Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Chương 152: C152: Chương 152




Bản thân Xíu Mại chỉ đơn giản là một món ăn thông thường, nhưng đối với Hàn Bùi Vân và Cố Cảnh Hàm, cái danh từ này đã mang một ý nghĩa đặc biệt.

Nhìn từng cái trong lồng hấp, xíu mại da mỏng nhiều nhân, Hàn Bùi Vân lập tức dừng lại, đứng bên bàn ăn, quên mất mình nên làm gì tiếp theo.

Cố Cảnh Hàm kéo ghế ăn giúp cô, đỡ vai cô, nhẹ nhàng vỗ: "Ngồi đi em."

Hàn Bùi Vân ngồi xuống, hơi thất thần nhìn đi chỗ khác, rồi nhìn Cố Cảnh Hàm, muốn nói lại thôi.

Lần trước ở bệnh viện, các cô từng nhắc đến chuyện Xíu Mại không còn nữa, mặc dù thái độ lần đó trông thoải mái, nhưng mà mấy tháng gần đây, mỗi lần nhắc đến thành viên mới sắp ra đời của gia đình, có thể cảm giác được dù là Cố Cảnh Hàm hay là chính cô, đều chọn cách tránh nói về đứa bé đã từng tồn tại này, việc ngụy trang tưởng chừng như bình thường này thực ra là ngầm hiểu và có chủ ý.

Đã từng rất mong chờ đứa bé này nhưng bây giờ phải dành nhiều thời gian để xoá đi phần tiếc nuối này.

Ngoài xíu mại thì trên bàn còn đặt một vĩ Tiểu Long Bao, hai bên là một ly sữa đậu nành mới xay và một quả trứng luộc nước trà.

Lịch Lịch vẫn còn đang ngủ, An Ca thì được dì trong nhà đưa đến trường, hai người lớn nhà họ Cố đã đến khu resort ngoại ô vừa mới khai trương ở trên núi nghỉ ngơi mấy ngày, tối nay mới trở về, trong phòng ăn rộng lớn này chỉ có hai người các cô đối diện nhau, dùng bữa trong yên lặng.

Biết Cố Cảnh Hàm không thích bóc đồ, Hàn Bùi Vân bóc trứng luộc nước trà đưa cho cô.

Cố Cảnh Hàm nhận lấy, đưa cho cô quả trứng trà của mình, chậm rãi nhai, đợi đến khi trong miệng không còn đồ ăn nữa mới nói: "Tối nay có thể sẽ có tiệc."

Hàn Bùi Vân cầm đũa lên, gắp một cái tiểu long bao, nói: "Chị vừa mới bình phục, uống ít thôi."

"Được."

Cố Cảnh Hàm ăn thêm một cái tiểu long bao nữa, nói đã no, đứng dậy đi vòng qua Hàn Bùi Vân, cúi người để cô hôn mình.

Hàn Bùi Vân ôm mặt hôn Cố Cảnh Hàm, lo Cố Cảnh Hàm chưa no lại nhét thêm một cái tiểu long bao.

Cố Cảnh Hàm cắn một nửa, nói không ăn nổi nữa, ngậm nửa còn lại, nghiêng người đút cho Hàn Bùi Vân.

Hàn Bùi Vân không có nhận, vẻ mặt chán ghét.

Cố Cảnh Hàm không chịu bỏ qua, đỡ cánh tay Hàn Bùi Vân, vươn cổ, trong mắt tràn đầy ý cười, tựa như đã thành công trong trò nghịch ngợm.

Hàn Bùi Vân giữ lấy cằm Cố Cảnh Hàm, lắc đầu từ bên này sang bên kia, cuối cùng khi nhìn thấy khuôn mặt đó càng ngày càng gần mình, cô không thể làm gì được, há miệng như thể đã bỏ cuộc, cắn nửa cái.

Dì Vương tưởng hai người đã ăn xong nên cầm giẻ chạy tới lau chùi, nhìn thấy cảnh sấm sét từ trên trời và lửa rơi xuống đất, chân bị trượt, suýt chút nữa ngã xuống vì sợ hãi.

Từ bệnh viện về nhà, dì Vương cảm thấy nếu cứ hôn nhau như thế này thì sớm muộn thì da cũng tróc hết thôi.

Được coi là khán giả cũ đi, dì Vương tự trấn an bản thân đã thấy nhiều rồi không có gì phải thẹn, đi đến dọn bàn.


Nhưng khi Hàn Bùi Vân nhìn thấy dì Vương đột nhiên xuất hiện, lập tức quay đầu đi, không nói gì ngăn cản Cố Cảnh Hàm hôn cô lần nữa.

"Em lát nữa đến công ty tổ chức hội thảo kịch bản." Cô đỏ mặt, tim đập thình thịch, vừa nói vừa thở gấp.

"Cố lên, Cô Hàn." Trước đây Cố Cảnh Hàm có đi qua công ty thấy mấy diễn viên và trợ lý đều gọi Hàn Bùi Vân như thế, cho nên đôi khi cũng gọi như thế ở nhà, coi như chút tình thú khác.

Rút tờ khăn giấy, gấp thành từng mảnh nhỏ, ý cười không hề giảm bớt, từng chút một lau đi vết son trên môi Hàn Bùi Vân.

Hàn Bùi Vân làm theo động tác của cô, giơ tay lên, duỗi đầu ngón tay út ra, nhẹ nhàng lau đi vết son thừa bên ngoài khóe môi.

Cố Cảnh Hàm thấp giọng nói: "Còn lau nữa, chị sẽ muốn liếm ngón tay em."

Dì Vương quay lưng lại với họ, run rẩy dữ dội, đã coi bà là người mù thì thôi đi. Sao lại vậy chứ? Còn coi bà điếc luôn phải không?

Hàn Bùi Vân vội vàng thu tay lại, sợ nếu tiếp tục như vậy, e rằng sẽ quay lại giường, rồi hôm nay chả ai đến công ty được.

Dì Vương không nhịn được nữa, bà sợ hai người nói ra điều gì không đúng mực với bà già này, thật sự không coi mà là người ngoài mà!

"Sao lại không ăn Xíu Mại, bà Lý sáng nay mới làm, chọn gạo nếp thơm ngon, dùng thịt heo mọi, ăn ngon mà." Bà bưng lồng xíu mái kia xoay người rời đi, không muốn nghe người trẻ ve vãn với nhau, mà tiếc đồ ăn cũng là thật.

Hai người này đúng là lạ, dì Vương cảm thấy bản thân cũng không nói gì quá đáng, nào ngờ hai người vừa mới chị chị em em mặn nồng với nhau, đảo mắt một cái lạnh lùng nhìn lồng xíu mại.

Cố Cảnh Hàm không nói gì, mắt tối sầm đi, chỉ nói đến công ty.

Hàn Bùi Vân đưa Cố Cảnh Hàm tới cửa, giúp cô cầm túi, nhìn Cố Cảnh Hàm cúi người mang giày cao gót, biểu cảm thản nhiên còn cổ vũ: "Cố lên, Cố tổng."

Cố Cảnh Hàm thay giày, đứng yên, mỉm cười đưa tay về phía cô.

Hàn Bùi Vân đưa túi ra, cô có lời muốn nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nói ra.

Cô biết an ủi cũng vô ích, sợ Cố Móng Heo nghe xong cũng giả ngu giả ngơ, chỉ có thể đặt hy vọng vào thời gian, có một số chuyện tự nhiên sẽ bị lãng quên.

Sau khi Cố Cảnh Hàm rời đi, Hàn Bùi Vân nhìn thấy dì Vương còn đang thu dọn, lặng lẽ thở dài: "Dì Vương, sao này dì có thể nói với mấy dì khác, đừng làm xíu mại được không?"

"A, tại sao chứ?" Dì Vương không hiểu.

"Cháu với chị ấy không thích ăn." Hàn Bùi Vân nghĩ nghĩ, sợ rằng đời này cô và Cố Cảnh Hàm đều có ám ảnh với Xíu Mại.

Một buổi hội thảo được tổ chức từ sáng đến chiều, cần phải giải quyết nhiều chi tiết, Hàn Bùi Vân mỗi tuần đến công ty một hai lần, xong việc có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Trong công ty có rất nhiều người phải đối mặt, chứng sợ xã hội của Hàn Bùi Vân vẫn chưa được chữa khỏi kể từ khi cô bị lộ hình.


Trước đây chỉ tham gia viết kịch bản với tư cách là một nhà biên kịch nhưng bây giờ tôi muốn trở thành một nhà biên kịch chuyên nghiệp có trình độ. Sau khi viết xong cuốn tiểu thuyết cuối cùng, Hàn Bùi Vân tạm thời không có ý định bắt đầu viết cuốn mới, cô dự định im lặng một thời gian để nâng cao nghiệp vụ của mình, sau này sẽ giảm viết tiểu thuyết, đem sự nghiệp chuyển lên kịch bản.

Dù sao thì viết truyện trên web quan trọng nhất là tiến độ và thứ hạng, sau nhiều năm viết cô đã cảm thấy mệt, đặc biệt là sau tai nạn của Cố Cảnh Hàm, cô đã suy nghĩ rất nhiều trong thời gian ngừng cập nhật, sau này cô phải theo đuổi chất lượng khi viết và viết thứ mà cô thích, không cần số lượng hoặc mức độ phổ biến trên thị trường.

Từ khi Liễu Dĩ Tư mở công ty, cô ấy thường xuyên bận rộn không thể gặp được, cũng không nhắn tin làm phiền nữa, bây giờ gặp cũng chỉ nói chuyện công việc.

Trên đường đón An Ca, Hàn Bùi Vân nghĩ mọi người dần dần tốt lên, Xíu Mại nhà các cô chắc cũng đã đến bụng của một người mẹ khác, bắt đầu một cuộc sống tươi đẹp khác.

Mười giờ tối, Hàn Bùi Vân tựa vào đầu giường, bên trái là An Ca mặc váy ngủ màu xanh da trời, bên phải là Lịch Lịch mặc váy ngủ màu hồng. Hai cái đầu nhỏ tựa vào vai cô, hai bàn tay nhỏ đan vào nhau đặt ở giữa, nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, nhắm mắt nghe cô kể truyện trước khi đi ngủ.

"...Bà tiên thấy cậu bé rất muốn thay đổi nên đã làm mũi cậu bé trở lại bình thường. Lần này, Pinocchio quyết tâm trở thành một cậu bé ngoan."

Hàn Bùi Vân kể truyện với giọng nhẹ nhàng, chậm rãi như một bài hát ru. Khi cô đóng cuốn truyện cổ tích lại thì hai đứa bên cạnh đã ngủ say.

Hôn lên trán mỗi đứa bên trái và bên phải rồi nhẹ nhàng ra khỏi giường.

Trước khi xỏ dép vào, cô nhìn thấy hai đứa trẻ giống như hai cực âm và dương của nam châm đang di chuyển về phía nhau trong trạng thái ngủ say, dính chặt vào nhau không thể tách rời.

Hàn Bùi Vân vốn tưởng sau khi An Ca chuyển tới nhà họ Cố, có phòng riêng, nhưng mỗi đêm đều đòi ngủ ở phòng Lịch Lịch, cô đã sớm từ bỏ ý định cho bế cô nhóc về phòng của cô nhóc.

Buồn cười thở dài, thật sự không biết hai đứa trẻ này sẽ dính nhau như thế này bao lâu, chắc đợi vào tiểu học, có thêm bạn sẽ, sẽ không như thế nữa?

Cũng đã muộn, Hàn Bùi Vân đang định về phòng tắm rửa, gần đây Cố Cảnh Hàm vừa mới khôi phục sức khỏe, liên tục đi xã giao, về nhà lúc nào cũng đã trễ, cô cũng có thể hiểu.

Vừa cởi quần áo ở nhà bước vào phòng tắm, nghe thấy điện thoại di động reo trong phòng.

Hàn Bùi Vân quay lại nghe điện thoại thì thấy người gọi đến là Liễu Dĩ Tư.

"Tiểu Hàn hả." Liễu Dĩ Tư đầu bên kia điện thoại tựa hồ say rượu, hưng phấn gọi cô.

"Sao thế?" Sau khi nghe động tĩnh bên kia, Hàn Bùi Vân biết là ở KTV, có rất nhiều người.

"Lão Cố, uống nhiều say rồi." Liễu Dĩ Tư vừa nói vừa hét lên bảo mọi người đừng hát nữa.

Đột nhiên, bên tai im lặng, Liễu Dĩ Tư cười khẽ: "Tiểu Hàn, cô có muốn tới không? Tôi sẽ gọi vài anh trai... không, sẽ gọi một hàng công chúa để cô tiêu khiển?"

"Liễu tổng, cô mới chính là người uống nhiều đó."


Ta sẽ ra lệnh cho thiếu gia... Không, ta sẽ gọi một hàng công chúa để ngươi vui vẻ."?"

"Liễu tiên sinh, ngươi chính là uống nhiều quá." Hàn Bùi Vân cảm giác mình bị chơi, trên người không mặc quần áo, muốn cúp điện thoại.

"Này!" Liễu Dĩ Tư không vui, đem điện thoại di động dời đi, "Chính cô nghe xem, là ai uống nhiều hả?"

"Đã nói không được gọi cho em ấy mà...."

Đúng là giọng của Cố Cảnh Hàm.

Hàn Bùi Vân sửng sốt một lát, sau đó bảo Liễu Dĩ Tư gửi định vị và số phòng qua cho cô, cô nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài rồi lái xe đi.

Cô luôn cảm thấy trong đầu có chuyện gì đó mà suốt ngày không buông bỏ được, bây giờ sau khi nghe Liễu Dĩ Tư nói, tâm trạng của cô càng trở nên tồi tệ hơn, Cố Móng Heo buổi sáng nói tối nay có tiệc, thế này lại cùng với đám bạn đi ăn chơi nhậu nhẹt.

Đẩy cửa phòng ra, bên trong có khoảng bảy tám người, Hàn Bùi Vân vừa nhìn đã thấy Cố Cảnh Hàm đang ngồi ở giữa băng ghế dài, bàn trước mặt bày đầy các loại chai lọ, có bia, Wisky, vodka, đủ loại hết.

Trên người vẫn mặc chiếc sơ mi lụa xanh đậm như buổi sáng khi ra ngoài, tay áo xắn lên buông lỏng, để lộ cánh tay thon dài trắng trẻo.

Một tay đặt lên vai Liễu Dĩ Tư ở bên cạnh, tay còn lại tùy ý đặt trên đầu gối, vừa nhìn thấy Hàn Bùi Vân đi vào, cái tay kia vô thức hạ tay xuống.

Nhưng Hàn Bùi Vân vẫn nhìn thấy Cố Cảnh Hàm đang cầm điếu thuốc trên tay.

Cô nhớ Cố Cảnh Hàm không biết hút thuốc, quen nhau đã lâu, chưa từng thấy cô ấy hút thuốc, hôn nhau cũng không có mùi thuốc.

Từ xa nhìn nhau, Cố Cảnh Hàm dừng lại một chút, nâng khóe miệng hướng về phía cô nở nụ cười rạng rỡ.

Hàn Bùi Vân nhìn chung quanh những người khác trong phòng, ngoại trừ Liễu Dĩ Tư, cô không quen biết ai hết, bị vây quanh bởi ánh mắt tò mò của bọn họ, cô làm mặt lạnh đi đến trước mặt Cố Cảnh Hàm.

Có người nhấn tạm dừng bài hát, tiếng nhạc ồn ào biến mất, ánh đèn sáng rực đột nhiên sáng lên trong phòng cùng với quả cầu ánh sáng nhấp nháy.

Cố Cảnh Hàm nắm tay cô, ngẩng mặt nhìn cô rồi cười, mí mắt rũ xuống, như thể một giây sau sẽ ngủ thiếp đi.

Hàn Bùi Vân gõ vào đầu cô, đúng thật là uống nhiều.

Cô đưa tay ra.

Cố Cảnh Hàm suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu, tựa cằm vào lòng bàn tay cô.

"Không phải muốn cái này." Hàn Bùi Vân quay đầu nhìn Liễu Dĩ Tư, bất đắc dĩ nói: "Chị ấy đã uống bao nhiêu?"

Liễu Dĩ Tư uống xong có chút say, chỉ tay vào bàn: "Nhiêu đây."

"Về nhà." Hàn Bùi Vân vỗ vỗ mặt cô, lấy điếu thuốc trong tay cô, bỏ vào gạt tàn rồi dập tắt.

Hai tay Cố Cảnh Hàm kéo tay Hàn Bùi Vân, mượn thế đứng dậy, thân thể lảo đảo, có chút đứng không vững.

"Cố tổng, mau về nhà với vợ đi." Có vẻ như họ đều là bạn thân của Cố Cảnh Hàm, biết về mối quan hệ của hai người.


"Vợ mình..." Cố Cảnh Hàm hít một hơi thật sâu, khó nhọc đứng thẳng, vòng tay qua vai Hàn Bùi Vân, dùng đôi mắt say mê mờ mịt nhìn cô.

"Xin lỗi, tôi đưa chị ấy về nhà trước..." Hàn Bùi Vân chào bạn của Cố Cảnh Hàm.

Cố Cảnh Hàm bắt đầu giới thiệu: "Đây là vợ mình, Hàn Bùi Vân, đây là lần đầu gặp mặt, mọi người làm quen đi."

Đám đông vỗ tay hò hét.

Hàn Bùi Vân ôm trán ra hiệu cho Liễu Dĩ Tư tới giúp trường hợp thẹn này.

Ai có thể ngờ Liễu Dĩ Tư không hiểu ý, còn đưa cho cô một ly rượu: "Nào, chúc mừng Lão Cố và Tiểu Hàn trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử...."

Cố Cảnh Hàm cướp lấy ly rượu từ trong tay Hàn Bùi Vân, bất mãn nói với Liễu Dĩ Tư: "Nói bừa gì thế? Con đều có đủ bàn mạt chược rồi, đẻ nữa vợ sẽ mắng đấy."

"Nhanh đi... xấu hổ quá rồi..." Hàn Bùi Vân thì thầm vào tai cô, lịch sự mỉm cười với một đám người.

"Để chị uống hết ly này...." Cố Cảnh Hàm nâng cổ lên, oneshot.

Cuối cùng, Hàn Bùi Vân không biết phải tốn bao nhiêu công sức dỗ dành lê lết mới có thể đưa Cố Cảnh Hàm ngồi vào ghế phụ.

Cái bộ dạng say rượu này mà về nhà họ Cố, để ba mẹ Cố Cảnh Hàm thấy chắc chắn sẽ bị mắng, hoặc là có khi say rượu làm đủ thứ đánh thức An Ca và Lịch Lịch, sau này còn mặt mũi đâu mà dạy con chứ? Hình ảnh bị hủy hoại hoàn toàn.

Vừa lái xe, Hàn Bùi Vân không quan tâm Cố Cảnh Hàm có ngủ hay không, không ngừng phàn nàn: "Chị mới hoàn toàn bình phục được ba tháng, uống nhiều như vậy còn muốn sống không hả?"

Cố Cảnh Hàm nhìn về phía trước, cười giả dối.

"Còn hút thuốc? Cái hay không học sao học toàn cái xấu vậy?"

Cố Cảnh Hàm bĩu môi: "Chỉ một miếng thôi, không thích."

"Không phải nói dự tiệc à? Rồi thành thế này? Dám gạt em?"

Cố Cảnh Hàm nghiêng cổ khó hiểu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hàn Bùi Vân.

Bị Cố Cảnh Hàm nhìn hồi lâu, mặt Hàn Bùi Vân vô thức nóng lên: "Về nhà em sẽ xử lý chị!"

Mang Cố Cảnh Hàm về nhà của chính mình, sau khi chuyển đến nhà họ Cố, thỉnh thoảng cô sẽ quay lại thu dọn đồ đạc, dọn dẹp, nhà sạch sẽ không một hạt bụi.

Vừa bước vào đóng cửa lại, Hàn Bùi Vân còn chưa kịp thay giày, đã cảm thấy sau lưng có một hơi thở nóng hổi, sau đó có một cỗ lực đẩy cô về phía cửa, vai cô bị kẹp chặt.

Tay phải Hàn Bùi Vân mò mẫm tìm công tắc đèn, nhưng không với tới, hơi thở của cô tràn ngập mùi nước hoa tươi mát như gió biển, xen lẫn mùi rượu nồng nặc, cùng chút mùi thuốc lá.

Môi cô được bao bọc trong quả cầu ấm áp như lửa, dán chặt vào nhau, không dịu dàng mà mang sự xâm phạm, Hàn Bùi Vân bị động đáp lại, biết Cố Cảnh Hàm muốn làm gì, mà cô cũng bị kích thích.

"Đi tắm trước đi." Giọng cô lập tức chìm vào giữa môi và răng của họ.

Hôn môi lâu, không khống chế được cường độ, có chút tê dại, Cố Cảnh Hàm áp tai vào tai cô, cơn say khiến giọng cô ấy trầm thấp, khàn khàn: "Chị muốn... em yêu chị."