Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà

Chương 88: Chân ái




Edit: Haullyn

Lê Quả đương nhiên không dám dễ dàng sờ đuôi cọp, vừa lúc này Ngô An Toàn đưa Giang Nhất Thành tới, “Cộng sự của chị Vi nhà cô đêm nay đã được đổi.”

Lê Quả nhìn thấy người đến là Giang Nhất Thành thì âm thầm thở phào.

Điều này cũng không tới nỗi tệ, hai anh em đánh nhau chắc không đến nỗi tương tàng, Lê Quả nghĩ.

Hứa Tiếu Vi khoác tay Giang Tấn Thành bước vào thảm đỏ, hai người nở nụ cười vẫy tay chào phòng viên và người hâm mộ, Giang Nhất Thành trong lúc đó đã thấp giọng hỏi Hứa Tiếu Vi một câu: “Hai đứa tin vào tình yêu sao?”

Hứa Tiếu Vi cười, “Nếu tôi không tin, thì Giang Tấn là gì.”

“Tôi cũng tin.”

Bước lên sân khấu, Giang Nhất Thành ga lăng đưa bút cho Hứa Tiếu Vi trước, “Ha, nhưng tôi không tin tình yêu sẽ đến với tôi.”

Ký tên nhanh chóng cho hết thủ tục thảm đỏ, các phóng viên đứng bên dưới nhìn một màn ‘anh một câu em một lời’ đều như bắt được cảnh tượng trời cho. Khoé mắt Hứa Tiếu VI như cong lên cười, một bên đối phó với lượng đèn flash chụp ảnh chói loá, một bên mấp máy môi nói, “Anh phải tin vời Nguyệt Lão Trung Quốc của chúng ta chứ, không chừng lát nữa anh đã được nối dây tơ hồng rồi đấy, gặp được chân ái thì nhớ cảm tạ Bà.”

Giang Nhất Thành hiển nhiên lại không tin những điều này, “Thật mê tín.”

Chụp ảnh xong hai người tạm thời đi xuống hậu trường nghỉ ngơi. Vừa mới hạ màn cho hai người rời khỏi, giọng của người dẫn chương trình lại tiếp tục vang lên chào đón đoàn khách quý tiếp theo. Giang Nhất Thành đỡ Hứa Tiếu Vi xuống bậc thang, cả hai vẫn còn vướng mắc về câu hỏi, liệu tình yêu có tồn tại hay không.

Giang Nhất Thành tỏ vẻ: “Cái gọi là tình yêu đấy đều dựa trên tiền bạc. Tôi đã ở trong cái giới chính trị quá lâu để hiểu hết rồi, rất nhiều cô gái nói yêu tôi vì ngoại hình và tiền bạc. Quen biết còn chưa đủ một ngày đã nói lời yêu, phụ nữ các người gọi thứ này là tình yêu dễ dàng vậy à?”

Hứa Tiếu Vi cắt lời anh, “Đừng lấy những ví dụ đó đánh đồng tất cả phụ nữ chúng tôi.”

“Dù sao tôi cũng tin tình yêu sẽ không đến. Mà nếu có, tôi sẽ tặng em hết phong bao đỏ vào ngày tôi có thể cưới.”

“Anh nói rồi đấy.”

“Anh trai đây là quỷ gạt người chắc? Không nói hai lời, không thì sữa bột tã bỉm cho con của hai đứa, anh bao hết!”

Hứa Tiếu Vi cười nói với anh một lời đã định, hai người đi đến ngã rẽ, từ đây nhảy ra một cô gái chặn đường Giang Nhất Thành, “Ai nói trên đời này không có tình yêu. Anh với em cứ hẹn hò với nhau thì tình yêu liền bắt đầu rồi đấy.”

Giang Nhất Thành: “………”

Hứa Tiếu Vi phát hiện Giang Nhất Thành khi nhìn cô ấy không hề có chút phòng ngự, cô cười nhẹ, hỏi, “Cô là Thẩm Y Nhạ phải không?”

Thẩm Y Nhạ nhìn Hứa Tiếu Vi, khuôn mặt hớn hở cười, “Đúng vậy.”

Giang Nhất Thành bất lực ấn huyệt thái dương, “Thẩm tiểu thư làm phiền cô hãy mặc váy dạ tiệc có chút thục nữ hơn được không, cô thấy có ai mặc kiểu váy quyến rũ như này đứng đi thảm đỏ không hả?”

Hứa Tiếu Vi đúng lúc nói, “Tôi không làm phiền hai người nữa nhé.” Trước khi rời đi, cô vỗ vỗ vai Giang Nhất Thành, “Tôi đã nói Nguyệt Lão rất công bằng chưa nhỉ, ở ngã rẽ nào đó sẽ gặp được chân ái thôi.”

Giang Nhất Thành định phản bác “Tôi…”, Hứa Tiếu Vi lại tiếp tục bổ sung, “Đừng quên sữa bột tã bỉm gì đó của con tôi, anh phải làm hết đấy nha.”

Hứa Tiếu Vi vừa rời đi, Thẩm Y Nhạ liền hỏi Giang Nhất Thành, “Cái gì ngã rẽ gặp được chân ái thế? Anh xem bộ phim nào sao?”

Giang Nhất Thành vòng qua cô ấy rồi rời đi, “Không biết. Cô đừng có đi theo tôi.”

Thẩm Y Nhạ đuổi theo, “Anh đi đâu vậy, đừng đi, Giang Nhất Thành!”

Tiếng vọng của Thẩm Y Nhạ đặc biệt vang, thấy Giang Nhất Thành dừng bước cô mới xách váy lon ton chạy tới. Đối mặt với một câu “Làm sao?” đầy lãnh đạm của Giang Nhất Thành, Thẩm Y Nhạ máu nóng sôi trào, “Làm sao? Anh sờ soạng em, lấy đi sự trong trắng của em mà anh không muốn phụ trách? Làm sao là làm gì nữa hả?!”

Giang Nhất Thành vô thức nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai, anh kéo Thẩm Y Nhạ vào tường, nhỏ giọng mắng cô, “Tôi chạm vào em lúc nào!”

Thẩm Y Nhạ rụt cổ, có chút chột dạ, “Sờ, sờ tay cũng coi như sờ……”

Giang Nhất Thành: “…… Tôi con mẹ nó không chơi với đồ ngốc.”

Thấy Giang Nhất Thành sắp sửa rời đi, Thẩm Y Nhạ ôm chặt lấy cánh tay anh, “A, móng heo lớn nhà anh đừng đi.”

Giang Nhất Thành nhìn lại cô, “Chân gà ngâm xả ớt, bỏ tôi ra.”

“……”

Giang Nhất Thành bình tĩnh liếc nhìn cô, vô tình rơi vào đôi mắt trong vắt của cô. Cô lúc này như đứa trẻ con làm sai đang làm nũng người lớn. Cắn nhẹ môi dưới, đôi mắt cô dường như càng trở nên lấp lánh mê người.

Chết tiệt.

Giang Nhất Thành không biết mình bị sao nữa, chỉ cảm thấy nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, cảm xúc trở nên bực bội vô cùng, lạnh giọng nói với cô: “Buông tay.”

Thẩm Y Nhạ thấy thái độ của hắn không giống như trên giấy báo, cô từ từ buông anh ra với khuôn mặt thấp thỏm.

Giang Nhất Thành sau khi được giải thoát bước nhanh đi, nghĩ thầm chỉ cần anh tránh xa cô thì trái tim sẽ bình thường trở lại. Nhưng hắn mới đi được ba bước, hai chân lại không tự chủ được đứng lại.

“Chậc! Thật phiền phức!”

Vừa dứt lời, Giang Nhất Thành liền xoay người đi về chỗ cũ, nắm tay Thẩm Y Nhạ kéo cô vào lòng, ngăn cô nói chuyện, “Câm miệng. Nếu không thì tôi vứt em ra đấy.”

Thẩm Y Nhạ vùi mình vào lòng anh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn……”

Giang Nhất Thành cũng không nhìn cô, “Đừng nhìn tôi với vẻ mặt đó.”

Thẩm Y Nhạ “Dạ.” một tiếng, mặc dù cô đã cố hết sức nén cười nhưng vẫn không thể kiềm chế được ý cười tràn ngoài khoé miệng.

Sắp đến phòng chờ, Giang Nhất Thành đã giảm bớt cảm xúc bực bội, dừng lại hỏi cô: “Em cười cái gì? Cười như đồ ngốc vậy.”

“Tương truyền rằng, ở ngã rẽ nào đó ngoài cuộc đời ta sẽ gặp được chân ái.”

Mặc dù Giang Nhất Thành muốn phủ nhận mối nhân duyên được thắt chặt, nhưng anh thừa nhận bức hình gia đình tương lai của anh, người bên cạnh chính là Thẩm Y Nhạ, vẫn là hắn dùng hết thủ đoạn để cưới người về nhà.