Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà

Chương 4: "Nếu như......"




Edit: O'Hara & Haullyn

Nguyên nhân có bữa tiệc du thuyền hôm nay là vì khi kết thúc công việc các nhân viên trường quay trêu chọc Hứa Tiếu Vi và Đoạn Lam có khuôn mặt giống chị em một nhà, Đoạn Lam lập tức nói ra chuyện mình và Hứa Tiếu Vi là bạn cùng trường kiêm cùng phòng. Vì khách sáo, Đoạn Lam còn nói vì để hoan nghênh Hứa Tiếu Vi trở về, có thời gian nhất định phải làm cái party thật lớn.

Hứa Tiếu Vi biết rõ tâm tư của cô ta, không có cho nàng dưới bậc thang, "Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, liền đêm nay đi."

Vì vậy, Đoạn Lam cho dù có muốn đổi ý cũng đã không còn kịp rồi, đành phải cắn răng kêu trợ lý chuẩn bị một bữa tiệc.

Buổi tiệc du thuyền hôm nay tổ chức ở cảng Giang Nhị, hầu hết những nghệ sĩ được mời đều là những người nổi tiếng, các nghệ sĩ không được đưa trợ lý, người đại diện hay phóng viên vào, đêm nay chỉ là không gian cho cá nhân.

Hứa Tiếu Vi đến nơi thì hầu hết mọi người đã có mặt đông đủ, mới vừa tiến vào đại sảnh cô liền thấy Đoạn Lam đang nói chuyện phiếm với đạo diễn nào đó. Sự xuất hiện Hứa Tiếu Vi ngay lập tức trở hành chủ đề bàn tán của tất cả mọi người tại bữa tiệc, bao gồm cả Đoạn Lam, ánh mắt của các nữ ngôi sao trong đại sảnh đều hướng vào bộ lễ phục vô cùng bắt mắt trêи người Hứa Tiếu Vi.

Mức độ nổi tiếng của Vivian có bao nhiêu thì hiện giờ trong đại sảnh có bấy nhiêu điên cuồng. Không ít nữ nghệ sĩ chịu bỏ ra một số tiền lớn muốn Vivian thiết kế quần áo cho mình, nhưng đều không có kết quả. Trong khi đó, Hứa Tiếu Vi chỉ là một người mới nhưng lại khoác trêи mình bộ lễ phụ do Vivian thiết kế, không những thế bộ lễ phục này còn chưa ra mắt trêи thị trường, cũng vì vậy mà cô thu được không ít ánh mắt nghi ngờ.

Hứa Tiếu Vi chậm rãi đi vào đại sảnh phong thái bên môi khẽ cười, khi thấy Đoạn Lam thì ý cười lại càng sâu.

Đoạn Lam cũng phát hiện kiểu dáng lễ phục trêи người Hứa Tiếu Vi, bên cạnh vừa lúc có người ở thảo luận về bộ lễ phục tên 'sao trời ' mà Hứa Tiếu Vi đang mặc.

"Cô ta không phải là nữ số 2 của 《Bây Giờ Có Em》 sao? Làm sao có thể mặc ' sao trời ' của Vivian được?"

"Tôi cũng đang rất tò mò đây, chỉ là một tiểu tốt vô danh mà cũng có thể mặc đồ mới nhất do Vivian thiết kế, cô nói xem sau lung cô ta có phải có người chống đỡ không ta?"

"Nghe nói chị Đoạn Lam đã chi một số tiền lớn cũng chưa mua này bộ lễ phục này đâu, làm sao có thể tới tay một người như Hứa Tiếu Vi được."

Các ngón tay cầm ly rượu của Đoạn Lam dần trở nên trắng bệch, tiếng thảo luận bên tai ngày càng lớn, cô ta điều chỉnh lại biểu tình rồi mới bước đến chỗ của Hứa Tiếu Vi.

Đoạn Lam đưa cho Hứa Tiếu Vi một ly rượu, cười híp mắt chạm ly với cô: "Hoan nghênh."

Hứa Tiếu Vi mỉm cười: "Cảm ơn." Ly rượu vẫn ở trêи tay của cô, dường như cô không có tính toán muốn uống.

Dứt lời, Đoạn Lam đứng sát vào Hứa Tiếu Vi, dùng thanh âm chỉ đủ cho hai người có thể nghe thấy, nói: "Tôi nghĩ với năng lực như cô sao có thể tiến vào đoàn phim, thì ra là dựa vào kim chủ, cư nhiên còn mặc bản lậu của 'sao trời' tới tham gia bữa tiệc hôm nay, cô không sợ mất mặt à."

Hứa Tiếu Vi thản nhiên, tựa như không có chút bị ảnh hưởng gì, liếc xéo Đoạn Lam, nhìn thấy vẻ mặt ghen tỵ đã lâu không xuất hiện trêи mặt cô ta, Hứa Tiếu Vi bỗng nhiên cười rộ lên: "Dạng người như thế nào thì sẽ nhìn nhận sự việc như thế ấy."

Đoạn Lam trừng mắt: "Cô có ý tứ gì?"

"Ý trêи mặt chữ." Hứa Tiếu Vi lắc cái ly khiến cho chất lỏng màu đỏ cũng chuyển dộng theo, môi đỏ hơi hơi nhếch lên: "Cô hao hết tâm tư để có được đồ vật mà hiện tại lại ở trêи người tôi, có phải là trong long vô cùng khó chịu hay?"

Đoạn Lam cắn răng cười một tiếng, khẩu thị tâm phi: "Không phải là tôi không thể có được, mà là tôi không muốn. Hứa Tiếu Vi, trêи đời này đã định sẵn, người khác chỉ có thể có thứ tôi không muốn, bây giời như vậy, về sau mãi mãi như vậy. Thế nên cô dựa vào đâu mà nghĩ chỉ cần có kim chủ đứng sau là có thể phản kϊƈɦ tôi? Đừng có nằm mơ, cô cũng không xem lại bản than mình đáng giá bao nhiêu, cô cho rằng mình vẫn là nhân vật oai phong một cõi năm đó sao Hứa Tiếu Vi? Hiện tại, cô chẳng qua chỉ là một người bình thương với cái quá khứ dơ bẩn kia mà."

"Dơ bẩn?" Hứa Tiếu Vi nhướng chân mày, thần sắc đạm nhiên: "So về dơ bẩn tôi làm sao có thể thắng được cô đây. Nghe nói, trong giới giải trí paparazzi am hiểu nhất bắt bóng bắt gió, tôi đây chúc cô đừng bị bọn họ bắt được cái đuôi cáo quá nhanh, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu cô đã 'offline' thì chẳng còn thú vị nữa rồi."

Hứa Tiếu Vi vẫn giữ nguyên nụ cười trêи mặt, người ở bên ngoài cùng lắm chỉ nghĩ bọn họ là bạn cũ lâu năm gặp lại ôn chuyện mà thôi.

Hứa Tiếu Vi và Đoạn Lam đúng lúc nhìn thấy Phó Thần và Phó Thần cũng thấy được cô và Đoạn Lam, cô cố tình hạ giọng nói với Đoạn Lam: "Chúng ta đánh cuộc không, cô nói xem nếu như Phó Thần biết tất cả những việc mà cô làm thì anh ta có tha thứ cho cô không?"

Quả nhiên khi Hứa Tiếu Vi nói xong, vai của Đoạn Lam đột nhiên run lên. Cô ta muốn nói gì đó nhưng Hứa Tiếu Vi đã đem ly rượu đặt lên bàn rồi rời đi.

Đoạn Lam đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng đĩnh bạt của Hứa Tiếu Vi, bàn tay cầm làn váy cuộn chặt thành nắm đấm, đồng tử mềm mại chớp mắt bị lửa giận thay thế.

Đúng, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, để xem mày cười được bao lâu.

Khi mọi người đến nơi, Đoạn Lam lên sân khấu tổ chức các hoạt động tối nay, trước tiên cô ta thông báo mục đích chính của bữa tiệc tối nay là chào mừng sự trở lại của người bạn thân Hứa Tiếu Vi, sau đó mời Hứa Tiếu Vi giới thiệu bản thân trêи sân khấu.

Cách làm của Đoạn Lam Hứa Tiếu Vi không phải không hiểu, cô ta công khai quan hệ giữa hai người là bạn thân, đơn giản là vì e sợ.

Sợ Hứa Tiếu Vi sau khi trở về sẽ làm gì cô ta, cho nên để lại cho chính mình một đường lui. Như vậy, cho dù Hứa Tiếu Vi có bất kỳ ý định trả thù Đoạn Lam thì cô ta còn có thể đem tội danh phản bội tình bạn ném lên người Hứa Tiếu Vi, khiến Hứa Tiếu Vi chìm trong những lời mắng mỏ của mọi người.

Không thể không nói, nước đi hôm nay của cô ta rất hay.

Sau khi giới thiệu đơn giản xong rồi đến tiết mục trò chơi, bắt đầu rồi trò chơi.

Hứa Tiếu Vi không thích những dịp đông người, cô luôn có thói quen ở một mình, nhưng sau khi Đoạn Lam giới thiệu hai người là bạn tốt với nhau, bên cạnh luôn có một số đạo diễn và diễn viên tới nói chuyện với cô. Trong đó còn có người tò mò bộ lễ phục 'sao trời 'trêи người cô nên lại hỏi.

Khi trò chơi bắt đầu, Đoạn Lam nắm chặt tay Hứa Tiếu Vi đang có ý định rời đi kéo đến chỗ trò chơi. Cuối cùng Hứa Tiếu Vi lại phải uống vài ly rượu.

Cuối cùng Hứa Tiếu Vi không thể thắng được mấy ly rượu manh đấy, vậy nên để tránh làm những việc không đứng đắn sau khi say rượu, cô mượn cớ đi toilet rồi rời khỏi bữa tiệc.

Hệ thống máy sưởi trong bữa tiệc khiến cồn trong cơ thể Hứa Tiếu Vi không ngừng quấy phá, cô cảm thấy tức ngực nên từ toilet đi ra liền bước lên tầng thượng của du thuyền.

Lúc này, tất cả mọi người đều tụ tập ở đại sảnh tầng hai chơi trò chơi, hơn nữa tầng thượng đang có gió manh nên cơ hồ không có một bóng người nào cả. Hứa Tiếu Vi bước lên liền thấy một người đàn ông đang đứng trước vòng bảo hộ, hai tay đút vào túi, ánh đèn từ đầu hắn chiếu xuống, đem cái bóng của hắn kéo dài, gió lạnh thổi qua làm tung bay vạt áo của người đàn ông ấy.

Hứa Tiếu Vi híp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng đĩnh bạt tuấn tú của hắn trong vài giây, mới cất bước đi qua, chờ cô dừng trước vòng bảo hộ, quả nhiên cô thấy khuôn mặt lãnh đạm của người đàn ông kia, cô hơi ngạc nhiên hỏi: "Giang tổng? Tại sao anh lại đến đây?"

Đôi mắt trong veo của Giang Tấn nhìn mặt sông lung linh do phản chiếu ánh đèn đường trêи, nghe thấy tiếng động hắn dần dần chuyển tầm mắt, thu lại suy nghĩ, trầm giọng nói: "Đoạn Lam là nghệ sĩ trực thuộc của Tinh Quang, cô ta đương nhiên sẽ mời tôi tới bữa tiệc."

Du thuyền dừng lại trêи mặt sông, hai bên bờ là những công trình kiến trúc như một thị trấn cổ, đa số các ngôi nhà lầu đều không quá cao. Bởi vì buổi tối, không khí ẩm ướt nên rất ít người qua lại trêи phố.

Hứa Tiếu Vi nhìn theo ánh mắt của Giang Tấn, phát hiện hắn chỉ nhìn chằm chằm một điểm sáng nhất định ngoài ra thì không nhìn chỗ nào khác, cô thu hồi tầm mắt, hỏi hắn: "Giang tổng không phải không thích tham gia hoạt động có nhiều người sao, đêm nay đến đây là vì Đoạn Lam sao?"

Vừa nghe thấy cuối cùng, Giang Tấn đã đem tầm mắt chuyển qua người Hứa Tiếu Vi, trêи mặt tràn đầy bất mãn không che dấu được, đương nhiên là không hài long với lời nói của cô. Hứa Tiếu Vi nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét, đè thấp âm lượng đem những gì mình biết nói ra: "Thời anh còn học Đại học, anh không bao giờ tham gia bất kì hoạt động nào, nhưng chỉ cần hoạt động đó có Đoạn Lam thì đều sẽ có anh, tôi nói không sai chứ......"

Hứa Tiếu Vi vẫn chưa phát hiện áp suất không khí quanh người Giang Tấn càng lúc càng thấp, hắn hơi lạnh ánh mắt nhìn thẳng về phía cô, khẽ mở môi đỏ, âm thanh như là gió lạnh đánh vào da thịt, lạnh băng đến thấu xương: "Bộ não này của cô dùng rất tốt nhỉ."

Hứa Tiếu Vi nghẹn lời: "Giang tổng, anh đừng có công kϊƈɦ nhân viên của mình như vậy được không."

Người đối diện chỉ lãnh nhiên hừ cười một tiếng, không có trả lời.

Vào ban đêm, gió ở thanh phố W rất lớn, đặc biệt là tầng cao nhất ngoài trời, không có máy sưởi trong nhà hay các vật che chắn, tất cả những cơn gió lạnh đều 'đánh' vào những nơi lộ da thịt trêи người Hứa Tiếu Vi khiến cô không chịu được mà rung mình.

Giang Tấn nghe thấy tiếng khịt mũi của Hứa Tiếu Vi, mắt liếc nhìn qua, thấy được bờ vai mịn màng của Hứa Tiếu Vi trong gió lạnh, còn chiếc áo khoác cô mặc trước khi đi ra ngoài đã sớm chẳng thấy.

Hứa Tiếu Vi nhận ra ánh mắt nguy hiểm đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt của Giang Tấn đang chú ý đến vai của cô, lúc này Hứa Tiếu Vi hậu tri hậu giác nhớ tới vừa rồi bởi vì chơi trò chơi quá nóng nên mới cởi áo khoác ra.

Cô giải thích: "Vừa rồi ở trong phòng có máy sưởi quá nóng nên tôi liền đem áo khoác cởi ra, lúc đi lên đây thì quên mất......"

Chưa kịp nói xong, Giang Tấn đã cởi áo khoác cao cấp của mình xuống phủ thêm lên vai của Hứa Tiếu Vi phủ. Khi tới gần cô Giang Tấn ngửi thấy một cổ hương vị không nen có trêи người cô, chân mày nhíu lại, theo động tác khoác áo cuối xuống gần tai cô hỏi: "Uống rượu?"

Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang vọng bên ta của Hứa Tiếu Vi, một tay Giang Tấn giữ áo choàng, tay còn lại khoác lên vai phải của cô, tư thế của hai người vô cùng giống như hắn ôm cô rồi cúi đầu nói hỏ vào tai.

Khi hắn nói chuyện, vành tai của Hứa Tiếu Vi bị hơi nóng bao phủ vô cùng ngứa, trái tim giống như bị một chú mèo cào qua, cô co vai tránh sang một bên: "Một, một chút."

Hứa Tiếu Vi không biết Giang Tấn tin hay không, nhưng có lẽ đối phương biết cô đang cố tình né tránh, liền đứng thẳng người trở lại như ban đầu giữ một khoảng cách an toàn. Khi Hứa Tiếu Vi tưởng trút được gánh nặng thở ra một tiếng thì người đàn ông bên cạnh lại lần nữa mở miệng, ngữ khí khiến người ta không thể phản bác được: " Nếu như bị cảm thì chấm dứt hợp đồng."

WHAT?!

Không chờ Hứa Tiếu Vi phản đối việc chấm dứt hợp đồng, tiếng bước chân sột soạt và nhiều giọng nói ồn ào phát ra từ phía cầu thang, giây tiếp theo, một chùm ánh sáng chói lòa phóng lên bầu trời kèm theo âm thanh lớn. Từng chùm ánh sáng đột nhiên bùng nổ trêи bầu trời đêm, chùm sáng như những ngôi sao nhiều màu sắc bay tứ phía, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp đang nhấp nháy, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Kể cả Hứa Tiếu Vi, cũng bị pháo hoa nở rộ cướp đi sự chú ý. Pháo hoa nổ phản chiếu trêи mặt nước, tỏa sáng rực rỡ lung linh. Từng tia lửa bắn ra xung quanh, xoay tròn rồi biến mất, sau đó một bông hoa mới tiếp tục xuất hiện. Bầu trời đêm đen nhánh không còn vẻ trầm tĩnh bởi những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu.

Hứa Tiếu Vi ngẩng đầu nhìn những chùm pháo hoa đủ hình dạng trêи không trung, pháo hoa nhiều màu phản chiếu trong đồng tử của cô, như muốn đưa thêm vài phần ánh sáng vào đôi mắt trầm tối kia, để sáng như sao trời.

Nụ cười trêи khóe miệng Hứa Tiếu Vi đã lâu không xuất hiện, thật có sức hút, nụ cười ấy đã bị Giang Tấn thu vào đáy mắt, thời điểm hắn còn chưa kịp nhận ra, khóe môi đã khẽ nhếch lên, đi theo nụ cười Hứa Tiếu Vi mà vui lên.

Trêи tầng cao nhất càng ngày càng nhiều người, người chơi trò chơi ở tầng hai cũng đổ xô lên tầng cao nhất, phần lớn đều bị tiếng pháo hoa hấp dẫn cho nên không phát hiện ra hai người đứng gần lan can đã nói chuyện riêng với nhau từ trước.

Số lượng người đứng dần dần tăng lên, Hứa Tiếu Vi vừa mới uống rượu, bả vai bị xô đẩy một hồi cũng đã có chút đứng không vững, Giang Tấn chú ý tới cơ thể lắc lư của cô, vừa định duỗi tay đỡ cô thì bị đám đông phấn khích tràn lên khiến hắn bị tách xa ra khỏi Hứa Tiếu Vi.

Hứa Tiếu Vi còn đang xem pháo hoa, cũng không để ý tới bên cạnh có người tới gần, khi Giang Tấn thấy Đoạn Lam đến gần Hứa Tiếu Vi, sự lo lắng trong lòng hắn càng mạnh.

Nhưng tới lúc Giang Tấn chen qua đám đông đi tới bên Hứa Tiếu Vi, Hứa Tiếu Vi đã bị Đoạn Lam đẩy ngã xuống lan can, bàn chân rời khỏi mặt đất, cả người Hứa Tiếu Vi treo trêи không trung, đầu óc cô đột nhiên tỉnh táo lại, cô muốn bắt lấy cái gì đó nhưng không được gì, trong hoảng hốt cô trông thấy được nụ cười đắc thắng của Đoạn Lam.

Nhưng ngay sau đó, Hứa Tiếu Vi chẳng những không rơi vào dòng nước lạnh băng, ngược lại lại bị kéo vào một vòng tay to rộng ấm áp.

Không chờ Hứa Tiếu Vi hoàn hồn, cô mơ màng nghe thấy âm thanh cố tình được đè thấp trêи đỉnh đầu, thanh lãnh hơn ngày thường tới vài phần lạnh lẽo, từng câu từng chữ như cắn răng nói ra, "Nếu hôm nay cô thực sự ngã xuống, cô sẽ phải trả giá nặng hơn như thế này gấp vạn lần."

__________

Tác giả có lời muốn nói: Hahaha Ông chú Giang tức giận......

__________

Mong các bạn sẽ có những giây phút đọc truyện hay.

Nếu thích hãy để lại ngôi sao nhỏ⭐ và COMT để tạo động lực cho chúng tớ tiếp tục làm truyện nhé!

#O'Hara

<strong><strong>#Haullyn