Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà

Chương 92: Ghen tị (2)




Edit: O’Hara và những người bạn:>>

Khi Giang Thịnh học lớp năm, anh ta vô tình nghe được người giúp việc trong nhà nói về mối quan hệ cha con giữa Giang Diệp và Giang Tấn. Vì sự ghen tị mù quáng nên từ đó Giang Thịnh luôn cố gắng tập chỉ để lấy lòng Giang Diệp nhưng lại xem việc mình bắt nạt Giang Tấn là trò vui. Cho đến khi ép Giang Tấn rời khỏi nhà họ Giang, làm cho Giang Diệp hiểu lầm Giang Tấn, Giang Diệp mới chịu nhìn tới Giang Thịnh.

Biết được trong di chúc của Giang Diệp đều có liên quan đến Giang Tấn, cơn giận dữ trong lòng Giang Thịnh đã bùng nổ thì anh ta đã cùng mẹ của mình là Hoắc Lâm lên kế hoạch việc bắt cóc này.

Việc bắt cóc Hứa Tiếu Vi là ngoài ý muốn, Giang Thịnh biết Đoạn Di bị cảnh sát bắt tại hậu trường của thảm đỏ anh ta muốn báo thù cho Đoạn Di nên khi Hứa Tiếu Vi vừa ra khỏi phòng nghỉ nhân lúc hỗn loạn bắt cóc cô.

Giang Thịnh ít nhiều vẫn còn chút tình cảm cha con với Giang Diệp, anh ta vốn chỉ muốn nói bây giờ hắn cũng là con trai của Giang Diệp, tài sản cần phải giao cho hắn.

Nhưng mà Giang Diệp biết người đứng sau màn làm chủ là anh ta nên ông tỏ vẻ dù có thế nào cũng sẽ không sửa lại di chúc, khiến anh ta chết tâm.

Giang Thịnh tức giận sai người không đem đồ ăn cho Giang Diệp và Hứa Tiếu Vi rồi nói một câu: “Mấy ngày nay ông bình tĩnh suy nghĩ lại cho tôi, tới lúc đó tôi sẽ đem đồ đến cho ông, ông không muốn sửa cũng phải sửa!” Nói xong, anh ta và Hoắc Lâm rời khỏi kho hàng.

Bốn ngày sau, người mặc áo đen canh gác Giang Diệp và Hứa Tiếu Vi theo mệnh lệnh của Giang Thịnh không đem đến đồ ăn cho bọn họ.

Lúc trước khi bị bắt thân thể Giang Diệp vốn đã có dấu hiệu trở nặng, cộng thêm việc nhiều ngày không được uống thuốc và bị bỏ đói, khiến thân thể không chịu nổi, ngày càng tệ hơn.

Hứa Tiếu Vi cầu xin người mặc áo đen cho ông đồ ăn: “Ông ấy dù sao cũng là cha của Giang Thịnh với lại Giang Thịnh vì quá tức nên mới ra lệnh. Cậu nghĩ thử xem nếu như bệnh của ông ấy nặng hơn vì đói thì người chịu trách nhiệm không phải là anh sao? Đừng quên rằng di chúc của Thịnh thiếu gia vẫn chưa hoàn thành vậy thì anh ta sẽ để chủ tịch xảy ra chuyện sao?”

Người mặc đồ đen do dự mãi nhưng người kế bên cảm thấy lời của Hứa Tiếu Vi nói không sai nên mới lén đem một ít đồ ăn đưa cho cô.

Không biết đã bị nhốt trong kho hàng bao nhiêu ngày rồi, cơ thể của Giang Diệp càng ngày càng kém đi, tần suất ho khan cũng nhiều lên.

“Chủ tịch ngài phải kiên trì lên, Giang Tấn nhất định sẽ tìm được chúng ta.”

Giang Diệp vừa ho vừa cười: “Cô nhóc à, tôi hình như biết vì sao mà đứa nhóc kia lại yêu cô nhiều như vậy.”

“Vì sao ạ?”

Giang Diệp lợi dụng lúc những người mặc áo đen thay ca, hạ thấp giọng mà chỉ có hai người nghe được nói với Hứa Tiếu Vi: “Dây thừng trên tay cô đã bị cô dùng mảnh vỡ của cái chén cứa đứt, vì sao cô lại không chạy trốn?”

Hứa Tiếu Vi ngạc nhiên không biết lúc nào đã bị ông ấy phát hiện rồi, cô giải thích: “Ngài đùng nghĩ nhiều, tôi chỉ thấy một người phụ nữ như tôi không thể đánh thắng những tên mặc đồ đen này cho nên mới ở đây cùng ngài chờ Giang Tấn đến cứu chúng ta.”

“Dù sao thì tôi cũng phải nói một tiếng cảm ơn với cô.” Giang Diệp lại ho: “Nếu không phải cô xin đồ ăn cho tôi thì chắc cơ thể của tôi đã suy sụp rồi.”

Hứa Tiếu Vi im lặng vài giây, đôi môi tái nhợt của cô mấp máy: “Không cần nói cảm ơn tôi đâu. Tôi chỉ mong rằng sau khi rời khỏi đây ngài có thể nói một câu xin lỗi với Giang Tấn, xin lỗi vì ngài đã hiểm lầm anh ấy nhiều năm như vậy.”

“Phanh –“

Cánh cửa nhỏ của kho hàng bị đá ra, một tia sáng chiếu vào kho hàng tối tăm.

Tâm tình của Giang Thịnh có vẻ tốt, lúc đi vào còn mang theo một tập tài liệu, thấy Hứa Tiếu Vi đang trừng mình hắn ngửa đầu cười đắc ý: “Còn mong chờ rằng Giang Tấn sẽ cứu cô sao? Đừng chờ nữa, đã qua nhiều ngày rồi cô nghĩ xem với năng lực của hắn sẽ không tìm được cô sao? Chẳng qua là ở trong lòng hắn cô không quan trọng bằng cổ phần của Giang thị thôi.”

Hứa Tiếu Vi nhíu mày: “Anh có ý gì?”

“Không có ý gì đâu.” Giang Thịnh đặt chân lên chiếc ghế Hứa Tiếu Vi đang ngồi, cúi đầu nhìn cô, ý cười trên mặt mang theo vài phần yêu dã*: “Tôi gọi điện cho nó, nói nó dùng Ting Quang và cổ phần của Giang thị mà nó đang nắm giữ để đổi lấy hai người, mà thời hạn đã qua mà tên đó còn chưa tới, điều này biểu thị cái gì chắc cô cũng tự rõ?”

* yêu dã: tán tỉnh, quyến rũ người khác nhưng lại mang vẻ không tôn trọng, lịch sự

Giang Diệp lớn tiếng quát Giang Thịnh: “Giang Thịnh con đừng hồ đồ nữa, bây giờ con thả tụi ta ra thì ta sẽ không so đo với con.”

“Nhưng tôi là người thích so đo đó!” Giang Thịnh giận dữ hét lên, ngay cả vẻ mặt dịu dàng ban đầu cũng trở nên lạnh lùng: “Từ nhỏ đến lớn, con biết cha không thích con, nhưng con đã cố gắng dùng mọi cách để cha có thể vui vẻ. Kết quả thì sao, con cô gắng như thế cũng không bằng một nụ cười, một tiếng gọi cha ơi của Giang Tấn. Nếu như cha cảm thấy sự tồn tại của con là mất mặt thì sao ngay từ đầu lại sinh con ra.”

Giang Thịnh đi tới đi lui trước mặt Giang Diệp, nghịch tập tài liệu trong tay: “Ông không thích tôi cũng không sao, dù gì thì tôi là con trai của ông. Tôi cho rằng mình ép Giang Tấn ra khỏi nhà họ Giang cũng cho rằng ông cũng đã hết kỳ vọng với Giang Tấn. Nhưng tôi lại không ngờ rằng lão già này, thật ra trong lòng của ông chỉ có một người con trai là nó. Tôi không quan tâm trước đây ông thích nó thế nào nhưng tài sản của nhà họ Giang ông nhất định phải đưa cho tôi.”

Người tên Giang Thịnh đứng trước mặt ông lúc này so với người con trai vẫn luôn hiếu thảo với ông hằng ngày như hai người khác nhau, Giang Diệp không dám tin điều này ông chỉ biết lắc đầu: “Không thể nào, nếu như mục đích chính của con là khiến ta sửa lại di chúc. Ta nói cho con biết, không bằng giết ta đi.”

Giang Thịnh thấy ông cho dù có chết cũng không sửa lại di chúc, hận ý bấy lâu nay hắn giấu kín ở trong lòng lập tức bùng phát. Hắn ta dùng sức nắm tóc của Giang Diệp, làm ông ngửa đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông cmn nghĩ rằng tôi không dám sao?!”

Giang Diệp nhìn hắn chầm chầm, cắn chặt răng không nói lời nào.

Giang Thịnh tức giận ném văn kiện xuống đất, cầm lấy con dao phía sau lưng của người mặc áo đen chỉ vào Giang Diệp: “Hôm nay ông muốn sửa thì phải sửa, không muốn sửa cũng phải sửa.”

“Giang Thịnh, anh điên rồi!” Hứa Tiếu lo rằng con dao trên tay hắn sẽ cứa vào cổ Giang Diệp, dịch ghế áp sát phía trước.

Ai ngờ khi vừa dứt lời, Giang Thịnh đã xoay cánh tay chĩa con dao găm về phía của Hứa Tiếu Vi: “Cô câm miệng, ở đây không có chỗ cho cô nói, nếu không muốn làn da mịn màng này để lại sẹo thì câm miệng cho tôi.”

“Giang thịnh à cần gì phải khổ như vậy, con trói chúng ta ở đây đã nhiều ngày rồi. Bên ngoài chắc chắn đã loạn thành một nùi, lẽ nào con không chừa cho mình một con đường để rút lui sao?”Giang Diệp đau lòng khuyên bảo.

Nhưng Giang Thịnh bây giờ bất cài gì cũng không chịu nghe, cầm văn kiện trên mặt đất ném cho Giang Diệp đặt dao ngay trên cổ ông. Lời vừa mới nói thì đã bị tiếng vang của cánh cửa kho hàng thu hút.

Cửa kho hàng bị đẩy ra, một tia sáng chiếu vào kho hàng tối tăm Giang Thịnh dời dao đi quay đầu nhìn về cửa kho.

Nhìn thấy bóng dáng của một người đang ông chậm rãi đi vào, không khỏi chế nhạo: “Chậc chậc chậc, Giang Diệp à, ông xem con trai mình cũng giống như bao tên đàn ông khác. Giữa giang sơn và mỹ nhân cuối cùng vẫn chọn mỹ nhân.”

Hứa Tiếu Vi nheo mắt cố thích ứng với ánh sáng khó chịu, cô mơ hồ nhìn mấy một người đàn ông ngược hướng với ánh sáng từ bên ngoài đi vào, dáng người cao rao đang tiến về phía bọn họ, bước chân càng lúc càng gần, Hứa Tiếu Vi mơ màng nhìn khuôn mặt của anh, thấy đôi môi khẽ mấp máy những lời dịu dàng mà cô vẫn nghe hằng ngày: “Đừng sợ, anh tới rồi.”