Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà

Chương 62: Em không muốn chúng ta chỉ là bạn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Haullyn

Ngày hôm sau, thành phố W đã mát mẻ dễ chịu trở lại, một tia nắng ban mai mỏng manh trên bầu trời bao la từ từ len vào cửa sổ, thứ ánh sáng mong manh như kim chỉ được cơ hội từ gió thổi bay qua rèm cửa, dừng lại nơi khuôn mặt của người phụ nữ đang ngủ trên chiếc giường lớn.

Hứa Tiếu Vi bị ánh sáng chói mắt làm phiền, trở mình, sờ soạng cho tới khi tìm được cái gối ôm vào lòng mới nghiêng đầu ngủ tiếp.

Đôi chân và bờ vai lộ ra ngoài chăn bông như cảm nhận được làn gió mát lạnh từ cửa sổ thổi vào, cô bất giác thu mình lại vào trong chăn, dụi dụi mắt đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, chợt nhớ ra điều gì đó, đôi mắt buồn ngủ hoảng hốt mở to, con ngươi trong veo mở to bất thường.

Bên tai dường như tràn ngập tất cả những âm thanh xảy ra tại căn phòng này đêm qua, nhưng…

Hứa Tiếu Vi ấn huyệt thái dương, hôm qua cô thực sự không nên uống nhiều như vậy, thật tồi tệ.

Động tác đưa tay lên của Hứa Tiếu Vi có tác động tới cái chăn, chỉ sau đó cô mới nhận ra được cả người mình chỉ mặc một bộ đồ lót. Quần áo khác trên người nằm lung tung trên sàn, hình ảnh vương vãi đập vào mắt Hứa Tiếu Vi, như để nhắc nhở cô đêm qua hai người đã có bao nhiêu ái tình.

Cô trợn tròn mắt nhìn xung quanh, xác định chắc chắn trong phòng không có bóng dáng Giang Tấn mới kéo chăn bọc người đi đến bên tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ rồi lao vào phòng tắm. Sau khi tắm xong mặc quần áo, cô vô tình liếc nhìn trong gương, cư nhiên phát hiện ra từ cổ đến xương quai xanh có rất nhiều dấu vết đỏ xanh.

Hứa Tiếu Vi: 

Rốt cuộc thì đêm hôm qua cô đã làm gì với Giang Tấn vậy.

Hứa Tiếu Vi nhanh chóng mặc quần áo rồi thất thần đứng trước gương, hai mắt mông lung, trong đầu cô đang cố gắng tìm lại kí ức đêm qua, nhưng cuối cùng vô ích.

Cô chỉ mơ hồ nhớ ra mình đã uống rất nhiều rượu trong phòng, sau đó Giang Tấn xuất hiện đá văng cánh cửa, hình như còn bị cô…… C.Ư.Ỡ.N.G HÔN!!!

Cô đã nói gì đó khi ôm hắn? 

“Em thích anh.”

“Em yêu anh.”

“Em không muốn làm bạn với anh, chúng ta hẹn hò đi.”

“……”

“……”

Những cảnh tượng xảy ra đêm qua như một thước phim quay chậm mơ hồ hiện lên trong đầu, tuy rằng không hoàn chỉnh nhưng đưa cả người cô lâm vào trạng thái trầm tư.

Người ta nói rượu mạnh kích thích lòng can đảm quả thật không sai chút nào.

Lần trước cô chủ động hôn Giang Tấn là vì cô uống rượu. Lần này cô còn khoa trương hơn, không chỉ cưỡng hôn mà còn mượn rượu tỏ tình?!!! Còn… còn thu hoạch cả một cổ đầy dâu tây…

Hứa Tiếu Vi cũng không biết mình đã ở trong phòng tắm hồi tưởng bao lâu, chỉ biết lúc cô kéo cái thân thể mệt mỏi trở lại phòng, từ xa đã nghe thấy tiếng bước chân đi lên, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, ước chừng khoảng ba giây, Hứa Tiếu Vi xác định đối phương là Giang Tấn, theo phản xạ có điều kiện chạy vào nhảy thẳng lên giường trùm kín chăn, la hét bảo hắn đừng lại gần.

Đồng hồ sinh học của Giang Tấn rất nhạy, ngày nào cũng dậy sớm. Hôm nay còn kiêm luôn cả việc dọn sạch những chai rượu rồi mới xuống nhà đọc báo, vừa nghe thấy tiếng bước chân dồn dập trên tầng, nghĩ là Hứa Tiếu Vi gặp chuyện liền vội vàng chạy lên. Nhìn xem, ai mà biết Hứa Tiếu Vi thấy hắn như thấy quỷ, trốn trong chăn không thèm nhìn mặt hắn.

Giang Tấn đi tới ngồi xuống bên mép giường, vươn tay xốc một góc chăn lên, nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì vậy?”

Hứa Tiếu Vi giật lại góc chăn bị hắn kéo lên, ấp úng nói: “Anh đi đi, bây giờ em không muốn gặp anh.”

Nói xong Hứa Tiếu không nghe thấy âm thanh bên cạnh, tưởng Giang Tấn đã rời đi, cô lén lút thò đầu ra xem tình hình. Vừa kéo chăn ra, cả người bị một lực mạnh bắt lấy kéo cô qua, hình như, ngã vào một cánh tay.

Giang Tấn không cho cô cơ hội kéo chăn lên che mình, nhanh chóng đẩy chăn xuống để lộ ra đầu của Hứa Tiếu Vi, giong điệu bình tĩnh đánh gãy tư tưởng của cô: “Nghẹt thở đến chết đấy.”

Thấy Hứa Tiếu Vi ngoan ngoãn dừng lại, Giang Tấn mới mở miệng lần nữa, ngữ khí vô tình ôn nhu vài phần: “Tôi có thể cho em một chút thời gian bình tĩnh suy nghĩ, nhưng trong khoảng thời gian này, em không được phép trốn tôi.”

Giang Tấn vừa nói, đôi tay đang nắm chặt tay Hứa Tiếu Vi chuyển lên chóp mũi cô, dùng sức nhéo mạnh tỏ vẻ trừng phạt: “Mỗi khi xảy ra chuyện, em đều muốn trốn tôi, trốn tránh có thể giải quyết được vấn đề sao?”

Cứ như thể cảm thấy Hứa Tiếu Vi còn chưa đủ xấu hổ, Giang Tấn lại bổ sung thêm: “Hơn nữa tối qua là em chủ động.”

Sắc mặt Hứa Tiếu Vi đỏ ửng lên giống như quả địa cầu sắp nổ mạnh, cô cắn môi dưới, gạt tay hắn ra: “Tối hôm qua chúng ta không xảy ra chuyện gì đúng không?”

Đối mặt với Hứa Tiếu Vi đang bức thiết muốn biết câu trả lời, Giang Tấn nổi lên lòng trêu chọc hiếm thấy, lời nói mang theo vài phần trêu đùa: “Em đoán xem?”

Tôi đoán xem á? Tôi mà biết thì tôi đã không phải hỏi anh?!!!!!!

Hứa Tiếu Vi trong lòng âm thầm trợn mắt xem thường hắn.

Giang Tấn cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Toàn bộ quá trình tối hôm qua đều là em chủ động.”

Hứa Tiếu Vi: “……”

Nhìn thấy vẻ mặt Hứa Tiếu Vi thay đổi đa dạng từng chút một, Giang Tấn không khỏi buồn cười, đưa tay lên xoa đầu cô: “Được rồi, tôi không trêu em nữa. Em không nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua thật sao?”

Hứa Tiếu Vi mím môi lắc đầu.

Giang Tấn chỉnh lại mái tóc rối tung của Hứa Tiếu Vi, sau đó trầm giọng nói: “Em đừng lo, tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra hết.”

Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và WordPress của Tiệm Sách Haulawu.

“Vậy thì quần áo em…”

“…” Nói đến chuyện này biểu cảm Giang Tấn cũng có chút thay đổi. Đêm qua tại thời điểm cả hai người đều đang động tình, Hứa Tiếu Vi đã nôn ra hết thảy, cuối cùng hắn còn đảm nhiệm cả vai diễn “một người bố tốt”.

“Tối hôm qua em đã nôn ra quần áo, khá bẩn nên tôi cởi ra giúp em. Hay em muốn ngủ cùng quần áo bẩn sao?” 

Hứa Tiếu Vi ngồi thẳng lưng, nắm chặt chăn che đi dấu vết trên cổ: “Còn cổ của em…?”

Vẻ mặt Giang Tấn nghiêm túc: “Em nghĩ tôi sẽ cho phép người khác lưu lại dấu vết trên người của em sao?”

Ngụ ý là không ai khác ngoài hắn có thể làm chuyện như vậy với cô.

Lần đầu tiên Hứa Tiếu Vi cảm thấy có người lại thẳng thừng thừa nhận vết dâu tây mà thú vị  như vậy, cô còn muốn tiếp tục đặt câu hỏi, cả người đã được người đàn ông trước mặt chặn ngang bế lên: “Kết thúc vấn đề, xuống tầng ăn sáng thôi.”

Hứa Tiếu Vi sợ dấu vết trên cổ sẽ bị dì Vương nhìn thấy, trong bữa ăn cứ cố tình lủng lẳng rũ tóc để che vết dâu tây trên cổ. Giang Tấn để ý từng động tác nhỏ của cô, từ sáng sớm tỉnh dậy nụ cười bên khoé môi vẫn chưa bị ngừng lại.

Sau khi ăn sáng xong, Hứa Tiếu Vi chạy nhanh lên tầng, thật vất vả mới làm dấu hôn mờ được. Khi cô quay lại quầy bar dưới phòng khách lấy nước uống, âm điệu nghiêm túc của Giang Tấn từ từ rơi bên tai cô: “Lại đây, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Hắn dùng từ ‘nói chuyện’ thay vì ‘tán gẫu’, Hứa Tiếu Vi liền biết điều hắn muốn nói rất quan trọng, nghĩ rằng đó là chuyện về Đoạn Di. Ai mà ngờ được cô vừa ngồi xuống, Giang Tấn liền nói: “Tối hôm qua em nói chúng ta ở bên nhau, em còn nhớ rõ không?”

Hứa Tiếu Vi suy nghĩ: “Có nhớ một chút.”

“Được rồi.” Giang Tấn cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, cà phê đen không đường đắng ngắt, giọng nói của hắn như ngầm chút cà phê, có chút trầm thấp, quyến rũ…: “Nếu bây giờ em hối hận, em có một cơ hội để lựa chọn một lần nữa.”

Sắc mắt Hứa Tiếu Vi đột ngột thay đổi: “Ý anh là gì?”

Giang Tấn nói: “Em đừng kích động vội, dù sao thì tối hôm qua vì rượu đưa nên em liền đưa ra quyết định, hiện tại có lẽ em sẽ tỉnh táo hơn và biết mình muốn gì, nếu em……”

Giang Tấn lập tức trừng lớn mắt thấy khoảng cách Hứa Tiếu Vi tới hắn không tới nửa nắm đấm, cô phủ lên môi hắn, dùng sức cắn mạnh môi hắn rồi mới buông ra: “Anh sẽ không chịu trách nghiệm với em sao? Tối qua anh ngủ với em rồi không muốn chịu trách nhiệm phải không hả!!!”

“Tôi……” Giang Tấn cứng họng: “Tôi ngủ với em?”

Hứa Tiếu Vi vẫn tự tin cho đúng: “Chung chăn chung gối cũng coi là ngủ. Giang Tấn, em không ngờ anh lại là người đàn ông yếu đuối như thế này. Em đã chủ động như vậy rồi mà anh còn muốn đẩy em ra sao, rốt cuộc thì anh không thích em, còn nói dối là anh vẫn luôn thích em từ hồi đại học, hừ, miệng đàn ông toàn lời nói dối.”

“………” Giang Tấn một phen đau đầu ấn huyệt thái dương: “Em bình tĩnh lại nào, ý tôi không phải vậy, tôi sợ rằng em sẽ hối hận vì quyết định của mình trong lúc say xỉn tối ngày hôm qua, tôi cho em một cơ hội để lựa chọn lại, sao em lại nghĩ xa vậy chứ.”

Hứa Tiếu Vi không còn cảm giác an toàn và luôn bất an kể từ khi vụ việc xảy ra cách đây 6 năm trước, mặc dù sáng sớm cô tỉnh dậy nhớ lại tối hôm qua cô cùng Giang Tấn ở cùng nhau, song có chút chuyện không thể tiếp nhận được, nhưng sớm cô đã chấp nhận nó từ tận đáy lòng mình, lời Giang Tấn nói với cô hôm công chiếu đó, giữa hai người họ rất rõ ràng, chỉ thấy một nghi thức để chính thức ở cạnh nhau mà thôi.

Lúc này, khi nghe Giang Tấn để cô suy nghĩ lại, Hứa Tiếu Vi theo giác quan thứ 6 cảm thấy Giang Tấn muốn phủ nhận chuyện tối qua, lý trí lập tức bị cảm xúc lấn át, cô không thể đoán được trong lòng Giang Tấn nghĩ gì, sợ câu nói tiếp theo của Giang Tấn sẽ trực tiếp phủ nhận mối quan hệ mới được xác định, cô không để hắn có cơ hội nói chuyện, bịt tai lại: “Sau này hối hận hay không là chuyện của em, hiện tại em còn chưa nói cái gì, anh lại bảo em suy nghĩ lại, Giang Tấn, có phải anh không thích em không?”

“Tôi…”

Giang Tấn vừa mở miệng, Hứa Tiếu Vi cũng bịt tai bỏ chạy, cô bây giờ không muốn nghe Giang Tấn nói gì hết, cái gì nghe cũng không vào, chỉ là không tự chủ được nghĩ đến việc trốn tránh. Nhưng khi cô mới bước một bước lên cầu thang, cánh tay của cô đã bị người đàn ông phía sau kéo, ngay sau đó vòng eo cô bị tay hắn khoá lại, dùng sức hơn một chút, Hứa Tiếu Vi dễ dàng bị hắn ôm vào lòng, “Anh làm g——”

Giang Tấn không cho Hứa Tiếu Vi cơ hội phản kháng, dùng bờ môi chặn lại những lời nói dang dở của cô, chỉ còn lại âm thanh ậm ừ mỏng manh.

Nụ hôn của hắn mất đi sư nhu hoà vốn có, giống như muốn khắc nhập cô vào cơ thể, hắn lanh lẹ cạy hàm cô tìm kiếm chiếc lưỡi mềm mại mà chà đạp.

Cảm giác được người trong vòng tay mình dần dần ngừng phản kháng, Giang Tấn mới thả cô ra, đưa tay ôm eo cô, áp lên trán cô, đôi mắt trầm xuống nhìn đôi môi đỏ của Hứa Tiếu Vi, cô đang uỷ khuất phẫn nộ, hơi thở nóng rực đối diện cằm hắn: “Đau quá…”

Hứa Tiếu Vi mím môi, đầu lưỡi ẩn ẩn cảm giác đau đớn, đây là lần đầu tiên hôn nhau mà Giang Tấn cắn cô mạnh như vậy.

Nhìn thấy Hứa Tiếu Vi mặt đầy ‘oán khí’, Giang Tấn xẩu hổ nhắc nhở: “Còn nghi ngờ tình cảm của tôi với em, sẽ còn đau hơn nữa đấy, em có muốn thử không?”