Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà

Chương 75: Cuộc trò chuyện




Edit: Thyfina & Haullyn

Xin lỗi mọi người vì đăng chương trễ × 2. Lát up thêm chương nữa nha!!!

Tối qua Hứa Tiếu Vi đã bàn bạc với Giang Tấn về việc che giấu mối quan hệ này, cô cảm thấy mẹ vẫn còn một số thành kiến không rõ ràng về Giang Tấn, vì vậy cô muốn chờ Trần Tương hoàn toàn chấp nhận Giang Tấn rồi mới nói đến chuyện hai người đang hẹn hò.

“Đúng vậy ạ.” Giang Tấn giải thích: “Chuyện này đều là ý của cháu…”

“Được rồi, cháu không cần phải giải thích hộ con bé. Dì không phải đã quá hiểu con gái mình rồi sao, con bé sợ dì sẽ làm cháu khó xử nên mới gạt dì.” Trần Tương lật tờ báo và tiếp tục đọc: “Cháu có biết chuyện của Tiểu Vi không?”

“Có ạ.”

“Vậy cháu biết về quá khứ của con bé sao?” Trần Tương gấp đôi tờ báo lại đưa cho Giang Tấn: “Tin tức trên này cháu cũng đã biết, chẳng lẽ cháu không cảm thấy phiền sao?”

Giang Tấn nhận lấy tờ báo, tiêu đề là nội dung trên hot search trong khoảng thời gian trước, mỗi phần nội dung đều được đính kèm với hình ảnh và thông tin về sự việc của Hứa Tiếu Vi: “Cháu không ngại chuyện này, cháu nguyện tin tưởng cô ấy.” 

“Cháu không phiền, không đại biểu rằng nhà họ Giang các người sẽ không phiền, bố của cháu danh tiếng có thừa, ông ta đã công khai tuyên bố con dâu muốn bước vào cái nhà đó cũng phải môn đăng hộ đối. Cháu nghĩ rằng việc cháu và Tiểu Vi đang ở bên nhau mà bố cháu sẽ không làm gì sao?

“Tiểu Giang, thật ra dì không phải đang bài xích cháu, dì chỉ sợ là việc hai đứa ở bên nhau sẽ truyền ra ngoài giới hoặc sẽ đến tai bố cháu. Bố của cháu muốn cháu chia tay với Tiểu Vi, như vậy chính Tiểu Vi mới là người bị thương, con bé không thể chịu thêm một chút tổn thương nào nữa, 6 năm qua con bé đã chịu khổ quá nhiều rồi, dì không muốn con bé rơi vào hố sâu lần nữa.”

Giang Tấn nói: “Cháu biết dì lo lắng, nhưng cháu có thể đảm bảo với dì rằng mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp. Để được ở bên Vi Vi cháu cũng phải suy nghĩ kỹ càng, những vấn đề dì lo ngại cũng đã nằm trong phạm vi suy nghĩ của cháu. Nhưng dì hãy tin cháu, Vi Vi là người mà cháu yêu, cháu nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, sẽ không để cô ấy phải chịu bất cứ ủy khuất nào.”

Ánh mắt lơ đãng dừng lại dưới dòng chữ ‘Chủ tịch Giang’: “Về phần bố của cháu, cháu sẽ lấy lại công bằng, bất chấp ông ấy có nghĩ thế nào đi nữa, nó cũng không thể làm trở ngại để tách cháu và Vi Vi.”

“Nếu đúng như cháu nói, dì có thể cho cháu một cơ hội, nhưng nếu cháu để Tiểu Vi buồn, dì sẽ lập tức yêu cầu hai đứa chia tay.”

Nói xong Trần Tương bỗng nhiên cười: “Nói thật thì nửa năm vừa rồi là khoảng thời gian dì cảm thấy cảm xúc của Tiểu Vi tốt nhất. Từ sau khi bố con bé qua đời, đứa nhỏ này trong một đêm đã trưởng thành không ít, con bé cũng ít tươi cười hơn. Nhưng từ lúc gặp lại cháu, dì có cảm giác con bé đã thay đổi, mỗi lần gọi điện về nhà tiếng cười của con bé cũng thoải mái hơn rất nhiều, lúc đó dì còn nghĩ không biết con bé có đang thầm thương trộm nhớ ai không.”

“Vi Vi cũng thường xuyên nhắc đến dì.” Giang Tấn đặt tờ báo xuống bàn, cúi người rót nước cho Trần Trương. 

Lần đầu tiên ngoại trừ dì Vương và Hứa Tiếu Vi, hắn nói lên tâm sự trong lòng: “Bởi vì mối quan hệ gia đình nên tính cách của cháu tương đối khó gần, vẫn là Vi Vi chủ động muốn cùng cháu nói chuyện nhiều hơn, cười nhiều hơn. Cô ấy kể rằng cái tên ‘Hứa Tiếu Vi’ dì đặt cho cô ấy chính là mong muốn cô ấy luôn mỉm cười, dù có gặp bất cứ thăng trầm nào, vì những người thích cười sẽ gặp may mắn.”

“Quả thực.” Trần Tương nói: “Giám đốc Giang cháu không giống như những gì báo chí đưa tin. Xem ra… cũng không tệ lắm đâu.”

Giang Tấn cười: “Đều là thành quả của Vi Vi ạ.”

Nói chuyện phiếm thêm vài câu, cơn buồn ngủ đã kéo tới, Trần Tương tháo mắt kính xuống, “Được rồi, không còn sớm nữa, đi ngủ thôi. Đừng quên lời dì đã nói với cháu…”

“Cháu sẽ không để dì phải lo lắng thêm. Cháu cũng sẽ không để dì lấy đi cơ hội đưa Vi Vi rời khỏi cháu đâu, xin lỗi dì.”

Trần Tương chưa nói xong Giang Tấn đã giành nói trước, bà không giận ngược lại còn bật cười, lưu lại hai chữ phía sau với một nụ cười rồi đi vào phòng ngủ.

“Chờ xem.”

——

Hứa Tiếu Vi không biết mẹ và Giang Tấn đã xảy ra chuyện gì, chỉ trong một đêm mà quan hệ của hai người đột nhiên hòa hoãn không ít, Trần Tương cũng không tiếp tục tìm việc cho Giang Tấn làm, trong một ngày ba người giống như trở thành những người thân trong gia đình,  đến khi chuẩn bị khởi hành về thành phố W, Trần Tương còn nhắc nhở Giang Tấn mang một ít sủi cảo cùng nước sốt mình tự làm.

Hứa Tiếu Vi ở một bên nhìn Trần Tương bộ dáng bận rộn nhắc nhở Giang Tấn, cô sửng sốt một hồi mới lên tiếng: “Mẹ, mẹ không sao chứ, Giang Tấn đã trả nợ cho mẹ à? Tại sao mẹ đột nhiên đối xử với anh ấy tốt như vậy, còn tốt hơn với cả con.”

Trần Tương cười vang lên: ” Đã lớn hơn được một tuổi rồi, đứa nhỏ này tại sao vẫn nói chuyện không suy nghĩ như vậy, cái gì mà trả nợ chứ, Tiểu Giang đã thông qua màn khảo nghiệm của mẹ, con còn không vui sao?”

Hứa Tiếu Vi đầu óc muốn thắt lại: “Hai người giao dịch với nhau gạt con sao?”

Giang Tấn đem đồ vật đặt vào cốp xe, ôm lấy đầu vai Hứa Tiếu Vi lên tiếng: “Dì nhớ đừng ăn ít quá, mỗi lần ăn cơm nhất định phải ăn hai chén, đừng giống như trước kia mới nửa chén đã no.”

Hứa Tiếu Vi: “……”

Đến cuối cùng cũng phải từ biệt Trần Tương rời thị trấn C, Hứa Tiếu Vi vẫn chưa thể lý giải được nguyên nhân vì sao quan hệ giữa Giang Tấn và Trần Tương bỗng nhiên lại chuyển biến tốt, trên đường về tới thành phố Hứa Tiếu Vi quấn lấy Giang Tấn truy vấn một hồi, rốt cuộc hắn mới bằng lòng đem sự tình nói hết cho cô nghe.

Giang Tấn cũng không có đem toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện phiếm đêm hôm qua với Trần Tương kể hết cho Hứa Tiếu Vi, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ nói với cô rằng Trần Tương đã biết mối quan hệ của bọn họ, nên suy nghĩ cho hắn một cơ hội.

Hứa Tiếu Vi tuy rằng không hiểu được mẹ vì cái gì bỗng nhiên lại thay đổi cái nhìn đối với Giang Tấn, nhưng khi nghe nói Trần Tương không còn phản đối tình yêu của cô với Giang Tấn nữa,  những điều còn trăn trở trong lòng cô rốt cuộc cũng đã được giải quyết.

Trở lại thành phố W, mấy ngày liên tiếp sau đó Giang Tấn đều ở công ty vội vàng xử lý các đoạn ghi âm đã thu hoạch được và người đàn ông đang ẩn danh ở thành phố A, trong khoảng thời gian này Hứa Tiếu Vi không có lịch trình nào nên chỉ ở nhà nhàm chán nghiên cứu về việc nấu ăn.

Nhà ở của dì Vương khá xa, phải mua vé để đi xe, khi trở lại biệt thự đã thấy Hứa Tiếu Vi đang bận rộn ở trong phòng bếp, Bà thấy vậy chạy nhanh tới ngăn  Hứa Tiếu Vi lại: “Để dì làm cho.”

Hứa Tiếu Vi đem từ trong bếp lên một nồi lên sủi cảo nóng hổi mang tới nhà ăn, tiếp đón dì Vương mới vừa tới: ” Dì Vương mau tới nếm thử đi ạ, sủi cảo với nước chấm là con mang từ nhà về, ăn rất ngon.”

Dì Vương thật tình không thể từ chối, đành phải lấy một cái chén múc một miếng sủi cảo, thấy hình thù kỳ quái của miếng sủi cảo thì không khỏi cười cười: “Tiểu Vi con làm sủi cảo nhìn đáng yêu quá.”

Hứa Tiếu Vi lắc lắc đầu, “Dì là đang nói miếng sủi cảo có hình dạng quái dị này sao? Đó là do Giang Tấn làm đó ạ.”

“Ông chủ sao?!”

“Đúng vậy.”

Giang Tấn chưa bao giờ tự mình xuống bếp, cho nên tài nấu ăn cũng không cần phải nói đến, ‘dốt đặc cán mai"(*). Dì Vương rõ ràng nhớ rõ Giang Tấn là người có thói ở sạch, hắn sẽ không đi chạm vào bất kỳ cái gì ở trong phòng bếp nếu cảm nhận được dầu mỡ hoặc là những đồ vật dơ, càng không cần phải nói đến hình ảnh bàn tay hắn dính đầy bột mì nhớp nháp, như thế đối với Giang Tấn mà nói đãlà một cực hình!!

[(*)Dốt đặc cán mai: hoàn toàn không có kinh nghiệm hiểu biết gì.]

Suy nghĩ đến đây, dì Vương giương mắt nhìn về phía Hứa Tiếu Vi, càng thêm chắc chắn người con gái trước mắt này, là người về sau sẽ được sửa tên gọi là Giang phu nhân.

Hứa Tiếu Vi ngồi chung với dì Vương, vừa ăn sủi cảo vừa kể  cho bà nghe về cuộc sống sinh hoạt nông trại ở thị trấn C và Giang Tấn trong mấy ngày nay, còn kể cho dì Vương về bộ dáng Giang Tấn khoác lên mình bộ áo ngủ đầy hoa lá, mà dì Vương  trong quá trình nghe cũng không có ăn quá nhiều sủi cảo, không phải là không ngon, mà là…… Hứa Tiếu Vi kể những chuyện đã xảy ra với Giang Tấn, đều là những chuyện có lẽ cả đời này bà cũng không nghĩ Giang Tấn sẽ làm, cả người dì Vương vô cùng kinh ngạc nhất thời quên mất cả hành động.

Nói chuyện phiếm được một lúc, Hứa Tiếu Vi nhận được một cuộc điện thoại.

“Xin chào Hứa tiểu thư, lão gia nhà chúng tôi muốn mời cô về nhà làm khách.”

“Lão gia của các người sao? Là ai?”

“Giang chủ tịch, cha của Giang Tấn.”