảy ra trong đêm nay…”

“Em nói nghiêm túc đấy.” Tô Tiểu Lương vẫn ngước mắt nhìn anh, vẻ u sầu toát ra từ toàn bộ con người cô, hệt như khí trời đầu đông ảm đạm bên ngoài cửa sổ kia.

Trái tim bắt đầu loạn nhịp, đây là lần đầu tiên Hạ Thần cảm thấy khả năng giữ bình tĩnh và chế ngự bản thân của mình không phát huy được hiệu quả. Thậm chí, đầu óc anh cũng đang văng vẳng lên những tiếng kêu dữ dội, chúng tạo thành một mớ hỗn độn không biết thế nào. Thực sự anh có si mê cô, nghe được những lời này nếu nói là anh không gặp chút khó khăn nào trong việc kìm hãm nỗi vui mừng đầy kinh ngạc của mình thì là đang lừa mình và lừa người, nhưng câu hỏi đặt ra là, anh không chỉ biết đến sự tồn tại của Dương Duệ, mà ở một mức độ nào đó, anh còn là nhân chứng cho tình yêu đầy trắc trở của họ.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy tuyệt đối không được tư duy theo đường thẳng như vậy, cảm giác mách bảo anh rằng, chắc chắn có chuyện gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra.

“Tiểu Lương, anh không nghĩ là em lấy chuyện này ra để trêu đùa, có thể nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

“Em muốn chia tay Dương Duệ.”

“Tại sao?” Nỗi kinh ngạc dần bao phủ toàn khuôn mặt Hạ Thần, anh không thể hiểu nổi tại sao thái độ của cô lại quay ngoắt 180 độ như vậy.

Nếu không phải là nghe nhầm, câu nói chia tay này không chỉ được phát ngôn rất thẳng thắn mà còn tương đối quả quyết.

Ánh mắt rủ xuống, đôi lông mi dài che kín hai mắt cô, làm người ta không thể nào nhận ra rốt cuộc trong đôi mắt ấy đang chất chứa điều gì, cô chầm chậm lên tiếng: “Anh nói xem, với một cô gái thì điều gì là quan trọng nhất?”

“Đương nhiên là tình yêu và hạnh phúc.”

“Sai, là gia đình.” Cô liền ngẩng đầu lên đáp lại, khuôn mặt lạnh tanh ấy sáng lên dưới ánh đèn, cô tiếp tục nói những điều mơ hồ:

“Một mái ấm gia đinh ổn định mới là điều quan trọng nhất đối với người phụ nữ. Dương Duệ, anh ấy không thể mang điều đó đến cho em.”

“Em cảm thấy anh có thể mang chúng đến cho em?”

Dùng ngữ điệu nhẹ nhàng như không thể nhẹ hơn được nữa, Hạ Thần đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Tô Tiểu Lương mà cảm giác như mình đang phân thân ở hai nơi khác nhau, một nửa đang đứng trên núi lửa, một nửa đang chìm trong biển băng.

Thật sự anh đang rất mâu thuẫn.

Dường như anh muốn được nghe cả hai câu trả lời khẳng định và phủ định từ cô, hoặc có lẽ, chính bản thân anh cũng không hiểu được rốt cuộc câu trả lời mình mong muốn nhất là gì.

Một vài con sóng dữ dội không dễ nắm bắt thoáng trào dâng trong đáy mắt Tô Tiểu Lương, cô nở một nụ cười nhạt: “Anh là người đàn ông đáng để đặt niềm tin, anh biết bản thân mình muốn gì và cũng hiểu mình có thể đạt được gì, được sống cùng người như anh thật sự là rất đáng tin. Với xuất thân của anh thì tiêu chuẩn về người bạn đời có lẽ cũng phải cao hơn so với những người bình thường, nếu anh cảm thấy đề nghị của em quá bất ngờ hoặc quá nực cười, anh có thể từ chối, điều đó không hề ảnh hưởng tới tình bạn của chúng ta về sau.”

Có lẽ là cảm giác bị sai mất rồi, Hạ Thần cảm thấy những lời lẽ kiểu rào trước đón sau này của cô mang đầy tính thương lượng.

Thế nhưng, anh vẫn không thể không động lòng vì chúng.

Trong căn phòng ngập tràn ánh sáng màu vàng ấm áp này, tâm hồn anh đang phân tán khắp nơi, làn môi anh hơi chúm lại thành một đường hết sức mềm mại, anh đưa ánh mắt dịu dàng nhìn Tô Tiểu Lương đang lầm lũi trầm ngâm như một bức tượng.

Làn môi của cô ấy, dường như đang chất chứa vẻ gì đó cứng cỏi nhưng đành bất lực.

Và cũng chính vẻ cứng cỏi lành lạnh như một trận mưa ập từ trên trời xuống làm anh tỉnh táo trở lại khỏi cơn chìm đắm trong nỗi niềm vui sướng có phần hơi quá của mình.

Kéo chiếc ghế dịch lên phía trước, ánh mắt Hạ Thần dần trở nên hết sức chân thành và bình thản: “Tiểu Lương, tiêu chuẩn bạn đời của anh không cao, chỉ cần là người vừa ý anh là được rồi. Đồng thời, không phải là anh không muốn cùng em… cùng em đính hôn, mà chỉ là sự việc quá đột ngột. Hơn nữa em cũng không phải là người bốc đồng, vì vậy anh nghĩ chắc chắn em đã gặp phải chuyện gì đó rất khó khăn. Nếu như em đã tin tưởng anh, có thể nói cho anh biết được không? Một cái đầu không bằng được hai cái đầu, có thể sự việc không tồi tệ đến mức em nhất thiết phải đi đến bước kết hôn với anh.”

Trái tim lạnh băng bắt đầu ấm dần lên, Tô Tiểu Lương hơi nhăn mày, cô dùng cách gằm mặt xuống để che đậy vẻ bối rối của mình.

Cô không thể nói cho Hạ Thần biết sự thật, nếu không anh sẽ bị cuốn vào vòng xoáy thị phi. Đột nhiên cô rất cần sự trợ giúp của anh, bởi vì cô tin rằng muốn để Dương Duệ tuyệt đối tin vào sự ra đi của mình, chỉ dựa trên đoán định vào chứng nhận xét nghiệm trong câu chuyện giữa cô và Anna là chưa đủ. Cô rất muốn nói rằng chuyện đính hôn này chính là một vở kịch thôi, thế nhưng nhìn vào đôi mắt dịu dàng, sáng rực của anh, cô lại không có đủ dũng khí để nói ra.

Vốn dĩ không nên chạm đến trái tim của người đàn ông này, càng không nên làm tổn thương nó.

Có lẽ, chỉ có thể chờ đợi tất cả mọi chuyện kết thúc, đến lúc đó rồi nghĩ cách thể hiện tội lỗi và sự xin lỗi với anh sau vậy.

Hít vào một hơi thật sâu, cô nở một nụ cười nhàn nhạt:

“Hạ Thần, nếu như em không tin tưởng anh thì em đã không đề nghị được kết hôn với anh. Anh có tin em không?”

“Anh tin.” Không chút do dự, Hạ Thần đáp lại ngay lập tức, ánh mắt anh đang lấp lánh như những vì sao.

“Được, nếu chúng ta đã tin tưởng nhau như vậy, hãy trả lời em, anh có thể hay không thể đính hôn trước với em?”

Cảm giác tội lỗi bắt đầu giày xéo cõi lòng, Tô Tiểu Lương không dám tiếp tục nhìn thẳng vào mắt anh, hình như cô đang nhờ vào phần tóc mái buông xõa trước mặt để giấu đi ánh mắt của chính mình.

Sự né tránh của cô càng củng cố hơn cho phần phán đoán của chính mình, hai bàn tay để trên đầu gối nắm chặt lại, Hạ Thần liền mở một nụ cười ấm áp:

“Có thể.”

Tô Tiểu Lương đã phải đi đến bước đường này, chắc chắn là đã xảy ra chuyện động trời nào đó, nếu cuộc đính hôn này có thể giúp được cho cô ấy, anh cũng không nỡ chối từ.

Sương mù bao trùm cả thành phố làm áo quần lúc nào cũng ẩm ướt.

8 giờ sáng của một ngày mùa đông, thành phố lặng im trong màn sương mù dày đặc. Trong tiết trời ẩm ướt u ám này, tầm nhìn xa rất hạn chế. Dòng người vẫn di chuyển như con thoi trong màn sương khói trắng toát này, tựa hồ như đang bay ở chốn tiên cảnh huyền ảo, về cơ bản là không thể biết được ở khúc quanh tiếp theo sẽ bắt gặp điều gì. Hạ Thần vừa bước chân ra khỏi nhà Tô Tiểu Lương thì Dương Duệ trở về, trên mi mắt còn vương lại những hạt sương nhỏ li ti.

Dương Duệ đi vào trong phòng, hơi ấm quen thuộc ùa đến với anh.

Anh nheo đôi mắt lại, thấy Tô Tiểu Lương đang nằm trên giường, cuộn mình trong chiếc chăn bông, trên mặt vẫn còn dấu vết lờ mờ của nước mắt. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh đứng tựa lưng vào cánh cửa, lặng lẽ ngắm nhìn Tiểu Lương: Có phải do tối qua mình thất hẹn nên đã làm cô ấy lo lắng phải không? Nhóc ơi, tất cả sẽ phải ổn thôi, cho dù đêm qua chúng ta lỡ mất chuyến bay sang Anh, nhưng vẫn còn một cơ hội nữa mà.

Nghĩ đến đây, Dương Duệ nhoẻn miệng cười.

Đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, Tô Tiểu Lương như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, cô động đậy trở mình, mở mắt ra thì thấy Dương Duệ.

“Anh xin lỗi, đêm qua đột xuất xảy ra chuyện, anh không kịp gọi điện thông báo cho em. Chắc chắn em lo lắng lắm phải không? Anh xin lỗi.”

Những lời nói ấm áp, dịu dàng của anh thoảng qua tai, Tô Tiểu Lương giơ năm ngón tay của mình ra đan chặt vào tay anh.

Cô không muốn lãng phí thời gian, phải trân trọng từng giây từng phút còn được ở bên anh.

Vờ như tất cả những chuyện đêm qua đều chưa hề xảy ra, cô ngồi dậy, ánh mắt lén đảo qua cổ tay bên phải của anh:

“Chuyện đột xuất gì? Anh… anh không sao chứ?”

“Thạch Nhất có xảy ra một chút chuyện nên gọi anh đến, sau đó thì gặp Richard, rồi ngồi nói chuyện. Anh không sao, nhưng chúng ta sẽ không còn gặp chuyện gì nữa đâu.”

Nhẹ nhàng sà vào lòng Dương Duệ, Tô Tiểu Lương hỏi anh: “Chúng ta sẽ không còn gặp chuyện gì nữa là sao?”

“Có lẽ chúng ta không cần phải đi Ai-len nữa, có thể tiếp tục sinh sống ở đây. Anh biết, em không nỡ rời bỏ nơi này.”

Phần cổ tay bị thương đã được Dương Duệ che đậy cẩn thận bằng cách kéo ống tay áo xuống thấp nhất có thể, anh khẽ đặt cằm lên trán cô, biến câu chuyện suýt mất mạng đêm qua thành mấy câu trần thuật nhẹ nhàng: “Đêm qua anh và Richard đã nói chuyện nghiêm túc với nhau một lần, có lẽ là Anna cũng đã nói tốt cho mình không ít lời, nên cuối cùng ông ta đã đồng ý không can dự vào chuyện của chúng ta nữa, chỉ cần ông ta không chọc gậy bánh xe, thì Anna cũng sẽ sớm ký tên lên tờ đơn ly hôn thôi.”

Tổng hợp lại những gì đã chứng kiến trong màn hình đêm qua, Tô Tiểu Lương cảm thấy có lẽ Dương Duệ đã không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào ở chỗ cô và Anna, bao gồm cả những lời Vu Chấn nói.

Vì vậy, cô không hiểu rốt cuộc ông ta đã nói những gì với anh, chỉ có thể khẳng định một điều là ông ta đã lừa anh.

Một mặt, ông ta nói dối Dương Duệ là sẽ không can dự vào chuyện hôn nhân của anh nữa, đây chính là động thái hòa hoãn.

Mặt khác, ông ta ép cô phải buông tay, đổ toàn bộ trách nhiệm làm đứt gánh mối tình này lên đầu cô. Cho dù Dương Duệ không yêu Anna, thì chí ít cũng phải nhớ đến ân tình của cha con họ đã đứng phía sau hậu thuẫn cho anh tiến thân thế nào, vì vậy có lẽ anh chỉ có thể lựa chọn con đường quay về với quỹ đạo cuộc sống trước kia thôi, tiếp tục làm trợ thủ đắc lực cho Vu Chấn, tiếp tục làm người chồng đủ tiêu chuẩn của Anna.

Vu Chấn đã sắp xếp tất cả, không sai một li.

Nỗi đau âm thầm trong lòng cô biến thành một nụ cười lành lạnh trên môi, cô không có chút biểu hiện nào gọi là hết sức mừng rỡ, chỉ hững hờ hỏi một câu: “Thật sao? Ông ta đồng ý buông tha cho chúng ta?”

Tinh ý nhận ra tinh thần của cô hình như không được cao cho lắm, ánh mắt Dương Duệ dịu dàng hơn: “Em không tin anh à?”

“Không phải, chỉ là em cảm thấy sự việc bỗng nhiên chuyển biến tốt quá, nên có hơi ngỡ ngàng.”

Lấy cớ cho tay lên dụi mắt để ngăn cản ánh mắt dịu dàng chứa đầy hi vọng của Dương Duệ, trái tim cô quặn thắt như bị dao đâm, cô không thể không giả vờ như không cảm nhận được ánh mắt này.

Số mệnh đã an bài là phải chia ly, từ bây giờ trở đi, có lẽ nên biểu hiện bị rối loạn tinh thần để xa lánh anh dần đi thôi.

Nếu không, với bản chất thông minh và tính cách của Dương Duệ, sợ là anh ấy khó mà tin được vô duyên vô cớ chính mình lại chọn con đường rút lui.

“Nhìn tinh thần của em, anh chẳng thấy chút gì là ngỡ ngàng cả. Nhóc, nếu có tâm sự gì thì nói cho anh biết đi.”

“Có lẽ do đêm qua em ngủ muộn quá nên bây giờ tinh thần không được tốt.” Miễn cưỡng nở một nụ cười, Tô Tiểu Lương bước xuống giường, cố gắng dùng lời lẽ thật vui vẻ để nói với anh: “Nếu đã có thể ở lại đây, hay bọn mình tranh thủ mấy ngày đi chơi cho đã đi. Thành phố này vốn là nơi anh đã sinh ra và lớn lên, sau khi trở về anh cũng chưa đi đây đó nhiều, vừa hay cả hai đứa mình cùng đang thất nghiệp, chi bằng đi chơi quanh quanh thành phố mấy ngày, rồi sau đó tính chuyện tìm việc. Lý do quan trọng nhất đương nhiên là chúc mừng cho chúng ta cuối cùng đã có được tự do.”

“Được, chuyện công việc không cần gấp, chúng mình còn nhiều thời gian mà.”

“Anh quyết định xem mình sẽ đi đâu trước tiên.”

Ngoảnh lại nở một nụ cười thật thoải mái với anh, Tô Tiểu Lương bước vào trong nhà tắm.

Cửa vừa khép lại, cô liền cho tay lên bụm miệng, những tiếng khóc rấm rức nghẹn trong lòng bàn tay cô.

Mấy ngày hôm sau, rất nhiều nơi trong thành phố Y này đều đã lưu lại bóng hình hai người họ. Mặc dù thỉnh thoảng Dương Duệ cảm thấy Tô Tiểu Lương bần thần như người mất hồn, nhưng sau khi xem xét xung quanh thấy không có gì đáng ngờ nên anh không gặng hỏi cô, chỉ coi điều đó như một vết thương nho nhỏ mà một giai đoạn sống trong hoảng loạn và căng thẳng để lại thôi. Ngày qua ngày, hai người họ dần trở về với những kỷ niệm từ thuở ban đầu nhất. Còn đối với Tô Tiểu Lương mà nói, những ngày tháng vui vẻ và phải kìm nén nỗi đau trong lòng này tựa như những ngày tháng tồn tại hai nhân tố trái ngược nhau: băng và hỏa. Rất muốn được vui vẻ đắm chìm trong những ký ức đã được coi là kỷ niệm đẹp, nhưng lại không thể dừng việc chuẩn bị cho cái ngày cuối cùng sắp đến.

Tình trạng này không chỉ là sự chần chừ khó khăn đến tột đỉnh, mà còn như một mức án hà khắc dành cho cô.

Rõ ràng là biết cái chết sắp đến gần, nhưng đến quyền được tự do cũng bị cướp mất, thậm chí, còn không được phép chuẩn bị cho cái chết cận kề này nữa.

Ngày cuối cùng trong một tuần đã hứa với Vu Chấn đã đến, Tô Tiểu Lương chọn địa điểm đi chơi cuối cùng của hai người trong thành phố Y là trường trung học Hối Văn, nơi đầu tiên hai người gặp nhau.

Một ngày cuối năm, sau chuỗi ngày dài chìm đắm trong sương mù, hôm nay trời đất đã sáng dần, trời xanh mây nhẹ, dường như ánh mắt trời còn cách địa cầu này xa lắm, thời tiết lành lạnh, nhè nhẹ, nhiệt độ không cao cũng chẳng thấp.

Nói khó với bác bảo vệ một lúc, cuối cùng Tô Tiểu Lương và Dương Duệ cũng được phép đi vào trong trường. Đang trong kỳ nghỉ đông, sân trường khá yên tĩnh, thỉnh thoảng có bóng một hai người lao công đi ngang qua và đâu đó có tiếng chim vỗ cánh. Trường học đã sửa chữa đổi mới rất nhiều, hai người chầm chậm vui vẻ bước bên nhau trên con đường rợp bóng cây quen thuộc đã từng đi qua không biết bao nhiêu lần, Tô Tiểu Lương đội một chiếc bịt tai bằng lông trên đầu, nhịp nhàng bước đi trong tư thế như đang thưởng ngoạn và cảm thụ phong cảnh nơi đây, Dương Duệ lững thững bước phía sau ngắm nhìn cô, dường như hai người đang được trở về với những năm tháng vô tư lự tuổi học trò.

Đến cuối con đường, là một bức tường ngăn cách trường học với thế giới ồn ào huyên náo bên ngoài.

Đến thăm lại khu ký túc xá đã từng sống, rồi thăm lại mấy giảng đường đã từng ngồi học, suốt con đường, cả hai cùng nhớ lại những câu chuyện thú vị trong suốt những năm tháng học trò, những tiếng cười cũng tưởng như có thể kéo dài đến bất tận.

Ngày đó, cô là một nữ sinh rắn rỏi, ngạo mạn nhưng sắc sảo, chỉ thích mặc váy trắng.

Ngày đó, anh là một cậu học trò ưu tú, đẹp trai cao ráo, tính tình hòa nhã xuất thần.

Hai người đã đi vào mắt nhau như vậy đấy, rồi sau đó có thứ gì đó nóng bỏng đáy lòng, trong tích tắc, có âm thanh như tiếng hoa nở vọng đến.

Đến trước hồ nước nho nhỏ trước kia cả hai rất thích, ngồi xuống chiếc ghế đã giống ngày xưa, cây hoa hợp hoan sau lưng lá trổ xanh mướt, chỉ tiếc là hoa đã héo tàn.

Ánh mặt trời như rải kim vàng lấp lánh lên mặt hồ.

Một chú chim nhỏ nhẹ nhàng nhảy nhót bên bờ hồ rồi kêu lên hai tiếng lanh lảnh sau đó bay biến vào rừng cây phía sau.

Nhìn cảnh này, trái tim đang đắm chìm trong ký ức của Tô Tiểu Lương chợt choàng tỉnh, khẽ chớp mắt, mỉm cười nói với Dương Duệ.

“Anh còn nhớ câu hát, “tuổi xuân của tôi là chú chim non đã bay đi không quay trở lại” không?”

“Sao lại không nhớ chứ, ngày đó bài hát này rất thịnh hành. Nhưng có điều, anh tin là thanh niên thời đó yêu thích bài hát này là vì lời hát u sầu của nó. Ngày đó, chúng ta đâu có hiểu thế nào thì được gọi là tuổi xuân đâu. Tuổi xuân là thứ mà khi có nó chúng ta không bao giờ tự biết là không đủ, chỉ đến khi mất đi rồi, ta mới nhận ra nó đã từng tồn tại, rồi ngậm ngùi tiếc nuối.”

“Tình yêu cũng như vậy. Có lẽ, chỉ có nỗi đau mất mát, mới có thể thật sự chứng minh nó đã từng tồn tại.”

Không hiểu ý câu nói vừa rồi của cô là gì, ánh mắt tràn ngập niềm vui của Dương Duệ vơi đi mấy phần, anh nghiêng mặt nhìn Tô Tiểu Lương, bản năng cá nhân cảm nhận được trong câu nói của cô có hàm chứa điều gì đó.

Thế nhưng, nhìn cô vẫn rất bình thản, bình lặng như mặt nước mùa thu vậy.

Bàn tay anh đang nắm trong tay vẫn rất mềm mại, ấm áp như ban đầu, nhưng không hiểu tại sao, anh lại cảm thấy bản thân đang đứng trước một bờ vực có treo hai chữ mất mát ở trên đó, toàn bộ những tiếng cười nói hạnh phúc bên nhau trong những ngày qua đều là hư ảo. Chế ngự lại cảm giác run rẩy đang lan truyền từ đỉnh đầu xuống của mình, anh mỉm cười, tỏ ra mình không cảm nhận được bất cứ điều gì: “Nhóc ngốc ạ, em bi quan quá. Có rất nhiều cách để chứng minh tình yêu đã từng tồn tại mà, chẳng hạn như đến lúc có con cái, anh sẽ nói cho nó biết mẹ của nó trước khi là một cô gái cứng cỏi và đáng yêu thế nào, mẹ có đôi mắt rất trong và cũng rất u buồn. Đến lúc đầu bạc răng long, chúng ta vẫn có thể tay trong tay dắt nhau đến đây, cùng nhớ về những ngày tháng sống bên nhau. Tất cả những điều đó có thể chứng minh, không phải sao?”

“Chẳng lẽ anh vừa phát hiện ra em là người bi quan sao?”

Chầm chậm rút tay lại, những ngón tay thon thả dừng lại trên chiếc áo khoác màu trắng tinh, hệt như những hạt mưa đang rơi trên tuyết trắng, lạnh thấu xương.

Trong giây phút này, trái tim Tô Tiểu Lương cũng như đang bị vùi trong tuyết trắng, gần như tê tái toàn bộ, chỉ sót lại chút hơi tàn cuối cùng.

Đôi lông mày đen đậm cong lại như thể đang cảm thấy bối rối và bất an, Dương Duệ vỗ vai cô, tha thiết nói:

“Không, anh chưa bao giờ cho rằng em là người bi quan. Ngược lại, nếu không có đủ lạc quan thì sẽ không thể làm được những chuyện kiên cường như em đã làm đâu.”

“Hoặc là…” Không lẩn tránh nữa, mang vẻ mặt bình lặng và chỉ có bình lặng, cô nhìn thẳng vào anh, đáy mắt như chất chứa vẻ giễu cợt chính mình: “Hoặc là em là con người vừa lạc quan vừa kiên cường, thế nhưng, hiện thực làm em không thể không đi vào con đường bi quan.”

“Tất cả đều đã qua rồi!”

“Đã qua rồi sao?”

“Đã qua rồi…”

Trước ánh mắt lạnh ngắt của cô, câu trả lời của Dương Duệ có chút gì đó được gọi là lực bất tòng tâm.

Kỳ thực, chính anh cũng đang nghi ngờ tại sao Vu Chấn vốn hung hãn là thế, sau khi đột ngột đòi xác nhận xem anh có thực sự thà chết cũng quyết không thay đổi thái độ, liền đồng ý buông tha cho anh và Tô Tiểu Lương như vậy.

Chỉ có điều, vì đặt quá nhiều kỳ vọng vào tương lai, nên anh chỉ có thể lựa chọn cách tin là đúng như vậy.

Mạch máu trong cơ thể anh bỗng bật nảy lên, một nụ cười trách móc hiện trên môi Tô Tiểu Lương. Trong lúc anh không kịp phòng bị, cô bất chợt vạch vết thương trên cổ tay bên phải mà mấy ngày hôm nay anh cố tình giấu kín ra. Tầng tầng lớp lớp băng gạt vẫn còn đó, không có vết máu thấm ra ngoài lớp bông băng, chỉ cần băng bó thêm mấy ngày nữa thôi là sẽ khỏi, thế nhưng, hiện ra trước mắt Tô Tiểu Lương vẫn là một vũng máu đỏ tươi. Đêm hôm đó, máu nhỏ giọt xuống chiếc bát sứ trắng tinh đó càng lúc càng đậm đặc hơn, mấy ngày hôm nay, dù cô có vùng vẫy thế nào vẫn không thể thoát khỏi cơn ác mộng đó.

“Nếu đúng như những gì anh nói là tất cả đã qua rồi, vậy thì đây là cái gì?” Giơ cánh tay của anh lên, Tô Tiểu Lương chất vấn anh bằng chất giọng lạnh tanh.

Mấy hôm nay Dương Duệ vẫn cẩn trọng che kín vết thương của mình, anh không muốn cô phải lo lắng, cũng không muốn vì chuyện này mà mang đến bất kỳ cảm giác bất an nào cho cô. Thế nhưng, thật không ngờ sự che giấu của mình vẫn bị Tô Tiểu Lương phát hiện. Đã không thể giấu nữa, anh chớp mắt nhìn vết thương một cái, trấn tĩnh nói: “Nghe anh giải thích, không phải là anh cố ý giấu em đâu và anh cũng không cố ý nói dối em. Đêm hôm đó thực sự không phải Richard tìm anh để nói chuyện theo cách bình thường, ông ta ép Thạch Nhất…”

“Đủ rồi!” Dường như không còn đủ kiên nhẫn để nghe anh kể lể dài dòng, Tô Tiểu Lương lạnh lùng rút tay lại. “Anh đâu chỉ lừa dối em có một chuyện này đâu?”

“Anh lừa dối em lúc nào?” Nếu nói đến người tâm đầu ý hợp, hiểu thấu lòng anh nhất trên đời này, thì người đó chỉ có thể là Tô Tiểu Lương. Cho dù có những khoảng thời gian giữa họ không có bất kỳ sự trao đổi nào, chỉ cần một ánh mắt vô tình thôi cũng có thể hiểu được đối phương đang muốn nói điều gì. Nếu có bất kỳ điều gì khó nói mà không nói ra, thì đó cũng là vì muốn tốt cho cô và Dương Duệ cũng tin tưởng là nhất định cô sẽ hiểu mình. Thế nhưng, giờ đây cô ấy đang lên tiếng trách móc anh lừa dối cô ấy, điều này làm anh buồn muốn chảy nước mắt.