Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà

Chương 84: Đau đớn




Edit: Thyfina

Hứa Tiếu Vi nghiêng đầu nhìn thẳng vào anh ta, khóe miệng hơi cong: “Nếu có vấn đề gì thì đến hội chẩn khoa tâm thần, nơi này không chào đón anh.”

“Cô!”

“Lời tôi nói còn chưa đủ với anh sao?” Hứa Tiếu Vi đứng dậy đi đến trước mặt Giang Thịnh: “Giám đốc Thịnh anh không đi làm diễn viên thì quả thật đáng tiếc, nếu anh tiến vào giới nghệ sĩ anh có thể dễ dàng đoạt được vị trí ảnh đế đó, anh ngụy trang cũng giỏi thật, anh giả vờ làm anh em tốt với Giang Tấn nhưng sau lưng lại khiến anh ấy trở nên như bây giờ. Bây giờ cũng không còn camera, anh không thể buông lớp mặt nạ đó xuống để trở về chính mình sao?

“Diễn xuất là lối mòn cũ của tôi, dù anh có diễn xuất giỏi tới đâu cũng sẽ bị lộ ra những sơ hở, Giám đốc Thịnh tôi muốn nhắc nhở anh một câu, lúc con người đắc ý nhất, cũng chính là thời điểm họ dễ bị lộ ra đuôi cáo nhất. Nhưng anh cũng đừng nản chí, tuy rằng trò chơi lần này anh không thể thắng, tôi có thể đưa cho anh một đôi vòng tay thuần bạc.”

Giang Thịnh hiểu được câu nói chế giễu vừa rồi của Hứa Tiếu Vi, cánh tay buông thõng bên người bị tức giận định giơ tay tát cô một cái, không ngờ thấy Hứa Tiếu Vi cười rộ lên: “Muốn đánh hả, anh dám đánh tôi sao, vừa rồi khi đi vào không thấy có vệ sĩ ngoài cửa?”

Giang Thịnh nắm chặt tay đang ở trên không trung lại, hừ lạnh một tiếng sau đó cười trừ: “Tôi còn tưởng rằng nữ nhân nằm trong lòng ngực Giang Tấn chỉ là một tiểu bạch thỏ mong manh yếu đuối, lại không nghĩ tới là một con mèo hoang chỉ biết giơ móng vuốt.”

Hứa Tiếu Vi khí thế không thua gì so với hắn, cô nâng nâng cằm” “Kỳ thật tính tình của tôi nó như vậy, nếu anh cảm thấy không thoải mái tôi sẽ ráng kìm chế lại.”

Giang Thịnh bị chọc tức đến nổi nghiến chặt răng, bởi vì có vệ sĩ ngoài cửa hắn không thể động thủ, hai tay run rẩy buông mạnh xuống, đôi mắt hẹp dài nheo lại một nửa lộ ra tia nguy hiểm, “Giang Tấn có thể che chở cho cô một lúc nhưng không thể bảo vệ cho cô một đời, chờ sau khi nó chết để tôi xem con quạ đen như cô đấu với tôi bằng cách nào! Ồ quên mất, tình trạng của nó lúc này so với cái chết cũng không khác biệt gì lắm, ha ha ha đừng ở đây thương tâm quá  độ, tốt nhất bây giờ nên tranh thủ xử lý hậu sự cho hắn đi, đừng làm chậm trễ giường bệnh cho bệnh nhân khác.”

Ngô An Toàn và Giang Nhất Thành đang ghé vào cửa để nghe lén nhưng cũng không  nghe thấy cái gì, một lúc sau liền nghe thấy tiếng của Hứa Tiếu Vi dõng dạc “Tiễn khách”, hai người lo lắng đã xảy ra chuyện lập tức cùng vệ sĩ mở cửa tiến vào phòng, đúng lúc Giang Thịnh cũng định rời đi, ba người họ cùng nhau đối mặt, Giang Thịnh ngửa đầu cười lớn rồi đi ra, Ngô An Toàn vội vàng chạy đến bên người Hứa Tiếu Vi hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Giang Nhất Thành lơ đãng nghiêng đầu thoáng nhìn qua bàn tay người đang nằm trên giường bệnh đột nhiên khẽ nhúc nhích: “Hai người mau nhìn xem, tay Giang Tấn hình như mới động đậy.”

Hứa Tiếu Vi không thèm quan tâm đến cảm xúc hiện tại của bản thân chạy đến mép giường nắm lấy tay Giang Tấn: “Giang Tấn, Giang Tấn anh tỉnh sao, anh mở mắt ra nhìn em đi.”

“Tích ——”

Một âm thanh đột ngột xoáy vào bên tai của  ba người họ, đồ thị nhịp tim của màn hình điện tâm đồ ở bên cạnh thay đổi thành một đường thẳng dài trong một giây.

“Người nhà hãy ra ngoài trước!” Bác sĩ cấp tốc chạy đến kéo Hứa Tiếu Vi sang một bên,  phối hợp với y tá tiến hành công tác cứu hộ.

Hứa Tiếu Vi được đưa tới hành lang dài để ngồi trong im lặng, đầu óc cô trống rỗng, bên tai không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, thậm chí cũng không nghe được Ngô An Toàn và Giang Nhất Thành đang nói chuyện với mình, bên tai cô bây giờ chỉ toàn là âm thanh của màn hình điện tâm đồ vừa rồi.

“Giang….Giang Tấn anh ấy sẽ không bỏ tôi ở lại.”

“Chị Vi!”

Trong ý thức cuối cùng của Hứa Tiếu Vi, cô đã thấy Ngô An Toàn kinh hoảng đỡ lấy mình, sau đó……Cô đã bất tỉnh.

Lúc Hứa Tiếu Vi tỉnh lại đã thấy bản thân đang nằm ở trên giường bệnh, trước mắt là  trần nhà trắng xoá, bốn phía bao vây một không gian yên tĩnh, ngoại trừ tiếng khóc thất thanh ở ngoài hành lang, là âm thanh của người nhà cầu xin bác sĩ cứu lấy đứa con.

Hứa Tiếu Vi rút kim tiêm trên mu bàn tay ra rồi xuống giường, nhưng lại bị Giang Nhất Thành vừa bước từ cửa vào ngăn lại: “Cô muốn đi đâu?”

“Giang Tấn đâu?”

Giang Nhất Thành đỡ lấy cô, trên lông mày lộ ra vẻ buồn bã: “Cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, hắn đã……”

Hứa Tiếu Vi liên tục lắc đầu: “Anh câm miệng! Không thể nào, anh dẫn tôi đi gặp anh ấy, anh ấy sẽ không bỏ rơi tôi!”

Giang Nhất Thành đưa Hứa Tiếu Vi đến phòng bệnh Giang Tấn sau đó bỏ chạy ra ngoài, Hứa Tiếu Vi cảm giác lòng bàn chân có chút mờ ảo, cô vào phòng thấy hai người y tá đang thu dọn dụng cụ trong phòng, Hứa Tiếu Vi tiến lên ngăn cản một người trong số đó cô tưởng y tá đem dụng cụ trên người Giang Tấn gỡ xuống: “Không được, cô muốn làm gì?”

Y tá nhẹ giọng nói: “Anh ấy không cần nữa.”

“Không thể nào, tôi cầu xin các người cứu…cứu anh ấy có được không.”

Hai người y tá không dám nhiều lời, dùng tốc độ nhanh nhất để thu dọn công cụ rồi vội vàng rời đi, lúc đi còn thuận tiện đem cửa phòng đóng lại.

Không biết Hứa Tiếu Vi đứng ngẩn ngơ ở đó bao lâu, cô cảm thấy lồng ngực của mình vô cùng đau đớn và khó chịu, mọi đồ vật trước mắt giống như bị phân chia thành hai ba, Hứa Tiếu Vi choáng váng đỡ lấy thành giường, trong lòng cô phải lấy hết dũng khí mới dám chuyển ánh mắt qua nam nhân đang nằm an tĩnh trên giường bệnh.

Cô dùng sức đá vào chân giường: “Giang Tấn cái đồ khốn nạn!”

“Còn nói cái gì mà cả đời ở bên em, tại sao bây giờ lại bỏ em ở lại mà đi trước như vậy!” Hứa Tiếu Vi di chuyển đến kế bên giường bệnh, nước mắt tuôn ra giống như bọt biển ngâm nước, cô nhẹ nhàng nhéo lên người ngăn cho nỗi đau lan ra, cô sợ thân thể Giang Tấn sẽ trở lạnh liền nằm trên người hắn ôm chặt lấy hắn dùng nhiệt độ của chính mình để sưởi ấm: “Chúng ta đã rất vất vả mới được ở bên nhau, em cũng vất vả lắm mới chịu mở lòng tiếp nhận thêm một người nữa, bây giờ anh lại muốn bỏ em lại sao, Giang Tấn anh tỉnh lại đi, em không muốn anh đi, anh đi rồi em phải làm sao bây giờ, ngày mưa em ngủ không được thì phải làm sao bây giờ, buổi tối trời tối em sợ thì phải làm sao bây giờ, buổi sáng không ai cùng em ăn bữa sáng thì phải làm sao bây giờ, không có người hay dặn dò em nên mặc quần áo nhiều thì phải làm sao, em bị cảm không ai chăm sóc thì phải làm sao a, Giang Tấn em thật sự chưa có lớn đâu, em không biết làm thế nào để chăm sóc bản thân hết, anh không được đi——”

Bờ vai dựa trên người Giang Tấn đang run bần bật vì tiếng khóc, Hứa Tiếu Vi khóc vô cùng thương tâm, cô ôm Giang Tấn khóc đến nổi không hề quan tâm đến có một bàn tay to đang nhẹ nhàng đỡ cái ót của cô lên, mãi đến khi có một giọng nói khàn khàn khắc cốt ghi tâm chậm rãi vang lên:

“Đừng khóc.”