Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà

Chương 71: Đoạn Di, kẻ chủ mưu!




Edit: O’Hara

Giang Tấn ôm chặt Hứa Tiếu Vi, tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua phía nhà máy gần đó: “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, xem ra tư duy vận dụng ngược cũng không quá kém.”

Người đàn ông mục mực phủ nhận: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì, tôi cũng không quen biết với các người, tôi chỉ là một người làm công thường ở đây mà thôi.”

“Năm đó thứ các người dùng chỉ là mê dược, nên tôi cũng không đến nỗi bị mất trí nhớ, tôi vẫn còn nhớ rõ ông đấy.”

Một giọng nói run rẩy vang lên từ phía sau của Giang Tấn, Hứa Tiếu Vi dịch sang bên cạnh một bước, lấy hết can đảm bước ra từ phía sau của Giang Tấn, hít sâu một hơi sau đó nhìn thẳng vào gã đàn ông kia: ” Nếu ông thú nhận hết tất cả những gì mà ông biết, chúng tôi có thể sẽ cho ông và gia đình một con đường sống, Đoạn Di đã cho ông không ít tiền, nhưng tại sao ông lại cam tâm tình nguyện ở nhà máy này làm công, là vì mẹ của ông và vợ còn có cả con ông chăng, vậy ông đoán xem, nếu bọn họ biết những gì ông làm với tôi năm đó, thì không biết bọn họ có thất vọng không nhỉ?”

Hắn ta á khẩu, Hứa Tiếu Vi nuốt nước bọt, cắn răng tiếp tục nói: “Hay là ông cần tôi tìm ra người đàn ông chụp ảnh cùng với ông năm đó? Ông đã đọc tin tức chưa, Đoạn Di và Đoạn Lam công khai thừa nhận là bạn tốt với tôi, ông không sợ 2 ả ta đã lên kế hoạch tống ông vào Cục Cảnh Sát trước sao? Cuối cùng chỉ khi ông vào đó, bọn họ mới thật sự an toàn.”

“Ông chú cũng có con gái, chẳng lẽ ông không sợ việc làm này của bản thân sẽ gặp báo ứng sao, ông không sợ trong tương lai có một những gì xảy ra với tôi cũng sẽ diễn ra trên người con gái của ông sao……”

“Đừng nói nữa!” Người đàn ông ngừng vùng vẫy: “Năm đó tôi cũng không cố ý, tôi chỉ thấy tiền liền sáng cả mắt, cô Đoạn đã cho tôi một cái giá khiến tôi không thể cự tuyệt, đúng lúc đó con gái của tôi bị bệnh phải tốn một khoản tiền kếch xù cho thuốc men, tôi cũng chỉ bất đắc dĩ nên mới có thể đồng ý với điều kiện là phải hạ mê dược* cho cô, sau đó…… Sau đó chụp tấm ảnh đó để vấy bẩn sự trong sạch của cô, tôi, tôi lúc ấy cũng nghĩ đến cô cũng là hòn ngọc quý trên tay nhà người khác nên mới không cho hai tên đàn ông phát sinh quan hệ mật thiết gì với cô, tôi chỉ chụp theo lời sai bảo, chụp xong thì rút lui.”

*Mê dược ở đây là thuốc kích dục đó nha quý dị

Có lẽ là nhắc tới sự mềm yếu trong lòng gã đàn ông, nên hắn ta quỳ thụp xuống trước mặt Giang Tấn trước mặt: “Bây giờ anh nói gì tôi cũng nghe theo hết, cầu mong anh đại nhân đại lượng không đem chuyện này nói cho người nhà của tôi.”

Giang Tấn sau này lùi một bước, tay đặt vào túi quần: “Nói với tôi cũng vô dụng, thứ ông cần chính là sự tha thứ của cô ấy.”

Hứa Tiếu Vi không biết đây là lần thứ bao nhiêu, nhưng mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt của gã đàn ông ấy lại làm cô hồi tưởng đến cái đêm 6 năm trước, cả người cô vô lực ngã về sau, Giang Tấn liền đỡ cô, rồi để cô dựa vào vai của mình, Hứa Tiếu Vi điều chỉnh hơi thở, cô gắng làm cho giọng nói của bản thân không trở nên yếu ớt, rồi mới xác nhận: “Năm đó cô ta sai ông làm những gì?”

“Cô ta, cô ta kêu tôi ta mua một bao mê dược, rồi sẽ tìm cơ hội tốt để cô uống nó, sau khi cô rời khỏi công ty thì cho tôi đi theo cô suốt cả chặng đường, chờ thuốc phát tác thì kéo cô vào ngõ nhỏ rồi đưa tới khách sạn cởi quần áo của cô để chụp ảnh……”

“Đủ rồi!”

Gã còn chưa nói xong thì đã bị Giang Tấn lạnh giọng cắt ngang, để đoạn ghi âm được rõ ràng hơn, Hứa Tiếu Vi miễn cưỡng nghe tên đàn ông kể lại chi tiết sự tình năm đó, nghe đến đoạn cuối cùng trong ký ức của cô là đem cô ấy kéo vào một căn phòng tối, bên trong có tiếng cười của đàn ông cùng tiếng khóc la của thiếu nữ, Hứa Tiếu Vi lại lần nữa không thể chấp nhận được cảnh tượng như vậy, cả người cô run rẩy dữ dội, đến cả đôi bàn tay được Giang Tấn nắm chặt cũng trở nên lạnh lẽo.

Nhìn thấy bộ dáng như vậy của cô, Giang Tấn cảm thấy như có một tảng đá đe nặng trong lòng, hắn ôm cô vào lòng, giúp cô bịt kín tai để tránh nghe được những âm thanh xung quanh, nghiêng đầu đưa ánh mắt như một thanh kiếm sắt bén hướng về phía gã đàn ông kia: “Ông chỉ cần xác nhận với tôi một điều, năm đó người xúi ông chụp ảnh là ai?”

“Đoạn Di.”

Vừa dứt lời, Giang Tấn đưa mắt ra hiệu với trợ lý và vài vệ sĩ sau đó đưa Hứa Tiếu Vi đang thất thần rời đi.

Hứa Tiếu Vi được Giang Tấn đưa về chỗ đỗ xe, Giang Tấn mở cửa xe ra, nhưng Hứa Tiếu Vi lại liên tục lùi về sau: “Em không muốn, không muốn vào đâu.”

Giang Tấn cũng không muốn cưỡng ép cô, vỗ nhè nhẹ vào lưng trấn an cô: “Được rồi, không đi vào, nghe em hết.”

Hứa Tiếu Vi không biết mình nhắm mắt nằm trong lòng Giang Tấn bao lâu, nhưng đến lúc cô tỉnh lại thì đã thấy mình đang ngồi ở ghế phụ.

Hứa Tiếu Vi nghiêng đầu đưa mắt nhìn cây cối đang chạy ngược ở bên ngoài cửa sổ, cô cử động bàn tay có chút tê dại, tấm chăn trên người cũng trượt xuống một chút, không đợi Hứa Tiếu Vi kéo lên, thì đã có một bàn tay to đã vươn ra giúp cô đắp lại, làm biểu cảm trên mặt cô như muốn nổ tung: “Mệt thì ngủ thêm một lát đi, khi nào đến thị trấn C thì anh kêu em.”

“Vâng.”

Hứa Tiếu Vi vốn là không định ngủ, nhưng sau khi nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, hai mí mắt lại nặng nề khép lại.

Một lúc sau, Hứa Tiếu Vi tỉnh ngủ, tất cả là vì nụ hôn của Giang Tấn đã đánh thức cô, cô mở mắt nhìn khuôn mặt không còn xa lạ của Giang Tấn đang áp sát vào mặt mình, Hứa Tiếu Vi liếm đôi môi khô khốc của mình, xoa đôi mắt buồn ngủ hỏi hắn tới nơi rồi à.

Giang Tấn ‘ ừm ‘ một tiếng, tháo dây an toàn rồi xuống xe, sau đó đi vòng qua đầu xe đến ghế phụ phía trước giúp cô mở cửa, tháo đai an toàn, rồi đến cốp xe lấy quà và vali xong mới gõ cửa.

Trần Tương đang ở trong bếp nấu cơm chiều, nghe thấy tiếng gõ cửa liền tắt lửa, chạy chầm chậm ra mở cửa, thấy người đến là Hứa Tiếu Vi thì mặt mày hớn hở hẳn ra: “Sao hôm nay đã về rồi?”

“Nay không phải Tết Âm Lịch sao, con về chơi với mẹ mà.”

Dừng một chút, Hứa Tiếu Vi định giới thiệu Giang Tấn với Trần Tương, thì thấy Trần Tương vốn đã đem hết sự chú ý đặt trên người Giang Tấn rồi, vừa nhìn thấy hắn, nụ cười trên mặt đột nhiên thay đổi, giọng nói không quá than thiện: “Cảm ơn Giám đốc Giang đã đưa Tiểu Vi nhà chúng tôi về, bây giờ cũng không còn sớm, cậu cũng mau về đi.”

Giọng điệu đuổi khách rõ ràng đến nỗi Hứa Tiếu Vi còn cảm nhận được chứ nói chi là Giang Tấn, hình như cô nhìn thấy sắc mặt Giang Tấn hơi trầm xuống, nhưng khóe môi vẫn còn nụ cười lễ phép, Hứa Tiếu Vi kéo tạp dề của Trần Tương, ra hiệu với bà: “Mẹ làm gì vậy! Người ta đưa con về nhà mẹ không giữ khách thì thôi sao lại đuổi người ta đi, lần trước mẹ đâu có như thế!”

“Bây giờ với lúc trước giống nhau à!” Trần Tương hạ giọng nói: “Lần trước cả hai chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, lần này là quan hệ gì hai người các con tự hiểu trong lòng. Mẹ nói rồi, không cho phép con yêu đương với cậu ấy.”

O’Hara: Sao mà gian nan thía!!!!!